Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 45


Chú Thượng Quan hạ phàm 45
ĐỪNG CHỜ ĐỢI BẤT KỲ AI.
Ánh mặt trời hôm nay không còn chơi đùa với chàng nữa. Mà ngay khi ngài ta trở về phủ, thần gió lại đi tới. Mang theo hơi lạnh đến thấu xương. Ngài ta lượn quanh, đùa giỡn trên đôi vai của chàng, thi thoảng đưa những cơn gió lạnh. Rồi vui tính sẽ mang tới những hạt băng tuyết trắng tinh. Mà mỗi lần chạm vào da thịt là lạnh buốt đến tê người.
-Thượng Quan, mĩ vị nhân gian không chỉ có ngọt ngào, mà còn cả đắng cay. Không chỉ có sinh mà thường xuyên có tử.
Chàng vẫn kiên quyết quỳ ở đó.
-Hàng năm, ta lấy đi bao nhiêu mạng người, chỉ là thừa lệnh, giúp hạ giới cân bằng theo lẽ trời. Nay mới là lần đầu, ta phải lấy mạng một vị thần trên Thiên giới.
-Nếu đó là mệnh lệnh của Bề trên, ngươi cứ việc.
-Vậy sao? Vì một nữ nhân, ngươi sẵn sàng chết?
-Ta… Không thể… phụ lòng nàng.
Chàng cúi xuống, run rẩy vì lạnh. Những hạt băng giá bám lên cơ thể chàng khiến chàng tê cứng. Đôi môi run rẩy.
-Phong thần, xin ngài…
Tiếng gọi của Đại tiên nữ từ xa vọng tới. Nàng thoáng cái đã tiến sát lại. Bàn tay giữ cánh tay lạnh giá của chàng.
-Thượng Quan, đừng vì một kẻ phàm trần mà hủy hoại mình như vậy.
-Ta… Đã quyết.
-Ngài sẽ chết. Và tất cả là vì cô ta. Đó là một linh hồn tội lỗi.
-Nàng ấy không có tội.
-Bề trên của chúng ta không bao giờ nhầm lẫn. Cho nên nếu ngài không làm được. Ta sẽ xuống bắt cô ta trở về chịu tội. Không thể vì một kẻ phàm trần mà đảo lộn cả Thiên giới như vậy.
Nàng ta đứng lên. Chàng đưa tay nắm lấy tay nàng ta. Giọng nói yếu ớt.
-Không được làm vậy.
Nàng ta quay lại nhìn chàng.
-Hãy bước qua xác ta… Đi đã.
Ánh mắt đau đớn nhìn chàng. Rồi mạnh mẽ gạt tay chàng ra rồi biến vào hư không.
Cơn gió lạnh mùa đông thổi tạt vào khuôn mặt tái đi của Thanh Hà. Buổi học đã kết thúc, nàng vội vã trở về để đi làm thêm.
Trong cái lạnh thấu xương, kèm theo mưa nặng hạt. Những chiếc xe cũng bon chậm hơn vì đường trơn.
Dòng người đứng san sát chờ đèn đỏ. Nàng cũng đứng lại, hai tay đã lạnh cóng. Đưa lên miệng thổi mấy hơi ấm cho dễ chịu.
Khi chiếc đèn xanh phía trước chuẩn bị bật mở, người người bắt đầu nổ máy, chuẩn bị nối đuôi nhau dần tiến lên. Nhưng chiếc ô tô phía trước vẫn cố chấp không chịu nổ máy.
-Chú ơi.
Nàng và mọi người cùng bấm còi.
-Anh gì ơi.
Nghe tiếng còi. Người đàn ông lúc này mới nhả chân phanh. Khi vừa tiến lên được vài mét qua vạch kẻ đường thì chiếc xe phía bên kia vượt đèn đỏ lao tới, đâm vào . Cú đâm khiến người đàn ông trong xe bị thương nặng.
Tất cả nhốn nháo. Mọi người đỗ xe chạy lại. Cô gắng đẩy chiếc xe kia ra để cứu lấy người đàn ông ấy.
-Gọi cấp cứu. Làm ơn gọi cấp cứu.
Nàng nhanh chóng xuống xe. Chen vào giữa đám đông.
-Cháu học y. Xin hãy tránh đường.
Sau khi tiếp cận được với nạn nhân. Nàng nhanh chóng dùng các kiến thức sơ cứu đã học được. Người đàn ông bị mảnh kính đâm vào phần bên trái cơ thể. Cánh tay trái cũng bị gãy vì va đập mạnh. Nàng cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người đắp vào cho anh ta.
-Mọi người Làm ơn, che mưa giúp cháu được không ạ.
Mấy người tốt bụng cầm ô che cho người bị nạn. Nàng lấy trong trong bao lô cái băng gạc. Quấn lại các vết thương đang chảy máu trên đầu.
-Anh ơi. Nghe thấy em nói không. Đừng ngủ.
Thanh Hà vẫn không ngừng gọi khi sơ cứu. Một lát sau, khi xe cấp cứu đến, cũng là lúc cơ thể nàng đã ướt đẫm vì nước mưa. Chiếc áo khoác lấm màu máu.
Mọi người tản ra cho nạn nhân được đưa đi. Rồi cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng. Những cơn gió thổi càng làm cơ thể nhỏ bé trở nên tê tái . Nàng run rẩy. Khoác tạm chiếc áo mưa rồi vội vã trở về nhà. Buổi làm hôm nay, coi như phải xin nghỉ.
Đêm đó, cơn sốt khiến nàng mệt mỏi. Trong cơn mơ, nàng mơ thấy Thượng Quan của mình quỳ trước một cánh cửa lớn, cơ thể run rẩy vì lạnh. Nàng với tay gọi.
-Chú ơi…
Chú quan lớn của nàng không nghe thấy. Mà quỳ ở đó không chịu đứng lên.
-Nếu ngươi muốn chết vì nữ nhân đó. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
-Ta nguyện… Chết vì nàng.
-Đừng mà… Chú ơi. Đừng chết.
-Chú ơi. Đừng vì em mà làm thế. Em xin chú. Đừng vì em nữa.
Nàng đứng đó. Đau khổ van xin mà chàng không thể nào nghe được. Không lâu sau, người đàn ông khuôn mặt hung dữ xuất hiện. Trên tay cầm cây đao đứng bên cạnh chàng.
-Đừng, xin đừng.
Nàng chạy lại. Quỳ xuống ôm lấy chân người đàn ông kia.
-Xin hãy giết cháu, không phải lỗi của chú ấy.
Nàng vẫn không ngừng van xin, vậy mà chàng không nghe được.
-Xin hãy để cho nàng ấy được yên ổn. Ta xin tình nguyện chịu tội của mình.
-Không. Cháu xin ông.
Nàng ôm chặt lấy chân người đàn ông kia.
-Xin hãy giết cháu. Đừng hại chú ấy.
Người đàn ông tóm lấy cánh tay nàng.
-Cả hai ngươi, đều phải chết.
Sau câu nói là cú đẩy mạnh khiến nàng giật mình tỉnh dậy.
-Chú ơi…
Nước mắt cứ thế trào ra trên khóe mi. Đó chỉ là một giấc mơ thôi phải không. Nàng thu người lại. Nức nở gọi tên vì sợ hãi.
-Chú ơi.
Tiếng gọi của nàng vang lên tận thiên giới. Người đàn ông của nàng giờ đã mất hết sức lực. Vẫn cố chấp quỳ ở đó để cầu xin.
-Thanh Hà…
Sáng đến, nàng cố dậy đi ra ngoài mở cửa vì nghe tiếng gọi.
-Nghe nói cậu bị ốm, tớ mang cháo đến đây.
Cậu bạn học cùng lớp đi thẳng vào nhà. Trên tay là hộp cháo.
-Sao cậu biết tớ ốm.
-Cô giáo nói, nên tớ xin cô đến đây.
-Cậu không đi học sao?
-Nay chúng ta đến viện trung tâm thực tập mà.
-Vậy cậu càng không được bỏ chứ.
-Không sao. Tớ sẽ học bù buổi sau cùng cậu.
Nàng đứng đó nhìn cậu bạn đang tươi rói.
-Vỹ, tớ cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng tớ…
-Bạn bè mà. Đừng ngại.
Câu nói khiến nàng chẳng thể nào từ chối.
-Nghe nói tiết lâm sàng hôm nay, chúng ta có một bệnh nhân sống thực vật gần bốn năm rồi. Bốn năm mà không tỉnh lại cũng không từ bỏ , công nhận sức sống mãnh liệt thật. Mãnh liệt giống cậu vậy.
Nàng bật cười.
-Tớ có gì mà mãnh liệt.
-Cậu sống một mình ngần đấy năm. Sao không mạnh mẽ cơ chứ.
-À. Tớ có bố.. Có mẹ hai mà.
-Nhưng tớ cũng chưa bao giờ thấy họ về thăm cậu.
Nàng cười. Mẹ hai không thích con riêng của chồng, đó cũng là lẽ đương nhiên. Cho nên tránh làm nhau khó chịu. Tốt nhất là không nên gặp.
-Tớ sống tự lập quen rồi. Có người bên cạnh, khó chịu lắm.
-Vậy thì hãy học cách, có người chăm sóc mình đi là vừa.
Nàng cười ý tứ.
-Thật ra…
-Chú ấy, hình như cũng từ rất lâu rồi không trở về.
Vỹ chặn lại câu nói của nàng. Nàng đứng lên. Bước lại nhìn cậu ta.
-Tớ…
-Ăn đi đã. Ăn đi rồi uống thuốc. Chuyện đó, tính sau.
Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống.
-Mấy hôm nữa đến phiên đội chúng ta đi phát cơm trong viện rồi. Nếu cậu không mau khỏe, các cô bác sẽ lo cho cậu lắm đấy.
-Được rồi. Tớ biết rồi.
-Ăn hết đi. Thuốc tớ mua rồi.
Nàng cúi xuống. Cầm thìa xúc cháo đưa lên miệng. Vỹ ngồi bên cạnh, bỏ sách ra đọc.
-Sao cậu không lên viện đi.
-Tớ nói xin sang tiết sau cùng cậu mà.
-Không cần đâu.
-Không sao, thầy duyệt rồi. Giờ đến cũng không được điểm danh.
Khuôn mặt vĩ tươi tắn. Nàng bất lực đành cúi xuống ăn. Vừa đút thêm thìa cháo thì điện thoại lại reo lên.
-Hà… Bố em… Bị tai nạn rồi. Đang cấp cứu trong bệnh viện.
Tiếng nói trong điện thoại làm tai nàng ù đi. Khuôn mặt đơ ra, chiếc điện thoại tuột khỏi bàn tay.
-Cậu sao thế Hà. Hà.
-Bố tớ… Bị tai nạn rồi.
Nàng run run nói. Vỹ cầm điện thoại nghe.
-Chú bị làm sao ạ.
-Vâng. Vâng.
-Em sẽ đưa Hà tới ạ.
Vỹ cúp máy. Nàng vội vàng đứng lên. Giọng nói đã lạc đi.
-Anh ấy nói. Bố tớ ở viện nào.
-Ở viện trung tâm.
-Sao ông ấy lại ở đó.
-Nghe nói về công tác. Xong việc thì định về nhà thăm cậu.
Nàng cứ thế nước mắt chảy ra.
-Đưa tớ, tới bệnh viện trung tâm đi. Làm ơn.
-Cậu bình tĩnh. Mặc áo ấm vào. Tớ đưa đi.
Nàng đứng lên, đôi mắt đã nhòa đi. Bước theo Vỹ đến cánh cửa phòng cấp cứu.
-Bố ơi.
Nàng đứng bên ngoài chờ đợi. Tay nắm chặt lại cầu xin.
-Thần linh ơi, chú ơi. Xin hãy cho ông ấy được bình yên.
Chàng ngồi đó. Nghe rõ tiếng nàng đang thỉnh cầu. Liền cúi sát xuống đất thay nàng van xin.
-Bề trên, xin người, xin người hãy để nàng ấy được bình an.
Tất cả đáp lại chàng chỉ là sự im lặng. Dường như việc chàng đang làm đã khiến Bề trên giận dữ. Chẳng nhẽ trên đời này, đấu tranh vì tình yêu của mình là một điều sai trái hay sao?
Ngày hôm sau, dì hai của nàng mới đến. Vừa gặp mặt, bà ta không ngần ngại tát cho nàng một cái. Đôi mắt giận dữ nhìn nàng.
-Tao đã nói với mày, mày đủ lông đủ cánh rồi. Đừng làm phiền ông ấy nữa. Tao đoán không sai, mày chỉ là một đứa xui xẻo, ai tiếp xúc với mày cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Nàng đứng im, tay che má vì đau. Cơ thể vừa ốm nên cũng hơi choáng váng.
-Giờ tốt nhất là mày nên tránh xa ông ấy ra. Vì mày, ông ấy cũng đã khổ nhiều rồi.
-Dì không có quyền nói như vậy. Ông ấy cũng là bố con. Con sẽ ở lại chăm sóc cho bố.
Bà ta tiến lại. Mắt trừng lên.
-Mày không nghe rõ tao à. Không cần mày phải lo. Cứ học xong, lấy thằng nào rồi tránh xa chúng tao ra là được.
-Dì.
-Người lớn không nên nói chuyện với trẻ con như vậy đâu.
Cả hai quay lại nhìn. Nàng xúc động khi thấy chú Tám đứng đó.
-Chú.
-Anh là ai?
-Tôi là người quen của con bé.
-Người quen. Không phải là bồ của nó chứ.
Câu nói khiến người khác muốn đánh bà ta.
-Bà muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng tôi nhắc cho bà nhớ. Nếu bà còn đánh con bé, còn xúc phạm nó thêm một lần nữa thì tôi không để yên cho bà đâu.
Ánh mắt chú Tám trừng lên giận dữ. Bà ta lùi lại.
-Chú, cháu không sao. Sao chú biết cháu ở đây ạ?
-Chú có việc đi qua. Bận gì không. Ra gặp chú một lát.
-Vâng.
Nàng bước theo chú Tám ra ngoài. Bỏ lại người đàn bà đó ở lại. Hai người ra ghế đá ngồi.
-Dạo này cháu khỏe không?
-Cháu khỏe ạ.
-Học hành có vất vả lắm không?
-Không ạ.
-Chú và cô Mai khỏe chứ ạ.
-Mọi người vẫn khỏe. Thật ra, chúng ta vẫn luôn thăm hỏi tình hình của cháu.
-Vậy ạ. Cháu xin lỗi vì không hỏi thăm cô chú.
-Không sao đâu. Dù sao cậu Long, à… Cậu Quan lớn, cũng đi rồi. Chúng ta cũng không muốn nhắc lại chuyện này với cháu.
-Cảm ơn cô chú.
-Bố cháu có nặng lắm không?
-Bố cháu bị trấn thương ở đầu với gãy tay. Mong là sẽ khỏe lại được.
-mong là vậy.
-Vâng.
Cả hai ngồi nhìn ra sân bệnh viện thở dài.
-Không còn việc gì ở đây, cháu về nhà nghỉ ngơi đi. Bố cháu đã có bà ta chăm sóc rồi.
-Nhưng mà cháu.
-Ở đây cũng không có việc gì. Về mà nghỉ ngơi mai đi học.
Câu dặn dò đầy chất tình cảm của chú Tám khiến nàng cảm động. Nàng đứng lên.
-Vậy cháu về trước ạ.
-Về đi.
-Cháu Chào chú.
Chú Tám gật đầu. Nàng định quay đi thì.
-Hà.
-Dạ.
-Ai nói gì kệ họ nhé. Cháu hãy sống thật tốt cho bản thân mình. Và đừng chờ đợi nữa.
Câu nói tuy đơn giản nhưng đầy ý nghĩa khiến nàng chỉ biết gật đầu. Dù biết người ấy không trở về. Nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ. Tại sao ư. Tại vì chỉ có người đó, mới cho nàng cảm giác bình an.
Tiết học lâm sàng của thầy chủ nhiệm chuẩn bị bắt đầu. Nàng vội vàng đi từ phòng bệnh của bố xuống lớp.
-Hà, chờ tớ với.
Tiếng Vỹ gọi với từ phía sau, cậu ta vui vẻ tiến lại.
-Sắp tới giờ rồi. Sao cậu có thể thản nhiên đến vậy?
-Chỉ có cậu lúc nào cũng vội vã. Mà dạo này tớ thấy, cậu như bị ma ám ý. Nên xin cho cậu lá bùa này.
Nàng nhìn nó rồi cười.
-Tớ thấy bình thường mà.
-Cứ đeo vào đi. Có mất gì đâu.
Nàng nhận lấy nó rồi đút vào túi.
-Mấy thứ này, chỉ là thứ đồ chơi của bọn người phàm. Thật tầm thường.
-Nào các em.
Tiếng thầy chủ nhiệm tập trung lớp lại. Nàng đứng ở đầu hàng. Chăm chú nghe giảng. Bước theo thầy đi các phòng bệnh. Đến một căn phòng sạch sẽ và bỏ trống, thầy quay sang hỏi cô y tá đang dọn dẹp.
-Bệnh nhân phòng này chuyển về rồi sao?
-Không. Là chuyển sang phòng khác. Nhưng hiện tại không cho tiếp xúc với ai.
-Vâng. Cảm ơn cô.
Thầy quay lại nhìn nàng.
-Tiếc quá, ca bệnh này đã sống thực vật bốn năm.
-Vậy thì có ảnh hưởng lớn đến hệ tuần hoàn và bài tiết không ạ.
-Điều đặc biệt chính là mọi thứ của cậu ấy vẫn hoạt động bình thường. Chỉ là chưa tỉnh dậy mà thôi.
-Điều này thật sự rất có giá trị đối với tiết học của các em.
Nàng tiếc nuối. Lát sau tiến lại hỏi thăm cô điều dưỡng.
-Cô ơi. Vậy chú này chuyển sang phòng nào ạ.
-Cuối hành lang.
Câu trả lời ngắn gọn khiến nàng càng tò mò. Theo chân thầy giáo đi dần về phía cuối hành lang. Trong căn phòng cuối cùng đó. Vài người đang đứng bên trong. Qua khe hở của họ, có thể thấy một người đang nằm trên giường. Mấy người bên cạnh đứng bàn tán. Lát sau, người phụ nữ đi ra từ căn phòng đó. Bàn tay cầm chiếc khăn đưa lên mặt che giấu giọt nước mắt đau lòng.
-Mẹ đừng lo. Con đã liên hệ với bác sĩ giỏi nhất rồi. Họ nói, Hải Long sẽ sớm tỉnh lại thôi.
-Đã bốn năm rồi. Mẹ biết phải làm sao đây.
Cái tên quen thuộc , giọng nói quen thuộc khiến cho tim nàng đập rộn ràng. Không thể chờ đợi lâu. Nàng tiến lại phía cánh cửa cố gắng nhìn vào bên trong.
-Làm gì thế hả?
Tiếng gọi làm nàng giật mình.
-Cậu có biết bệnh nhân bên trong kia tên là gì không?
Mấy đứa bạn nhìn nhau.
-Tiết trước cậu ấy không đi học mà.
-Tên đẹp lắm.
-Là gì nhỉ.
-Tao nhớ tên là Long thì phải.
-Uh đúng rồi. Vũ Hải Long.
Sau câu nói đó, nàng giật mình lùi lại. Liệu người đó có phải là chú hay không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN