Chú Thượng Quan Hạ Phàm - Phần 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
279


Chú Thượng Quan Hạ Phàm


Phần 5


Chú Thượng Quan hạ phàm 5
THƯỢNG QUAN HỌC LÀM NGƯỜI.
Nếu các bạn đặt câu hỏi: làm người có khó không? Thì tôi xin trả lời là không. Nhưng là không hề dễ.
Ánh nắng của trần gian chói chang hơn của thượng giới. Theo lời Trung quan kể, chàng quanh quẩn nơi nàng ta từng sống và làm việc. Đã lâu không quay lại, bệnh viện đó đã được sửa sang, mọi thứ cũng thay đổi nhiều.
-giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây ạ?
-có lẽ nên tìm kiếm các linh hồn vất vưởng quanh đây để hỏi xem cô ấy có xuất hiện hay không?
Chàng dùng phép thuật, mảnh bùa trong tay phát sáng, các linh hồn nghe thấy tiếng gọi cũng tụ tập lại. cúi chào lễ phép.
-Ta muốn hỏi, các ngươi có gặp cô gái này?
Chàng đưa ra tấm tranh mình đã vẽ.
-Không, chúng tôi không thấy.
-Hạ quan phụ trách khu vực này, đang ở đâu sao không đến trình diện ta.
-Dạ, ngài ấy đi đâu, chúng tôi cũng không biết ạ.
-Được rồi, các ngươi có thể lui.
Các linh hồn đã rời đi, chàng thở dài. Giữa đất trời rộng lớn này, biết tìm nàng ta ở đâu, vì đã uống trà quên lãng, việc này càng trở nên khó khăn.
Hai người lang thang giữa đường phố ồn ào và đông đúc. Mấy chiếc xe chạy qua vèo vèo, vừa phóng nhanh lại bấm còi kêu inh ỏi khiến chàng giật mình nhảy lên vỉa hè.
-Ngài không sao chứ?
-Ta không sao.
-Ngài quên một điều sao?
-Điều gì?
-Chúng ta chỉ là những linh hồn, sao có thể bị xe đâm vào được.
-Ta…
Chàng thấy ngại, đứng thẳng chỉnh lại tư thế.
-Ta chỉ là, không muốn can thiệp vào việc của nhân gian thôi. Những còn người tầm thường này, sao có thể gây nguy hiểm cho ta được.
Tiểu quan tủm tỉm.
-Người nghĩ xem, nếu từ ngày đó cô ta xuống đây. Liệu giờ đã bao nhiêu tuổi?
-Chắc tầm 18 rồi. Mà 18 thì sẽ học lớp 12 hoặc năm đầu đại học.
-Vậy chúng ta tới trường học tìm.
Thượng quan sốt sắng. còn Tiểu quan đứng nhìn chàng.
-Sao vậy?
-Người có biết, ở dưới này trường học nhiều như chức quan trên thượng giới vậy. muốn tìm người khác nào mò kim đáy bể đây.
-Chẳng phải ngươi nói nàng ấy học lớp 12 hoặc đại học còn gì?
-Vâng.
-Vậy chúng ta đến những trường có lớp 12 và đại học, hỏi xem.
-Nghe cũng hợp lý.
-Ít nhất chúng ta cũng thu hẹp được phạm vi tìm kiếm còn gì?
-vâng.
-Chúng ta cần tận dụng thời gian, không thể ở dưới hạ giới lâu được.
-Tại sao ạ?
-Bởi ánh mặt trời sẽ thiêu cháy ngươi.
-Vậy phải làm thế nào ạ.?
-Nếu vài ngày nữa không tìm thấy, có lẽ chúng ta phải trở về. hoặc là…
Chàng nhìn tiểu quan. Cậu ta cũng đang nghiêm túc lắng nghe.
-Mượn thể xác của ai đó.
-Vậy thì…
Tiểu quan đi lại xung quanh, bên dòng người đang tấp nập trên phố.
-Để tôi nhập vào thân xác một người ở đây.
-Không được.
-Tại sao ạ?
-Linh hồn không thể ở chung quá lâu trong một thể xác . còn nếu muốn cướp lấy thể xác của một người vô tội đó là có tội.
-Vậy ta phải sao thưa ngài.
-Cứ đi tìm, rồi chúng ta sẽ tính đến chuyện đó sau.
Chàng và tiểu quan xuyên không tìm kiếm, nhưng mãi cũng không thấy dấu tích của cô gái cần tìm.
-Có phải nàng ấy đã tắm suối vàng. Tại sao không ai nhận ra dung mạo này vậy?
-Có thể, dung mạo thời còn trẻ của chị ấy không giống như trong tấm tranh của ngài. Nếu như chúng ta cứ tìm thế này? Biết đến bao giờ mới tìm ra được.
-Đó là vấn đề thời gian.
-Ta không tin. Không gì là không thể.
Chàng vừa quay lưng lại.
-vụt
chiếc xe máy phóng xuyên qua người. cô con gái nhuộm tóc vàng, đeo cái kính cận tròn, trên đầu lại mọc thêm hai cái sừng màu đỏ. Bộ quần áo đen, tôn lên khuôn mặt trắng bệch cùng với cái môi được tô đỏ như màu máu. Phía sau lưng chở theo một cô gái mặc bộ quần áo lòe loẹt. Chàng rùng mình.
-chả nhẹ hạ giới họ ăn mặc thế kia sao?
-Tôi cũng đã rời trần gian lâu rồi, cho nên giờ cũng không hiểu thời trang giới trẻ bây giờ lại đặc sắc đến vậy.
-Thật là.
Chàng mải nhìn theo thì tiếng coi xe vội vã lại vang sau lưng . giật mình né sang bên. Giờ là hội nam nhân.
-Mấy đứa con trai này. Đi xe kiểu gì vậy chứ? kém ý thức thật đó.
Tiểu quan lầm bầm. chàng hướng mặt nhìn theo, khuôn mặt chúng đeo mấy cái mặt lạ xấu xí. Bộ quần áo mặc trên người cũng kì quặc . Tiểu quan từng nói, dưới hạ giới hay mặc áo ngắn giống của hắn, tại sao giờ chàng thấy, mấy kẻ tầm thường này ăn mặc thật là bất thường và lố bịch.
Đi được một quãng, một kẻ phàm tục to tướng đứng lù lù trước mặt chàng. Thi thoảng hắn lại biến mất, rồi lại hiện lên với bộ quần áo đen, cái mũ đen nhọn hoắt. khuôn mặt già nhăn với cái mũi to tướng. tay cầm cây chổi thoắt ẩn thoắt hiện.
-Kẻ kìa… kẻ kia là người phàm sao? Sao lại có phép thuật ẩn thân như vậy cơ chứ. người phàm sao có thể, có người xấu xí như bà ta.
Tiểu quan tủm tỉm cười.
-Đó là mụ phù thủy.
-Mụ phù thủy?
-Vâng. Cái này có trong chuyện cổ tích. Hồi nhỏ chúng tôi đọc truyện.
-Vậy tại sao bà ta cứ đứng đó, và thoắt ẩn thoắt hiện vậy?
-đó là màn hình tivi đó.
-Tivi?
-vâng
-hình như thứ đó Hạ giới có gửi biếu. Ta có thể đã nhìn thấy, nhưng họ không nói cách sử dụng như thế nào?
-cắm điện là nó sẽ lên.
-Điện hả? tiếc là thượng giới không có điện. cho nên, chắc cũng không dùng được thứ đó rồi.
Chàng quay lưng đi. Nơi chàng đến đây gọi là trường Đại học. mấy kẻ phàm trần đang học ở đây, ăn mặc lòe loẹt và thật lố bịch. chàng chỉ tay.
-khi ngươi còn sống, cũng mặc như vậy hả?
-không. Hình như đây là ngày lễ của bọn trẻ. ở kia ghi là Halloween kìa.
-Halloween ?
-Đó là ngày lễ của phương tây, lúc đó họ sẽ ăn mặc giống như ma ý. Rồi đi chơi.
-Còn vậy nữa.
-Nhưng thời của tôi không có phong tục này.
Chàng nhìn cậu ta.
-Ta cũng không nghĩ ngươi lại điên rồ đến vậy.
Chàng đứng khoanh tay nhìn chúng nhảy nhót rồi cười. cô gái tóc vàng tiến lại phía chàng. Khuôn mặt tươi tắn, chân nhún nhảy vẫy tay.
-Đi, tới đây, nhanh lên.
Chàng và tiểu quan nhìn nhau bất ngờ. Cô gái nhỏ vẫn không ngừng đưa tay ra.
-Nhanh lên.
Đôi mắt trong veo sau cái kính tròn. Khuôn mặt được tô điểm ngộ nghĩnh. Chàng run run . Chả nhẽ, đây là linh hồn. vì chỉ có linh hồn, mới có thể nhìn thấy chàng thôi. hoặc có thể, cô ta là thần tiên giáng phàm. Nếu không thì…
Chàng đưa bàn tay đón tay cô gái, chưa kịp chạm vào thì mấy đứa trẻ đã chạy xuyên qua mình, nắm lấy tay nàng ta. Hóa ra, nàng ta chẳng nhìn thấy gì cả. Hóa ra, trái tim non nớt này, đã lo lắng một cách vô cùng thái quá.
-Trời ạ, ta cứ tưởng cô ta là thần.
-Ta cũng nghĩ vậy. Nhưng nếu cô ta nhìn thấy ngài, chắc chắn sẽ thích .
-Tại sao?
-Vì nhìn ngài lúc này, đúng là hợp với Halloween .
-Ý ngươi nói ta cũng giống mấy con ma tầm thường kia sao?
Chàng chỉ về phía mấy đứa nhỏ. Tiểu quan tủm tỉm.
-ở đây chúng tôi, thật sự không mặc giống ngài.
-Người thật là một kẻ phiền phức.
Chàng tức giận biến mất. ý thức dẫn chàng đến một nơi, quanh khu thư viện với những con người phàm ham học hỏi. trong đó có rất nhiều kệ, trên kệ có rất nhiều sách. Ngài đưa tay ra sau nghiêm túc đi dạo quanh một vòng.
-chào Ngài.
Một linh hồn tiến lại cúi chào chàng.
-Sao ngươi lại ở đây?
-Tôi không muốn rời nơi này.
-Ngươi không phải là một linh hồn có tội.
-Vâng. Ta đã không theo nhà quan xuống âm giới. mà muốn ở lại nơi này để tiếp tục học hành.
Chàng sực nhớ ra.
-Vậy người có biết người này?
Chàng cầm bức tranh đưa ra, linh hồn nhìn thấy thì tròn mắt.
-Nguyên Hạnh.
-Sao ngươi biết.?
-Cô ấy học cùng tôi. một cô gái thông minh và xinh xắn.
-Vậy giờ, ngươi biết cô ta ở đâu không?
Chàng sốt sắng hỏi.
-Tại sao ngài lại có hình của cô ấy.
-Ta nghe nói người này có tội. lạc xuống hạ giới nên ta xuống tìm.
-Có tội ư? tôi không tin, Nguyên Hạnh là một cô gái tốt.
-Cô ta đã bỏ trốn xuống nhân gian.
-Cô ấy chết rồi sao?
-Đúng vậy.
Linh hồn có vẻ bất ngờ. đứng thất thần.
-Ta muốn tìm cô gái này, nếu ngươi gặp, hãy báo cho ta.
-Vâng.
-Giờ ta phải đi. nhất định ta sẽ quay lại.
Linh hồn cúi đầu chào. Chàng biến mất trong nháy mắt.
Hóa ra thân thế của nàng ta cũng vẫn ở đâu đây, chứng tỏ hi vọng của chàng vẫn còn.
-Giờ ngài tính sao?
-Chúng ta sẽ ở lại đây. Ta cần thêm thời gian để tìm ra manh mối.
Chàng đứng giữa cửa nhà hàng. Phía sau lưng, mấy đôi trai gái đang ôm ấp nhau. Mấy kẻ nữ nhân người phàm ăn mặc thật lố bịch và hở hang. Sao có thể để lộ đôi chân của mình như vậy?
-Anh yêu, sao anh có thể về sớm như vậy? chúng ta, chưa hết vui mà.
-Ngày mai anh có cuộc họp, không thể không có mặt.
Tên nam nhân phàm tục kia tay vòng qua ôm lấy cô gái. Đụng chạm một cách lỗ mãng . Thật thô tục . chàng cau mày phàn nàn.
-Những kẻ phàm tục này thật là…
-Đó là chuyện bình thường ở hạ giới thôi mà. rồi ngài cũng sẽ quen.
-Ta thật không hiểu tại sao các ngươi có thể sống như thế được. Thật là những kẻ tầm thường.
Chàng đứng tránh sang một bên. Những kẻ kia vẫn còn lưu luyến ôm ấp. Mấy tên nam nhân người phàm bước lên mấy chiếc xe bằng sắt. Ánh sáng chói mắt từ đó hướng vào mặt chàng. Chiếc xe đi nhanh ra đường, Vài linh hồn vất vưởng vụt qua. Bám lấy chiếc xe đang rời đi. Đây không phải là linh cảm mà là chàng đã nhìn thấy. chàng bước tiến lên vài bước, sát với mép đường.
-Ngài thượng quan, có chuyện gì?
Chàng không trả lời mà hướng mắt nhìn theo.
-Ngài… thượng quan.
-Tên đó sẽ chết…
-Ai cơ?
-Là hắn.
Tiểu quan nhìn theo chiếc xe đang chạy, bỗng từ đâu chiếc xe tải lớn cũng đi tới . Một tiếng ầm thảm thiết vang lên. Tiểu quan run rẩy.
-Sao ngài có thể? Có thể biết được chuyện này.
-Ta có thể, nhìn thấy quá khứ và tương lai của một người.
Chàng lạnh lùng trả lời.
-Vậy sao?
-Giờ ta đã có kế hoạch của mình. đi theo ta.
Thoáng cái chàng đã xuất hiện ở hiện trường vụ tai nạn. Linh hồn nằm trong xe đang bị mặc kẹt. Nam nhân trong đó vẫn còn lưu luyến , chưa thể trút hơi thở cuối cùng.
-Giờ chúng ta phải làm sao?
Chàng nắm lá bùa trong tay.
-Chờ thôi.
-Chờ gì ạ?
-Chờ cho linh hồn cậu ta thoát ra khỏi thân xác.
-Chào Thượng quan.
-Hạ quan đã đến đó à?
-Vâng. Ngài tới tìm ai?
-Ta tìm cậu ta.
Chàng chỉ.
-Ngài có lệnh đưa linh hồn này đi sao?
-Không. Đó là việc của ngươi, sau khi người này lìa đời, ta muốn mượn cậu ta một thứ.
-Hắn đặc tội với ngày sao?
-Không hề.
Hạ quan cầm quyển sổ trên tay.
-Đến giờ rồi,
-Vũ Hải Long…
-Sinh năm…
-Mất năm…
-Tội trạng.
Linh hồn lặng lẽ rời khỏi thể xác, đứng nhìn bản thân đang nằm lại trong chiếc xe đã hư hỏng nặng.
Chàng tiến lại phía thể xác đã trống rỗng.
-Ngài Thượng quan.
-Mang cậu ta đi, không thể để linh hồn thấy cảnh này.
-Vâng ạ.
-Ngài Thượng quan.
Tiểu quan tiến lại bất ngờ gọi. chàng quay lại.
-Người phải đi theo ta. Đừng rời đi .
-Vâng.
Chàng bước thêm một bước mắt nhắm lại. Bàn tay chạm vào thể xác vẫn còn ấm nóng, rồi bước vào. Sau khi nhập vào thể xác người phàm. Lá bùa trên tay chàng hiện ra. Đây là thứ chàng không thể đánh mất.
-Ngài thượng quan.
Thân xác này đang ngủ. chàng cũng không thể nào mở mắt. trong sâu thẳm ý thức còn xót lại của mình.
Chàng đã mơ thấy người con gái đó.
-Đợi ta… nhất định ta sẽ tìm thấy nàng. Nhất định sẽ gặp được nàng. Cô gái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN