Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!
#13. Chrono Và Nỗi Đau Của Mẹ
Hôm nay Nanoha đi du lịch suối nước nóng cùng gia đình và cả nhà của hai cô bạn thân-Alisa, Suzuka. Với tư cách là một con PET nhà Takamachi! Yuuno đương nhiên cũng có mặt trong hội này.
Nhớ hồi tối hôm qua, khi đề cập chuyện này với Chrono.
\”Được thôi! Hai đứa cứ nghỉ ngơi một chuyến đi!\” Cậu hào phóng thoải mái đáp ứng khiến tụi nhóc có chút bất ngờ. Cứ nghĩ ổng cuồng công việc nên nghiêm khắc lắm chứ?
Yuuno e dè đề nghị: \”Hay để em ở lại giúp anh?\”
\”Đã nói là không sao.\” Chrono xoay người lại, vẻ mặt rất thản nhiên không có gì là khó chịu: \”Mấy đứa vất vả cả tuần nay rồi, có dịp cứ nghỉ một chuyến đi. Bộ anh mày trông giống kiểu cấp trên bóc lột sức lao động cấp dưới lắm à?\”
\”Vậy……cảm ơn, Nii-sama!\”
\”Nói câu đó còn quá sớm đấy!\”
\”Ể?\” Yuu Na nhìn nhau ngơ ngác.
Cậu nhún vai bất đắc dĩ: \”Nghỉ thì nghỉ nhưng hai đứa cũng phải chú ý tình hình xung quanh giúp anh. Vì anh sắp phải về Midchilda vài ngày rồi!\”
\”Móe!\” Lại một phen sấp mặt. Vậy thì nghỉ cái khỉ gì? Là tập trung làm việc cao độ hơn thì có!
Yuuno ngồi xếp bằng, bất mãn nhăn nhó: \”Chả phải lần trước anh đã bị gọi về rồi sao? Có giám sát viên nào đi đi về về tự nhiên như anh không chứ?\”
\”Có trách thì trách cấp trên này quá đặc biệt thôi. Tới hồi gặp mấy nhóc sẽ biết!\” Cái vẻ khổ sở mà không thể làm gì được của cậu càng khiến Yuuno và Nanoha tò mò hơn. Rốt cuộc người thế nào chỉ cần nhớ tới là thánh nghiêm túc Chrono lại ủ dột thế này?
——-Ranh giới một đêm cute——–
Lần đầu tiên Yuuno hưởng thụ suối nước nóng ở Trái Đất. Ôi thôi thoải mái cực kỳ, ấm áp không khác gì hưởng thụ phép chữa trị \’Physical Heal\’. Lúc đầu Alisa-bạn thân Nanoha định ôm cậu vào luôn phòng tắm nữ ấy chớ. Nhưng Na thừa lúc cô bạn không chú ý nắm đầu Yuu vứt qua phòng tắm nam. Vâng! Là vứt đấy! Ném hệt như cầu thủ bóng chày vậy. Nghĩ đến cái điệu cười híp mắt như bó lúa của Na mà Yuu còn thấy lạnh người đây này!
Sau một hồi hưởng thụ, đợi phe con gái ra khỏi phòng tắm, Yuuno leo lên đầu Nanoha nằm phe phẩy đuôi, chống tay quí phái, điệu bộ sang chảnh khiến cô rất muốn liệng thêm lần nữa. Nhưng mọi người đều ở gần đây, cũng chả biết con hàng này làm gì mà ai cũng thích nó, vứt đi là bị chằm chằm ăn mắng ngay. Nhịn nào! Cố nhịn nào!
Trả thù rất đã, Yuuno kiêu ngạo cười hô hố, nhưng với hình hài chồn thì tiếng phát ra chỉ là: \”Kiu kiu kiu kiu!\”, với người khác thì nghe rất đáng iu, thậm chí mẹ Na còn cưng nựng xoa đầu Yuu nữa kìa. Chỉ có Nanoha là rất kìm nén nắm đấm, dồn hết lời la tiếng chửi trong lòng đợi cơ hội xổ banh họng ra thôi.
Nanoha cố tìm cái chỗ không người đặng xả hết bực tức. Nhưng chưa kịp mở miệng đã có người đi đến chen vào: \”Hi cô bé!!!\”
Nghe thấy cái giọng này, cả hai rùng mình vội nhảy lùi lại, Nanoha đã đưa tay lên cổ nắm Raising Heart.
Cái người đó không ai khác là cô sói Arf, khoác trên người cái yukata gợi cảm, cô nói chuyện với điệu rất quyến rũ, nhưng ý cảnh cáo ghê rợn khiến hai đứa nhỏ rùng mình cả lên: \”Trẻ con thì nên ngoan ngoãn phải không? Vậy nên tốt nhất đừng can dự vào chuyện của bọn ta. Nếu không……….ta sẽ xơi tái chúng bây đấy!!!\”
Yuuno, Nanoha nhất thời ám ảnh cái hình dạng sói dữ nhe răng giơ vuốt đáng sợ của Arf mà cứng đơ không thể đáp trả một lời. Khi nhận ra cô đã ngoe nguẩy mông hừ lạnh đi xa rồi.
Nanoha cau mày cắn môi: \”Thất bại! Chỉ riêng cái này đã quá thất bại! Mình còn chưa đủ mạnh! Vẫn còn chưa đủ!!!\” Đôi mắt tím than co rụt rung rung, ánh lên khao khát đáng sợ.
Yuuno nhảy xuống hóa thành hình người, đưa tay cốc con bạn một cái rõ kêu, rõ đau: \”CỐP!!!\”
\”Á! Ông làm gì thể hả!?\” Na xù lông như nhím chất vấn.
\”Hừ! Bà nghĩ cái này thì ích gì? Lo xem thử cô ta làm gì ở đây! Chắc chắn chủ nhân cô ta cũng không xa đâu. Xem ra có biến rồi!\”
Nanoha sực tỉnh ngộ, có chút xấu hổ song nhanh chóng xù lại: \”Ông đang lợi dụng trả thù nè! Đừng coi tui là con ngốc!!!\”
\”Ặc!\” Bị phát hiện ra âm mưu, Yuuno có lấp liếm: \”Để ý chi mấy có đó! Chia nhau ra làm việc thôi! Tui sẽ gọi cho với Nii-sama! Bà lo quan sát xung quanh nơi này đi!\” Dứt câu liền nhân cớ chuồn mất.
Nanoha trừng mắt ghi oán trong lòng: \”Vụ này còn chưa xong đâu!!!\”
Dưới một gốc cây, Yuuno nhắm mắt im lặng cố liên lạc với Chrono, nhưng lại liên tục bị một từ trường mạnh mẽ cắt đứt, cậu đổ mồ hôi lạnh: \”Nii-sama không sao chứ? Hình có một kết giới rất mạnh ở xung quanh anh ấy! Không gọi được rồi! Đành tùy cơ ứng biến vậy!\”
——Ranh giới giữa Midchilda và Trái Đất———-
Trung tâm y tế quân đội TSAB, trước một căn phòng đặc biệt, nói là đặc biệt vì tầng này chỉ có duy nhất một phòng lớn này.
Đề đốc Lindy cũng đang nhắm mắt tập trung tinh thần, trên bàn tay thon dài mang bao trắng quí phái là một ma pháp trận cỡ nhỏ đang xoay tròn. Cô nhẹ nhàng mở hàng lông mi dài cong xinh đẹp như cánh bướm, thầm nhủ: \”Tín hiệu liên lạc sao? Nhưng cho dù vì cái gì thì bây giờ cũng không được!\”
Lindy đặt tay lên ô cửa kính trong suốt, nhìn vào căn phòng to lớn tấp nập bóng bác sĩ y tá qua lại, ánh mắt cô dịu dàng nhưng chan chứa đầy lo âu, giọng nói nhỏ như muỗi run run sợ hãi: \”Không sao, không sao, nhất định không sao. Con ngoan, con sẽ không sao đâu. Mẹ nhất định………không để con xảy ra chuyện gì!!!\”
Bên trong căn phòng ấy, cậu bé yên lặng nằm trên chiếc giường trắng phau đến đáng sợ, trông cứ như chỉ đang ngủ một giấc yên bình vậy. Áo sơ mi mở hết nút vạch ra khuôn ngực từng ngấn cơ bắp rõ ràng, những vết sẹo dài ngắn không ít, với cơ thể một đứa trẻ thì chúng thật tàn nhẫn.
Các thiết bị máy móc chi chít gắn dây nối dài trên người cậu, ngay cả thở cũng phải dùng máy, tuy trên người không chút vết thương nào nhưng cảm giác cứ như đứa trẻ này đang hấp hối kề cái chết, một cảm giác thật đau xót, thương tiếc, nhói hết cả tâm can.
Thời gian trôi qua, ánh đèn màu đỏ cũng chuyển sang xanh. Đoàn bác sĩ mệt mỏi ròng ròng mồ hôi lần lượt kéo ra.
Lindy gấp gáp kéo một người gấp gáp hỏi: \”Mia, con tớ sao rồi? Mia cậu nói đi!\”
Người đó kéo khẩu trang xuống, vẻ mặt e ngại đau đầu xoa trán: \”Tạm thời thì ổn nhưng……..Lindy, bình tĩnh! Bình tĩnh thì tớ mới nói được!\”
Chưa kịp mừng lên trái tim Lindy đã treo lên cao thấp thỏm. Đề đốc Lety (bạn cô) ở đằng sau đỡ vai an ủi: \”Cái gì đến cũng đến thôi. Cậu bình tĩnh đi!\”
\”……À ừm…..Mia…..cậu nói đi….\”
Bác sĩ Mia không đành lòng quay đầu, lời nói chập chừng nhưng rồi phải tuyên ra: \”Năm sau……..thằng bé sẽ không còn cơ hội nữa!\”
Như một một phát súng bắn ngay vào tim, Lindy cứng đờ khuỵu người xuống, may mà có cô bạn đỡ lên ghế ngồi. Còn đâu cô đề đốc mạnh mẽ kia? Lúc này cô chỉ là một người mẹ đau đớn vì con trai mà thôi!
Cô khóc trên vai áo Lety, khóc rất thương tâm: \”Tại sao? Tại sao chứ? Hết Clyde…….rồi lại Chrono….vì sao……ai cũng bỏ tớ? Tên khốn Clyde! Chết thì chết đi……tại sao……lại kéo con trai tớ……đi cùng…..Tại sao chứ!?\”
\”Lindy, bình tĩnh nào. Lindy!\” Cho dù có khuyên nhủ, có dỗ dành đến mấy, Lety vẫn vô vọng không thể làm người bạn thân nguôi được. Cô cũng chua xót lắm chứ, Clyde-kun cũng là bạn cô, bé Chrono thì càng xem như người thân trong nhà. Bi kịch tại sao cứ liên tục giáng xuống thế kia? Rốt cuộc thế giới này còn có nghĩa lí gì?
Và người trong cuộc, Chrono Nii-sama vẫn yên ắng nằm trong giấc mộng. Cậu chẳng hề biết về chuyện đang xảy ra với mình, cho đến hồi kết của vụ án Jewel Seed. Bây giờ vẫn còn quá sớm để kể!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!