Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6! - Phần I: Sơ Ngộ: #1. Đội Trưởng Lên Sàn (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Chúng Tôi Là Đội Cơ Động Số 6!


Phần I: Sơ Ngộ: #1. Đội Trưởng Lên Sàn (1)


Là từ lúc nào nhỉ? Ah đúng rồi,người đó đến thành phố này vào một buổi tối ngày mùa xuân, buổi tối trên bờ biển Uminari.

Như bao ngày, đêm khuya tĩnh lặng lâu lâu lại vang lên tiếng chó tru mèo kêu, một con chó hoang gầy nhom đang bới thùng rác trong công viên cạnh biển, bỗng nó vểnh tai lên rồi sủa om sòm, nhưng không có dân cư nào quanh khu này cả, nó sủa cũng vô ích thôi.

Từ màn đêm cao vời vợi đầy ánh sao tự dưng vẽ nên một cột sáng màu lam sáng chói, như cây cột chống từ mặt đất lên bầu trời. Hiện tượng kì lạ này chỉ diễn ra đúng 3s rồi nhanh chóng tắt mất, âm thầm lặng lẽ không báo trước cứ như chưa từng xảy ra vậy.

Con chó hoang thẫn thờ đừ người ra nhìn một bóng người đột ngột xuất hiện sau cột sáng. Quần jean xanh, sơ mi trắng, giày bata đen, sẽ chẳng có gì kì lạ nếu cậu ta không cầm theo một thanh kiếm khổng lồ à không……cũng không hẳn là kiếm vì nó không có lưỡi dao, chỉ là hình dạng giống thôi và nó còn có tay cầm và cò súng. (tham khảo \’Pile Smasher\’)

Cậu dường như thấy con chó, dần tiến lại gần nó. Ánh đèn soi rõ gương mặt lúc này, thật bất ngờ! Chỉ là một cậu bé chừng trên dưới 12 tuổi, trông rất điển trai nhưng có vẻ vì tuổi nhỏ nên nghiêng về dễ thương nhiều hơn. Lúc đầu nhìn khá là lạnh lùng nghiêm khắc, ông cụ non không hợp tuổi, chỉ là cậu nhanh chóng cười ôn hòa xoa đầu con chó nhỏ đang e dè sợ hãi: \”Tớ là người tốt, không làm hại cậu đâu. Chó-san này, tớ có thể hỏi vài việc không?\”

Chó-san đơ cứng người. Trong đầu chạy qua dòng suy nghĩ: \”Á đù! Thằng này bị ngáo à?\”

\”Tớ đọc được suy nghĩ của cậu đấy. Liệu hồn a!\” Vẫn nụ cười đó nhưng giờ quay phắt sang mode nguy hiểm thâm trầm. Nó run run không dám một chút động đậy, sợ rằng bàn tay kia sẽ bóp nát sọ nó mất, nó nịnh nọt oăng oẳng vài tiếng ý nói: \”Ngài cứ hỏi tự nhiên!\”

\”Nơi này là đâu nào?\”

\”Công viên cạnh biển của thành phố Uminari thưa ngài!\”

\”Cách Tokyo bao xa?\”

\”Dạ ngay bên cạnh. Đi một chuyến tàu điện ngầm là tới.\”

\”Tọa độ? Dân số? Diện tích? Trình độ phát triển?\”

\”Cái này……..nằm ngoài hiểu biết của một chó như tôi thưa ngài.\”

\”Ồ. Tiếc thật!\” Thiếu niên đưa cho nó một cây xúc xích bự, xoa xoa đầu nó vài cái rồi đứng dậy rời đi, bóng lưng khuất dần trong màn đêm chỉ để lại giọng nói vang lại: \”Bye bye! Hẹn ngày tái ngộ!\”

Con chó rất muốn nói: \”Chúng ta không duyên nợ gì đâu! Đi luôn đi!\” nhưng không dám a. Cái thứ bự tổ chảng trên tay đứa bé đó trông cũng chả phải ăn chay. Ai biết sẽ bay tới trước mặt nó lúc nào?

Sáng hôm sau, khu chung cư Uminari lại đến thêm một hộ dân mới. Bà chủ Kisaragi của khu này bình thường là người dậy sớm nhất, nhưng hôm nay vừa ra ngoài lại nghe tiếng bước chân vọng trên hành lang. Tưởng trộm, bà thủ ngay cây lau nhà lần mò tìm dấu vết.

5 cái thùng to bự chồng lên nhau che khuất đi cái người ôm chúng, bước chân lạng qua lạng lại cố giữ những đồ vật trên không rớt xuống. Cuối cùng người kia đặt chúng trước một căn phòng, phủi tay thở phào nhẹ nhõm: \”Cuối cùng cũng xong!\”

\”Này cháu! Cháu là ai thế?\” Bà Kisaragi đi đến nghiêm giọng chất vấn. Bà chưa kịp thốt ra câu tiếp theo thì đứa trẻ kia nhanh mồm nhanh miệng, mắt sáng lên, nụ cười chói chang như bóng đèn huỳnh quang: \”Kisaragi-san phải không ạ? Cháu là Chrono Harlaown, mẹ cháu Lindy Harlaown tuần trước đã liên lạc với bà về việc thuê nhà đấy. Đây là chìa khóa phòng này!\”

Cậu đưa ra chiếc chìa khóa, bà thấy đúng là cái chìa đó mới tin lời cậu, song có chút tò mò: \”Vậy mẹ cháu đâu rồi?\”

\”Ah, mẹ cháu bận công việc chưa tới được. Tạm thời cháu sẽ ở một mình! Mong bà chiếu cố!\” Từ hành động đến ngữ khí đều chuẩn bé ngoan, Kisaragi mát ruột hẳn ra, cười hào phóng: \”Được được. Nếu không thể nấu ăn cháu có thể qua nhà bà. Có gì khó khăn cứ nói!\”

\”Vânggg!!!\”

Sau đó bà có việc phải đi, Chrono cũng tạm biệt để sắp xếp lại nội thất trong nhà. Gương mặt ấy vẫn ngoan ngoãn đến khi bóng lưng Kisaragi biến mất khỏi hành lang, cậu khôi phục cái biểu cảm diện than như ông cố nội người ta, thở dài bất đắc dĩ: \”Mình ghét nhất phải diễn cái vai khó chịu này!\”

Tách tách tách tách tách! Tiếng gõ phím nhanh như chớp từ bàn tay Chrono, nhưng cậu không hề gõ trên máy mà là một bàn phím ảo 3d lơ lửng trên không, màn hình cũng là ảo nốt. Thiếu niên đang viết báo cáo gửi về cho cấp trên kiêm mami của mình về bước đầu kể từ khi đến Thế giới mang tên \’Trái Đất\’ này.

Cậu, là một sĩ quan chấp hành đến từ thế giới khác!

******************
Lí lịch trích eo.
Tên: Chrono Harlaown.
Nickname: Nii-sama (tại lớn tuổi nhất đám trẻ con),
Tuổi: 14
Chức vụ: Sĩ quan chấp hành của Cục Quản Lí Thời-Không (a.k.a TSAB), Đội trưởng RF6 (tạm thời thì chưa).
Ma lực: Rank AAA+ (hiện tại và sẽ tăng trong tương lai)
Kỹ năng chiến đấu: Rank S+
Device (Thiết bị ma thuật): Có khả năng sử dụng nhiều Device không cố định một cái nào.
Sở trường: Kiếm thuật, Thể thuật, Xạ thủ.
Sở đoản: Vào bếp là đốt nhà.
Tạm thời bi nhiêu, từ từ đọc tiếp sẽ hiểu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN