Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Chúng Ta Sẽ Hạnh Phúc


Chương 4


Bối Anh mặt đỏ cực kỳ, vội tắt đoạn phim đó đi, sau đó lại bật lại tài liệu mà Viễn Cố Đông đã chuẩn bị trước đó, hoàn toàn cố gắng làm như không có chuyện gì. Nhưng đáng tiếc, máy tính mà Bối Anh mang theo đã được kết nối với máy chiếu, đồng nghĩa với việc đoạn phim kia cũng được phát tán lên. Các cổ đông ngồi phía dưới mặt cũng ửng đỏ, họ không ngừng thì thầm có phải Viễn Cố Đông chết rồi không ai thoả mãn Bối tổng nên mới phải xem loại phim này ?

“ Ừm ”.

Bối Anh hắng giọng, rời khỏi vị trí ghế ngồi đi tới màn hình lớn bắt đầu phân tích kết hoạch. Không thể không phủ nhận số của Viễn Cố Đông cũng thật là đen đủi, hợp đồng hơn trăm tỷ cũng đã giúp tập đoàn lấy về, bản kế hoạch cũng làm đâu vào đấy nhưng mạng để thực hiện lại không còn.

“ Nhà đầu tư yêu cầu biến miếng đất không này thành một nơi ngày nào cũng phải kiếm ra tiền. Xét về vị trí miếng đất, nó nằm giữa hai thành phố lớn, người đi người về một ngày phải hơn năm trăm người nếu xây một khu trung tâm thương mại, lợi nhuận thu về không phải rất lớn sao ? Bản kế hoạch chi tiết tôi đã in cho mỗi người một bản, mọi người xem một lượt nếu như có thắc mắc có thể hỏi tôi, còn nếu như không có cuộc họp cổ đông lần này có thể kết thúc ”.

Viễn Cố Đông ở bên cạnh chỉ dẫn từng thứ, đến việc nói thế nào cho có khí chất của một tổng giám đốc cũng làm luôn còn việc của Bối Anh chỉ là đọc lại lời của anh một lần nữa.

Bản kế hoạch được phát ra, toàn bộ cổ đông đều cúi đầu xem thật kỹ. Nói thật ra, năng lực làm việc của Viễn Cố Đông trước nay chưa từng bị hoài nghi, anh dẫn dắt Viễn thị phát triển đến mức này cũng đã là chứng minh cho mọi người thế anh có năng lực kiếm tiền và quản lý thế nên bản kế hoạch kia còn ai dám thắc mắc ?

Bản kế hoạch được xem xong, các vị cổ đông đều loạt nhìn nhau, và cũng đồng loạt nói.

“ Không có câu hỏi. Bản kế hoạch này rất tốt, cứ thể hiện theo nó là được ”.

Bối Anh khẽ cười, lời kia lọt vào tai, tảng đá trong lòng cô cuối cùng cũng có thể buông xuống. Cuộc họp cổ đông này may mắn không xảy ra vấn đề ngoài dự liệu, nếu thật sự xảy ra dù cho Viễn Cố Đông có ở bên cạnh cô, cô cũng không thể ứng phó nổi.

“ Vậy cuộc họp kết thúc ở đây ”.

Mọi người đều giải tán, bên trong phòng họp chỉ còn lại mình Viễn Cố Đông và Bối Anh.

“ Thu dọn đồ, về đi ngủ ”.

Bối Anh cứng người, dường như sợ bản thân nghe nhầm. Việc bên Viễn thị đã được giải quyết ổn thoả nhưng Bối thị của cô còn chưa động tới mà. Tình hình của Bối thị càng lúc càng nguy hiểm, không thể kéo dài thêm nữa.

“ Viễn Cố Đông, anh nói giúp tôi cứu vãn Bối thị, hiện tại tôi đồng ý lấy anh lại giúp anh giải quyết vấn đề của Viễn thị anh định nuốt lời phải không ? ”.

Viễn Cố Đông day day huyệt thái dương theo thói quen, có chút bất lực đáp lại lời Bối Anh, anh đích thực có chút hoài nghi người phụ nữ trước mặt này có phải là người đứng đầu Bối thị không ? Vấn đề về vốn đã được giải quyết từ đêm qua, tiền đầu tư đã được rót vào, hôm nay Bối thị cũng đã trở lại hoạt động bình thường còn không biết !

“ Giải quyết rồi, tự cô kiểm chứng ”.

Bối Anh hơi hoài nghi, cô lấy điện thoại ra xem liền thấy tin nhắn từ trợ lý Hà Tử báo cáo công việc, còn nói nhà đầu tư đã rót vốn trở lại bảo cô không cần lo lắng. Cô khẽ liếc nhìn Viễn Cố Đông, trong lòng cực kỳ cảm kích, bản thân anh chỉ là một hồn ma nhưng thật có bản lĩnh.

“ Cảm ơn ”.

Viễn Cố Đông ngáp một cái, cười khẽ.

“ Đi thôi ”.

[ … ]

Từ khi chính thức trở thành vợ của Viễn Cố Đông, Bối Anh bị anh ép đưa về Viễn gia mặc dù đây chỉ là cuộc hôn nhân bình đẳng về lợi ích, anh giúp tôi, tôi giúp anh. Không chỉ thế cô còn bị Viễn Cố Đông ép ở chung phòng, anh nói một linh hồn như anh có thể làm gì hại cô ?

Trở về Viễn gia, Viễn Cố Đông không tắm rửa gì đã nhảy thẳng lên giường ngủ một giấc, cũng đúng một linh hồn như anh còn cần phải tắm sao ?

Bối Anh lấy đồ đi vào phòng tắm, lúc trở ra không thấy linh hồn của Viễn Cố Đông nằm trên giường lớn, tìm xung quanh biệt thự cũng không thấy đâu …

[ … ]

Viễn Cố Đông vốn đang nghỉ ngơi lại bị hai tiểu ma đầu áp giải xuống Âm phủ.

“ Diêm vương, người tới rồi ”.

Cái thứ gì đó từ trước xuống dưới đều được phủ một mảnh vải đen dài đang nói chuyện với người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế có hoa văn hình đầu lâu, đưa lưng về phía Viễn Cố Đông. Tuy Viễn Cố Đông đứng đằng xa nhưng cũng đại khái đoán được cái người đen xì xì kia đang báo cáo việc anh tới.

“ Đưa người vào ”.

Từ bên trong chất giọng trầm thấp truyền tới đoán chừng của một người đàn ông khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi. Lời nói vừa dứt, Viễn Cố Đông bị hai tiểu ma đầu áp giải vào bên trong.

“ Nhìn ngươi thông minh lanh lợi có muốn ở lại nơi này làm việc ? ”.

Người kia quay đầu lại, nét mặt nhu hoà hoàn toàn trái với giọng nói vừa trầm thấp lại vừa nghiêm túc ban nãy, tựa như người vừa hạ lệnh và người vừa nói là hai người hoàn toàn khác nhau.

“ Ông là ai ? ”.

Viễn Cố Đông vẫn bị hai tiểu ma đầu giữ chặt, không động đậy nổi nên khó chịu vô cùng.

“ Diêm Vương, người làm chủ nơi này ”.

Viễn Cố Đông đảo mắt nhìn xung quanh, khung cảnh nơi này hết sức ‘tồi tàn’ ngoài màu đen và mấy thứ hình đầu lâu, xương vụn để trang trí thì chẳng còn thứ gì khác. Muốn Viễn Cố Đông anh xuống đây làm việc ư ? Đâu có dễ !

“ Không thích, tôi muốn sống lại, tiếp tục làm việc ở trên kia ”.

Diêm Vương cười, dường như câu trả lời của Viễn Cố Đông không nằm ngoài dự liệu của ông.

“ Muốn làm người cũng không khó. Vào đêm trăng tròn dùng máu của người phụ nữ ngươi lấy làm vợ tưới vào xác của ngươi phải nhớ là xác chết ban đầu thế nào thì khi tưới máu cũng phải là vị trí ấy, nếu di chuyển xác ngươi sẽ mãi mãi không thể sống lại, hơn nữa còn có thể hồn bay phách tán không thể đầu thai kiếp mới ”.

“ Cái này đã rõ ”.

“ Nhưng chắc ngươi vẫn chưa biết ‘trăng tròn’ trong lời ta nói không phải là trăng trên trời. Ở dưới âm phủ có một viên đá hình tròn toả ra thứ ánh sáng giống trăng nên mới gọi là trăng, viên đá này hai năm sáng một lần, tính từ thời điểm bây giờ cho đến khi nó sáng còn nửa năm nữa. Nhớ kỹ thời gian này ”.

Viễn Cố Đông gật đầu. Người ta nói Diêm Vương rất đáng sợ nhưng theo anh thấy thì không phải, đây không phải là rất đáng yêu sao, gọi anh xuống đây chính là muốn nhắc nhở anh.

“ Đưa hắn trở về đi ”.

Viễn Cố Đông lại được hai tiểu ma đầu dẫn lên trên. Người đi rồi, cái thứ từ trên xuống dưới toàn là màu đen lúc này mới xuất hiện, đứng trước mặt Diêm Vương nói.

“ Sao ngài không đưa cậu ấy về đây luôn ? ”.

“ Không vội. Đợi đến khi trăng tròn, nó lấy máu của người phụ nữ kia tưới vào xác chết khi ấy công lực của nó sẽ tự khắc tăng lên gấp bội. Công lực tăng rồi ắt sẽ giúp được tương lai ”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN