Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6! - #34. Thời Gian Yên Bình Hay Khởi Đầu Của Sóng Gió?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!


#34. Thời Gian Yên Bình Hay Khởi Đầu Của Sóng Gió?


Cùng lúc ấy, tại công viên Uminari, vẫn nơi ấy, dãy ghế đá quen thuộc mà hai ngươi vẫn ngồi để nghe Chrono giảng bài. Không ai khác đó chính là Nanoha và Yuuno.

\”Buồn ghê nhỉ, Yuuno-kun về rồi……gia đình tui sẽ nhớ ông lắm…..\”

\”Cảm ơn thời gian qua mọi người đã chăm sóc tui. Và Raising Heart…….\” Yuu cười khổ gãi má: \”Chắc tui không thu về được nữa rồi.\”

Na cúi đầu thành tâm: \”Xin lỗi a! Tui cũng không nghĩ là…….\”

\”Không sao.\” Cậu cười cười xua tay, bỗng dưng sắc hồng ửng lên ngượng ngùng như hoài niệm nhớ lại: \”Nhờ vậy mà tui gặp được Nanoha……phải vui chứ. À mà……lúc đầu có hơi gắt gỏng…..xin lỗi nha..\”

Bàn tay nhỏ nắm chặt gấu vấy của mình, Nanoha cúi đầu cố dùng tóc mái để che khuất biểu tình buồn bã: \”Ưm. Tui rất hạnh phúc……vì được quen biết với mọi người…..nên bây giờ……thấy hơi cô đơn a…..không còn những bài tập buổi sáng bị Nii-sama dập tơi tả nữa…….kể ra cũng thật không quen……\”

Nói đến đó, Nanoha không nhịn được rơi nước mắt, lệ óng ánh trượt xuống gò má xinh đẹp trắng nõn, khiến người ta thương tiếc vô cùng.

Yuuno khó xử luống cuống tay chân, sau đành ôm vai cô vỗ vỗ dỗ dành, Nanoha ôm chầm lấy cổ cậu, khuất mặt sau bờ vai mà òa lên khóc, tràng khóc với bao nhiêu cảm xúc khó tả lẫn lộn, nhưng tốt hơn là như thế, trút bỏ ủy khuất…….sẽ khiến bản thân cảm thấy tốt hơn nhiều.

Sau một thời gian dài, cô bé sụt sịt lau nước mắt, có chút áy náy xin lỗi: \”Làm ướt vai áo ông rồi……tha lỗi…..nhé?\”

\”Không!\” Yuuno nghiêm mặt phủ định: \”Bà phải đền cho tui cơ!\”

\”Ể? Đền?\” Na ngẩn ra khó hiểu.

\”Cái này……\” Bỗng dưng câu đưa tay lên rút sợi ruy băng buộc một bên bím tóc của cô, Chồn con ngượng ngùng đỏ mặt: \”Tui sẽ lấy nó…..tại tóc tui cũng hơi dài rồi…..bà ổn chứ……cột một bên ấy…?\”

\”Tui….tui….\” Tuy hơi bối rối phải xấu hổ che mặt, nhưng Nanoha rồi cũng gật đầu với nụ cười vui vẻ trên môi: \”Tui sẽ……vậy nên….Yuuno-kun….cũng thế……nhé?\”

\”Ưm! Móc ngoéo!\”

\”Ngàn năm cũng không được thất hứa!\”

Hai ngón út nhỏ bé cuộn lấy, như sợi dây liên kết bền chặt của cả hai. Nanoha, pháp sư đấu không mạnh mẽ nhất nhì TSAB. Và Yuuno, chàng sĩ quan hỗ trợ thông minh uyên bác top đầu Midchilda. Một chồi non nhỏ, đã ươm lên trong trái tim của họ!

Chiến hạm xuất phát trở về Thế giới quê hương, đây không phải kết thúc, mà là khởi đầu cho một câu chuyện mới. Mùa xuân năm 0065 tính theo lịch Midchilda, đó là quãng thời gian đáng nhớ nhất cuộc đời chúng tôi!

Cuộc sống của Nanoha trở về yên bình như thường nhật, nhưng viên ngọc trên cổ cùng sợi ruy băng xanh lục này đã nhắc cô bé: Đó không phải giấc mơ, một ngày nào đó, chúng ta sẽ lại gặp nhau!

\”Bố mẹ, Onii-chan, Onee-chan, buổi sáng tốt lành!\”

\”Ara, chào buổi sáng Nanoha!\” Mẹ Momoko từ bếp đi ra, nụ cười vui vẻ như nắng ấm.

Anh trai Kyouya tò mò hỏi: \”Sao em lại cột một bên rồi?\”

\”E hè!\” Na gãi má ngượng ngùng: \”Em cũng lớn rồi mà, đâu thể để hai bím nữa.\”

Bố Shirou dời mặt khỏi tờ báo, cười hào sảng xoa đầu cô bé: \”Haha, con gái của bố đã lớn rồi. Vậy thì phải lo học cho tốt đấy.\”

\”Vâng.\” Ngoan ngoãn đáp là vậy thôi chớ Nanoha đã cười khổ trong lòng rồi. Nếu cả nhà mà biết mình ghi danh muốn trở thành Sĩ quan Thời-Không………thôi đến hồi đó rồi tính sau.

\”Onee-chan? Chị sao vậy?\” Na lo lắng hỏi người chị đang úp mặt xuống bàn ăn.

\”Oa oa! Yuuno đã đi rồi! Sẽ không còn ai chơi với chị rồi!\” Miyuki rưng rưng nức nở: \”Chị muốn nuôi Yuuno cơ, sao chủ của nó lại tìm đến sớm vậy chớ!\”

Kyouya hết cách nhún vai thở dài: \”Em nên tự làm quen đi. Thật là, suốt ngày chỉ ôm Yuuno thôi, ngủ gục trong lớp cũng gọi mớ Yuuno. Em bị bệnh cuồng chồn rồi à?\”

\”Mồ! Làm gì có chớ!\” Miyuki dẩu môi, điệu bộ này càng tỏ tính xác thực trong lời nói của anh hai.

Momoko bưng nồi súp đặt lên bàn: \”Bữa sáng ra rồi đây mọi người!\”

\”Itadakimasu!\”

Chiến hạm Athra.

\”Yên nào Yuuno!\” Chrono trách mắng kí đầu chồn con: \”Cứ động đậy vậy sao anh buộc được!\”

\”Au au đau.\” Yuu bĩu môi châm chọc: \”Tới cột tóc cũng bạo lực vậy, không biết sau này cô nào chịu làm bạn gái anh!\”

\”Trời sinh S thì cũng sanh M thôi. Khỏi lo!\” Cậu thản nhiên đáp như thể chân lí, loay hoay một hồi, cuối cùng cũng vừa lòng với tác phẩm của mình: \”Xong rồi đấy!\”

Yuuno đưa mặt qua lại nhìn mình trobg gương, không nhịn được khen tặng: \”Công nhận tay nghề anh khá ghê.\”

\”Công sức lắm đấy.\” Cậu nhún vai trêu ghẹo: \”Trên đời này chắc chỉ có anh biến được một thằng thụ lòi như mày thành zai thẳng băng như đường sân bay thôi!\”

\”Thụ cái cù loi! Đây đực rựa chuẩn men nhá!\”

Lúc trước mái tóc của Yuuno là dài ngang vai, cộng với gương mặt trẻ con đáng yêu không phân biệt giới tính, Chrono nói thụ lòi cũng chả sai. Nhưng chỉ cần 3ph táy máy, cậu đã thay đổi hoàn toàn vẻ ngoài này, chỏm tóc buộc cao và hơi xáo phần mái một chút cho thêm bụi bặm, bé thụ ngày nào đã chuẩn soái ca sánh vai với các cường quốc……ý nhầm…..nói chung là thành zai thẳng điểm mười chất lượng! (Tham khảo hình tượng Kagamine Len ấy)

\”Còn anh thì sao?\” Yuu tò mò chỉ vào tóc cậu: \”Định để dài thật à?\”

\”Haiz. Hông cần nữa rồi.\” Chrono nhún vai thở dài, nụ cười bất đắc dĩ hết cách: \”Cái ruy băng ấy anh đã tặng Fate, Kaa-san nghiêm tuyệt không cho thu hồi. Đành vậy thôi!\”

\”Ồ!\”

Yuuno nhìn lại mớ quần áo của bản thân, lại nhìn cách ăn mặc của Chrono……..hình như mình thụ thiệt!

\”Nii-sama.\”

\”Hử?\”

\”Em quyết định rồi.\”

\”Ừm?\”

\”Em sẽ mặc quần dài!\”

\”……..\” Chrono ngẩng đầu lên, nhìn cậu như thể đồ ngốc: \”Liên quan tới anh mày à?\”

\”Em không biết cách phối đồ, chỉ cho em đi!\” Yuu khó xử đưa lời nhờ vả. Có một sự thật rằng gu thẩm mĩ của cậu cực kỳ kém, nếu tự mình chọn đồ không biết sẽ thành ra cái thảm họa gì nữa!

Chàng sĩ quan lại một phen đen mặt, cố gắng trầm ổn lại xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, bất đắc dĩ chấp nhận: \”…….Được thôi……\”

\”Ya! Cảm ơn anh!\”

Nhìn thấy thằng nhóc vui vẻ hớn hở thế, Chrono cảm thấy mình như già rồi, dù ngoại hình bị trẻ hóa nhưng tâm tính cậu quá già dặn so với lứa tuổi, lắm lúc lạc hậu khi nói chuyện với tụi nhỏ thật.

Chẳng hay cũng từ hôm đó, cả TSAB dần rầm rộ lên về hai soái ca nhỏ tuổi, nam tính chuẩn men.

Lúc trước Chrono là diện than đáng sợ, nên ít người chú ý đến ngoại hình cậu. Nhưng quãng thời gian qua đã làm thay đổi không ít tâm tính, cậu ôn hòa hơn, ít nhất là không phải nhìn ai cũng như thiếu nợ mình. Dần dần nhiều sĩ quan nữ to gan bắt đầu để ý đến Chrono, ngỏ ý làm bạn nhưng đều bị thẳng thừng từ chối, chỉ là điều đó càng tô thêm sự nổi tiếng của cậu trong TSAB, nhiều người ghen tỵ giở trò muốn bơi móc điểm yếu của Chrono, nhưng rồi cũng phải chào thua trước bao nhiêu chiến tích \’éo phải người làm được\’ mà cậu đã giải quyết. Hình tượng nam thần càng được khẳng định ngay cả khi Chrono chỉ mang vẻ ngoài của học sinh tiểu học. Ta nói a, phụ nữ thời nay thật đáng sợ, mấy bé shota đi đường coi chừng đấy, bị hốt khi nào không vui à!

Yuuno hơi kém một chút, nhưng cũng có lượng fan cực kỳ đông đảo, đơn giản vì vốn hiểu biết uyên thâm, tính tình lại ôn hòa thân thiện cộng với nụ cười tỏa nắng dễ gần. Nghiễm nhiên làm tan chảy trái tim không ít thiếu nữ mơ mộng rồi.

Ực! Chỉ mới 10 tuổi đã vậy, tới khi lớn lên……….thể nào cũng tạo nghiệt lắm đây!

Thấm thoắt thời gian trôi qua thật nhanh, đã được 5 tháng kể từ ngày chia tay ấy, thật yên ắng, bình tĩnh đến kì lạ. Vậy liệu có thực sự bình yên như thế không? Hoặc chỉ là một khoảng tĩnh lặng nhỏ nhoi……..trước cơn cuồng phong ấp đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN