Chưởng Thượng Kiều
Chương 27: Tiên duyên (20)
Lục Áp sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, hừ một tiếng. “Ta biết sư huynh kia sẽ không nói chuyện này cho con biết mà. Vậy ta hỏi con, con biết cha mẹ mình là ai, tới từ đâu không?”
Đáy mắt Thanh Dương Tử xẹt qua một tia u ám, yên lặng.
Từ khi chàng bắt đầu có trí nhớ, chưa bao giờ gặp cha mẹ của mình. Sư tôn đối xử với chàng vô cùng tốt, nhưng không nhắc tới chuyện cha mẹ chàng. Mỗi khi Thanh Dương Tử hỏi cha mẹ mình đâu, sư tôn nói cha mẹ chàng đi xa, bảo chàng không cần nhớ bọn họ.
Ngày trước chàng vẫn còn âm thầm chờ đợi một ngày nào đó cha mẹ sẽ tới tìm chàng, nhưng dần lớn lên, đã không nhắc tới chuyện này nữa,
“Vạn vật trên trời đất, phàm là những vật có suy nghĩ đều sẽ có cha mẹ! Ta nói cho con biết, cha con là Cửu Minh, là Ma Tôn của Ma Giới, từng vang danh lẫy lừng, thần phật cũng không dám đối địch, mẹ con là Huyền Nữ, con gái của Tây Vương Mẫu, muội muội của Thượng Đế. Vạn năm trước, hai người họ kết duyên vợ chồng, bị Thượng Đế ngăn cản, dẫn tới thần ma đại chiến, gió tanh mưa máu hơn năm trăm năm, Thượng Đế không đánh lại, mất hết mặt mũi, lừa gạt Huyền Nữ về Thiên Đình, khiến nàng và cha con chấm dứt quan hệ. Sau khi về Thiên Đình, trong bụng Huyền Nữ đã mang thai, đứa nhỏ ấy là con. Thượng Đế muốn cứu lấy danh dự của mình, âm thầm lấy tính mạng của con để uy hiếp Cửu Minh, khiến hắn tin tưởng, sau đó mời đại sư huynh của ta là Hồng Quân Lão Tổ khẳng định lần nữa với hắn. Cửu Minh biết Huyền Nữ phản bội mình, nản lòng thoái chí, để bảo vệ con được bình an, đồng ý tự hủy nguyên thần của mình, bị giam cầm trong Thủy Kính Minh Giới, năm trăm năm chân hỏa, năm trăm năm huyền băng, đau đớn không cách nào siêu thoát!”
“Cha con là Cửu Minh, tính tình thẳng thắn, mặc dù xuất thân từ Ma Đạo nhưng lại là người anh hùng quang minh lỗi lạc, khác xa với những thần phật phái chính đạo. Ta và hắn kết bạn với nhau, mới quen đã thân, kết nghĩa làm huynh đệ. Năm đó hắn từng nói với ta, sau này nếu hắn có con, hắn sẽ để nó bái ta làm sư phụ. Ai ngờ khi ta bế quan tu luyện, sau khi xuất quan mới biết hắn bị người ta lừa bịp.”
Y ngửa mặt lên trời thở dài. “Đáng tiếc cho huynh đệ tốt của ta, thiên phú dị bẩm, là anh hùng tái thế, đã hứa không gần nữ sắc nhưng cuối cùng lại bị một nữ tử xem như trò đùa, thế nên cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy!”
Y nhìn về phía Thanh Dương Tử. “Con nói xem, thân làm con, cha con đối xử với con như vậy, con có thể mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy sao?”
Chuyện cũ vạn năm trước, Chân Chu từng nghe Lục Áp Đạo Quân nhắc tới, thế nhưng bây giờ nghe thêm lẫn nữa vẫn cảm thấy xót xa.
Nàng không dám thở mạnh, lặng lẽ liếc nhìn Thanh Dương Tử bên cạnh.
Sắc mặt chàng tái nhợt, hai hàng lông mày đen hơn thường ngày, vẻ mặt cứng đờ, ánh mắt nhìn về phương xa, dáng vẻ này khiến nàng sợ hết hồn.
Lục Áp nói một hơi, tiếp tục nói. “Có mấy lần ta muốn cứu cha con ra khỏi Thủy Kính, kết thúc cực hình mà hắn đã chịu đựng vạn năm. Thế nhưng Thủy Kính là thần vật của tạo hóa, ngay cả pháp lực của ta cũng không thể phá vỡ nó. Trong chúng thần phật, có thể dùng Huyền Thanh Chi Khí của sư phụ con để thử một lần, nhưng hắn không muốn ra tay! Ngoài cách đó ra, còn một cách nữa…”
Y ngừng lại, liếc nhìn Chân Chu rồi nói với nàng. “Cô nương, ngươi ở đây đi, đừng đi nghe trộm.” Sau đó kéo Thanh Dương Tử đi về phía trước, cách xa mười mấy trượng, dừng lại sau một tảng đá lớn, lúc này mới kề tai Thanh Dương Tử nói nhỏ. “Còn một cách nữa, nhưng có liên quan tới cô nương kia. Ngươi biết nàng tới từ đâu không?”
Thanh Dương Tử chậm rãi quay đầu nhìn về phía nàng.
“Năm đó Nữ Oa vá trời, từng có một hòn đá rơi xuống nhân gian, nếu dùng nó luyện thành thần binh, nhất định sẽ phá được Thủy Kính. Cô nương kia nằm trong viên đá vá trời ấy năm trăm năm, hút sạch ngọc tủy trong đó. Nếu như con muốn cứu cha mình thoát khỏi nơi khổ nhất trần gian, phải dùng linh tủy của nàng luyện thần binh mới có thể phá tan Thủy Kinh, hơn nữa, con có thần binh ngày trong tay rồi, trên trời dưới đất chẳng phải sợ ai nữa. Năm đó sư huynh của ta cũng là đồng lõa hại cha con, sau này về sơn môn rồi, đừng gọi hắn là sư phụ nữa. Đứa nhỏ, tuy mẹ con là Huyền Nữ trên Thiên Đình, con cũng là môn hạ của Hồng Quân nhưng trong cơ thể của con vẫn chảy dòng máu của Ma Giới, trời sinh ra đã được tự do tự tại, Thiên Đình không thể trói buộc được con, giống như cha con năm đó, nếu như không lầm đường lạc lối sẽ chẳng giống như bây giờ.”
Y lại quay đầu nhìn Chân Chu ở phía xa xa, thấy bóng dáng xinh đẹp kia, bĩu môi. “Đứa nhỏ, nữ nhân đều là tai họa, biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, một khi dính trên người chữ tình đều biến thành con rùa rụt cổ! Huống hồ nữ nhân trên thế gian này người nào cũng dễ dàng thay đổi, vô tình vô nghĩa. Cha con chết trên tay Huyền Nữ! Con và con rắn nhỏ này có duyên với nhau, vậy nên ta mới đưa nàng tới Thượng Cảnh, bây giờ mối duyên này nên chấm dứt rồi. Con nghe ta nói, yêu thì yêu, nhưng nếu lúc phải quyết định thì phải quyết định thật nhanh…”
“Sư thúc!”
Thanh Dương Tử vẫn luôn yên lặng đột nhiên xen ngang.
“Ý tốt của người con xin nhận, con cũng cảm ơn vì hôm nay người đã nói với con những chuyện này…”
Chàng dừng một lát.
“Nhưng con rắn nhỏ trong miệng người là người mà con yêu thương, con không cho phép người kéo nàng vào chuyện này! Bất kể là ai, nếu làm nàng ấy tổn thương, con sẽ không bao giờ tha cho hắn!”
Vẻ mặt chàng cứng ngắc, từng câu từng chữ rắn rỏi như sắt, nói xong quay người đi, bỏ lại Lục Áp đang trợn mắt há hốc mồm.
Chân Chu đứng ở phía xa chờ hai người kia, chỉ thấy Lục Áp đứng bên cạnh nói không ngừng nghỉ, không biết nói cái gì, bỗng nhiên Thanh Dương Tử đi về phía mình, vội vàng nói. “Chàng…vẫn ổn chứ?”
Khuôn mặt Thanh Dương Tử hơi trắng bệch, ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt khác hẳn ngày thường khiến Chân Chu vô cùng lo lắng.
Chàng nhắm mắt lại, mở mắt ra đã trở lại bình thường, mỉm cười với Chân Chu, duỗi tay nắm chặt tay nàng. “Ta không sao, đi thôi, ta đưa nàng về Thượng Cảnh.”
…
Đêm khuya tháng trước Thanh Dương Thượng Quân đột nhiên rời khỏi Thượng Cảnh, không để lại tin tức khiến Quảng Thành Tử trở tay không kịp, chỉ có thể dấu diếm mọi người, mong chàng sớm ngày trở về. Cũng may bình thường Thượng Quân chuyên tâm tu khí, hay bế quan, nhắm mắt một cái đã mấy tháng trôi qua là chuyện rất bình thường, lần này có nhiều ngày đã không xuất hiện, các đệ tử cũng không nghi ngờ, chỉ cho rằng Thượng Quân bế quan. Trong lòng Quảng Thành Tử vô cùng lo lắng, biết rắn tinh và chàng cùng nhau biến mất, lại không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng thấp thỏm không yên, cũng may đêm hôm nay Thượng Quân đã về, y vội vàng tới gặp chàng.
Thanh Dương Tử nói. “Tháng trước bỗng nhiên có chuyện gấp, ra khỏi sơn môn vào nửa đêm, không kịp báo với ngươi một tiếng khiến ngươi lo lắng, là ta không tốt.”
Quảng Thành Tử thấy sắc mặt chàng vẫn như bình thường, mặc dù tò mò về chuyện đã xảy ra nhưng cũng không thể tự mình hỏi. Huống hồ Thanh Dương Tử cũng đã về, thở phào nhẹ nhõm rồi từ biệt.
Quảng Thành Tử đi rồi, Thanh Dương Tử nhìn Chân Chu, khẽ cười nói. “Nàng cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Chân Chu chậm rãi đi về phía chàng, dừng lại trước mặt chàng.
Trên đường trở về, Chân Chu cảm giác lòng bàn tay của hai tay đang ôm mình có hơi lạnh.
Lần đầu tiên nàng nghe Lục Áp kể chuyện của chàng, khi đó trong lòng nàng chàng chỉ là hóa thân chưa hiện rõ của Hướng Tinh Bắc, mục đích của nàng là tới gần chàng, khiến chàng thích mình, thế nên lúc đó cũng chẳng có tình cảm đặc biệt gì.
Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác.
Chàng là Hướng Tinh Bắc, nhưng lại không phải Hướng Tinh Bắc.
Trong kiếp này, chàng là bản thân chàng, khác xa với Hướng Tinh Bắc, là Thanh Dương Tử sống sờ sờ, có suy nghĩ của riêng mình.
Không dám nói là đồng cảm với chàng, thế nhưng bất kể là ai, dù cho là người mạnh mẽ như Thanh Dương Tử, đã tu đạo vạn năm, đột nhiên biết được chuyện như vậy, trong lòng chàng chắc chắn không thoải mái là bao.
Chân Chu muốn an ủi chàng, thế nhưng không biết nói gì mới đúng, nghẹn cả lòng.
Linh lực của nàng rất thấp, bước vào tiên giới này, đối mặt với câu chuyện như thế, an ủi cũng chẳng thể khiến người ta tốt hơn.
Có thể bây giờ chàng muốn ở một mình.
Rốt cục nàng cũng không nói gì, chỉ nhón chân lên khẽ hôn lên cái cằm của hắn, dịu dàng nói. “Ta biết rồi.”
…
Một mình Chân Chu đi về phòng, Thính Phong biết chuyện, vội vã chạy tới Đạo Xá, trên đường đi gặp được Chân Chu, y rất vui mừng, kéo nàng vào phòng hỏi này hỏi kia. Chân Chu nhịn xuống lo lắng đang dâng lên, cố gắng mở miệng cười, nói chuyện cùng Thính Phong. Cuối cùng Thính Phong cũng tạm biệt nàng, quá nửa đêm, Chân Chu không ngủ được, ngồi dậy lặng lẽ đi ra ngoài, tới đại điện vắng vẻ.
Trên tọa đài cũng không có ai, Thanh Dương Tử không có đây.
Thư phòng, phòng ngủ, Chân Chu tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chàng.
Khi nàng đi ra ngoài, bỗng nhiên lại cảm thấy thiếu tự tin, không biết nên đi hướng nào, chống tay lên cây cột lớn ở cửa đại điện, chậm rãi ngồi bệt xuống bậc đá xanh, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, ngây người.
…
Thời gian càng về khuya, trong Thượng Cảnh lại càng yên lặng, trong lúc đó lại có một bóng người xuyên qua núi non trùng trùng điệp điệp, nhanh như một tia chớp, đi tới đỉnh Ma Vân Phong, tìm tới cửa hang lần trước chàng từng tới, bước lên phía trước, hai gối quỳ xuống.
“Sư tôn! Đệ tử Thanh Dương Tử lại tới đây quấy rầy người, đệ tử có chuyện muốn nói với sư tôn.”
Giọng nói của chàng xuyên quá cửa đá, vang vọng trên đỉnh núi.
Xung quanh không có thâm âm thanh nào, chàng vẫn không nhúc nhích, bóng lưng thẳng tắp quỳ trên cửa đá hòa với đêm đen.
“Kiếp số! Nghiệt duyên!”
Một lúc lâu sau, một giọng nói già nua vang lên kèm theo một tiếng thở dài phát ra từ sau cửa đá, bay theo gió đêm.
Lão tổ đã bế quan ngàn năm, bây giờ cũng đã lên tiếng.
Bả vai Thanh Dương Tử run lên, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, dùng sức dập đầu lần nữa rồi đứng lên.
“Cảm ơn sư tôn đã lên tiếng. Sư tôn, mấy ngày trước đệ tử có tới nơi của sư thúc Lục Áp Đạo Quân, biết rõ lai lịch của bản thân, sư thúc nói, cha đẻ của đệ tử là Ma Quân – Cửu Minh, bây giờ đang bị nhốt trong Thủy Kính chịu đựng sự giày vò, đệ tử muốn hỏi sư tôn chuyện này có phải là thật hay không?”
Sau cửa đá im lặng một lát, giọng nói của lão tổ lại vang lên lần nữa. “Nó nói không sai, ngươi là con trai của Ma Quân. Ta cũng biết bây giờ ngươi muốn làm gì, Thanh Dương Tử, vạn năm trước Ma Quân Cửu Minh vì muốn thắng Thượng Đế nên dẫn vạn ma xuất thế gây đau khổ cho nhân gian, đây là nghiệp do bản thân hắn tự tạo ra, cuối cùng, hắn tỉnh ngộ, dùng điều kiện trao đổi, ta bảo vệ ngươi bình an, đưa ngươi nhập môn, để ngươi đắc đạo thành tiên, còn hắn sẽ tự nguyện bước vào Thủy Kính. Đây là kết cục cuối cùng của cuộc chiếc thần ma, nhân gian khôi phục thái bình, đây là hậu quả mà hắn bằng lòng nhận lấy. Trong Thủy Kính, chân hỏa và huyền băng cùng tồn tại với nhau, năm trăm năm lại đổi một lần, trải ma một nghìn năm băng hỏa, sau nghìn năm, dù là người có tu vi cao thâm, hồn phách cũng sẽ tiêu tán, vạn năm đã trôi qua, dù ngươi muốn cứu hắn ra khỏi đó, hắn cũng không thể sống lại, hà cớ gì ngươi phải tự hủy tu hành của mình, chống lại Thiên Đế?”
Trong đôi mắt của Thanh Dương Tử xuất hiện nước mắt. “Đệ tử biết sư tôn có nỗi khổ của riêng mình, sau khi nhận con làm đồ đệ, dốc lòng dạy dỗ con, đặt hết kỳ vọng lên người con. Da tóc đều là cha mẹ cho, năm đó cha con hy sinh thân mình để cứu con, cho dù có tạo nghiệp bao nhiêu cũng đã bị nhốt trong Thủy Kính vạn năm rồi. Con không biết chuyện này thì thôi, nhưng một khi đã biết, không đưa cha con ra sao cha có thể an lòng. Dù con có thành Thượng Tiên, sống thọ cùng trời đất trong lòng cũng không yên.”
“Ngươi nên biết, ngày nào đó khi ngươi phá Thủy Kính, ngươi và Thượng Đế sẽ xem nhau như kẻ thù, đối đầu với thần phật, từ nay về sau sẽ là người của Ma Đạo, là người mà trời tru đất diệt.”
“Đệ tử biết, đề tử không hối hận. Chuyện duy nhất mà con thấy tiếc nuối đó là ân tình nhiều năm của sư tôn, khiến sư tôn thất vọng về con.”
Chàng dập đầu lần nữa, giọng nói hổ thẹn. “Đệ tử tới quấy rầy chuyện tu luyện của sư tôn thực ra còn một chuyện nữa. Trước đây đệ tử gặp một con rắn, tên là Chu Chu, mặc dù đệ tử từng nhiều lần cảnh báo bản thân nhưng vẫn tạo ra sai lầm lớn. Bản thân muốn tới đây gặp sư tôn, xin sư tôn tha thứ. Bây giờ chuyện cũng đã như vậy, đệ tử đã sớm không còn tư cách làm giáo trưởng, xin sư tôn đừng giận chó đánh mèo lên rắn tinh, tất cả đều là do con gây nên, không quên được chuyện cõi trần, không liên quan gì tới nàng ấy!”
Chàng nói xong, quỳ tại chỗ không đứng dậy nổi.
Một lúc lâu sau, một bóng dáng xuyên qua vách đá, hai mắt sáng, râu tóc trắng như tuyết, áo choàng khoác trên người bay phất phơ, đi về phía Thanh Dương Tử đang quỳ trên đất, dừng lại trước mặt hắn, nhìn hắn rất lâu.
Chính là người có tu vi vô hạn khiến thần phần tôn kính – Hồng Quân Lão Tổ.
“Ngươi thực sự không hối hận?”
Ông đặt câu hỏi, giọng nói nặng nề.
Thanh Dương Tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh trăng trên bầu trời rọi sáng gương mặt của hắn.
“Sư tôn, đệ tử nhớ trước khi sư tôn bế quan từng dạy đệ tử, nếu như do dự một chuyện gì đó, cứ làm theo con tim mách bảo. Ban đầu đệ tử không hiểu lắm, thế nhưng bây giờ cũng đã hiểu ra. Hôm nay tất cả quyết định của con đều xuất phát từ trái tim, bất kể sau này có thế nào, con sẽ không bao giờ hối hận.”
Lão tổ gật đầu lại lắc đầu. “Ngươi nói đúng, nhưng cũng sai. Lai lịch bí ẩn của ngươi năm đó chỉ có vài người biết, sau khi ta thu nhận ngươi, vẫn luôn coi trọng ngươi, ngóng ngươi sớm ngày có thể vấn chứng, một lòng hướng về đạo. Thế nhưng ta cũng biết, trong mệnh của ngươi có một kiếp số, ta muốn ngươi có thể lấy đạo để vượt lên chuyện không chính đáng, hiểu rõ mọi chuyện, người như vậy, thần phật cũng như vậy. Nếu như ngươi hiểu rõ mấy chuyện này sẽ bước vào được vấn chứng cảnh. Đáng tiếc, thất bại trong gan tấc, vạn năm tu hành vẫn không thể trốn khỏi số mệnh!”
Lão tổ nhắm mắt lại rồi lại chậm rãi mở ra. “Năm đó ta từng giao kèo với Thượng Đế, hắn để lại tính mạng của ngươi, ta mang ngươi đi, từ nay về sau không nhúng ta vào bất cứ chuyện gì. Bây giờ nếu ngươi không thay đổi suy nghĩ, ta cũng không ngăn được ngươi, ngươi và ta cũng từng là thầy trò, trước khi ngươi đi ta muốn nói với ngươi một câu, ngươi phải nghe cho rõ.
Thanh Dương Tử cung kính nói. “Đệ tử xin nghe.”
“Thủy Kính cũng là kết giới, ngoại trừ Bổ Thiên Thần Binh được luyện từ đá Nữ Oa, không gì có thể phá hủy được nó, không phải vì nó không có kẽ hở mà là vì tầng ngoài cùng có phản lực. Chỗ đáng sợ của nó là có thể ngăn cản tất cả những công kích bên ngoài, lực công kích càng mạnh, sát thương nó cản lại càng cao. Năm đó, vị Lục Áp sư thúc của ngươi suýt chút nữa bỏ mạng vì Huyền Minh Chi Khí mà nó luyện thế mới hết hy vọng, từ đó về sau không bao giờ tới Thủy Kính lần nào nữa. Còn ngươi tu luyện Huyền Thanh Chi Khí, mặc dù không thể nào phá vỡ kết giới nhanh như Bổ Thiên Thần Binh, thế nhưng Huyền Thanh Chi Khí là khí trong sạch nhất trời đất, có thể làm tan lớp phản lực ở Thủy Kính, giảm thiểu sát thương cho ngươi, nhưng thành công hay không vẫn không biết được. Ngươi phải nhớ kỹ, không được dùng mười phần linh lực để công kích Thủy Kính, hiểu chưa?”
Thanh Dương Tử hơi nghẹn ngào. “Đệ tử đã nghe rõ, ơn của sư tôn, Thanh Dương Tử cho dù hi sinh cả tính mạng cũng không báo đáp nổi.”
Lão tổ không nói gì, nhìn hắn, thở dài một hơi.
“Sư tôn gửi gắm hy vọng cho đệ tử, đệ tử lại khiến sư tôn thất vọng, không còn cách nào quay lại môn hạ của sư tôn, sau này cũng không còn mặt mũi nào nói mình là đệ tử của Hồng Quân nữa rồi, trước khi đi, có một chuyện đệ tử vẫn không yên lòng, mặt dày mày dạn xin sư tôn đồng ý.”
“Chuyện gì?”
“Rắn tinh tên Chu Chu ấy, linh lực của nàng rất thấp, nếu chuyến này đệ tử không thể quay về, xin sư tôn để nàng sống trong núi, bảo đảm an toàn cho nàng. Nếu sư tôn đồng ý, đệ tử vô cùng cảm ơn!”
“Đứa ngốc! Tuy ngươi và nàng có duyên, nhưng đó lại là nghiệt duyên. Nàng tới đây cũng là do định mệnh, tại sao ngươi không buông bỏ được nàng?”
Lão tổ giận dữ quát một tiếng.
Thanh Dương Tử im lặng, quỳ mãi không đứng dậy, tựa như muốn mọc rễ nảy mầm ở nơi này, trọn đời không đi.
Một lát sau, lão tổ phất tay. “Thôi, thôi, nếu nàng không tự đi, ta cũng không đuổi nàng được.” Trong giọng nói có vẻ bất đắc dĩ.
“Tạ ơn sư tôn!”
Thanh Dương Tử lạy lão tổ một cái, lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng trước mặt hắn đã biến mất, chỉ vang vọng một âm thanh. “Chính tà bất quá nhất niệm, thần ma chỉ ở linh đài, ngươi tự mình hủy đi con đường này, mặc dù khiến ta thất vọng, nhưng trong mắt sư phụ ngươi vẫn là đồ đệ của ta.”
“Sư tôn…”
Thanh Dương Tử nghẹn ngào, nhìn về phía cửa đá gọi một tiếng, sau cửa không có âm thanh nào nữa, bốn phía yên tĩnh.
Chàngn hứng lấy gió đêm, ngồi một mình trên đỉnh Ma Vân Phong một lúc lâu sau đó bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn cửa đá lần nữa rồi cưỡi gió quay về sơn môn, đạp lên dải ánh trăng màu vàng, vội vã bước vào Luyện Tâm đ*o Xá, ngẩng đầu nhìn, hơi ngẩn ra, dừng chân lại.
Nàng ôm đầu gối, ngồi trên bậc đá ở cửa đại điện, dựa lưng vào cây cột, đầu nghiêng sang một bên, gương mặt mệt mỏi. Hình như nàng ngồi đây chờ chàng đã lâu rồi, đang ngủ gà ngủ gật.
Chàng khẽ đi về phía nàng, khom lưng bế nàng lên.
Chân Chu tỉnh lại, mở mắt thấy chàng đã về, vươn cánh tay ôm lấy cổ của chàng, dựa đầu vào ngực chàng.
Thanh Dương Tử ôm nàng đi vào phòng ngủ, thuận tay giăng kết giới, đặt nàng trên giường mây rồi cúi đầu nhìn nàng chăm chú.
Chân Chu bò lại, gối đầu trên đùi chàng.
“Có phải chàng muốn tới Thủy Kính Minh Giới phải không?”
Nàng ngước nhìn khuôn mặt được ánh trăng soi của chàng, khẽ hỏi.
“Ừm.” Chàng nói.
“Thanh Dương Tử, ta có thể hỏi chàng một chuyện không?”
Im lặng một lát, Chân Chu bỗng nhiên nói.
“Nàng hỏi đi.”
“Chàng thích ta, ta biết. Nhưng chàng có thể vì ta mà hy sinh tính mạng, làm những chuyện như Ma Tôn không?”
“Có.”
Chàng không chần chờ gì cả, trả lời nàng.
Hai mắt Chân Chu đỏ ửng.
“Thật tốt.” Nàng nở nụ cười. “Ta nghe sư thúc nói Thủy Kính không ai có thể phá hủy, chỉ có thể dùng đá Nữ Oa luyện thần binh mới có thể phá được Thủy Kính, ngọc tủy trong đá ta đã hút hết, dù sao ta giữ lại cũng chẳng có ích, chàng có thể luyện ta thành thần binh…”
Thấy bả vai chàng khẽ động, nàng vội giơ tay lên bịt cái miệng của chàng.
“Chàng nghe ta nói hết đi, chuyện ta nói la sự thật. Có được câu trả lời này của chàng ta đã mãn nguyện, chàng tốt với ta như vậy, ta không muốn chàng gặp nguy hiểm. Nếu có thể giúp chàng, ta sẽ hy sinh tính mạng mình. Ta không sợ chết chỉ hơi sợ đau, khi chàng làm phép trên người ta, chàng để ta ngủ đi là được.”
Thanh Dương Tử cau mày, lấy tay nàng ra, từ tốn nói. “Chuyện sư thúc nói nàng đừng quan tâm.”
Chân Chu đưa mắt nhìn chàng, một lát sau thở dài, bò dậy, ngồi trên đùi của chàng, quỵ gối xuống, hai tay vòng qua cổ chàng.
“Nếu như chàng không đành lòng, chúng ta có thể song tu…”
Thanh Dương Tử giật mình.
“Ta nói nghiêm túc!” Chân Chu vội nói. “Trước khi rời khỏi Huyễn Cảnh, không phải ta bảo chàng chờ ta một lát để ta đi tìm sư thúc sao? Ta hỏi y chuyện song tu, y nói đó là một phương pháp tu luyện, cũng bảo chàng có thể song tu cùng ta. Nếu chàng không chịu luyện ta, vậy chỉ còn biện pháp song tu, chuyển hết ngọc tủy trong cơ thể ta cho chàng, vậy chàng sẽ có tỉ lệ thắng cao hơn.”
Nàng nói xong, mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn chàng.
Thanh Dương Tử nở nụ cười, lắc đầu. “Chu Chu, sư thúc là người lúc chính lúc tà, sau này nàng đừng nghe lời của người. Hai người có linh lực tương đương mới có thể luyện song tu, bổ sung cho nhau, người có linh lực yếu không luyện được, không những không hấp thụ được linh lực mà còn gây nguy hiểm cho tính mạng. Tu vi của nàng còn kém xa ta, cách này sẽ khiến nàng tổn hại nguyên khí, ta không dùng.”
Chân Chu im lặng một lát, cụng trán mình lên trán của chàng, đầu mũi cọ vào đầu mũi chàng, hơi thở như hòa vào nhau, thì thào nói. “Chàng tốt với ta như vậy, ta không biết báo đáp chàng thế nào. Chàng muốn làm gì, ta cũng đồng ý…”
Nàng đè chàng xuống.
Thanh Dương Tử thuận theo ý nàng nằm xuống giường mây, nhìn nàng cưỡi trên hông mình, đầu hơi ngửa về phía sau, lộ ra chiếc cằm thon, nàng bắt đầu cởi cây trâm cài trên tóc đen, thân thể hơi run nhẹ, một cái nhấc tay, một cái nghiêng người đều tỏa ra mị lực, in sâu vào đáy mắt chàng.
Thanh Dương Tử tu đạo vạn năm, từng sống thanh tâm quả dục, chuyên tâm tu luyện, chưa bao giờ biết làm chuyện nam nữ với người mình yêu lại sung sướng như vậy. Nàng uốn éo trên người chàng, phát ra âm thanh khiến máu nóng của chàng sôi sục, cơ thể của chàng tràn ngập mùi hương của nàng, cảm giác thoải mái sung sướng này chàng chưa bao giờ trải qua, còn sung sướng hơn chuyện tu khí.
Sau khi có nàng, chàng thấy vạn năm quá dài, khoảnh khắc sung sướng lại quá ngắn.
Sư thúc của chàng tự cho mình là đúng, không đáng tin cậy, nhưng nói cũng không sai.
Trong cơ thể của chàng chảy một nửa ma huyết, tu hành hơn một vạn năm chỉ khiến ma huyết này nguội đi. Sau khi gặp nàng, ma huyết lại chảy khắp cơ thể chàng không cách nào dừng lại.
Chàng giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má non mềm của nàng, để mặc nàng cầm tay chàng, dùng lưỡi liếm láp để lấy lòng chàng.
Một lát sau, đầu ngón tay của chàng xen vào mái tóc mềm mại của nàng, dần dần nắm chặt, cuối cùng nắm mấy sợi tóc đen lành lạnh của nàng trong lòng bàn tay, ấn nàng vào lồng ngực mình.
“Ta nhất định sẽ trở về, quên người yêu kiếp trước của nàng đi, sau này một lòng một dạ ở bên cạnh ta.”
Chàng nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!