Chúa Tể Kỳ Bí
Bói Toán (2)
– À, Klein nhỏ bé, Benson đâu rồi? Vẫn chưa về à?
Wendy cười tủm tỉm, hỏi.
– Mấy ngày nữa.
Chu Minh Thụy hàm hồ.
Wendy vừa lấy bánh mì mạch đen vừa cảm thán:
– Thằng bé đúng là chăm chỉ, sẽ lấy được cô vợ tốt.
Nói tới đây, bà nhếch khoé miệng tạo ra nụ cười có vẻ bướng bỉnh, nói:
– Giờ thì tốt rồi. Cháu đã tốt nghiệp, hệ lịch sự của đại học Hoy chúng ta cơ mà. Ừm, cháu sẽ kiếm được tiền nhanh thôi, và đừng có ở lại cái nhà trọ bây giờ nữa, chí ít phải kiếm chỗ nào có được phòng tắm cho riêng mình ấy.
– Bà Slin, hôm nay trông bà hệt như một quý cô trẻ tuổi và hoạt bát vậy.
Chu Minh Thụy chỉ có thể gượng cười đáp lại.
Nếu Klein có thể phỏng vấn thuận lợi, trở thành giảng viên của đại học Tingen, như vậy quả thực là kinh tế của cả gia đình sẽ leo lên bậc trung bình!
Trong những mảnh vỡ ký ức, hắn thậm chí còn ảo tưởng tới việc thuê một toà nhà của riêng mình ở khu ngoại ô. Tầng hai thì có năm căn phòng, hai phòng rửa mặt, một ban công lớn. Tầng dưới thì có hai phòng, một nhà ăn, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm, kèm một tầng hầm nữa.
Đây không phải là hy vọng xa vời. Kể cả giảng viên thực tập ở đại học Tingen thì lương một tuần cũng đã được hai kim bảng, khi thành giảng viên chính thức thì sẽ là 3 kim bảng 10 Sule. Nên biết rằng Benson đi làm đã nhiều năm, lương một tuần mới được 1 bảng 10 Sule. Còn công nhân bình thường ở trong nhà máy thì thậm chí còn không đến 1 bảng hoặc hơn 1 bảng một chút. Mà một toà nhà riêng như vậy thì tiền thuê phải từ 19 Sule tới 1 bảng 18 Sule.
– Đây là sự khác biệt giữa thu nhập ba, bốn nghìn một tháng và mười bốn, mười lăm nghìn một tháng…
Chu Minh Thụy thầm nói một câu.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho tất cả đó là có thể thông qua phỏng vấn vào đại học Tingen hoặc đại học Backland.
Về phần con đường khác, người không có gia thế không thể được đề cử trở thành nhân viên chính phủ, mà học lịch sử thì phạm vi tìm việc lại càng hẹp. Các vị quý tộc, ngân hàng hoặc trùm công nghiệp không có nhiều nhu cầu tìm cố vấn riêng.
Nghĩ đến việc những tri thức mà Klein nắm được cũng trở thành “mảnh vỡ”, không được hoàn chỉnh, Chu Minh Thụy cảm thấy rất xấu hổ và chột dạ trước sự chờ mong của bà Slin.
– Không, bà lúc nào mà chẳng trẻ như vậy.
Wendy trả lời đầy hài hước.
Lúc nói chuyện, bà cho mười sáu chiếc bánh mì mạch đen đã được ước lượng sẵn vào trong chiếc túi giấy lớn màu nâu sậm mà Chu Minh Thụy mang tới, chìa tay phải ra:
– Chín penny.
Mỗi một chiếc bánh mì mạch đen nặng khoảng nửa pound, mà sai lệch là điều không thể né tránh.
– Chín penny, không phải hai ngày trước là 11 penny sao?
Chu Minh Thụy hỏi theo bản năng.
Mà tháng trước thì phải mất 15 penny.
– Cháu phải cảm ơn việc Dự luật Ngũ cốc đã bị huỷ bỏ, cảm ơn đám người biểu tình ấy.
Wendy giang hai tay, cười nói.
Chu Minh Thụy gật đầu, cái hiểu cái không. Trí nhớ của hắn về chuyện này không được hoàn chỉnh, chỉ nhớ rõ điều cốt lõi của Dự luật Ngũ cốc là bảo vệ giá nông sản của quốc gia, khi giá cả tăng lên tới một mức nhất định thì không nhập lương thực của các nước ở phía nam như Finebot, Masik hay Renborg.
Vì sao người ta phải biểu tình phản đối dự luật này?
Chu Minh Thuỵ không nói gì thêm. Vì sợ rút cả khẩu súng lục ổ xoay ra, hắn chỉ có thể cẩn thận móc tiền giấy, lấy một tờ rồi đưa cho bà Slin.
Nhận được ba đồng penny tiền thừa, hắn nhét vào túi quần rồi ôm túi giấy đựng bánh đi tới chợ “Rau diếp và thịt” ở cách nơi này một con phố để mua thịt dê hầm đậu Hà Lan mà cô em gái đã dặn.
Nơi giao nhau giữa phố Chữ Thập Sắt và phố Hoa Thuỷ Tiên là một quảng trường thị chính. Rất nhiều lều trại được dựng lên ở nơi đây, có những tên hề ăn mặc kỳ quái buồn cười đang phát tờ rơi ở xung quanh.
– Tối ngày mai, biểu diễn xiếc?”
Chu Minh Thụy liếc tờ rơi trong tay người khác, thì thào đọc nội dung sơ lược.
Melissa sẽ thích lắm đây. Không biết giá vé vào cửa như nào? Nghĩ thế, Chu Minh Thuỵ đi tới bên đó.
Hắn đang định hỏi một tên hề mặc bộ đồ đỏ vàng đan xen, bỗng một giọng nữ khàn khàn vang lên bên cạnh:
– Muốn xem bói không?
Chu Minh Thụy quay đầu lại nhìn theo bản năng, thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu đen, đội một chiếc mũ nhọn đang đứng cạnh một cái lều thấp bé. Mặt cô ta bôi những vệt màu đỏ và vàng, đôi mắt màu lam sậm sâu sắc.
– Không.
Chu Minh Thụy lắc đầu trả lời. Hắn làm gì có tiền mà đi xem bói.
Người phụ nữ này cười nói:
– Tôi bói bài Tarot chuẩn lắm.
– Tarot…
Chu Minh Thụy sửng sốt. Từ này nghe phát âm thì giống với bài Tarot ở Trái Đất vậy nhỉ!
Ở Trái Đất, bài Tarot chính là một loại tú lơ khơ của thầy bói, chính là những lá bài có hình vẽ tượng trưng riêng.
Chờ chút… Hắn bỗng nhớ tới sự tồn tại của bói bài Tarot ở thế giới này.
Nó không bắt nguồn từ bảy vị thần chính thống, cũng không lưu truyền từ thời xa xưa, mà là do quan chấp chính nước cộng hoà Entis là Russel Gustav phát minh ra từ hơn một trăm bảy mươi năm trước.
Vị Russel này phát minh ra máy hơi nước, cải tiến thuyền buồm, lật đổ sự thống trị của vương quốc Entis, cũng được giáo hội “Thần Công Tượng” thừa nhận, trở thành vị quan chấp chính đầu tiên của nước cộng hoà mới.
Sau đó ông nam chinh bắc chiến, đưa các nước như Renborg vào vòng bảo hộ, làm cho các cường quốc bắc lục địa như vương quốc Ruan, Finebot, Fusark phải cúi đầu thần phục. Sau đó ông đổi nước cộng hoà thành đế quốc, và tự xưng là “Caesar Đại đế”.
Đúng là trong thời kỳ Russel thống trị, giáo hội “Thần Công Tượng” nhận được phần lời dặn dò từ Thần công khai đầu tiên trong Kỷ thứ năm, đổi danh xưng “Thần Công Tượng” thành “Thần Hơi Nước và Máy Móc.”
Russel còn phát minh ra bói bài Tarot, cũng thiết lập cấu trúc quân bài và cách chơi. Nơi này còn có vài loại hình mà Chu Minh Thụy quen thuộc, ví dụ như thăng cấp, đấu địa chủ, Texas, Quint…
Mặt khác, ông còn phái đội tàu tìm được con đường an toàn thông với Nam lục địa trong bão táp và dòng nước hỗn loạn, mở ra thời đại thực dân.
Đáng tiếc là khi ông ta về già thì bị phản bội, cho tới năm 1198 ở Kỷ thứ năm thì bị giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, gia tộc Sauron, kẻ đã lập nên vương quốc Entis, liên hợp với các quý tộc khác ám sát, chết ở cung Bạch Phong.
Nhớ tới những kiến thức thông thường này, Chu Minh Thụy bỗng thấy tê răng.
Chẳng lẽ vị này là tiền bối xuyên việt ư?
Nghĩ tới đây, Chu Minh Thụy muốn xem những lá bài Tarot ở nơi này trông như thế nào, bèn gật đầu nói với người phụ nữ đầu đội mũ nhọn, mặt bôi vệt sáng kia:
– Nếu mà, ừm, giá cả hợp lý thì tôi sẽ thử xem sao.
Cô ta lập tức cười nói:
– Hôm nay anh là người đầu tiên tới bói nên được miễn phí.
Miễn phí? Thứ gì mà miễn phí mới là thứ đắt nhất! Chu Minh Thụy ngầm nói, nghĩ rằng chút nữa mà có phục vụ thêm gì thì phải kiên định từ chối.
Có giỏi thì cô bói ra là tôi xuyên qua đi!
Nghĩ tới đây, Chu Minh Thụy đi theo người phụ nữ mặt bôi vệt sáng kia bước vào trong chiếc lều thấp bé.
Lều này khá tối, chỉ có chút ít ánh sáng rót vào, mơ hồ soi sáng một cái bàn đầy những lá bài.
Người phụ nữ đội mũ nhọn lại không hề bị ảnh hưởng bởi sự u tối đó, vòng qua chiếc bàn, làn váy dài đen kia như bồng bềnh trên nước. Cô ta ngồi vào phía đối điện, rồi đốt ngọn nến lên.
Ánh sáng mờ mờ lay lắt, khiến lều vải này lúc sáng lúc tối, trông khá thần bí.
Chu Minh Thụy bình tĩnh ngồi xuống, đảo mắt qua những quân bài Tarot trên bàn, phát hiện ra đều là những lá bài chính mà mình biết, như là “Pháp Sư”, “Hoàng Đế”, “Người Treo Ngược”, hoặc “Chỉ Huy”…
Chẳng lẽ đồng chí Russel thật là tiền bối của mình… Không biết có phải là đồng hương của đế quốc ăn tham của ta không… Chu Minh Thụy giật giật khoé miệng, lòng hốt hoảng.
Hắn còn chưa kịp nhìn hết tất cả các lá bài được lật ra trên bàn thì người phụ nữ tự gọi mình là “bói toán rất linh nghiệm” đã gom hết tất cả các lá bài Tarot lại, xếp chồng và đặt ra trước mặt hắn.
– Anh hãy xào bài và chia bài đi.
Vị thầy bói rạp xiếc này nói với giọng khàn khàn.
– Tôi xào bài hở?
Chu Minh Thụy hỏi theo bản năng.
Vệt đỏ vệt vàng trên mặt vị thầy bói này mấp máy, cô ta cười khẽ, nói:
– Đương nhiên, chỉ có bản thân người muốn xem bói mới bói ra được vận mệnh của mình, tôi chỉ là kẻ giải đọc mà thôi.
Chu Minh Thụy tức thì cảnh giác, hỏi tiếp:
– Có thu phí giải đọc không?
Là một nhà dân tộc học online, mấy cái chiêu trò tương tự này tôi gặp nhiều lắm rồi!
Thầy bói sửng sốt, rồi lúc sau mới rầu rĩ đáp:
– Miễn phí.
Chu Minh Thụy yên tâm, lại nhét khẩu súng lục ổ xoay vào trong túi tiền, sau đó thản nhiên giơ hai tay mà thuần thục xáo bài, chia bài.
– Xong rồi.
Hắn đặt những bài Tarot đã xào xong vào chính giữa bàn.
Thầy bói nắm chặt hai tay, nhìn những lá bài ấy một lúc, trông có vẻ rất nghiêm túc. Bỗng nhiên cô ta nói:
– Xin lỗi, quên hỏi anh định bói cái gì?
Năm đó khi theo đuổi mối tình đầu, Chu Minh Thụy có nghiên cứu qua về bài Tarot nên hắn đáp không chút do dự:
– Quá khứ, hiện tại và tương lai.
Đây là một cách thức bói toán bài Tarot, lấy ra ba quân bài, theo thứ tự tượng trưng cho quá khứ, hiện tại và tương lai.
Thầy bói đầu tiên là gật đầu, sau đó nhếch khoé miệng tạo ra một nụ cười mỉm:
– Vậy anh hãy xào bài lại lần nữa, biết được mình muốn hỏi về cái gì thì mới có thể bốc được những quân bài tượng trưng chân chính được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!