Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6! - Phần II: Dạ Thiên Thư: #35: Bánh Răng Số Phận Chuyển Động
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
59


Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!


Phần II: Dạ Thiên Thư: #35: Bánh Răng Số Phận Chuyển Động


\”Yuuno-kun, cậu vẫn khỏe chứ? Mọi người giờ sao rồi? Còn tớ vẫn ổn. Hôm nay là sinh nhật Alisa-chan, bữa tiệc tuy có chút ồn ào, nhưng rất vui a.\”

\”Ỵuuno-kun, bản án của Fate-chan thế nào rồi? Mọi người hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc quá sức nhé.\”

\”Yuuno-kun, sáng nào tớ cũng chăm chỉ luyện tập. Mọi người đều đang cố gắng hết sức, tớ không thể tụt lại đằng sau được.\”

\”Yuuno-kun, tớ nhớ cậu. Tớ nhớ mọi người lắm!\”

Ngày tháng thoi đưa, những đoạn tin nhắn thoại một chiều được gửi bằng ma pháp mà không hề thấy hồi âm. Nhiều lúc Nanoha lo sợ phải chăng đã có chuyện gì xảy ra? Nhưng Raising Heart luôn ở cạnh khuyên bảo, giải thích với cô: Trong thời gian điều tra án, những nhân chứng liên quan sẽ phải đeo một thiết bị cắt đứt tất cả liên lạc từ thế giới khác, phải khi bản án hoàn toàn ra phán xử cuối cùng thì mới có thể tháo bỏ thiết bị đó.

Cứ đều đặn mỗi lúc đi học về, Nanoha lại ra dãy ghế công viên kia, đứng cạnh lan can nhìn phía biển xa xanh thẳm, bầu trời lam sắc đẹp đẽ. Mong chờ một ngày nào đó, tại nơi này, chúng ta sẽ gặp lại nhau!

*Nanoha Takamachi (10)
Học sinh lớp 4 trường tiểu học Seisho.
Và là một pháp sư tập sự.

Nội quản giới số 1-Midchidla, nơi đặt Tổng bộ của TSAB.

\”Á!!!\” \”Rầm!\”

Tòa nhà bị một vật thể nào đó đâm vào, đánh sập nát, mảnh vụn đất đá văng tung tóe khắp nơi.

\”Uỳnh!\” Cột khói bụi tung lên, một bóng người chật vật hiện ra, cậu bé ho khan khụ khụ, cắn răng cố chống đỡ cơ thể.

\”Thảm hại!\” Đôi giày bata lam sắc hạ xuống đứng vững trên một mỏm của bãi đổ nát, thiếu niên lạnh giọng nheo mắt nghiêm khắc: \”Chỉ vậy thôi? Thật vô dụng!\”

Cậu bé khó khăn mở mắt, ống tay áo chùi đi vệt máu tại khóe miệng đang cong cong gian xảo: \”Anh đoán xem?\”

\”?\”

Hai tay cậu giơ cao lên, bất chợt đập mạnh xuống đất làm rung chuyển ông ông cả một không gian.

\”Xiết!!!\” Bỗng dưng từ bốn phía tuôn ra chục sợi xích lục sắc, quấn chặt lấy tay chân thiếu niên, không cho cậu một kẽ hở cử động. Ngược lại không hề sợ hãi chút nào, cậu giãn lông mày gật đầu hài lòng: \”Còn biết gài bẫy? Không quá tệ.\”

\”Hưm! Chưa hết đâu!\”

Vừa mới nghe người kia buông xuống một câu đó, thiếu niên sực cảm thấy ánh sáng hơi u tối lại, trực giác nhảy lên phát hiện nguy hiểm, song lại nhanh chóng bình tĩnh nhấp môi: \”Binding Shield!\”

\”Ầm!\” \”Cái gì!?\”

Người vừa kêu thản thốt chính là một cô bé mặc pháp bào đen tuyền, lưỡi kiếm sấm sét của cô chỉ còn cách vai thiếu niên chừng 5cm, nhưng éo le thay nó lại một chặn lại bởi một ma pháp trận lam sắc, từ bên trong ma pháp trận đó cũng tuôn ra nhiều xiềng xích trói chặt tay cô bé lại, hoàn toàn không hề rút ra được. Cô nghệch mặt bất khả tư nghị: \”Từ…..từ khi nào?\”

