Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6! - #15. Buổi Tối Không Yên Tĩnh (2) Và Món Quà Bị Lãng Quên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!


#15. Buổi Tối Không Yên Tĩnh (2) Và Món Quà Bị Lãng Quên


Trên bầu trời đêm u tối, 4 đốm sáng di chuyển với tốc độ cực nhanh va chạm vào nhau, thỉnh thoảng lại gây ra những tiếng vụ nổ trên không, chúng dây dưa không bên nào nhường bên nào.

\”Bardiche, Arc Saber!\” Fate ra lệnh.

\”Yes sir!\” Lưỡi rìu bật lên hóa thành lưỡi hái thần chết, Fate liên tục tấn công dồn dập, còn Nanoha ra sức kéo giãn khoảng cách bắn trả.

Còn phía Yuuno và Arf, kế hoạch của cậu là đánh cho cô ta hao sức rồi bắt giữ, nhưng không ngờ Arf lại dai dẳng thế, chẳng mấy chốc cậu trở lại thế hạ phong. Cô sói cười cợt chế giễu: \”Sao thế nhóc con? Lời nói lúc nãy chỉ là bốc phét thôi sao?\” nhưng trong lòng đã đổ mồ hôi không ngớt: \”Thế quái nào trong vòng 1 tuần lại tiến bộ nhanh như vậy!? Nếu mình không tập trung cao độ thì cũng không đánh nổi rồi!!!\”

Bỗng dưng Fate truyền âm cho cô: \”Nhanh chóng hạ họ thôi! Jewel Seed sắp hiện hình rồi!\”

\”Ừm! Chờ tôi chút nữa!!!\”

Dường như Nanoha cũng nhận ra gì đó, liên lạc cùng Yuu: \”Ông cầm cự được tới khi JS nổi loạn không!?\”

\”Hơi khó! Nhưng chắc được!\”

\”Cố lên! Ít gì tụi mình cũng phải lấy được 1 trong 2 viên đó!!!\”

\”Ừ!\”

Fate và Arf dốc sức nhưng vẫn không thể triệt hạ hoàn toàn 2 đứa nhỏ. Đúng lúc này cơn lốc gầm gừ hóa thành con quái vật có mắt mũi dữ tợn, điên cuồng phun xoáy nước muốn cuốn lấy tụi nó.

Nanoha lạnh lùng thách thức: \”Cùng nhau phong ấn nó! Xem ai có ý chí mạnh hơn sẽ là người có được Jewel Seed!\”

\”Hừ! Sợ gì chứ!\”

Yuuno đưa tay ngăn cản Arf: \”Từ giờ là phần của họ! Chúng ta mau lập kết giới phòng hộ! Nếu bị người thế giới này phát hiện là tiêu đấy!\”

\”Tsk!\” Cô căm tức nghiến răng: \”Mi cứ chờ đấy!\”

Nanoha chỉa trượng vào con quái vật, ngón tay đặt lên cò súng: \”Tuy chưa làm được như Nii-sama đã dạy…………nhưng chơi khô máu sẽ ổn cả thôi!!! DIVIVE…….\” pháo kích hội tụ lại nén thành viên lớn dần lên, nghe theo lệnh chủ nhân chuẩn bị phóng tới. Nanoha cắn răng hô: \”………BUSTER!!!\”

\”Oành!\” Nguồn năng lượng khủng khiếp oanh tạc bắn ra. Lúc này Fate cũng triệu hồi 3 quả cầu sấm sét cực lớn: \”Thunder Smasher! FIRE!!!\”

Con quái vật bị liên tục tấn công, cố chịu đựng sức ép từ đòn bắn của họ, nhưng chẳng được bao lâu khiên của nó cũng bị vỡ. Nó gào thét trong tuyệt vọng rồi từ từ tan biến trong luồng ánh sáng, 2 viên Jewel Seed nổi lên, 1 tiến về phía Fate, 1 tiến về Nanoha. Vậy là mỗi người phong ấn được 1 viên. Xem như hòa!

Fate hối tiếc lắc đầu, thở dài: \”Arf! Về thôi!\”

\”Vâng!!!\”

Thấy chủ tớ họ chuẩn bị đi mất, Nanoha vội gọi: \”Tên! Tớ muốn biết tên cậu!!!\”

Bước chân hơi ngừng một chút, Fate nhàn nhạt nói: \”Fate, Fate Testarossa. Chuyển lời với cái người có đôi mắt lam đó cho tôi: \’Tái đấu, tôi sẽ không thua!\’, và cả……cậu nữa!\” Dứt lời cô cùng Arf dùng ma pháp dịch chuyển thoắt cái biến mất. Chỉ còn Nanoha và Yuuno từ mặt đất nhìn lên bầu trời cao sáng ngời ánh trăng.

\”Nè Nanoha!\” Yuu gọi.

\”Hửm?\”

\”Tui muốn nghe câu chuyện của họ. Có cảm giác…….họ không phải người xấu!\”

Cô gật đầu đồng tình, nắm xiết chặt cây trượng Raising Heart: \”Tui cũng vậy. Và……..Nii-sama nữa. Anh ấy có nét gì đó rất giống cái cô Fate đó. Chỉ là che giấu quá tốt sau vẻ lạnh lùng kia thôi!\”

\”Ừm!\” Yuuno nhẹ mỉm cười giơ ngón út: \”Hứa nào!\”

Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn đưa ra móc lấy của Yuu, Na nháy mắt bướng bỉnh: \”Chúng ta sẽ cùng nhau lắng nghe tiếng lòng của họ! Ngàn năm cũng không được nuốt lời đấy!\”

\”Tất nhiên rồi!\”

\”Ê mà hình như…….\” Yuuno đổ mồ hôi: \”Hôm nay ngày mấy?\”

\”Ể? Để coi……đã qua 12h, sang ngày 15/3 rồi! Sao vậy?\” Nanoha nghệch mặt khó hiểu nhìn biểu cảm như sắp chết đến nơi của cậu bạn.

Yuu ôm đầu ngồi xổm xuống, đau đớn khóc ròng: \”Thôi rồi lượm ơi! Hôm qua là……….\”

Ở một căn phòng bệnh bình thường ở Midchilda, Chrono từ từ tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu, liếc mắt nhìn đồng hồ đã 5h sáng, cậu chán ghét rút kim truyền dịch trên cổ tay, định xuống giường vơ áo khoác rời đi. Lúc này Lindy vừa lúc đi vào, cô hoảng hốt đè vai cậu ngồi xuống: \”Con cứ nghỉ ngơi đi! Chỉ mới sáng sớm thôi mà!\”

\”Con đã nói là không sao rồi mà!!!\” Cậu cáu gắt hất mạnh tay mẹ mình ra, đôi lông mày nhăn lại tức giận: \”Năm nào cũng vậy! Sao mẹ cứ bắt con đi làm mấy cái xét nghiệm tổng quát thế này chứ? Nằm ngủ hết cả ngày trên giường bệnh! Mà mẹ có nhớ ngày này mỗi năm là dịp gì không!!!??\”

Lindy khó xử vỗ lưng cậu dỗ dành, ánh mắt luống cuống cố lấp liếm cho qua: \”Mẹ xin lỗi mà. Thôi thì hôm nay con muốn mua gì? Muốn ăn gì? Mẹ sẽ làm cho con!\”

\”Khỏi!\” Cậu vùng vẫy thoát ra choàng đại cái áo khoác: \”Sinh nhật mà không đúng ngày thì còn gì là ý nghĩa nữa!!!\”, Chrono thô bạo mở cửa rồi đóng sầm lại, tiếp sau đó chỉ còn khoảng không yên lặng trống vắng trong căn phòng lạnh lùng.

Lindy chua xót cắn môi, một hộp quà nhỏ từ trong ma pháp không gian của cô hiện ra, rơi bộp xuống. Dải ruy băng tai thỏ bằng vải màu đen nằm la liệt trên sàn giá lạnh. (Ai xem series Nanoha sẽ biết ruy băng cột tóc tai thỏ huyền thoại là thế nào)

Ở Midchilda không chú trọng quà tặng nặng giá trị, mà là nặng ý nghĩa. Lindy còn nhớ lần Chrono 5 tuổi, cậu đạt được chứng nhận sĩ quan vội chạy đến khoe với cô: \”Mẹ xem này! Con nhất định sẽ giỏi hơn nữa! Giống như bố mẹ vậy!!!\”

Lúc ấy cô chỉ cười cợt cho qua: \”Giỏi lắm nha. Con muốn mẹ tặng quà gì không?\”

\”Ừm…..\” Đứa bé xoa cằm, mắt sáng lên nảy ra ý: \”Con muốn ruy băng giống mẹ! Con sẽ để tóc dài a!\”

\”Ể? Con trai mà để tóc dài á?\”

\”E hè! Cô Lety cho con xem ảnh bố hồi nhỏ rồi. Tóc dài đẹp trai lắm cơ, như hoàng tử vậy! Con cũng muốn để giống bố!\” Cậu khua tay múa chân diễn tả, hứng khởi dâng trào không khác gì một đứa bé con bình thường.

\”Rồi rồi được thôi. Đợi mẹ giải quyết xong các vụ án tháng này đã. Mẹ sẽ mua cho con, chịu không?\”

\”Ưm!\” Nhóc ngoan ngoãn đáng yêu cưòi híp mắt gật đầu. Nhưng không ngờ công việc liên tục dồn dập tới 3 tháng, cô không xuể hết được, phải đầu tắp mặt tối chạy đi chạy về. Mỗi lần Chrono mở lời nhắc lại, cô rối bù tức giận quát mắng. Thế rồi từ lúc nào không biết nữa, Lindy không còn thấy Chrono chủ động bắt chuyện với mình.

Vốn là người duy nhất cậu còn có thể cười vui cởi mở chia sẻ, bây giờ lại thành người cậu không muốn đụng chạm vào nhất. Thời gian trôi quá nhanh làm còn người ta khi kịp nhận ra đã không còn có thể cứu vãn được gì. Mọi chuyện………liệu có còn là quá muộn?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN