Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc


Chương 2


Bối Anh kinh hãi, ngay lập tức nhắm mắt lại. Khi ấy lại không có bất kỳ tiếng động nào nữa, gió cũng ngừng hẳn rồi. Bối Anh thấy vậy liền chậm rãi mở mắt, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, phía trên kia xác của Viễn Cố Đông vẫn bị treo trên đó, chẳng khác gì trước kia cả.

Bùng !

Chợt vang lên một tiếng nổ lớn, tựa như tiếng bom nổ vậy. Cả hội trường đột nhiên biến đổi, toàn bộ được phủ lớp màu lớp đèn màu đỏ tươi, màu đỏ của máu. Những xác chết cũng biến mất, chỉ riêng xác của Viễn Cố Đông vẫn được treo lơ lửng ở đó.

Tại nơi tuyên thệ, Viễn Cố Đông đứng ở đó, thân thể anh mờ mờ ảo ảo.

“ A !!! ”.

Bối Anh lại một lần nữa kinh hãi, cô hét lớn, tiếng hét tuyệt đối có thể rung chuyển cả hội trường. Viễn Cố Đông nhìn cô, hai hàng lông mày chau lại.

“ Hét gì chứ ? ”.

“ Anh … Anh chưa chết ? ”.

Xác chết vẫn còn ở trên cao kia, nhưng tại sao cô lại nhìn thấy người ở trước mặt mình chính là Viễn Cố Đông ? Chẳng nhẽ Bối Anh cô bị doạ cho sợ hãi, thần trí trở nên mơ hồ không rõ ràng rồi ?

“ Hoá thành ma rồi ”.

Viễn Cố Đông cười bất lực, vì để chứng minh cho câu nói của chính mình mà thoáng một cái đã bay đến trước mặt Bối Anh.

Kỳ thực, bản thân anh cũng không biết vì sao mình lại chết. Chỉ biết khi chuẩn bị bắt đầu hôn lễ, hội trường khẽ rung chuyển một cái, ngay sau đó toàn bộ những người có mặt trong này đều ngã xuống, chết một cách khó hiểu bao gồm cả anh và cô dâu – Trình Gia Tuyết.

Khi bản thân anh hoá thành hồn ma một tờ giấy màu đen đậm bay tới trước mặt anh, chữ trên giấy được viết bằng máu đỏ.

“ Xin chào, người thừa kế tương lai.

Thời gian lịch kiếp của người đã chấm dứt. Nếu muốn chống đối lại thân phận này hay nói cách khác muốn sống lại, trở thành một con người bình thường thì phải cùng nữ nhân nhìn thấy linh hồn của người kết hôn, sống đến ngày trăng tròn, khi ấy dùng máu của cô ta tưới vào xác của người, lưu ý cái xác này phải được giữ nguyên vị trí, khi ấy hồn mới có thể nhập trở lại xác ”.

Viễn Cố Đông không quan tâm bản thân mình có thân phận gì thứ anh chỉ quan tâm bây giờ chính là làm thế nào để anh sống lại, mà người có thể giúp anh lại chính là Bối Anh, cô gái đứng trước mặt.

Bối Anh theo phản xạ lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách nhất định với Viễn Cố Đông. Cô thật ra không tin lời anh nói cho lắm, nhưng hành động vừa bay đến trước mặt cô kia khiến cô không tin không được.

“ Anh muốn gì ? Tôi không giết anh, không giết anh ! Thật đấy ! Tha cho tôi đi, xin anh tha cho tôi ! ”.

Bối Anh miệng lẩm bẩm không ngừng. Kể từ khi Viễn Cố Đông xuất hiện nhiệt độ trong phòng liền giảm xuống, lạnh đến mức cả người Bối Anh run lẩy bẩy.

Viễn Cố Đông nhìn cô, đột nhiên có chút buồn cười. Cô đương nhiên không giết anh, điều đó anh đương nhiên biết.

“ Anh Anh, tôi muốn cô kết hôn cùng tôi, đợi khi ngày trăng tròn, tôi sẽ thả cô đi ”.

Bối Anh ngay lập tức lắc đầu từ chối. Một người bình thường như cô sao lại đồng ý kết hôn với một linh hồn cơ chứ ?

“ Trước mặt Bối thị bây giờ chính là nguy cơ phá sản. Nếu cô đồng ý kết hôn cùng tôi, tôi có thể giúp cô cứu vãn Bối thị. Năng lực của tôi thế nào, thiết nghĩ cô rõ hơn ai hết ”.

Viễn Cố Đông vừa nhắc tới Bối thị, Bối Anh liền cẩn thận suy xét. Năng lực của Viễn Cố Đông có chưa từng hoài nghi qua đây cũng là một trong những lý do cô đồng ý cuộc hôn nhân thương mại giữ Bối gia và Viễn gia. Nhưng giờ Viễn Cố Đông chẳng qua cũng chỉ là một hồn ma, không hơn không kém.

“ Giúp thế nào ? ”.

“ Tuy tôi không thể nhập vào xác của chính mình, nhưng có thể nhập vào xác của người. Tôi nói đến đây cô chắc tự hiểu được rồi ”.

Lời nói của anh từng câu từng chữ đều là ẩn ý nhưng Bối Anh vẫn hiểu được hết. Có thể nhập vào người khác, tuỳ ý điều khiển mọi hành động là một lợi thế. Hơn nữa cuộc hôn nhân giữa người và ma này chỉ kéo dài đến ngày trăng tròn, tức nửa năm nữa.

“ Được, kết hôn thì kết hôn ”.

Sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, Bối Anh liền nhanh chóng đáp. Cô từng nói chỉ cần là vì Bối gia, không có việc gì là không thể.

Bối Anh vừa dứt lời, một đợt gió lớn nổi lên, gió lần này cơ hồ có thể thổi bay cả chính cô. Chỉ khoảng năm giây sau, gió tắt hẳn, y phục trên người Bối Anh cũng được đổi thành y phục cho tân nương thời cổ đại, Viễn Cố Đông cũng chẳng khác gì.

Anh nắm lấy tai cô, khẽ cười.

“ Nhất bái thiên địa ”.

“ … ”.

“ Nhị bái cao đường ”.

“ … ”.

“ Phu thế giao bái ”.

“ … ”.

Giọng nói kia chẳng biết từ đâu vang lên, Viễn Cố Đông cũng không quản nhiều chuyện, anh nắm lấy tay cô làm theo những lời người bí ẩn kia.

Kết thúc nghi thức, ngay đúng mi tâm của Bối Anh xuất hiện một dấu chấm đỏ, dường như dấu chấm đỏ chính là minh chứng việc cô trở thành vợ của Viễn Cố Đông.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN