Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 34
Chú Thượng Quan hạ phàm 34
ĐỨA TRẺ TO ĐẦU
Đúng như toan tính của mấy kẻ lắm kế nhiều mưu này. Sau khi chàng khỏe lại, việc đầu tiên là phải tỏ ra ngoan ngoãn, hợp tác với Tiên.
-Cậu Long, chúng ta rời bệnh viện thôi.
Chàng đứng dậy, bước những bước còn chưa vững chãi.
-Xe lăn tới rồi đây ạ.
Chiếc xe nhỏ có bốn bánh tiện di chuyển cho những kẻ yếu đuối như chàng ngay lúc này.
-Đúng là người phàm sinh lão, rồi bệnh tử.
Chàng lẩm bẩm.
-Cuộc đời con người giống như lúc chúng ta lái xe. Có đoạn gập ghềnh, có đoạn êm ái. Rồi có lúc xe hỏng không sửa được khiến chúng ta bất lực. Tốn kém nhiều chi phí sửa chữa. Và chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi nó không thể sử dụng được nữa.
-Tại sao lại không được dừng lại?
-À, bởi vì khi dừng lại quá lâu, xe sẽ khó nổ máy hoặc sẽ gây ra hư hỏng. Cũng giống như khi chúng ta dừng lại, chúng ta sẽ bị cuộc đời bỏ lại, trở thành những kẻ lạc hậu. Và quan trọng là cuộc sống sẽ đi xuống theo hướng vô cùng tồi tệ.
-Và chúng ta phải tự chịu trách nhiệm về hành trình này. Chúng ta phải chịu trách nhiệm với nó. Và nếu không muốn cô đơn, hãy chọn cho mình những người bạn đồng hành chất lượng.
-Anh chính là bạn đồng hành chất lượng nhất của ta.
-Cảm ơn cậu.
Chiếc xe lăn đi tới sảnh bệnh viện. Mấy người phóng viên túm lại hỏi han. Anh Tám lấy áo che đi đôi chân của chàng.
-Anh cho hỏi đã tìm ra kẻ chủ mưu tấn công anh chưa ạ?
-Nghe nói có liên quan đến một cô gái đúng không?
-Xin lỗi, chúng tôi không có gì để nói.
Anh Tám đẩy chàng nhanh ra xe. Chàng đứng dậy leo lên xe.
-Mấy kẻ phóng viên này, thật phiền phức.
-Rồi sẽ phiền phức hơn, nếu như chúng ta từ chối mối quan hệ với Thái Hưng. Cậu hãy chuẩn bị tâm lý.
-Ta hiểu rồi.
Chiếc xe đưa chàng trở về nhà. Căn phòng sạch sẽ được bố trí riêng cho chàng. Tiên đã có mặt ở đó, khuôn mặt tươi tắn nhìn chàng.
-Chào mừng anh trở về, anh yêu.
-Chào… Em.
Chàng ngập ngừng.
-Con nằm đi. Nếu cần gì, cứ nói với vợ con.
Chàng gật đầu. Nắm tay lại để gọi Tiểu quan.
-Ta đến đây.
Khuôn mặt hắn trắng bệch với đôi mắt mở to trông thật xấu xí. Bên cạnh là mấy linh hồn trông vừa bẩn thỉu vừa có bộ mặt đáng sợ vô cùng. Dù chỉ là linh hồn thì cũng có thể khiến người ta tưởng tượng đến thứ mùi kinh khủng bốc ra từ họ.
-Làm thế nào để cô ta chạm vào ngài đi.
-Lấy cho ta. À… Cho anh xin cốc nước được không?
Tiên đứng dậy rót cốc nước cầm tới cho chàng. Chàng đưa tay đỡ lấy, bàn tay giữ tay cô ta ở trong tay mình.
Mấy linh hồn đang bám víu lấy cô ta, bất ngờ hiện lên trước mắt. Hình thù xấu xí của họ khiến tay cô ta run lên.
-Em… Em sao đấy.
Đôi mắt cô ta mở to vì bất ngờ.
-Có… Có….
-Có gì?
-Có ma…
-Ma sao? Ta đâu phải là ma. Ta là quỷ đến đòi mạng. Đòi mạng…
Cô ta giật tay chàng ra. Cốc nước đổ xuống giường. Những hồn ma bất ngờ biến mất.
-Em sao đấy.?
Chàng vội vàng giữ tay cô ta lại. Mấy hồn ma lại hiện lên bám lấy cô ta. Miệng rên rỉ.
-Ngươi dám cướp người đàn ông của ta. Trả cho ta, trả cho ta.
Bàn tay dần trở nên lạnh toát, mồ hôi cô ta mã ra. Đôi mắt sợ sệt đứng bật dậy.
-Em… Phải về, có việc.
Cô ta đi như chạy ra cửa.
-Hahaha.
Mấy giọng cười nghe thật đáng sợ. Mấy tên linh hồn lem nhem này lăn ra cười đắc ý.
-Nhìn hắn đã đủ đáng sợ chưa vậy.?
-Ngươi nên lè lưỡi liếm má cô ta để cô ta có thêm một kỉ niệm đáng nhớ trong đời.
-Hahaha.
Mấy kẻ linh hồn này, thật là vô tư quá mức.
-Được rồi, cảm ơn, các ngươi lui đi.
Mấy linh hồn biến mất trong tích tắc. Mẹ chàng vội vã đi vào.
-Có chuyện gì mà cái Tiên nó đi nhanh vậy?
-Con không biết.
-Hai đứa cãi nhau sao?
-Không có đâu ạ.
-Thế thì tốt. Chắc nó có việc thật.
-Mẹ đừng lo. Kệ cô ta.
Mẹ chàng ngồi xuống ghế. Nắm tay chàng.
-Nhưng sau khi con khỏe hẳn. Đám cưới sẽ được tổ chức. Mẹ nghĩ…
-Sẽ không có đám cưới nào đâu. Mẹ đừng lo.
-Mẹ biết con không thích con bé. Nhưng dù có hay không có đám cưới, mẹ vẫn cảm thấy lo.
-Bởi có thì con không hạnh phúc, còn không thì công ty và cả tính mạng của con…
Chàng nắm tay mẹ thật chặt.
-Hãy yên tâm. Con sẽ điều tra xem kẻ đứng sau là ai và sẽ bắt hắn nhận sự trừng phạt.
-Nhưng hãy cẩn thận. Kẻ này, có lẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào đâu.
-Con biết rồi ạ.
Mẹ chàng đứng dậy.
-Con nghỉ đi, lát mẹ mang cơm vào.
-Vâng.
Chàng nằm xuống suy nghĩ rồi cũng thiếp đi. Lúc mở mắt, tiểu quan đang ngồi bên cạnh.
-Ngài tỉnh rồi sao?
-Có chuyện gì vậy?
-Lúc ta đến, ông già kia về nhà và đang nói chuyện.
-Chuyện gì?
-Giải quyết gọn gàng vấn đề của mấy kẻ đánh thuê.
-Kẻ đánh thuê?
-Đúng.
-Vậy chính ông ta là người đứng sau vụ này.
-Thì ông ta được lợi nhiều nhất trong vụ này mà. Nhưng việc ngài bị thương là ngoài kế hoạch của ông ta.
-Vậy giờ chúng ta cần tìm bằng chứng để ông ta phải chịu trách nhiệm về chuyện này.
-Nhưng đó là cha của tên này.
-Ngươi không nhớ sao? Ai làm sai, người đó phải chịu tội. Dù có là cha ta thì điều đó cũng không thể thay đổi.
-Vậy giờ chúng ta phải làm sao?
-Hãy theo dõi ông ta. Tìm xem kẻ nào tiếp tay cho ông ta. Sau đó, ta sẽ có cách giải quyết.
-Ngài thật sự đã nghĩ ra kế hoạch giải quyết vụ này.
Chàng nhìn hắn ta.
-Cứ tìm ra đi rồi mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.
-Được.
Tiểu quan đứng lên thoáng cái đã tan vào hư không. Mẹ chàng mở cửa đi vào.
-Con vừa nói chuyện với ai phải không?
-Không ạ.
-Ta nghe thấy tiếng nói mà.
-À. Không có gì?
Chàng cười. Miệng nói lảng sang chuyện khác.
-Mẹ mang cơm vào sao?
-Uh. Lúc nãy con ngủ nên mẹ mang xuống. Giờ ăn đi nào.
-Mẹ cứ để con tự làm.
Mẹ chàng ngồi xuống lấy đồ ăn vào bát cho chàng.
-Vì con thích thịt kho tàu nên mẹ làm đây. Ngon lắm.
-Mẹ, để con tự làm.
-Ăn xong, thì mẹ thay đồ giúp con.
-Con tự làm được.
-Vai con còn đau, vết thương chưa khỏi hẳn đâu.
-Con lớn rồi mà, đâu phải lần đầu bị thương như vậy. Mẹ đừng lo.
Mẹ cười hiền.
-Sau này có còn, con sẽ hiểu, có những chuyện mà người làm mẹ không thể không lo. Đứa con giống như nguồn sống của người mẹ, mỗi lần nó đau, là một lần xót xa.
Chàng nắm tay mẹ.
-Cảm ơn… Mẹ.
-Con trai, chỉ cần con khỏe mạnh, lớn lên trở thành người tốt. Thì cho dù con tài giỏi, giàu có hay nghèo nàn. Con vẫn là con của mẹ. Dù có lớn bao nhiêu vẫn là đứa trẻ dễ tổn thương của mẹ.
-Chúng ta chỉ sống một lần. Mẹ không biết kiếp sau có xảy ra không. Nhưng trong kiếp này, hãy sống một cuộc đời trọn vẹn. Gặp được người mình yêu thương, và buông bỏ những người làm mình đau đớn.
-Cho nên, dù con chọn ai mẹ đều ủng hộ. Chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là mẹ mừng rồi.
Chàng nhìn mẹ mắt cũng rưng rưng theo.
-Mẹ đừng lo. Con sẽ sống tốt. Và sẽ không để mẹ phiền lòng.
-Mẹ biết. Giờ ăn cơm đi nào.
Đã lâu rồi, chàng mới có bữa cơm được ăn cùng mẹ. Dù linh hồn không phải là con trai bà, nhưng tình cảm bà dành cho tên Hải Long này. Thật sự rất chân thành và ấm áp. Nó khiến cho chàng cảm thấy yêu cuộc đời này hơn. Cảm thấy ngoài sự bon chen mệt mỏi. Vẫn còn những tình cảm khiến người ta thấy được vẻ đẹp của cuộc sống.
Vừa đút miếng cơm vào miệng thì tiếng điện thoại kêu. Chàng mở máy. Hình ảnh bé con hiện lên trên màn hình.
-Chú quan lớn. Chú đang ăn cơm à?
-Sao cháu biết.?
-Chú đang nhai còn gì?
-Cháu nhìn thấy sao?
-Chú chịu khó dùng điện thoại hộ cháu cái.
-Ai thế con.?
Nghe tiếng nói, cô bé hỏi theo..
-Ai đấy chú.?
-Mẹ… Chú…
-Là người có mái tóc trắng đấy ạ.
-Không. Là người có mái tóc đen.
Chàng quay điện thoại về phía mẹ.
-Cháu Chào bà.
-Chào cháu.
-Bà đang ăn cơm với chú ạ.
-Uh. Cháu ăn chưa?
-Cháu ăn rồi ạ. Cháu đang học bài, nên tranh thủ hỏi thăm chú ấy.
-Hôm nay tươi tắn hơn hôm trước rồi. Khi nào rảnh, cháu… À… Khi nào khỏe, chú sẽ qua thăm cháu.
-Vâng.
Cô bé cười.
-Vậy bà chơi với chú nhé, cháu cúp máy đây ạ. Cháu chào bà.
-Chào cháu.
Cô bé cúp máy. Mẹ chàng tò mò hỏi.
-Con bé, năm nay thi trường nào?
-Nghe nói là học Y ạ.
-Chờ nó học xong hay vừa học vừa nuôi con.
-Dạ…
Chàng ngơ ra.
-Con không còn trẻ, chờ nó học hết trường Y còn tận 6-7 năm nữa. Lúc ấy con mẹ gần 40 rồi. Cha già con cọc đấy, anh có hiểu không?
-Con chưa nghĩ đến mấy chuyện đó.
-Giờ tính dần đi. Lớn tuổi rồi.. Có con là vừa, mẹ còn khỏe, mẹ và cô giúp việc phụ các con trông con trông cái. Để đến lúc mẹ yếu rồi. Nhờ người ngoài chăm cháu mẹ không
-Yên tâm.
Mẹ… Chàng cười ngại.
-Nó là con bé, mà con quan tâm nhất từ trước đến giờ.
-Con bé là người tốt. Mẹ mất từ lúc mới sinh ra.
-Vậy sao? Tội nghiệp quá. Giờ nó sống với ai?
-Con bé sống một mình.
-Bố nó đâu?
-Ông ấy, có gia đình khác rồi.
-Đàn ông họ ít khi ở vậy nuôi con lắm. Chỉ có phụ nữ mới chịu hi sinh thôi.
-Vì con bé thiệt thòi như vậy, nên con phải thật lòng yêu thương nó. Đừng để nó bị tổn thương, nếu không phải tội chết.
-Con biết rồi ạ. Con sẽ chăm sóc tốt cho con bé, cả đời này. Và… Cả mẹ nữa.
Chàng cười.
-Cảm ơn, con trai của mẹ.
-Đúng, Thượng Quan của chúng ta, dù một nghìn hay vài chục nghìn tuổi thì vẫn là một đứa trẻ trong mắt mẹ. Và đứa trẻ đó vẫn còn làm nũng một đứa bé chưa tròn 18 cơ mà.
Chàng cúi xuống ăn không thèm trả lời.
-Mùi Thịt kho ngon đấy. Ta có lẽ cũng nên tìm một thân xác nào đó trú ngụ. Để thưởng thức mĩ vị của nhân gian.
-Nhưng trước đó, ta phải nói cho ngươi biết một chuyện. Đó là ta đã biết kẻ nào đứng lên thuê đám đánh thuê đó rồi.
-Là ai?
Chàng ngẩng lên hỏi.
-Sao thế con.?
-À không.
Chàng đặt bát xuống.
-Con ăn xong rồi. Mẹ dọn ra giúp con được không?
-Ăn thế thôi sao?
-Vâng ạ. Con đủ rồi.
Sau khi mẹ chàng đi khuất. Chàng quay sang hỏi tiểu quan.
-Ngươi chắc là hắn chứ.?
-Chắc.
-Vậy bám theo hắn đi.
-Tại sao ta phải làm thế.
-Chúng ta cần chứng cứ.. Để chúng không thể chối cãi. Sau đó mới có thể tố cáo được.
Ta cần chấm dứt mớ hỗn độn này, càng sớm càng tốt.
-Việc này ngươi nhất định phải làm thật tốt. Bởi thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Ta muốn con bé. Có cuộc sống bình an.
Chàng thở dài suy tính. Liệu chàng có suy nghĩ quá đơn giản hay không. Liệu cuộc sống phía trước còn khiến nàng gặp nhiều nguy hiểm.
Bản thân chàng lại không thể lường trước được điều này..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!