\”Haha!Thói quen, thói quen thôi!\” Thiếu niên dễ dàng vùng đứt trói buộc trên người bình, thản nhiên bẻ bẻ các khớp tay, lắc lắc chiếc cổ, rồi trầm u sắc mặt nở nụ cười tà mị như ác ma: \”An toàn là bạn mà lị. Đời nào anh đây chịu chừa thời cơ cho hai đứa bây đánh lén?\”

\”VẬY MÀ CŨNG ĐƯỢC HẢ!? RÕ RÀNG LÀ CHƠI XẤU!!!\” Tụi nhỏ đồng thanh oán giận, nhất quyết không phục.

\”Ồ hố? Không nhận thua à?\” Cậu đưa một ngón tay lên hội tụ thành 2 viên đạn pháo lam sắc, xoay tròn xoay tròn trông rất đáng yêu, nhưng hàn ý nhiếp người lại chả ăn chay chút nào. Như có linh tính thấy được động thái của chủ nhân, cảm nhận được ánh mắt cậu càng ngưng tụ, chúng cũng hổ báo trường mẫu giáo ong ong kêu lên. Và……..

\”Nii-sama! Đừng kích động!!!\”

\”Chrono, bình tĩnh nào!!!\”

\”CHƯỜM ĐÁ LÀM NGUỘI LẠI CÁI ĐẦU ĐI!!!\”

\”BANG! BANG! ẦM ẦM!\”, \”ARGHH!!!\”

Giống như cầm hai trái bóng nhỏ ném đi, thiếu niên nhắm chuẩn xác oanh vào trán tụi nhỏ đáng thương. Sau đó…….à mà không còn sau đó nữa. Trận đấu kết thúc!

\”Hoeeeeee\”

Nhìn thảm trạng của hai đứa trẻ nằm liệt trên sopha, Amy xót xa cười khổ: \”Cho dù là Chrono-kun…….nhưng cũng hơi quá a.\”

\”Nhất là khúc cuối.\” Đề đốc Lety nâng mắt kính, gật đầu đồng tình: \”Cháu không thể ra tay nhẹ hơn sao?\”

\”Cô khéo lo rồi.\” Thiếu niên nhún vai thản nhiên, người vẫn bình tĩnh gác hai chân lên bàn làm việc, tay lật mở xem xét sổ sách: \”Phải ăn một bài học mới lớn được, kẻo tụi nó lại kiêu ngạo vểnh đuôi.\”

*Chrono Harlaown (14,5), Chấp hành viên trực thuộc chiến hạm Athra, Hải quân TSAB.
Có mẹ là Hạm trưởng nhưng chỉ trên danh nghĩa, vì cô đã được điều lên chức vụ cao hơn, hiện giờ toàn quyền chỉ huy Athra thuộc về cậu.

\”Ý kiến!\” Cô bé tóc vàng chồm dậy, một mặt khảng khái: \”Em không có đuôi! Chỉ có Chồn lang thang có thôi!\”

*Fate Testarossa (10), Sĩ quan Chấp hành viên đang trong kì tập sự trên Chiến hạm.

\”Này gọi ai là chồn lang thang đó hả!?\” Cậu bé còn lại xù lên như mèo giơ vuốt: \”Tớ cảnh cáo nếu còn gọi tớ là chồn lang thang thì…….\”

Chưa nói dứt hết câu, một luồng khí lạnh buốt giá dâng lên tê rần cả sống lưng, cậu sợ sợ quay đầu lại. Quả nhiên! Ổng đang lườm tui kìa!!!

Cái ánh lườm sắc lẹm như đang thách thức nói: \”Thì sao hả?\”. Đouma, có trúa mới dám nói tiếp!!!

*Yuuno Scrya (10), Sĩ quan hỗ trợ chiến đấu và thông tin kỹ thuật, hiện đang trong kì tập sự trên Athra.

Đề đốc Lety thở dài hết cách, đôi mắt biết cười nhu hòa ấm áp như gió xuân khẽ đan xen nhiều cảm xúc phức tạp: Cuối cùng thì thằng bé cũng vui vẻ như bao người khác rồi? Nhưng……..rồi sẽ kéo dài bao lâu?

Buổi tối trên Thành phố Uminari, Ngoại quản giới #97-Trái Đất.

8h30 tối, thời gian đã khá trễ nên trên đường đã thưa bớt phương tiện đi lại, những chuyến xe buýt càng trống hơn nữa.

\”Cháu bé lát nữa có xuống được không? Chú giúp nhé?\” Chú tài xế nhìn lên gương chiếu hậu, chân thành hỏi cô hành khách nhỏ duy nhất đang chú tâm nhìn cảnh vật bên ngoài rực sáng ánh đèn phồn hoa kia.

Bàn tay chống cằm thả xuống, cô bé quay đầu nở nụ cười nhẹ nhàng: \”Vậy thì nhờ chú ạ.\”

\”Haha, không có chi!\”

Tấm ván cửa hạ chạm đất, dễ dàng cho chú tài xế đẩy cô bé trên chiếc xe lăn xuống. Chú dài dòng dặn dò cô cẩn thận đi đường bla blo, rồi mới chịu lên xe xuất hành đến chuyến tiếp theo.

Cô cảm kích lắm, người tốt mà xa lạ trên thế giới này thật hiếm gặp, cứ coi như một giai điệu dễ nghe trong bản nhạc cuộc đời của mình đi.

Con đường khá vắng, hầu như không có xe cộ đi lại, nhưng cô vẫn chấp hành luật đợi tới khi có đèn xanh cho người đi bộ mới chịu qua đường. Nhưng cô bé chấp hành, không có nghĩa là người khác cũng tôn trọng luật như vậy.

Chiếc xe tải to lớn lạng lách đáng sợ đã đâm gãy mất mấy cây biển báo rồi, nhưng tài xế dường như không hề biết, vẫn mơ màng gục đầu, mặt đỏ gay say rượu nắm hờ tay lái. Đèn pha sáng như trăng rằm soi rõ vào thân hình nhỏ bé kinh hoảng cố nhích xe lăn đi, nhưng bánh bên dưới kẹt cứng éo le không cho cô bé thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Tuyệt vọng, đôi mắt chỉ còn cách nhắm tịt chờ cái chết giáng xuống, song cô bé lại nở nụ cười, một nụ cười giải thoát.

\”RẦM!!!\” Tiếng va chạm mạnh đánh tỉnh ông tài xế vô trách nhiệm, nhưng ít ra vẫn có lương tâm, người đó lo lắng chạy xuống kiểm tra tình hình, nhưng rồi chỉ thấy một chiếc xe lăn gãy nát tại góc đường, mũi xe tải bị móp cực kỳ nghiêm trọng! Chỉ là chiếc xe lăn thôi…….sao có thể!?

Ông không hề biết ngay trên đầu mình, ngay trên bầu trời đêm bất tận của Uminari, một cấm vật nguy hiểm đã bị đánh thức.

Tam giác ánh sáng bạch sắc với đầy rẫy những kí tự tượng hình khó hiểu trôi nổi xoay vòng giữa không trung, cô bé ngồi trên hình thập tự giá trung tâm của tam giác, ngẩn ngơ e dè sợ hãi nhìn về phía trước. Nơi đó, một cuốn sách vang lên tiếng đập thình thịch như sinh vật sống,vết nứt lan dần rồi sợi xích trói buộc vỡ nát, trang sách mở bung ra thấy rõ hầu hết đều là giấy trắng. Nó gập lại, tiến lại gần cô bé, từ từ, nhẹ nhàng, nể trọng, trung thành như một người đầy tớ, nhưng khí tràng tím thẫm u ám lạnh lẽo lại chẳng hiền lành chút nào. Nó cất giọng máy móc:

\”Release The Seal! Launch…..Again!\”

-Giải trừ phong ấn! Tái khởi động!-

Bánh răng số phận bị nhấn chìm trong rỉ sắt bao năm…….Bắt đầu chuyển động!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN