Chưởng Thượng Kiều - Chương 26: Tiên duyên (19)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Chưởng Thượng Kiều


Chương 26: Tiên duyên (19)


Chân Chu hôn chàng, cánh môi mang theo nhiệt độ cùng khao khát.

Cái trán của chàng, cái mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, mái tóc đen nhánh cùng hầu kết tràn đầy nam tính….Khắp nơi đều là vết hôn của nàng.

Nàng cởi bộ áo đạo sĩ chàng đang mặc trên người, lộ ra xương quai xanh và lồng ngực, dán khuôn mặt mình lên trên đó, nhắm mắt lại, dùng da thịt cảm nhận cảm giác thân mật với chàng.

Chàng bị nàng đè xuống, trợn tròn mắt, nhìn nàng ngồi lên bụng mình, vòng eo mềm mại, xinh đẹp quyến rũ, xiêm y của nàng bị lột xuống, đường cong hoàn mỹ cùng da thịt trắng nõn xuất hiện trước mặt chàng.

Đêm trong Đạo Xá, từ đầu đến cuối chàng đều nhắm mắt, tất cả quyến rũ mê người đều bị che đi bởi cái mí mắt mỏng manh.

Tất cả ảo tưởng đối với nàng chỉ dừng lại trong việc dùng Thiên Cơ Kính quan sát nàng, mỗi khí trái tim chàng loạn nhịp, thân hình trắng như ngọc kia lại xuất hiện trong Thiên Cơ Kính.

Đêm nay, vẻ đẹp của nàng khiến chàng nhức mắt, chàng không thể không nhìn nàng, nhìn gương mặt thanh thuần nhất, cũng mị hoặc nhất trong thế giới này, chàng cúi xuống nhìn phía dưới, có hơi lưỡng lự, đôi môi đỏ mỏng, mềm mại như cánh hoa rơi vào chỗ nóng bỏng nhất trên cơ thể chàng.

Thanh Dương Tử nhắm hai mắt lại, hầu kết trượt một đường thật dài, tiếng rên khàn khàn, xen lẫn đau đớn cùng vui sướng.

Chân Chu thỏa mãn, bất kể là trong tim hay là thân thể.

Nàng kiệt sức, toàn thân đều là mồ hôi, khóe môi cong lên, nằm bên cạnh chàng ngủ thiếp đi, không biết đã ngủ bao lâu, nàng mơ một giấc mơ, muốn ôm chàng thật chặt, vươn tay sang bên cạnh lại chẳng còn ai.

Lông mi khẽ run rẩy, nàng mở mắt, phát hiện chàng đã rời khỏi đây từ khi nào, trên người nàng vẫn còn đắp xiêm y của chàng.

Chân Chu quay đầu, nhìn về phía giường đá ở cửa động, không có ai ở đó.

Chân Chu lòng dạ rối bời, giống như bị cả thế giới từ bỏ, nhanh chóng mặc quần áo của chàng, chân trần chạy ra ngoài, thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên tảng đá lớn ngoài cửa động hình như đã rất lâu rồi, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, dừng bước.

Chàng ngồi ở đó giống như đã ngủ rồi, không nhúc nhích, trời đêm phác họa lại bóng dáng của chàng.

Chân Chu biết Thanh Dương Tử không ngủ, cũng không phải chàng đang ngồi tu khí.

Nàng lặng lẽ nhìn chàng một lúc lâu, lấy hết dũng cảm đi tới phía sau chàng, chậm rãi ôm lấy hông của chàng, dán mặt mình vào sau lưng chàng, thì thào nói. “Chàng hối hận vì quen ta sao?”

Chàng vẫn im lặng như cũ, nhưng nàng cảm giác được cơ thể chàng đã hơi cứng đờ.

Chân Chu đè cảm giác khổ sở trong lòng xuống, ôm chặt chàng hơn, không muốn buông ra.

Bỗng nhiên, chàng chợt quay đầu nhìn nàng, Chân Chu khẽ kêu một tiếng, hai vai bị chàng cầm lấy, sau đó mạnh mẽ kéo nàng ngồi lên đùi chàng, để nàng đối mặt với mình.

Thanh Dương Tử cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt cứng đờ.

Nàng chưa bao giờ thấy Thanh Dương Tử như vậy.

Giây phút này, chàng khiến nàng nhớ tới Hướng Tinh Bắc – hôm đó nàng tìm chàng, nói với chàng nàng đã yêu người khác, muốn ly dị với chàng. Vẻ mặt của Hướng Tinh Bắc cũng giống như bây giờ.

Lực tay của Thanh Dương Tử rất lớn, nắm chặt bả vai của Chân Chu, khiến nàng cảm thấy đau đớn nhưng lại không dám giãy dụa, thuận theo chàng, ngồi trên đù mở to mắt nhìn chàng.

“Chàng sao vậy?”

Nàng khẽ hỏi.

“Có phải nàng nằm mơ thấy người yêu kiếp trước của nàng không?” Chàng hỏi.

“Sau đó, nàng xem ta như hắn?” Thanh Dương Tử nói thêm, giọng nói trầm thấp lại kìm nén, từng chữ từng chữ giống như cắn răng nghiến lợi nói ra.

Hơi thở Chân Chu rối loạn, yên lặng nhìn chàng.

Chàng cúi đầu, hơn nửa gương mặt chìm trong bóng đêm, ánh trăng chỉ rọi xuống nửa khuôn mặt của chàng, lần đầu tiên nàng nhận ra chàng cũng nguy hiểm như vậy.

Chân Chu há to miệng, không phát ra âm thanh nào.

Nàng không thể nói với chàng chàng là người yêu kiếp trước của nàng, là người mà nàng yêu đời đời kiếp kiếp, vòng luân hồi khiến ký ức cùng tình yêu của chàng đối với nàng bị xóa nhòa.

Chàng hôn lên miệng nàng.

Nụ hôn này nằm ngoài dự đoán của Chân Chu, vừa đau, vừa mạnh lại vừa kiềm chế, sức lực rất lớn, không mang theo chút thương tiếc nào, giống như đang chứng minh sự hiện hữu của chàng, nghe được tiếng nức nở vì đau đớn của nàng, Thanh Dương Tử lập tức buông nàng ra, bế Chân Chu lên, nhanh chóng đi về phía sơn động, đặt nàng trên cái giường đá nàng mới nằm.

Tim Chân Chu đập bình bịch, một tay chống xuống ngồi dậy từ trên giường đá, sợ hãi liếm đôi môi khô ráo. “Chàng…”

Chàng không nói lời nào, nàng chưa ngồi thẳng người lên chàng đã đẩy nàng lên giường đá, sau đó, cơ thể của chàng đè xuống, chàng của bây giờ khác với người mới rồi còn thuận theo nàng, vừa hung ác lại vừa mạnh mẽ, chàng xỏ xuyên nàng, cơ thể Chân Chu mềm nhũn, duy nhất còn dư lại chỉ là đôi môi đang cắn chặt, khẽ kêu nức nở, bị động thừa nhận từng cú đưa đẩy của chàng.

Cả đêm Chân Chu không được chợp mắt.

Chàng không phải là Thanh Dương Tử thường ngày, Chân Chu không nhận ra chàng, đôi mắt chàng đầy tơ máu, dây dưa cùng nàng, vật nam tính bên dưới không ngừng đòi hỏi nàng, trong sơn động vang lên tiếng ngâm nga đứt quãng của nàng, lúc cao lúc thấp, trong không khí xen lẫn hơi thở cùng mùi tanh ngọt, hơi thở nặng nề cùng tiếng rên rỉ kéo dài tới tận bình minh, sau đó trong sơn động mới yên tĩnh lại.

Đầu khớp xương Chân Chu giống như tháo đi rồi lắp lại, rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc, hai mắt nhắm lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Nàng ngủ rất sâu, khi tỉnh lại, một nửa động đã chứa đầy tia nắng ấm áp. Môi ngày mặt trời đều chiếu vào cửa động, rải đầy đất giống như mưa phùn, đây là khoảnh khắc mà Chân Chu thích nhất.

Nàng chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên giường đá, bên cạnh lại không có người.

Chân Chu cuống quýt quay đầu lại, đối mắt với đôi mắt đen sâu như xoáy nước đang nhìn nàng chằm chằm, chàng đứng ở cửa động, y phục chỉnh tề, đang nhìn nàng, hình như đã đứng đó nhìn rất lâu rồi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Nàng nhớ tới chuyện đêm qua, khuôn mặt phủ một tầng đỏ ửng, chậm rãi ngồi dậy giơ hai tay về phía chàng, dáng vẻ nũng nịu.

Chàng mỉm cười, ánh mắt sáng trong, đáy mắt dịu dàng, giống như lần đầu tiên nàng gặp chàng trong kiếp này. Thanh Dương Tử không đi về phía nàng.

“Chu Chu.” Chàng nói. “Ta muốn mãi mãi ở đây với nàng, nhưng bây giờ vẫn chưa được. Ngày mai ta sẽ nghĩ ra biện pháp thoát khỏi đây, đi gặp sư tôn xin người tha thứ. Ta nhớ trần tục, không còn tư cách làm giáo trưởng. Sau này, nếu như nàng đồng ý ở bên cạnh ta, ta và nàng sẽ cùng nhau tu hành, chúng ta mãi mãi không xa nhau.”

“Nếu như…”

Chàng dừng một lát. “Nếu như nàng vẫn muốn tiếp tục tìm người yêu kiếp trước của nàng, ta sẽ giúp nàng tới khi tìm được mới thôi.”

Chân Chu giật mình, nhìn chàng một lát, bỗng nhiên bước xuống đất, không quan tâm chuyện y phục, chạy lại trước mặt, ôm eo chàng thật chặt.

“Ta đồng ý.”

Nàng ngăn bản thân mình rơi lệ, hôn lên môi chàng.

Một đời, một vòng luân hồi, có phải để nàng và chàng nắm tay nhau sống tới già hay không?

Sáng ngày hôm sau, Thanh Dương Tử đưa Chân Chu rời khỏi sơn động đã ở hơi nửa tháng, tới Ly Hỏa Chi Vị đợi mặt trời mọc.

Chàng nói với Chân Chu, trên thế giới này không có kết giới nào là hoàn hảo không chút sơ hở, tuy Huyễn Cảnh này không có giới hạn nhưng chắc chắn có sinh môn. Mấy hôm nay hắn đã quan sát, Ly Hỏa Chi Vị là sinh môn duy nhất để hai người thoát khỏi đây, hơn nữa, chờ tới khi mặt trời mọc là thời gian tốt nhất để phá vỡ sinh môn.

Chân Chu tin tưởng lời nói của chàng, yên tĩnh đứng bên cạnh.

Bây giờ mặt trời vẫn chưa mọc, trời đất mờ mịt, gió không lớn lắm, một lát sau, cuối biển phía đông bắt đầu sáng lên, tầng mây cũng tỏa ra ánh sáng, ánh bình minh lóe lên, gió dần lớn hơn, không ngừng thổi lên vạt áo của hắn, tại lúc mặt trời muốn nhảy khỏi mặt biển, Thanh Dương Tử quay đầu ý bảo Chân Chu chuẩn bị sẵn sàng, Chân Chu vội vàng chạy tới nơi chàng chỉ, cách đó hơn mười trượng, tránh sau một phiến đá lớn, che lỗ tai, ngừng thở nhìn về phía Thanh Dương Tử đang đứng, quanh thân chàng dần dần xuất hiện một luồng khí, luồng khí càng ngày càng lớn, lượn vòng xung quanh chàng, nhanh chóng hút tất cả mọi thứ xung quanh, cát bay đá lăn, sức lực dọa người, mặc dù Chân Chu đã tránh tới đây nhưng vẫn cảm thấy có lực hấp dẫn đang hút lấy mình, nàng ôm chặt khối đá, khi mặt trời tách khỏi mặt biển, kèm theo tiếng quát to của chàng, một ánh sáng màu xanh giống như kiếm khí phát ra từ lòng bàn tay chàng, kèm theo tiếng thét lao về phía trước.

“Ai! Ai! Nhanh thu kiếm! Đừng phá kết giới của ta!”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai, Chân Chu quay đầu thấy một người đạo sĩ đang cưỡi gió chạy tới đây, liên tục xua tay, hét lên với Thanh Dương Tử, gương mặt có vẻ lo lắng.

Thế nhưng đã muộn.

Thanh Dương Tử cũng nghe thấy nhưng không dừng tay, kiếm khí kia lao về phía trước, bay vút lên không trung, nổ bùm một tiếng, trời đất tựa như đang rung chuyển, kết giới to lớn nhốt bọn họ nhiều ngày bị kiếm khí sắc bén chọc thủng một lỗ to, kết giới ở đó bị rách, kết giới còn lại cũng vỡ tan giống như bọt biển, biến mất không còn gì, sóng biển cuộn lên giống như một người cao to vĩ đại lao về phía vờ biển, đất dưới chân hơi rung lên, động vật trong núi hoảng sự bỏ chạy, trước khi tầng nước kia nuốt chửng tất cả, Thanh Dương Tử nhắm mắt lại, sau đó tường nước đổ xuống, nhanh chóng lui về biển cả, xung quanh lại giống như bình thường.

Chàng không để ý tới Lục Áp Đạo Quân, quay đầu bước nhanh về phía Chân Chu, ôm nàng dậy, thấp giọng hỏi. “Nàng vẫn ổn chứ?”

Chân Chu bị bức tường nước khổng lồ kia dọa sợ, bây giờ mới lấy lại bình tính, gật đầu chỉ vào người đạo sĩ ở phía sau Thanh Dương Tử, đang chạy hổn hển về phía này, có chút lo lắng. “Làm sao bây giờ? Y chính là Lục Áp Đạo Quân…”

Thanh Dương Tử không quay đầu lại, đỡ Chân Chu.

Lục Áp đã chạy tới gần, mới rồi tận mắt thấy pháp bảo của mình bị hủy, vô cùng tức giận, giơ chân lớn tiếng mắng. “Thanh Dương Tử, cái đứa bé nhà ngươi sao lại nóng nảy như thế! Ta có lòng để ngươi và nương tử nhỏ của ngươi tới đây, ta chỉ đi lượn bên ngoài vài vòng, mới trở về ngươi đã phá hoại nhà ta, ta nói cũng không nói được, ngươi cố ý sao?”

Thanh Dương Tử sửa lại ống tay áo, xoay người lạy một lạy với Lục Áp đang giậm chân không ngừng, nói rằng. “Thanh Dương Tử chào sư thúc, nếu vừa rồi có đắc tội, xin sư thúc thứ lỗi.”

Sắc mặt Lục Áp xấu xí, nhìn hắn một lát, đổi giận thành vui, cười haha. “Cũng chỉ là một cái kết giới thôi, có gì mà đau lòng! Được lắm! Đây mới là con trai Ma Quân, là đệ tử của Lục Áp ta! Trời không sợ đất không sợ! Ta đang lo, sợ ngươi bị Hồng Quân Lão Tổ dạy dỗ thành đạo sĩ nhút nhát như hắn, bây giờ thì ta yên tâm rồi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN