Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 40
Chú Thượng Quan hạ phàm 40
LỖI TẠI HẢI LONG.
Về tới nơi, việc đầu tiên chàng làm chính là đưa nàng trở về khách sạn.
-Chú, em muốn đi với chú.
-Không được, em hãy ở đây. Giờ ta không thể mang theo em được. Hãy ngoan ngoãn. Xong việc, ta sẽ về với em.
Nàng nắm tay chàng thât chặt.
-Vậy chú phải cẩn thận đấy nhé.
-Ta sẽ cẩn thận. Em nghỉ ngơi đi.
-Em sẽ đợi chú về, chú nhất định phải về đấy nhé.
-Ta sẽ về.
Chàng đi xuống dưới sảnh , bắt taxi đi tìm anh Tám. Thấy anh ấy phờ phạc. chàng bước lại.
-Thế nào? Cô ta nói gì với anh?
-Cậu Long, cậu về đây làm gì?
-Ta không thể bỏ anh lại được. Không thể để những đứa trẻ bị vạ lây.
-Cô ta không dám làm gì chúng đâu.
-Không, dù cô ta không làm gì, nhưng ta cũng không muốn tiếp tục trốn tránh nữa.
-Vậy cậu phải cẩn thận đấy nhé. Có việc gì cứ nói với tôi, chúng ta cùng giải quyêt.
-Tất nhiên rồi.
Chàng vỗ vai anh Tám rồi đứng lên.
-Chúng ta đi đến Thái Hưng đi.
-Cậu định đến gặp cô ta sao?
-Tất nhiên , cô ta muốn gặp ta nhất còn gì?
Chàng đi ra ngoài, anh Tám đi theo. Thái Hưng vẫn đang giờ làm việc. Chàng chẳng hẹn, đi thẳng vào dù bảo vệ ngăn cản. Đến cửa phòng Tiên thì mở cửa đi vào. Tiên đang ngồi trên ghế thấy vậy thì ngẩng lên nhìn. Khuôn mặt không có nét bất ngờ nào.
-Chúng ta gặp nhau rồi sao? Có sớm vẻ sớm hơn dự kiến nhỉ?
-Thả bọn trẻ ra.
Chàng nói như ra lệnh.
-Bọn trẻ nào? Anh có con sao?
-Mấy đứa con anh Tám.
-Anh nghĩ em giữ chúng sao? Anh tìm xem, trong đây có không?
-Cô thôi diễn đi.
Tiên cười mỉa mai.
-Anh có vẻ như đã giống với người bình thường rồi đấy. Thích chơi trò bỏ trốn sao?
-Ta đã về rồi đây, giờ cô muốn giữ ta chứ gì? Thả bọn trẻ ra, ta ở đây với cô.
-Anh sao? Anh nghĩ em giữ anh làm gì? Giữ một người không muốn ở lại.
-Vậy cô muốn gì?
-Người em tìm đâu có phải là anh.
Tiên cười thản nhiên, ngả lưng ra ghế.
-Anh vẫn còn ngây thơ quá. Hải Long của em ạ. Em từng nói với anh rồi mà. Vấn đề nằm ở chỗ anh, em sẽ không cần giải quyết. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ kẻ khác. Thì em phải ra tay thôi.
-Ý cô là gì?
Chàng đặt tay lên bàn. Ánh mắt mở to nhìn cô ta bực tức.
-Rồi anh sẽ biết thôi anh yêu.
-Ngày kia chúng ta đám cưới rồi. giờ anh có muốn cưới hay không ,với em…không còn quan trọng nữa.
-Vậy cô muốn gì?
-Anh có biết, từ bé bố em đã dạy gì em không?
-Đó là thứ gì em muốn, hãy tìm mọi cách để có được. và thứ gì cản đường, nhất định phải tìm cách tiêu diệt tận gốc. Tránh hậu quả về sau.
-Và đối với em, nợ có thể không cần đòi nhưng có thù chắc chắn phải trả.
-Thứ anh muốn, anh sẽ không bao giờ có được đâu.
Cô ta mở mắt, đôi mắt đầy căm giận. Trong ánh mắt cô ta, hình ảnh về bé con của chàng, hiện lên với con dao sau lưng. Là cô ta….
