Chúa Tể Kỳ Bí - Bói Toán (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
245


Chúa Tể Kỳ Bí


Bói Toán (1)



Vài phút sau, Melissa ăn xong. Con bé bó phần tóc rủ xuống ngực lại, nhìn Chu Minh Thụy và nói:

– Nhớ mua bánh mì mới, chỉ tám pound thôi. Trời nóng mua nhiều về thì hỏng mất. Còn cả thịt dê và đậu Hà Lan nữa. Nhớ ấy!

Quả nhiên là thương ông anh mọt sách, có khi còn hơn… Chu Minh Thụy mỉm cười, gật đầu:

– Ok.

Về một pound của vương quốc Ruan này, dựa theo trí nhớ của Klein, Chu Minh Thụy đối chiếu với trí nhớ của mình thì cho rằng nó gần bằng một cân mà hắn biết, cũng chính là 0,5 kg.

Melissa không nói gì thêm, đứng dậy thu dọn, gói gém chiếc bánh mì còn lại kia làm bữa trưa, đội chiếc mũ lụa cũ mà mẹ để lại, cầm túi xách có đựng sách vở bút biếc mà con bé tự may chuẩn bị ra ngoài.

Hôm nay không phải Chủ nhật, con bé phải đi học cả ngày.

Đi bộ từ nhà trọ này tới trường kỹ thuật Tingen mất chừng mười phút đồng hồ. Có xe ngựa công cộng, một penny cho một km, đi trong thành phố thì mất tối đa 4 penny, ngoại ô là 6 penny. Vì tiết kiệm nên Melissa luôn dậy sớm tự mình đi bộ.

Vừa mở cửa ra, con bé dừng lại, quay người nói:

– Klein, đừng mua nhiều thịt dê với đậu Hà Lan. Có lẽ phải tới Chủ nhật Benson mới về được. Ừm, nhớ là chỉ cần tám pound bánh mì thôi đấy.

– Ok, ok.

Chu Minh Thụy trả lời đầy bất đắc dĩ.

Cùng lúc đó, hắn thầm lẩm nhẩm từ “Chủ nhật” mấy lần trong lòng.

Ở bắc đại lục, một năm cũng chia làm mười hai tháng, mỗi năm có 365 ngày, hoặc 366 ngày. Một tuần cũng chia làm bảy ngày.

Ở Trái Đất thì đây chính là thành quả của thiên văn học, làm cho Chu Minh Thụy hoài nghi rằng nơi này là thế giới song song với Trái Đất. Việc phân chia thời gian ở nơi này là do tôn giáo. Bởi vì bắc đại lục có bảy vị thần linh chính thống: Mặt Trời Vĩnh Hằng, chúa tể Bão Táp, thần Tri Thức và Trí Tuệ, thần Đêm Tối, nữ thần Đất Mẹ, thần Chiến Tranh và thần Hơi Nước và Máy Móc.

Nhìn cô em gái đóng cửa đi học, Chu Minh Thụy chợt thở dài, rồi tập trung tinh thần vào nghi thức đổi vận.

Xin lỗi, anh thực sự muốn về nhà…

Chu Minh Thụy lại ngồi trở lại ghế dựa. Mãi cho tới tiếng chuống vang lên bảy tiếng liên tục từ nhà thờ đằng xa, hắn mới chậm rãi đứng dậy, đi tới trước tủ rồi lấy quần áo ra.

Áo gile màu đen cùng với áo vest cùng màu, chiếc quần hơi chật phần mắt cá chân cùng chiếc mũ phớt trên đầu tạo nên hơi thở của một người đàn ông trí thức nhàn nhạt, làm cho Chu Minh Thụy khi nhìn bản thân trong gương liền cảm thấy như đang xem một vở kịch nước Anh kể về chuyện ở thời Victoria.

– Mình đi mua đồ ăn chứ có phải đi phỏng vấn đâu, chỉ là chuẩn bị nguyên liệu cho nghi thức đổi vận thôi mà…

Hắn bỗng khẽ than, lắc đầu bật cười.

Klein ghi nhớ vụ phỏng vấn đến mức hoá thành bản năng của thân thể, nên khi bản thân mà không chú ý thì sẽ mặc bộ quần áo đẹp đẽ nhất và duy nhất này theo thói quen ngay.

Chu Minh Thụy thở phù một tiếng, sau đó cởi áo vest, áo gile, thay bằng một chiếc áo khoác cũ màu nâu nhạt, cũng đổi chiếc mũ nỉ viền tròn cùng màu.

Sau khi mặc xong, hắn bước tới bên chiếc giường kia, nâng đẹm lên, duỗi tay với tới một chỗ vỡ ở dưới đáy, sờ soạng một lúc rồi tìm được tường kép.

Khi hắn rụt tay lại, tay hắn đã cầm một cuộn tiền giấy, có khoảng bảy, tám tờ gì đó, mang màu sắc xanh sẫm.

Đây là số tiền tiết kiệm của Benson hiện tại, thậm chí là gồm cả phí sinh hoạt cho ba ngày. Trong đó chỉ có hai tờ năm Sule, còn lại đều là tờ một Sule.

Trong hệ thống tiền tệ của vương quốc Ruan, Sule nằm ở tầng thứ hai, bắt nguồn từ ngân tệ thời cổ. Một Sule tương đương với mười hai đồng penny, có cùng mệnh giá với năm lượng.

Cao nhất trong hệ thống tiền tệ là Kim bảng, cũng là một loại tiền giấy. Vốn dĩ vàng có thể dùng làm vật đảm bảo, cũng là để móc nối trực tiếp. Một Kim bảng tương đương với hai mươi Sule. Kim bảng có ba mệnh giá là một, năm và mười.

Chu Minh Thụy giở tờ tiền ra, ngửi thấy mùi mực in đặc thù rất nhạt.

Đây là mùi của tiền.

Có lẽ là do ảnh hưởng của ký ức của Klein, hoặc có lẽ là khát vọng tiền bạc chưa bao giờ thay đổi của bản thân, nên trong khoảnh khắc này, Chu Minh Thụy cảm thấy mình yêu những tờ tiền này một cách sâu sắc.

Hãy nhìn đi, hoa văn của chúng mới đẹp đẽ làm sao, làm cho vị George đệ Tam để hai chòm râu dài, trông khá nghiêm túc cổ hủ cũng trở nên đáng yêu đến thế…

Nhìn đi, hình in chìm dưới ánh mặt trời cũng trở nên quyến rũ như thế, phần nhãn được thiết kế để chống làm giả đầy tỉ mỉ kia khiến nó hoàn toàn khác hẳn với những thứ giả mạo khác!

Sau mấy chục giây thưởng thức, Chu Minh Thuỵ rút hai tờ tiền một Sule, cuộn phần còn lại lại rồi nhét vào tường kép ở trong đệm.

Chu Minh Thụy vỗ vỗ mảnh vải ở gần chỗ rách, gấp hai tờ tiền giấy thật ngay ngắn rồi bỏ vào trong túi áo bên trái của chiếc áo khoác màu nâu nhạt, cất riêng với mấy đồng penny trong túi quần.

Xong xuôi, hắn cất chìa khoá vào túi bên phải, cầm một túi giấy màu nâu sậm rồi bước nhanh tới phía cửa.

Cộp, cộp, cộp… Tiếng bước chân từ nhanh thành chậm, cuối cùng ngừng lại.

Chu Minh Thụy đứng bên cửa, lông mày đã nhíu lại không biết từ lúc nào.

Sự kiện Klein tự sát còn rất nhiều nghi hoặc, cứ đi ra ngoài như này liệu có gặp được “điều ngoài ý muốn” gì không?

Chu Minh Thụy lặng im suy nghĩ một lát, rồi quay lại bàn học, kéo ngăn kéo lấy khẩu súng ổ xoay sáng bóng màu đồng thau kia ra.

Đây là vũ khí phòng thân duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, đồng thời cũng là thứ đủ mạnh!

Tuy hắn chưa luyện bắn súng bao giờ, nhưng chỉ cần giơ khẩu súng này ra thôi chắc cũng đủ để doạ kẻ khác rồi!

Vuốt phần ổ xoay kim loại lạnh lẽo, Chu Minh Thụy nhét khẩu súng vào chiếc túi nơi để tiền giấy, lòng bàn tay thì nắm chặt tờ tiền, còn ngón tay lại đè lên khẩu súng, che giấu một cách hoàn mỹ.

Cảm giác an toàn bỗng nảy sinh, khiến hắn, một kẻ “cái gì cũng biết đôi chút” chợt lo lắng: “Liệu có nhỡ tay bóp cò không?”

Những ý tưởng ùn ùn kéo tới, Chu Minh Thụy nhanh chóng tìm được biện pháp. Hắn rút khẩu súng ra, mở phần ổ xoay rồi xoay phần ổ đạn trống sau khi người kia “tự sát” tới vị trí chờ bắn, rồi đóng lại.

Như vậy thì dù có cướp cò thì cũng “bắn không ra”!

Lại đút súng vào trong túi, Chu Minh Thụy cứ đút tay trái vào túi tiền, không hề rút ra.

Hắn dùng tay phải đè mũ phớt, đẩy cửa vang ra tiếng kẹt kẹt, rồi đi ra ngoài.

Hành lang vào ban ngày mà vẫn u ám, ánh sáng có thể chiếu vào từ chiếc cửa sổ ở cuối hành lang là có hạn. Chu Minh Thụy bước nhanh xuống cầu thang, rời khỏi nhà trọ, thế mới cảm nhận được sự sáng sủa và ấm áp.

Lúc này tuy đã gần tháng Bảy, đã vào giữa hè, nhưng Tingen nằm ở phía bắc của vương quốc Ruan nên có đặc điểm khí hậu khá độc đáo, đó là nhiệt độ cao nhất của một năm cũng chưa tới mức 30 độ C của Trái Đất. Sáng sớm lại càng mát mẻ. Mà nhiều chỗ trên đường phố đầy nước bẩn tràn ra, vứt đầy rác rưởi. Trong trí nhớ của Klein, nơi ở của những tầng lớp có thu nhập thấp này, cho dù có cống thoát nước thì cảnh tương tự là không hề hiếm thấy. Bởi vì nhiều người, bởi vì sinh hoạt.

– Đến nào đến nào, cá tươi thơm ngon đây!

– Canh hàu vừa nóng lại vừa tươi, uống một bát buổi sáng là tỉnh táo cả ngày!

– Cá mới lấy từ cảng đây, một con chỉ năm đồng penny!

– Bánh chà bông, canh lươn với bia nào!

– Ốc biển, ốc biển, ốc biển đê!

– Rau củ mới lấy từ nông trại ngoài thành đây, vừa tươi vừa rẻ!

Tiếng rao bán rau củ, hoa quả và đồ ăn lưu động ồn ào khắp con phố, mời gọi những vị khách đang vội vã đi đường. Nơi này, thi thoảng lại có người dừng lại, cẩn thận mua hàng, có kẻ lại không kiên nhẫn vung tay, vì hôm nay còn chưa có thông tin gì về công việc.

Chu Minh Thụy ngửi mùi tanh tưởi và mùi thơm đan xen trong không khí, tay trái cầm chặt báng súng, nắm chặt tiền giấy, tay phải thì đè thấp chiếc mũ nỉ viền tròn, thoáng xoay người rồi cúi đầu đi qua con phố lộn xộn và ồn ào này.

Nơi nhiều người ắt có trộm cắp. Hơn nữa khu phố này còn có không ít người dân nghèo làm công việc tạm thời đang sắp mất việc và lũ trẻ con đói khát bị người ta sai sử.

Một mạch bước đi, tới khi mật độ người xung quanh bình thường trở lại, Chu Minh Thụy mới ưỡn thẳng ngực, ngẩng đầu nhìn về phía đầu đường.

Nơi đó có một nhạc sĩ đàn phong cầm đang trình diễn. Giai điệu lúc thì du dương, lúc thì sôi động.

Bên cạnh anh ta là không ít những đứa trẻ mặc quần áo lam lũ, sắc mặt vàng vọt vì không được ăn uống đầy đủ.

Bọn chúng nghe âm nhạc, dựa theo nhịp điệu mà uốn éo cơ thể theo bản năng, tự mình sáng tạo ra điệu nhảy. Vẻ mặt bọn chúng đầy khoái hoạt, tựa như mình là một hoàng tử bé hay một thiên sứ nhỏ.

Một người phụ nữ với vẻ mặt chết lặng đi qua, làn váy cô bẩn, da thịt xạm đi. Đôi mắt cô dại ra, chỉ khi nhìn tới lũ trẻ con kia thì đôi mắt ấy mới loé lên ánh sáng, dường như cô thấy được mình của ba mươi năm về trước.

Chu Minh Thụy đi qua cô ta, rẽ vào một con phố khác, đứng trước tiệm bánh mì Slin.

Chủ tiệm bánh này là một bà cụ đã hơn bảy mươi tuổi, tên là Wendy Slin. Tóc bà đã bạc trắng hết cả, khuôn mặt luôn nở một nụ cười ôn hoà. Từ khi Klein có ký ức, bà đã bán bánh mì và bánh ngọt ở nơi này.

Ừm, bánh Tingen và bánh gato chanh mà bà nướng ăn rất ngon… Chu Minh Thụy nuốt ực một ngụm nước miếng, mỉm cười nói:

– Bà Slin, cho 8 pound bánh mì mạch đen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN