Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 35


Chú Thương Quan hạ phàm 35
CÓ MỘT NGƯỜI YÊU EM
Ánh đèn của căn phòng khách sạn sáng chói đến lóa cả mắt. một khoảng không rộng thênh thang hiện ra trước mắt chàng.
-Mời anh ngồi ạ. Anh là chú rể Hải Long đúng không ạ?
Cô gái cùng chàng trai trẻ bước lại kéo ghế cho chàng ngồi, tay cầm quyển sổ mở ra đưa về phía chàng.
-Đây là không gian đám cưới đang được ưa chuộng nhất hiện nay.
-Đám cưới.
-Vâng ạ. Bên anh có liên hệ đến để chúng em tư vấn mà.
-Ta
chàng bất ngờ. Hóa ra chàng được sắp xếp đến đây để làm cái chuyện vớ vẩn này.
-Vâng. Bên anh đã đưa cho chúng em lịch tổ chức đám cưới rồi. Giờ bên nhà cần quyết định làm theo mẫu nào, thì chúng em sẽ làm theo mẫu đó, nếu cần thay đổi, mong anh thông báo trước 48 giờ để chúng em chuẩn bị ạ.
-Ta, chưa đám cưới.
-Nó chưa đám cưới bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Tiếng trả lời vang lên sau lưng chàng. Tất cả quay lại nhìn rồi đứng lên.
-Chào bác ạ.
-Chào mọi người. vì công việc của Hải Long khá bận rộn, nên việc này cứ để trợ lý của nó giải quyết. Có vấn đề gì, liên hệ trợ lý Hải Long là được.
-Vâng ạ.
Bây giờ chàng mới bực bội đứng dậy. Người đàn ông này đưa tay ra hiệu cho chàng im lặng.
-Chúng ta có chút chuyện cần nói, giờ các bạn có thể ra ngoài. Phương an tổ chức, hãy làm việc với trợ lý của tôi.
-Vâng ạ.
Mấy người đi ra ngoài hết, còn người đàn ông này ở lại với chàng.
-Thế nào? Khách sạn này là một trong những khách sạn sang trọng nhất thành phố rồi. Đủ hài lòng chưa?
-Ông nghĩ ta sẽ cưới con gái nhà Thái Hưng theo ý ông sao?
-Mày còn lựa chọn à?
-Ông nghĩ ta có quyền lựa chọn không?
-Đừng phản lại những thứ mà mày không thể chống lại được.
-Ông đang dọa ta sao?
-Ta không dọa, mà ta chỉ cảnh cáo thôi.
Chàng cười khẩy , tính đi ra ngoài thì Tiên đi vào.
-Cháu chào bác. Chào Hải Long.
Khuôn mặt cô ta tươi tắn, không còn nét sợ hãi như hôm trước.
-Chào cháu. Đến xem công việc chuẩn bị ra sao đúng không?
-Vâng, cháu không muốn Hải Long lo lắng nên cháu sẽ cho người xử lý thay cho anh ấy .
-Không cần đâu, việc bên nhà cũng nhiều mà.
-Không sao đâu bác, đây là việc vợ cần giúp chồng mà.
-Cháu đúng là cô gái tốt.
-Có gì đâu ạ?
Hai kẻ đang tâng bốc nịnh bợ nhau, nghe thật xàm xí.
-Giờ hai đứa ngồi lại nhé. Bác đi có việc. có gì cứ nói với Hải Long, mọi chuyện bác sẽ xử lý.
-Vâng ạ. Bác đừng lo lắng. Cháu sẽ giải quyết thay bác ạ.
-Bác cảm ơn.
Người đàn ông đi ra cửa. chàng đứng im. Tiên bước lại níu tay chàng.
-Em nghe nói anh muốn chọn phông cưới và hoa cưới. có cần em chọn cùng không?
Giọng nói ngọt ngào nũng nịu. sao mà thấy khó nghe ghê. Chàng nhìn cô ta, đôi mắt tô đen và sắc như hồ ly. Trong đôi mắt cô ta, chứa đầy vẻ nguy hiểm. chàng có thể nhìn thấy cô ta đang cầm con dao và tiến về phía bé Hà.
-Được rồi, nếu em muốn, thì chúng ta cùng chọn.
Chàng ngoan ngoãn ngồi xuống ghế hợp tác. Tiên ngồi sát bên. Khuôn mặt tỏ ra bình tĩnh hơn mức bình thường.
-Thế nào? Anh muốn chọn hoa gì?
-Hãy nói em thích màu gì anh chiều màu đó.
Tên tiểu quan tiến sát chàng thì thầm.
-Tùy em, em thích hoa gì anh sẽ chọn.
-Vậy thì em thích hoa hồng và Lavender.
-Được .
Chàng quay sang nhìn mấy linh hồn đã đến nhưng đứng từ xa nhìn lại. Chàng đặt tay lên tay cô ta.
-Em…thật ra anh cũng không hiểu mấy cái này. Nếu em thích, cứ báo với bên tổ chức. họ sẽ làm theo ý em.
Tiên ngẩng lên nhìn chàng, khuôn mặt khẽ cười một nụ cười đầy dịu dàng.
-Theo ý em sao?
Chàng gật. Tiên kiễng lên một chút thơm lên má chàng.
-Cảm ơn anh yêu.
Tên Tiểu quan đứng phía sau chàng, mấy linh hồn đứng ngoài kia, cách xa mấy bước chân không dám lại gần. không biết có vấn đề gì? Rõ ràng là nàng ta nhìn thấy, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi là sao?
-Anh … em có chuyện muốn nói với anh.
-Có chuyện gì?
-Là về người đàn ông kia.
Tiên chỉ về phía tiểu quan.
-Ngươi, trông thấy ta sao?
-Nếu em chạm vào anh, em sẽ nhìn thấy hắn.
-Ai cơ, anh có thấy gì đâu nhỉ?
Chàng giả nai.
-Anh không thấy thật sao? Cả mấy con ma xấu xí kia nữa.
-Nó bảo chúng ta xấu xí kìa.
-Đồ phù thủy kia….
Mấy linh hồn lởn vởn mà không dám bước lại. cô ta không còn sợ họ nghĩa là gì đây?
-Em có ý gì vậy?
-Anh không nhìn thấy họ sao?
-Anh…không thấy.
-Sao chạm vào tay anh, em có thể thấy nhỉ?
Cô ta buông tay chàng, rồi lại chạm vào.
-Đấy, cậu con trai đứng bên cạnh anh. Cậu ta, không dám đến gần em, còn anh thì không sợ em.
-Em đang nói gì vậy?
-Chứng tỏ anh không phải bị ma nhập. Nhưng em muốn hỏi, tại sao anh lại có thể làm họ hiện nguyên hình.
-Ta…
Chàng quay sang nhìn cô ta. Ánh mắt cô ta đầy tò mò.
-Em không sợ thật hả?
Nàng ta gật.
-Tại sao?
-Đây là bí mật của em. Còn anh đừng giấu em chuyện gì. Rõ chưa?
Chàng buông tay Tiên rồi ngồi thẳng nên nhìn.
-Vậy ta có thể nói thật cho cô biết chứ gì?
Nàng ta gật.
-Vậy thì…
Chàng chỉnh lại cái áo vest, ngồi thẳng đối diện cô ta.
-Ta nói thật. Ta, không phải là người bình thường .
Đôi mắt Tiên mở to bất ngờ.
-Ta là người của Thượng giới, xuống đây để tìm bắt một cô gái trốn tội trở về.
-Anh không phải là mà?
Chàng gật.
-Ta là thần.
-Thảo nào, anh không sợ em.
-Cô có gì mà phải sợ?
-Nhưng cái này thì em, vẫn chưa tin cho lắm, anh có gì chứng minh không?
Chàng đưa tay qua mặt Tiên, giờ này không cần chạm tay, cô ta cũng có thể trông thấy Tiểu quan phía trước mặt.
-Là cậu ta.
-Cháu dâu, nên ăn nói với bề trên cho tử tế.
Tên tiểu quan ngồi vắt vẻo.
-Thảo nào anh kì lạ như vậy?
-Cho nên, ta khuyên cô đừng nên thích ta.
-Thì sao chứ? .
-Bởi vì tên Hải Long này, thật ra đã chết rồi.
-Thì sao?
Cô ta nói thản nhiên.
-Thì ta…
-Em không phải thích Hải Long, em thích anh.
Câu nói làm cả đám người mở mắt to nhìn cô ta.
-Cô thích ta.?
-Có phải anh chưa yêu bao giờ đúng không?
-Đó là chuyện của ta.
-Hải Long trước đây, là một kẻ ăn chơi, lười biếng, và đa tình. Hắn ta có thể chơi đùa cũng một lúc với rất nhiều cô gái, cho dù là bạn trai em, thì cũng không là của riêng em. Nhưng anh thì khác.
-Ta … sau khi tìm được người, sẽ rời khỏi đây?
-Bao lâu nữa.?
-Sắp rồi.
-Người anh cần tìm, là con bé đó đúng không? Con bé học sinh đó.
Chàng mở mắt to nhìn cô ta
-Hai người thường xuyên gặp nhau. Một đứa không mẹ và một ông thần. chả nhẽ anh không nhận ra người đó là người anh cần tìm, hay anh cố tình không nhận ra.
Khuôn mặt đắc thắng của cô ta khiến chàng bất ngờ.
-Cô…là ai?
-Là vợ anh.
Câu trả lời ngắn gọn.
-Cô cho người theo dõi ta sao?
-Anh nghĩ sao? Nếu chồng mình đang quan tâm tới một cô gái khác. Nếu như Hải Long trước đây là một kẻ chơi bời qua đường, em sẽ không cần mất thời gian giải quyết. Nhưng với anh thì ngược lại. Thời gian anh dành cho cô ta, tình cảm anh dành cho cô ta.
-Bởi ta không có tình cảm với cô.
-Nhưng em có, anh có hình dáng của người đàn ông em thích, có tâm hồn của người đàn ông em thích. Cho nên anh nên biết, nếu em thích, em chắc chắn sẽ tìm mọi cách để đạt được. Nếu em không có được, thì không ai có được.
Ánh mắt sắc lạnh của cô ta nhìn chàng, rồi đứng lên.
-Chúng ta sẽ kết hôn , chỉ một tuần nữa thôi. Anh đã nghe bố nói rồi đấy. em không nói nhẹ nhàng như ông ấy đâu.
Cô ta bước ra khỏi ghế. Chàng bực bội đến đập bàn. Một kẻ phàm trần, dám thách thức một vị thần. cô ta nghĩ cuộc chơi này, có một mình cô ta làm chủ hay sao?
-Thượng quan, sao vậy?
-Ta phải hỏi các người chứ.
-Chúng tôi không dám lại gần, vì cô ta có mùi máu tanh.
-Máu sao?
-Đúng cô ta có mùi máu , có lẽ đã nhờ thầy yểm bùa trên người.
-Thảo nào cô ta không sợ.
-Nhưng nghe cô ta nói, có lẽ sẽ không để yên nếu ngài nói từ hôn .
-Ta cũng đang rối lên đây, trong mắt cô ta, ta thấy cô ta đang làm hại con bé.
-Còn một tuần nữa thôi kế này không ổn rồi.
-Giờ phải làm sao?
-Điện thoại của ta đâu?
Chàng lục tìm trên người.
-Ngài muốn làm gì?
-Gọi thư ký Mai, ta cần nói chuyện với cô ta.
Chàng đứng lên đi ra ngoài. Thì mấy người lúc nãy đi vào.
-Anh có chuyện cần đi ạ?
-Đúng, ta bận rồi. các người có việc gì không?
-Chúng tôi sẽ thông báo chi phí và gửi cho trợ lý của anh.
-Được rồi. cứ vậy đi.
Chàng đi ra xe, anh Tám đã ngồi sẵn.
-Cậu đi đâu ạ?
-Đến chỗ bé Hà giúp ta.
Trên đường đi, chàng kể cho anh Tám nghe những gì Tiên vừa nói. Anh Tám thở dài.
-Vậy là cô ta đã cho người theo dõi cậu từ rất lâu rồi.
-Đúng là người ngay, không phòng được kẻ gian.
-Tôi từng nói với cậu. nhà Thái Hưng không phải là những người dễ gây chuyện đâu. Trước đây, những người từng thù ghét ông ta, đến khi ông ta thành công đều tiêu diệt hết.
-Vậy thì cũng là làm rất nhiều việc xấu rồi.
-Việc xấu thì ai cũng làm, chỉ có lộ liễu hay không thôi. Nhưng những người có tiền, cho dù làm việc xấu, cũng có cách để đậy lại, bằng tiền. hoặc bằng rất nhiều tiền.
-Vậy thì phải có bằng chứng phạm tội chứ.
-Có, nhưng còn hay không Thì không biết đâu ạ.
-Cảm ơn anh.
Chàng ngồi thẳng lên. Tay gõ ghế suy nghĩ.

Căn phòng nhỏ nơi nàng ấy đang ở, nhỏ hơn căn nhà trước đây.
-Chú…
-ở đây tốt không?
-Cảm ơn chú, ở đây vừa đẹp vừa mát hơn nhà cháu.
-Vậy thì tốt rồi. cháu đang làm gì vậy?
-Cháu đang đọc sách.
-Sách sao?
-Vâng.
-Sách gì vậy?
Chàng bước lại tò mò cầm lên xem.
-Yêu …
Nàng tiến lại giật quyển sách trên tay chàng.
-Chú đừng có mà…
-Cháu bao nhiêu tuổi mà đã đọc cái này, không lo học bài đi.
-Chú bao nhiêu tuổi còn lo mấy chuyện này, không lo lấy vợ đi.
-Ta sẽ lấy vợ, cháu yên tâm, năm nay ta được mùa lấy vợ đấy.
Chàng bức xúc bước lại nhìn ra ban công. Căn phòng trên tầng cao mát mẻ nhìn toàn cảnh thành phố.
-Chú sắp cưới rồi đúng không?
-Sao cháu biết.?
Cô bé cúi xuống mặt buồn so.
-Thế chú đến đây làm gì? Cứ để cháu về nhà cháu đi.
-Không được. Khi nào mọi chuyện được giải quyết, ta sẽ để cháu về.
-Nếu chú cưới vợ, mọi chuyện sẽ được giải quyết mà.
-Cháu cũng nghĩ như họ à?
Cô bé ngồi xuống ghế, nhìn ra phía xa suy tư.
-Cháu chỉ là một đứa con gái nghèo, đâu có quyền quyết định .
-Vậy cháu muốn gì nói cho ta biết.
Chàng ngồi xuống bên cạnh nàng, nắm tay nàng. Khuôn mặt buồn bã kia khiến tim chàng thổn thức.
-Nói ta nghe xem nào. Đừng giấu.
-Chú Quan nhỏ nói, nếu không lấy cô ấy, cô ấy sẽ làm hại chúng ta.
-Nhưng… cháu…cháu biết chú không thích cô ta.
-Ta không muốn gượng ép bản thân.
-Nhưng nếu chú ở đây, chú sẽ bị cô ta hại và cháu….lại làm liên lụy đến chú.
-Đừng nói vậy.
-Giờ chú chỉ có hai lựa chọn, một là lấy cô ta, hai là rời khỏi đây.
-Ta giờ có thể đi đâu chứ?
-Chú là Thần mà, chú có thể đi khỏi đây.
-Nếu ta rời khỏi thân thể này, hắn sẽ…
-Cháu biết, cho nên cháu nghĩ…
Cô bé nắm tay chàng. Ánh mắt khẩn khoản.
-Chú…có thể …cho cháu đi cùng được không?
Chàng mở mắt to.
-Cháu có biết, cho đi cùng nghĩa là gì không?
-Cháu biết…
-Cuộc sống làm người của cháu, Tại sao lại muốn từ bỏ vì mấy kẻ xấu xa này?
-Cháu không phải vì họ.
-Vậy vì cái gì?
-Vì cháu… không muốn xa chú.
Ánh mắt nàng đang nhìn chàng, sâu trong đôi mắt hiện lên sự chân thành. Chàng xúc động. xúc động vô cùng. Đưa tay kéo nàng vào lòng ôm chặt.
-Cái chết không phải là cách giải quyết vấn đề mà chỉ là chạy trốn một cách ngu ngốc thôi. Cho nên gặp vấn đề, thay vì trốn tránh, hãy nhìn thẳng vào nó để giải quyết. đừng bỏ đi theo cách này.
-Nhưng cháu, cháu không biết phải làm gì cả. cháu sợ cô ta lại lấy cháu ra để làm hại chú, lại làm hại công ty chú.
-Có chú đây rồi, đừng lo, chú sẽ bảo vệ cháu, bảo vệ công ty naỳ.
-Nhưng chú, đến một ngày nào đó rồi sẽ đi khỏi đây.
-Không, nếu ta rời khỏi đây, khi đó, sẽ mang cháu đi cùng.
-Vậy sao?
-Đúng vậy. lúc đó, cháu cũng là một bà già chống gậy rồi.
-Có sống được đến lúc chống gậy không?
-Có ta ở đây, ai dám đến bắt cháu đi chứ.
-Vậy chú đã tính đến chuyện này rồi đúng không?
-Chuyện gì?
-Sẽ sống với cháu đến già.
Chàng khẽ cười, rời nàng ra nhéo mũi.
-Học hành tử tế đi.
-Bạn cháu đi học cũng yêu rồi đấy.
-Nhưng cháu thì khác.
-Vậy chú không thích yêu cháu đúng không?
Nàng dỗi hờn quay đi.
-Yêu là gì? Mà hôm nay, cô kia cũng nói với chú, chú không có kinh nghiệm yêu đương nên…
-Nên gì?
-Nên cô ấy thích.
-Ai bảo thế. Chú có kinh nghiệm rồi.
-Làm gì có.
-Chú có rồi.
-Đâu, cháu chỉ chú xem nào?
Nàng cười.
-Chú nhắm mắt lại, cháu lấy cho xem.
Chàng thật thà nhắm mắt. Bất ngờ, đôi môi nhỏ bé của ai kia chạm vào môi chàng, mút nhẹ. Chàng giật mình, hé mi nhìn khuôn mặt rất gần kia. Rồi dần dần nhắm mắt. Vòng tay đỡ lấy lưng nàng, siết lại. Đôi môi cũng chuyển động phối hợp với đôi môi nàng. Nụ hôn ngọt ngào bao nhiêu. Thì nỗi suy tư trong lòng chàng dâng lên nhiều bấy nhiêu.
Nhưng mà, dù bề trên có trách phạt, chàng nhất định sẽ bảo vệ cô gái này. Bằng cả mạng sống của mình. Bởi vì, đó gọi là…yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN