Chú Thượng Quan Hạ Phàm
Phần 6
Chú thượng Quan hạ phàm 6
KẺ TỪ TRỜI RƠI XUỐNG
Chiếc máy nhịp tim kêu những tiếng chậm rãi. Những Bác sĩ tài giỏi nhất trong bệnh viện ra vào kiểm tra liên tục.
Thượng Quan, Ngài còn ở đó chứ?
Tiếng gọi bên tai không làm người nằm trên giường tỉnh dậy. Trong phòng tiếng gọi chẳng thể đan xen với tiếng người. Tiểu quan đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.
Nhịp tim, huyết áp trở lại bình thường rồi. không ngờ anh ta lại sống , kì diệu thật
Giáo sư, con tôi sẽ tỉnh lại chứ?
Tất nhiên rồi, với tai nạn thương tích như thế này, nạn nhân có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng con trai bà, thật sự là một điều kì diệu.
Có thể anh ta đã làm nhiều việc tốt nên thần linh mới để anh ta được sống kì diệu đến như vậy. Đã thế chức năng sống rất tốt, có thể sẽ tỉnh dậy sớm thôi.
Người đàn bà mang khuôn mặt lo lắng giờ mới bắt đầu thở phào.
Tạ ơn trời . Tạ ơn thần linh.
Cô nên làm tốt việc của mình thay vì ngồi đó cầu xin.
Giờ anh bảo em phải làm sao?
Cô nên quản lý nó tốt hơn, để nó giữ tốt chỗ ngồi của mình và đừng gây rắc rối nữa.
Anh đang nghĩ gì vậy. con vừa thập tử nhất sinh mà.
Thằng con cô, trời đánh không chết được đâu.
Anh…
Người đàn bà đứng chết chân tại chỗ. người đàn ông bực bội đi ra khỏi cửa. Dù đứa con trai đang trong cơn thập tử nhất sinh cũng không có chút nào thương xót. Lỗi do ai?
Thượng Quan.
Ngài Thượng Quan.
Chàng từ từ mở mắt. Người đầu tiên nhìn thấy chính là Tiểu quan. Anh ta đang đứng đó , ánh mắt đầy lo lắng.
Ngài tỉnh rồi sao?
Ta…
Chàng khó khăn lắm mới mở miệng được. cả người đau ê ẩm. Đây là lần đầu tiên chàng có cảm giác như vậy. Cảm giác đau.
Con tỉnh rồi sao? Long… nghe thấy mẹ nói không?
Mắt chàng đang mở hé, người phụ nữ nắm lấy tay chàng. Rồi chạy ra cửa gọi bác sĩ. Lát sau họ đi tới. vạch mắt chàng và soi đèn vào.
Trời đất, họ đang làm gì thế này?
Chàng nghĩ thầm.
-cậu ấy ổn rồi ạ. Đã tỉnh.
Người phụ nữ tiến lại nắm chặt lấy tay chàng.
Tạ ơn trời, con trai ta đã tỉnh.
Lát sau, chàng mở mắt nhìn xung quanh. Tiểu quan vẫn đứng bên cạnh.
Ta… ngủ lâu chưa?
Ngài đã ngủ cả tuần rồi.
Con đã ngủ bảy ngày rồi.
Cả hai người cùng nói. Chàng nhìn người phụ nữ có đôi mắt đỏ hoe.
Ngươi là ai?
Ta là mẹ con.
Đây là mẹ của tên này.
Mẹ ?
Chàng nói nhỏ?
Con không nhớ mẹ sao? Con mất trí nhớ rồi sao?
Chàng nằm im. Giờ phải nói sao với người phụ nữ này. chả nhé sẽ nói, ta không phải con của bà ấy. Thật khó khăn khi chấp nhận con mình đã chết . Mà không phải. Thể xác hắn vẫn ở đây.
Khi người mẹ đi ra bên ngoài. Chàng ngồi dậy hỏi.
Mất trí nhớ là gì?
Là lãng quên .
Trà đâu có tác dụng với ta.
Không phải, là linh hồn kia đã mang kí ức của hắn đi mất rồi. Giờ việc của ngài, là đóng vai con trai bà ấy.
Con trai sao?
Chàng nói to vì bất ngờ. Đúng lúc bác sĩ đi vào.
Con trai.
Cậu ấy không nhớ mình là ai sao?
Vâng, nó không nhận ra tôi.
Bác sĩ nhìn chàng tay đưa qua đưa lại.
Anh nhìn thấy tay tôi chứ?
Chàng gật đầu.
Vậy anh không nhớ đây là mẹ mình sao?
Chàng nhìn người phụ nữ khuôn mặt phúc hậu nhưng lại mang đôi mắt bất hạnh rồi gật đầu.
Con tôi.
Bà ấy tự nhiên bật khóc. Chàng vẫn mở mắt to nhìn.
Bà yên tâm. Việc mất trí có thể không kéo dài lâu. Bởi có thể là do bệnh nhân đang bị sốc. Nên việc mất trí nhớ chỉ là tạm thời.
Với khả năng phục hồi bất ngờ như vậy. tôi tin anh ấy sẽ sớm lấy lại trí nhớ thôi.
Nhưng nếu nó không thể nhớ được.
Vậy thì chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. quan trọng vẫn là anh ấy còn khỏe mạnh. xin chúc mừng Bà và gia đình.
Cảm ơn bác sĩ.
Mọi người rời đi, căn phòng còn chàng và người nhận làm mẹ. Tiểu quan đã đi ra ngoài tranh thủ tìm kiếm. mọi thứ ở đây đều vô cùng mới mẻ. chàng ngồi dậy,mấy thứ dây dợ đâm vào tay khiến chàng đau buốt. Tay giật nó ra, chàng bước xuống khỏi giường nhưng.
Ái…
Đôi chân dường như không còn nghe lời. dưới đó là cuộn băng trắng tinh.
Anh Long…sao lại ngồi dưới đó.
Mấy người đàn ông tiến lại nâng chàng lên.
Các ngươi là ai?
Anh ấy không nhớ chúng ta sao?
Nghe nói bị mất trí nhớ đó.
Trời ạ.
Mấy người đàn ông thì thầm với nhau. chàng ngồi im nhìn.
Để em đưa anh lên giường. anh bị gãy chân, chưa đi lại được đâu?
Gãy chân sao?
Là chân bị bẻ làm đôi đó. thế này này.
Tên đàn ông bẻ ngón tay làm mẫu cho chàng khiến chàng mở mắt to vì sợ.
Vậy bao giờ, ta có thể đi được?
Khi nào bác sĩ cho tập vật lý trị liệu, thì sẽ đi được.
Vật lý trị liệu?
Là tập đi đó.
Chàng gật đầu ngây ngô.
Anh ta dường như, không bình thường tí nào?
Chả nhẽ mất trí nhớ là xóa hết toàn bộ dữ liệu từ trước tới nay sao?
Có thể.
Vậy anh ấy giống như một đứa trẻ mới sinh.
Không, trẻ mới sinh thì chưa biết đi. chưa biết làm đàn ông.
Vậy như một người từ trên trời rơi xuống.
Ta từ trời xuống.
Chàng nói chen vào.
Mấy người đàn ông nhìn chàng bằng ánh mắt mở to nhất có thể.
Trời ạ. Anh ở trên trời rơi xuống đây sao?
Ta không rơi xuống, là bay xuống đây thôi.
Mấy người đàn ông bật cười lớn.
Anh biết cưỡi mây sao? Biết xuyên không hả?
Tao và hắn xem phim thần thoại nhiều , nhưng hình như là từ mấy chục năm về trước. Từ hồi chúng tao còn cởi chuồng tắm mưa cơ.
Vậy giờ hắn chỉ nhớ lại thời còn bé thôi sao? Hắn bị nhiễm phim rồi hả?
Hắn còn chẳng chịu ngồi im xem. Lúc nào cũng chạy như điên như rồ.
Trời ạ. Hay là hắn điên rồi.
Mấy người đàn ông vừa nói vừa nhìn chàng. Chàng cũng không hiểu nên ngồi im. Mấy tên này nhìn chàng rồi tủm tỉm hỏi.
Anh có phép thuật nào không? làm thử cho chúng em xem với.
Ta…
Chàng giơ tay lên, giờ cũng không biết mình có thể làm gì? bởi chàng mới tỉnh lại từ sáng, vẫn còn đang say vì thuốc. và đang ở trong một thân thể phàm trần. không biết mấy phép thuật còn dùng được không?
Làm thử cho chúng em xem với nào.
Chàng giơ tay lên. Đầu óc bắt đầu tập trung. Giờ chàng sẽ làm gì? Sẽ biến mất khỏi đây chăng.
Chàng nhắm mắt lại. Nhưng suy nghĩ dường như không thể điều khiển được thân thể này. chàng vẫn ngồi đó, và xung quanh là mấy ánh mắt đang nhìn chàng một cách tức cười.
Ta nghe nói, người trời có phép di chuyển đồ vật. thử xem đi.
Cậu ta cầm chiếc cốc trên bàn đặt xuống đất.
Di chuyển thử đi người anh em.
Chàng cúi xuống . ánh mắt nhìn thật sâu vào đồ vật. rồi suy nghĩ bắt đầu di chuyển.
Chiếc cốc bắt đầu run run.
Ngài Thượng quan…
Tiếng gọi làm chàng giật mình.
Ngài không thể cho người khác biết ngài có phép thuật đâu.
À… ta quên mất.
Quên sao?
Nhưng mấy kẻ này là ai?
Ta không biết nữa.
Chàng nói chuyện với Tiểu quan, mấy tên ngồi bên cạnh nhìn chàng mắt mở to. Tự nói chuyện với nhau.
Có vẻ bệnh hắn nặng thật rồi.
Hắn bị đập đầu vào vô lăng và mắc kẹt ở đó. sống được cũng là kì diệu lắm, nên phát điên cũng là lẽ bình thường.
Vậy giờ ai sẽ thay hắn làm giám đốc công ty đây.
Dù sao vị trí này cũng để cho đẹp thôi, không có hắn cuộc sống vẫn trôi đi bình tường mà.
Người nói vậy có phải hắn sẽ tổn thương không?
Giờ hắn còn không biết mình là ai cơ mà. Chuyện đấy đâu còn quan trọng nữa.
Thử lại xem nào?
Cậu ta giơ cái thứ đen đen sáng bóng ra.
Đây là gì anh biết không?
Chàng lắc đầu. cậu ta vuốt tay lên đó. nó sáng lên với hình một cô gái bên trong.
Sao họ có thể, thu người vào trong đó được.
Mấy người đàn ông phá ra cười. cười một cách thích thú và điên rồ.
Trời ơi tao chết mất tôi.
Hắn ta luôn cho chúng ta bất ngờ mà.
Vậy giờ phải làm gì với hắn ta đây.
Chúng ta sẽ, dạy lại hắn.
Dạy cái gì?
Dạy làm người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!