-Thả con bé ra.
Chàng gằn giọng. Tiên cười khểnh.
-Ta nói cô, thả con bé ra. Đây là chuyện của chúng ta.
-Con bé nào? Em không biết anh còn con bé nào nữa cả.
-Cô đừng đóng kịch nữa.
-Chúng ta vẫn còn ngồi đây mà, em đã lấy gì của anh đâu.
Tiên thản nhiên.
-Cô nhốt con bé ở đâu?
-Em không hề liên quan đến chuyện này. Đừng đổ tội cho em như vậy. Anh yêu.
Chàng đứng thẳng lên.
-Cô định không nói sao?
Chàng tiến sát cô ta.
-Anh định làm gì? Bắt nạt phụ nữ sao? Thần linh gì đó mà cũng hèn hạ nhỉ?
Câu nói khích tướng khiến chàng dừng lại.
-Được rồi, nếu cô không trả lời, ta sẽ có cách.
Chàng quay đi, bước thẳng ra cửa. Anh Tám đứng chờ ở bên ngoài, thấy chàng liền đi theo.
-Cậu Long, cô ta nói gì?
-Cô ta, bắt bé Hà đi rồi.
-Sao ngài biết.?
-Ta nhìn vào mắt cô ta.
-Chẳng phải con bé ở với quan nhỏ sao?
-Hắn chỉ là một linh hồn, làm sao có thể bảo vệ con bé được.
-Vậy chúng ta về đó thử xem.
Vào đến khách sạn, cửa phòng nàng không khóa. Chàng mở cửa bước vào. Căn phòng trống trơn, đồ đạc vứt lộn xộn duới đất mà không có người. Chàng nhanh chân chạy xuống quầy lễ tân hỏi.
-Cô bé phòng 1104 đi đâu rồi
-Dạ, chúng tôi không rõ, không thấy cô ấy gửi chìa khóa ạ.
-Vậy cô có thấy cô ấy đi ra ngoài không?
-Không, chúng tôi mới thay ca trực rồi ạ.
Chàng thẫn thờ.
-Cậu Long, giờ chúng ta phải làm sao?
-Tên quan nhỏ.
Chàng vội vàng đi ra, nắm tay chặt lẩm bẩm gọi. Nhưng tên quan nhỏ cũng không thấy xuất hiện mà cũng chẳng có hồi âm.
-Thế nào rồi ạ?
-Hắn ta đi đâu rồi?
-Giờ chúng ta phải làm sao?
Chàng thở dài. Tay nắm chặt lấy điện thoại.
-Nếu hắn ta không xuất hiện, ta chỉ sợ…
– sợ gì ạ?
-Sợ hắn đã bị quan binh đến bắt đi rồi.
-Tại sao ạ?
Anh Tám bước theo chàng.
-Anh có nhớ, ta nói đến đây tìm người chưa?
-Rồi ạ
-Vậy nhưng đã lâu chúng ta không trở về, quan binh sẽ xuống tìm và bắt lại.
-Vậy tại sao…?
Anh Tám định hỏi nhưng thôi.
-Tại sao chuyện đó lại xảy ra trong lúc này?
Chàng ngồi vào xe, lo lắng đến độ đánh mạnh vào ghế ngồi.
-Cậu bình tĩnh. Chúng ta sẽ dần dần nghĩ cách. Giờ tôi đưa cậu về công ty.
-Không cần, ở đó có thư ký Mai rồi. Cậu đưa ta, đến chỗ ông già đó.
-Ai ạ?
-Bố Hải Long.
-Vâng ạ.
Anh Tám không hỏi mà lái đi. Đến cửa văn phòng, thư ký của người đàn ông đó vào thông báo. Chàng đứng bên ngoài chờ đợi. Lát sau, cô ta đi ra.
-Thưa cậu, sếp bảo đang có việc bận, phiền cậu đợi một lát.
-Ta không đợi được. người tránh ra.
-Chúng ta đang có khách quan trọng. Mong cậu thông cảm.
-Thông cảm cái gì? Cô định hại chết mạng người sao?
Chàng nắm tay cô ta. Mắt mở to giọng gằn lại.
-Tránh ra trước khi ta giết cô.
Chàng bắt đầu mất kiên nhẫn vì lo lắng. Đẩy cô ta ra rồi đi vào. Người đàn ông đang ngồi trên ghế, thấy chàng đi vào thì ngẩng lên.
-À…
Khuôn mặt ông ta biến sắc nhanh. Chỉ về phía chàng.
-Cháu nó về rồi đây, con trai tôi.
Ông ta đứng lên. Giọng điệu vô cùng tử tế.
-Long lại chào các bác đi con.
Chàng tiến lại, thay nét mặt, rồi ngoan ngoãn hợp tác cúi chào .
-Chào hai bác.
-Chú rể đẹp trai quá nhỉ? Nghe nói tu chí làm ăn lắm. Ông được hai thằng con ngoan, tốt phúc ghê.
-Nào em dám nhận. Nó chạy lông bông suốt ngày. May mà cái Tiên nó giữ chân được.
-Vậy cũng tốt. Cái Tiên cũng là đứa đảm, khéo léo, nhanh nhẹn.
-Vâng. Là em cũng có phúc.
-Vậy ngày kia gặp nhau nhé. Tôi về qua chỗ Thái Hưng xem thế nào, lâu không gặp.
-Vâng.
Ông ta đứng lên, bước theo hai người đàn ông đi ra. Chàng cũng đi theo, đóng một vở kịch giữ thể diện cho ông ta. Sau khi hai người khách đi khuất, ông ta đổi sắc măt quay lại nhìn chàng.
-Thế nào? Còn dám vác mặt về.
-Ông giữ hai đứa bé ở đâu?
-Đứa bé nào?
-Con anh Tám.
-Mày nghĩ tao rảnh vậy sao?
-Ông và cô Tiên kia, đừng diễn trò với tôi nữa. Lần trước ông thuê người bắt bé Hà, nếu tôi không đến kịp, ông đã giết nó rồi. Ông có phải là người không?
-Vậy mày nghĩ, để có ngày hôm nay, tao là người hay là gì?
-Gì cũng được. Nhưng hãy thả bọn trẻ ra, trước khi ta phá nát tất cả.
-Mày dám, thằng ăn bám. Nếu như mày phá đi, mày cũng chẳng còn gì đâu ?
Chàng điên lên. Túm cổ ông ta bằng một tay, bàn tay to lớn nắm chặt lấy yết hầu và bóp mạnh.
-Buông ông chủ ra, cậu Long.
Tiếng mấy người đứng phía sau chàng goị. Người đàn ông này đang nằm gọn trong tay chàng. Tay giữ lấy bàn tay chàng nhưng vô vọng.
-Cậu Long, cậu bình tĩnh.
-Cậu Long, nếu cậu không buông tay, chúng tôi báo công an đó.
-Báo đi, ta cần công an đến đây.
-Mày nghĩ, công an họ sẽ giúp mày sao?
Ông ta thều thào.
-Nếu tao chết, tất cả sẽ cùng chết. Một mạng, đổi ba mạng. Mà không, nhiều mạng lắm.
Ông ta cười, khuôn mặt vẫn rắn chắc không hề sợ hãi. Chàng lỏng tay cho ông ta thở rồi hỏi.
-Mục đích của ông là gì? Tại sao lại nhất định muốn ta cưới con nhà Thái Hưng.
-Mày không biết sao? Là trước đây mày chơi bời, đánh chết con nhà người ta. Vì mày, tao đã tốn bao nhiêu tiền bạc công sức để đậy lại. Giờ con gái nhà ông ta lại thích mày. Mày không lấy nó, Tao và mày, và cái công ty này, sẽ không được yên đâu.
-Vấn đề nằm ở chỗ, là mày tán tỉnh con nhà ông ta, công khai như vậy, giờ nói một câu bỏ. Nhà người ta giấu mặt vào đâu. Tất cả là do mày mà ra. Tao cũng chỉ là vì mày, vì cái cơ nghiệp đổ mồ hôi, đổ máu này thôi.
Ông ta thở dài, chàng bắt đầu lỏng tay. Rồi buông ông ta ra. Ông ta ngồi bệt xuống ghế thở mạnh, tay giữ ngực mình. Hơi thở bắt đầu dồn dập.
-Ông chủ, ông chủ.
Cô thư ký chạy lại, rút ông thuốc xịt vào miệng ông ta, đỡ ông ta ngả lưng ra sau. Chàng đứng đó nhìn rồi thở dài.
-Ta đã nói ta không phải con ông rồi cơ mà. Ta đã nói với cô ta.
Chàng nói như quát.
-Cậu Long. Ông chủ đang bị sốc. mong cậu đừng làm ảnh hưởng tới ông ấy.
Các người, những kẻ ích kỷ. Vụ lợi cho bản thân. Rồi mang người khác ra làm cái cớ. Tất cả chỉ vì tiền thôi đúng không? Vì lòng tham. Vì địa vị. Vì không muốn thua kém người khác. Mà các người bất chấp tất cả như vậy sao?
– Giờ mày đã hiểu chưa? Con trai.
Ông ta vừa đắc ý vừa thở. Chàng tức giận đi thẳng ra ngoài. Đi nhanh vào xe .
-Cậu Long, sao rồi?
-Ông ta biết bọn trẻ ở đâu, nhưng nhất quyết không nói.
-Vậy chúng ta phải làm sao?
Anh Tám thở dài, ngả ra sau.
-Nhưng ta muốn anh nói cho ta biết một chuyện.
-Chuyện gì ạ?
-Về Hải Long.
-Nhưng là chuyện gì ạ?
-Là những chuyện trước đây cậu ta làm. Có phải hại chết người như ông ta nói.
Anh Tám quay lại nhìn chàng.
-Là ông ta nói với cậu à?
-Đúng vậy. Nhưng ta muốn nghe anh nói.
Anh Tám trầm ngâm.
-Cậu Long và con trai nhà Thái Hưng trước đây, là một người ăn chơi, đua đòi. Lái xe đụng chết người, đánh người, dụ dỗ, cưỡng bức gái nhà lành đều có cả. Tính ra tội của cậu ta, có lẽ đầy xuống 18 tầng địa ngục không hết. Vậy mà ông chủ và ông Thái Hưng vẫn luôn dùng tiền để bịt miệng thiên hạ.
-Là vậy sao?
Chàng thở dài.
-Tôi nghe nói, cậu chính là, người đàn ông đầu tiên của cô Tiên đấy. Dù sau cậu có không ít người, nhưng cuối cùng không hiểu sao cô ta vẫn muốn chọn cậu.
-Vậy là tất cả nguyên nhân nằm ở chỗ ta sao?
-Có lẽ vậy? Không những lấy cậu thì hai công ty sẽ càng mạnh. Mà lấy cậu, chính là để bí mật của hai bên không bị lộ ra ngoài.
-Sao anh không nói sớm.
Chàng ngồi bật dậy.
-Vì chúng ta không còn bằng chứng gì cả.
-Giờ chỉ cần ta cưới cô ta, sống để trả nợ cho cô ta, là mọi thứ sẽ được yên ổn đúng kông.
-Còn phải xem bé Hà có chịu để cậu đi không đã. Mà không, thật ra chúng tôi cũng đâu có lựa chọn gì. Giờ có báo công an, cũng chẳng ai muốn giúp cả.
Chàng thở dài.
-Anh yên tâm. Ta sẽ giải quyết vấn đề này.
-Cậu làm thế nào?
-Cưới thôi. Chúng ta không còn lựa chọn. Ta cũng không thể ở đây lâu. Chi bằng làm thế để cứu bé Hà và bọn trẻ trước. Sau đó, sẽ tính sau. Dù sao bé Hà còn tương lai phía trước. Còn ta, không thể ở bên nàng được. Cho nên, hãy giúp ta lần này.
-Sau khi cứu nàng ra rồi. Ta sẽ xóa ký ức của nàng và rời đi. Hãy coi như, Hải Long đã chết, và mọi chuyện sẽ kết thúc. Tất cả sẽ trở về như ban đầu. Và anh hãy thay ta chăm sóc cho con bé. Tìm cho nàng một tấm chồng tử tế. Đừng để nàng cô đơn một mình.
-Cậu Long.
-Quyết định thế đi. Chúng ta về nhà gặp mẹ ta nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!