Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!
#28. Nước Mắt Của Fate
\”Im. Đừng nói nữa!\” Lindy trừng mắt nghiêm khắc: \”Muốn xuống đó? Con coi mẹ là đồ ngốc sao?\”
Chrono vẫn cố cãi bướng: \”Nhưng con………\”
\”Nanoha-san, Yuuno-kun.\” Cô hạm trưởng quay đầu gọi hai đứa nhỏ đang còn ngơ ngẩn tức giận, bất bình giùm cho Fate.
\”Vâng?\”
\”Đi cùng Chrono.\”
\”HẢ!?\” Lập tức cả 3 người nhìn nhau ngơ ngác. Ơ đây là cái triết lí gì? Chả phải không cho cậu xuống đó sao?
\”Á!!!\” Chrono bỗng dưng la lên oai oái, ôi lỗ tai phải của cậu bị mẹ vặn 360 độ không thương tiếc, đỏ chóe cả lên rồi.
Hiểu lầm giữa hai mẹ con hóa giải, không có nghĩa là máu lật mặt của Lindy biến mất. Tương phản, cô càng cười thâm trầm, càng mưu mô toan tính hơn nữa: \”Đừng tưởng tui không biết ông có ý định gì. Ờ thì tui cho ông xuống đấy. Bù lại tối nay………..làm gối ôm cho mẹ nghen con!!!\”
Rắc! Rắc! Rắc! Nhân sinh quan, thế giới quan của Chrono lập tức vỡ nát rơi loảng xoảng. Chết mịa mấy cái xương sườn của tui!!! Sắp bị vặn gãy rồi!!!
Trong lòng chảy đầy máu và nước mắt, ngoài mặt chỉ có thể méo xẹo mà chấp hành. Thôi thì đốt mấy cây nhang nhờ bố phù hộ vậy!
Ba người sẵn tiện tạt qua thăm Fate đang nằm trên giường bệnh, mắt vô hồn nhìn trần phòng y tế. Coi bộ tình hình cô bé có vẻ không khả quan lắm, Arf chỉ có thể một mặt lo âu, một mặt cố gắng an ủi.
Chrono trầm mặc rũ mắt, hơi liếc qua đồng hồ. Trông không còn bao nhiêu thời gian nữa, và cậu cũng chẳng thể nói gì thêm. Đành nhẹ nhàng xoa đầu Fate, giở một bàn tay của cô bé ra đặt vào một vật, rồi giấu kín khép tay cô lại. Trước khi ra khỏi cửa, Chrono chỉ để lại một câu đơn giản ngắn gọn, và câu nói này có tác động Fate hay không, ngay cả cậu cũng chả biết, chỉ là…….muốn nói suy nghĩ của mình thôi: \”Fate, trước giờ…….cậu….và cả tôi….đều
chưa hề cô đơn.\”
Cô đơn? Cô đơn là gì? Bỗng dưng Chrono nhận ra, cậu luôn nghĩ mình đơn độc không ai thấu hiểu. Nhưng thực sự, rất nhiều, có rất nhiều người quan tâm đến cậu. Mẹ, đồng nghiệp, huấn luyện viên, bạn bè, cậu đều có. Phải chăng Chrono chỉ đang tự bi quan đồng hóa cụm từ \’cô đơn\’ và \’khép kín\’ thôi. Vậy nên điều quan trọng bây giờ là hai chữ……..Mở Lòng!
Chrono nói vậy với Fate, vì chính cô bé cũng như thế. Cô đơn là khi không có ai chia sẻ thấu hiểu, nhưng Fate có Arf, có Bardiche, và có cả……Rynith.
Trí nhớ cô bé trôi dạt về khoảng 3 năm về trước. Rynith là hộ vệ thú của Precia, một cô mèo đảm đang dịu dàng, đã luôn theo Fate trước cả Arf.
Trong khi Precia luôn vùi đầu vào nghiên cứu, thì người chăm lo cho Fate đúng nghĩa một người mẹ, từng bữa ăn ngon, từng giấc ngủ ấm áp, kể cả dạy học, chơi đùa, lúc nào cũng là Rynith.
Nhiều lúc Precia lên cơn bực tức, cũng là Rynith đầu tiên bảo vệ Fate. Cô mèo ấy lúc nào cũng nở trên môi nụ cười hiền hòa, dạy Fate điều hay lẽ phải.
Và rồi trong một mùa đông lạnh giá, Rynith vẫn nụ cười ấy và tan biến trong làn tuyết trắng, cô không giống Arf là ma thú sinh ra trong tự nhiên, cô được Precia tạo ra bằng ma lực, khi thời gian đã hết, cô cũng tự biến mất.
Bao lâu rồi, Fate chỉ điên cuồng vì nguyện vọng của mẹ mình mà quên mất Rynith, quên mất lời dặn dò luôn treo trên miệng cô mèo ấy.
Mỗi lần chơi đùa bị vấp ngã, hay bị thương trong lúc học ma thuật, Rynith rất nghiêm khắc không hề đỡ cô dạy mà luôn bảo: \”Hãy đứng dậy, hãy đi, hãy chạy bằng chính đôi chân của mình.\” Ngay cả trước khi tan biến, cô ấy vẫn mãi câu nói đó, có khi nào……..Rynith đã biết trước mọi kế hoạch của mẹ? Cô ấy vẫn luôn lo cho mình………vậy mà mình lại…….
\”Fate.\” Arf đắn đo lắm nhưng rồi cũng quyết tâm lên: \”Chị muốn đi giúp mấy đứa nhỏ đó. Một chút thôi. Em chờ chị……nhé!\”
Cánh cửa đột ngột mở ra, Arf hơi cúi chào người đang tiến vào rồi nhanh chóng phất đuôi chạy đi. Fate khẽ đưa mắt nhìn, à là cô ấy sao?
\”Fate-san, chào cháu.\” Cô hạm trưởng rất vui vẻ thân thiện, dịu dàng ngồi cạnh giường Fate, mặc cô bé có nghe hay không vẫn hiền hòa tâm sự: \”Cô tên là Lindy Harlaown, mẹ của Chrono, ây dà, chắc cháu tò mò vì sao cô đẹp thế này lại có thằng con zai đứt cơ mặt xí quắc phải hơm? Cô cũng chả biết đâu, cái liên quan đến rất nhiều phương diện a bla bla blo blo!\”
Trong đầu Fate chạy qua rất nhiều thông tin nhồi nhét nhức cả đầu. Cô cũng rất khó tin tại sao người này có thể làm mẹ cậu ta!? Một người vo ve lải nhải hơn ruồi, một người lắm lúc còn bỏ chủ ngữ xưng hô để giản lược bớt câu nói. Giống chỗ éo nào? Gen di truyền sai lệch à!?
\”……..tóm lại là vậy đó!\” Cuối cùng cô ấy thỏa mãn kết thúc. Cơ mà nói gì mình cũng quên cả rồi!
\”Ơ, tay cháu nắm gì đó?\” Lindy tò mò đưa mắt hỏi.
Lúc này Fate mới phát hiện ra, cô mờ mịt mở ra: \”Ruy….băng?\”
\”Đouma!!!\”
\”Hả!?\” Lindy bỗng dưng chửi ầm lên khiến Fate giật bén người, muốn tụt hết huyết áp.
Gương mặt trướng lên giận dữ giây lát, nhưng cô nhanh chóng hiểu được dụng ý của con trai, cơ mà vẫn hậm hực lắm: \”Nó không xài thì đưa cô buộc cho cháu. Hừ, rồi coi xương sườn của nó có còn lành lặn không!?\”
\”Hả!?\” Ơ cái quái gì đang xảy ra vậy?
Sau mấy phút mày mò, Lindy quyết định buộc thành cái nơ gần cuối chân tóc, rồi cười cười thỏa mãn đưa gương cho Fate nhìn: \”Trông giống thả tóc phải không? Nhưng chắc chắn lắm, không lo bay tán loạn đâu, ngày nhỏ cô cũng buộc thế đó.\”
Giống như đã rất lâu rồi, không có người chải tóc cho Fate, cô bé không tự chủ được mũi ửng lên chua xót, nước mắt đã muốn rơi xuống. Tuy chẳng thân thuộc gì với người phụ nữ này, nhưng Fate vẫn chọn lồng ngực ấm áp dịu dàng làm nơi khóc rống lên xả hết tất cả đau khổ ủy khuất.
Tiếng khóc thật thương tâm. Nhưng sau tiếng khóc ấy, sẽ thay đổi cả một con người!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!