Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!
#17. Anthony White
\”Éc!\” Chibi giật bén người nịnh nọt ôm ngón tay cậu xoa xoa: \”Ây dà Bệ Hạ à! Quân tử đừng để ý tiểu tiết mà!\”
\”Bố mày éo phải quân tử!\” Tiếp sau cái giọng lạnh thấu xương của cậu sĩ quan là một cây phi tiêu băng cỡ nhỏ xuất hiện kề ngay sát cổ Chibi.
Hàn khí lạnh căm, nhưng Chibi chỉ có đổ mồ hôi rũ rượi: \”Dạ dạ…..là là là……là do lập trình a. Hình dạng của thần thay đổi dựa vào ngoại hình mà Bệ Hạ mong muốn, mục đích để làm vừa mắt chủ nhân và khỏi bị bỏ rơi í mà! Còn màu tóc trắng bạc của thần đã được cố định sẵn a!\”
\”Ể?\” Chrono bất ngờ trừng to mắt. Ngoại hình mình mong muốn? Tóc dài buộc thấp sau gáy………phần mái giữa trán thưa ra………giống mẹ. Thực sự…..mình vẫn muốn thế sao?
Chibi đặt tay lên ngực, từ tốn ôn hòa: \”Có thể người không thấy nhưng đó chính là cảm xúc thật của người. Vẫn còn hy vọng đấy Bệ Hạ, người nên………\”
Đang nói giữa chừng tiếng cửa bỗng rộ lên, hai người luống cuống hết tay chân.
\”Trốn mau! Trốn mau!!!\”
\”Thần biết trốn đâu bây giờ!?\”
\”Ta không cần biết! Ngươi tìm chỗ núp mau!\”
\”Chrono? Con ở trong nhà à?\” Lindy vừa lúc mở cửa phòng khách, có chút bất ngờ: \”A ra? Con làm gì thế?\”
Chrono bối rối cố tìm cách lấp liếm: \”Ể? Con…..con…..etou…..Tập thể dục ạ! Ahahaba!!!\”
\”Chrono, trông con lạ lắm đấy!\” Lindy nheo mắt, nghiêm mặt: \”Có gì giấu mẹ phải không?\”
Cậu lắp bắp, song lại nhăn nhó cáu kỉnh: \”…….Không…..không…..không có…..thật mà…..Mẹ đừng xen vào chuyện của con nữa! Mẹ có quan tâm tới con đâu!?\”
Lindy gắt giọng tức giận: \”Chrono! Mẹ hỏi là vì muốn tốt cho con!\”
Cậu lười biếng nhếch miệng: \”Còn chưa biết tốt hay xấu đâu.\”
\”Chrono!!!\”
\”Nếu không phải mẹ cứ như vậy thì quan hệ của chúng ta không xấu đến thế này!!!\” Dứt lời cậu lạnh lùng hừ một tiếng rồi chạy lẹ lên phòng, đóng sầm cửa lại, mặc cho tiếng mẹ nài nỉ gọi.
Căn phòng tối om không bật đèn, Chrono vô lực tựa lưng vào cửa, từ từ trượt xuống: \”Lại nữa rồi. Ta vô dụng quá nhỉ?\”
Chibi từ túi áo cậu chui ra, nó đau lòng xoa mặt cậu an ủi: \”Không sao đâu. Chuyện này không thể một sớm một chiều giải quyết. Từ từ sẽ được thôi mà!\”
Khóe môi nhếch lên chua xót, Chrono ậm ự cho qua, rồi mệt mỏi ôm đầu gối không nói gì. Chibi cũng chẳng làm được gì hơn, nó bất lực ngồi bên cạnh cậu, ngẩng cao đầu mà suy nghĩ xa xăm lên. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cũng không thể trốn mãi được, sắp đến giờ khởi hành rồi, Chrono vỗ vỗ hai má cho tươi tỉnh lại rồi xách túi ra ngoài.
\”Cách!\” Hình như cửa đụng trúng gì đó, đẩy văng đi. Chrono không chú tâm lắm tiếp tục xuống nhà, còn Chibi nổi máu tò mò liếc mắt xung quanh và tìm được một cái hộp nhỏ, nó cặm cụi kéo nắp hộp giấy ra, đột nhiên kinh hoảng bất ngờ hét lên: \”Yaaaa!!! Bệ Hạ!!! Chrono Bệ Hạ!!!\”
\”Hể?\” Cậu giật mình, dừng bước chân quay đầu lại. Cổ Chibi quàng một dải vải màu đen, tay cầm mảnh giấy xếp 4 phần gọn gàng, nó hớt ha hớt hải lượn vòng tròn quanh cậu: \”Bệ Hạ! Người xem này! Xem này!\”
\”Ể?\” Chrono khó hiểu nhận lấy mảnh giấy mở ra xem, ánh mắt chực run lên hỗn tạp nhiều cảm xúc, cậu đưa tay vắt lấy dải ruy băng vải, động tác nhẹ nhàng nâng niu như sợ làm đau một sinh vật sống bé nhỏ, khiến Chibi phải chu môi ghen tị.
Khóe mắt ươn ướt đong đầy lệ nhưng cuối cùng vẫn không thể rơi xuống. Ngày hôm đó Chrono đã tự hứa trước bia mộ của bố rồi. Để bảo vệ mẹ, cậu nhất định sẽ không yếu đuối!
Cẩn thận cất món quà vào không gian ma pháp, Chrono chộp lấy Chibi nhét vào túi áo, gõ mũi giầy chỉnh sửa và nhanh chóng rời khỏi nhà.
Chibi hơi e dè ló đầu ra: \”Bệ Hạ à, ngươi tính sao bây giờ?\”
Đáp lại câu hỏi của nó chỉ là khoảng không yên tĩnh, Chrono chạy bộ đều đều qua con phố quen thuộc hai bên đường đầy ắp màu tím bằng lăng. Bỗng dưng cậu nhận thấy gì đó, nhẹ mỉm cười thần bí: \”Bám chắc đó!\”
\”Hể? Hể? Á!!!!!!!\” Vốn dĩ phía trước là một lan can an toàn, nhưng Chrono không e sợ đạp lên và nhảy xuống, đôi giày thể thao trượt trên cách núi dốc nối ra bờ biển. Chibi ôm trái tim nhỏ bé vẫn còn thình thịch liên hồi vì hoảng sợ: \”Trái tim thần đau quá man!\”
\”Này!\” Cậu gọi.
\”Vâng?\”
\”Ta nhớ rồi. Bố từng kể cho ta một câu chuyện.\”
Chibi nhảy dựng lên: \”What!? Clyde Bệ Hạ kể chuyện cổ tích á!?\”
Giọt mồ hôi to như hạt đậu bất đắc dĩ chảy xuống: \”È, hông biết sao bữa đó nổi hứng ấy mà. Chuyện kể về một cậu bé cãi nhau với mẹ và sau đó bỏ trốn khỏi nhà, cậu chạy sâu vào rừng là bị lạc không tìm thấy đường ra. Trong lúc vô tình cứu được nhóc tiên có đôi cánh trắng bạc suýt nữa bị chim mổ làm mồi. Họ cùng nhau vượt qua mấy ngày trong rừng, trò chuyện rất nhiều điều. Sau khi nhóc tiên đó khôi phục sức mạnh, nhóc đã dẫn cậu ra khỏi rừng và trở về nhà với mẹ. Ngươi cảm thấy…….quen không?\”
Chibi ngơ ngẩn người vô thức gật đầu lia lịa: \”Giống như…….Bệ Hạ và Thần a!\”
Chrono xoay người đưa lưng về phía biển cả, bầu trời cũng mặt nước màu lam sáng ánh lên sức sống tràn trề như đôi mắt của cậu bây giờ vậy: \”Ta nghĩ ra rồi!\”
\”Vâng?\”
\”Tên của ngươi!\”
\”Dạ!?\” Chibi hoảng hốt chỉ vào mình, dường như trước giờ ai cũng gọi nó là IA trí năng, hoặc cũng chỉ là một biệt danh cho có. Chưa bao giờ……..có một cái tên đúng nghĩa. Người chủ nhân đời trước quá bí ẩn lãnh khốc khiến nó không thể hiểu nổi. Nhưng lúc này, con trai người-Chrono Bệ Hạ……….là một đứa bé dịu dàng. Cậu ấy……thật tốt!
\”Rẹt!\” Ma pháp trận triển khai, một bản số liệu 3d xuất hiện trước mặt Chrono, cậu nhắm mắt tập trung tinh thần: \”Nếu như cũng tương tự giống Device, hẳn là có chức năng thiết lập nhỉ?\”
\”Vâng! Đúng rồi ạ!\” Nó sáng rực mắt vui sướng bay nhảy vòng quanh cậu: \”Bắt đầu thiết lập! Mời người điền vào thông tin trong bảng này!\”
Chrono chăm chú nhìn từng yêu cầu, cẩn thận trả lời: \”E hèm…..Tên chủ nhân: Chrono Harlaown
Trường phái ma pháp: Midchilda
Loại hình chiến đấu: Tổng Hợp.
Tên thường gọi: Tony.
Tên chính thức của ngươi……Anthony White!\”
\”Thiết lập thành công!\” Tony cảm động rưng rưng nước mắt ôm lấy gò má Chrono cọ cọ: \”Bệ Hạ à! Anthony sẽ là kỵ sĩ thân cận, thề bảo vệ ngài bằng cả sinh mạng này!\”
\”Thôi nào, anh còn chưa vô dụng đến thế đâu!\” Chrono dùng 2 ngón tay nắm lấy áo nó, cậu nhe răng cười híp mắt sảng khoái: \”Từ giờ nhóc sẽ thành trợ thủ của anh, giúp đỡ nhau nhé!\”
Wah! Xưng hô thân thiện kìa! Trái tim Tony đau quá man! Lông mi nó ươn ướt nước mắt, ra sức gật đầu một cái thật mạnh, thật kiên quyết: \”Yes, My Majesty!!!\”
Anthony White là tên nhóc tiên đã dẫn đường cho cậu bé, Clyde đã từng nói với con trai: Anthony, nghĩa là tia hy vọng giữa bóng tối. Và White-bạch sắc, chính là màu của con đường ánh sáng dẫn đứa bé đi lạc tìm đến cánh cửa thoát thân. Sự xuất hiện của Tony đã rẽ một bước ngoặc lớn cho cuộc đời cậu sĩ quan trẻ tuổi tài năng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!