Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc


Chương 1


Hạ rời đi, thu lại đến, tiết trời đã trở nên se se lạnh rồi, cái không khí đặc trưng của mùa thu khiến lòng người trở nên dễ chịu.

Hôm nay có lẽ là một ngày bình thường đối với người khác, nhưng lại là ngày quan trọng đối với Bối Anh, ngày mà cô sẽ trở thành vợ của người khác, trở thành con dâu của Viễn gia.

Dù cô đối với Viễn Cố Đông không hề có tình cảm, nhưng hôn lễ đối với một người con gái lại vẫn rất quan trọng.

Sáng sớm Bối Anh đã đến nơi tổ chức hôn lễ, cũng đã thay xong váy cô dâu, trang điểm tử tế. Cô ngồi trước gương, ngắm nhìn chính bản thân. Hôm nay cô thật khác !

Thời gian cũng gần xấp xỉ với giờ cử hành hôn lễ nhưng không thấy một ai đến, người của Viễn gia hoàn toàn không thấy bóng dáng chứ đừng nói đến khách mời. Trong lòng Bối Anh dâng lên thứ cảm giác bất an.

Quả nhiên.

Ngay khi Bối Anh chuẩn bị bước ra ngoài xem xét, trợ lý của cô Hà Tử đã đẩy cửa bước vào, dáng vẻ gấp gáp vô cùng, trên trán cô ấy thấm đẫm mồ hôi.

“ Bối tổng, không xong rồi ”.

Hà Tử nói đến đây thì dừng lại, vội vàng hít thở, tựa như đã trải qua chuyện gì đó khiến sức lực của cô ấy mất hẳn, đến sức để nói cũng không có.

Bối Anh tự mình chấn an mình, hai tay cô túm lấy váy cô dâu, siết chặt.

“ Có chuyện gì ? ”.

“ Viễn gia … Viễn gia tổ chức một hôn lễ khác …. Viễn Cố Đông kết hôn với Trình đại tiểu thư ”.

Câu nói kia giống như cây búa gõ mạnh vào đầu Bối Anh một cái. Cô không có thời gian để định hình, để suy nghĩ. Ngay khi Hà Tử dứt lời, liền nâng váy lao nhanh ra ngoài.

Nực cười thay thứ gọi là tình nghĩa trong miệng Viễn gia lại là thế này !

Viễn gia và Bối gia từng lập lời thề sẽ tương trợ lẫn nhau, và Bối gia đã nói con dâu của họ chỉ có thể là Bối Anh cô. Thế nhưng khi ba mẹ cô mất, Viễn gia đã nói sau khi tổ chức hôn lễ sẽ bỏ vốn cứu vớt Bối thị, nhưng hiện giờ thì sao, đến ngày thành hôn lại cho Bối Anh leo cây. Đây không phải đang trực tiếp sỉ nhục Bối gia sao ?

Nơi tổ chức lễ của Viễn Cố Đông và đại tiểu thư họ Trình kia cũng không cách xa nơi Bối Anh ở. Cô một mình chạy đến đó. Đứng trước cửa lớn, cô đột nhiên không có dũng khí bước vào.

Thái độ của Viễn gia đã thẳng thắn như thế, chính là nói không muốn nhận đứa con dâu này. Phải, Bối gia đã từng rất nhiều lần giúp đỡ Viễn gia nhưng hiện tại Bối gia đã đứng trước vũng bùn nguy hiểm, làm gì có kẻ nào ngu ngốc mà nhúng tay vào rắc rối.

Nhưng sự nghiệp do một tay ba mẹ cô gầy dựng sẽ ra sao ? Cô vì Bối thị mới đồng ý cuộc hôn nhân này. Không phải cô đã từng đứng trước mộ họ hứa sẽ bảo vệ Bối thị, bảo vệ toàn bộ Bối gia sao ?

Bối Anh hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng của chính mình. Không vì bản thân cũng phải vì xoá đi sự hối tiếc của hai người đã sinh ra cô.

Bối Anh đẩy cửa bước vào, bên trong vốn phải náo nhiệt, ồn ào nhưng thực tế, lại tĩnh lặng vô cùng. Mùi máu tanh xộc thẳng vào khoang mũi Bối Anh kích thích đến dạ dày khiến cô suýt chút nữa nôn ngay chỗ này.

Bối Anh đảo mắt nhìn một lượt.

“ A !!! ”.

Khắp nơi đều là xác người, nói dễ hiểu hơn một chút những người được mời đến tham dự hôn lễ của Viễn Cố Đông và đại tiểu thư họ Trình kia đều đã chết. Khắp người họ đều là những vết dao rất dài, máu đỏ chảy từng vũng lớn.

Tại nơi tuyên thệ, tiểu thư họ Trình – Trình Gia Tuyết cũng nằm ở đó, bộ váy cô dâu bị máu nhuộm đỏ nhìn trông khiếp sợ vô cùng. Hai mắt cô ta không biết bị ai móc ra, chân tay cũng chỉ còn lại một khúc ngắn.

Bối Anh không dám nhìn nữa, nơi này khiến cô phát sợ, khiến cô buồn nôn. Dạ dày không ngừng cuộn trào, khó chịu. Bối Anh quay đầu, định toan rời đi thì đột nhiên có một đợt gió lớn xuất hiện, đem cửa chính đóng chặt lại, có mở sao cũng không mở được.

Kế tiếp đó là hàng loạt đèn trong hội trường đều bị tắt sạch. Một hội trường sáng trưng nay lại biến thành tối đen vô tận.

Bối Anh sợ hãi, cư nhiên không dám động đậy.

“ Là ai ? Ai đang giả thần giả quỷ ? ”.

Bối Anh hét lớn, nhưng lại chẳng thể nhận lại được bất cứ đáp án nào. Cô cứ gào thét, thứ thu về cũng chỉ là âm thanh của chính cô vọng lại.

Phía trên cao đột nhiên bừng sáng, Bối Anh theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, tiếp đó chính là tiếng hét thất thanh đầy sợ hãi.

“ A !!! A ”.

Viễn Cố Đông, người vốn sẽ là chồng của cô bị treo lên trên cao, khuôn mặt anh tú kia bị huỷ đi bởi những vết dao vừa dài vừa ngắn. Hai mắt anh trợn lên, một bàn tay cầm lấy một đôi mắt, một bài tay cầm lấy khúc chân, khúc tay dường như tất cả đều là của Trình Gia Tuyết.

Một hôn lễ sang trọng chỉ thoáng chốc đã trở thành hiện trường của một vụ giết người kinh hoàng.

Đùng !

Xác của Viễn Cố Đông bị gió thổi mạnh, từ trên cao rơi xuống người của Bối Anh, trong lúc không cẩn thận, một giọt máu đỏ từ cái xác chết kinh người kia rơi vào miệng của cô.

“ A … ”.

Bối Anh bị doạ cho sợ, lập tức đứng dậy. Một đợt gió lại nổi lên, lần này so với lần trước lớn hơn rất nhiều. Gió thổi, thổi bay toàn bộ những ly rượu vang được đặt trên bàn, một loạt tiếng đổ vỡ vang lên.

“ Anh Anh … ”

Bối Anh vì quá sợ hãi đến mắt cũng không dám mở, một tiếng gọi nhỏ bỗng lọt vào tai cô. Sống lưng cô trở nên lạnh buốt, cô túm lấy váy cô dâu, càng túm càng chặt.

“ Mở mắt ”.

Vẫn là giọng nói ấy, nhưng lần này âm lượng đã tăng lên một chút.

Bối Anh cũng chẳng hiểu sao khi ấy lại nghe theo lời kẻ kia. Cô vừa mở mắt ra, Viễn Cố Đông liền xuất hiện trước mặt cô, xuất hiện một cách nguyên vẹn !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN