Chưởng Thượng Kiều
Chương 28: Tiên duyên (21)
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, trong sơn môn giăng sương mù, chàng mặc một bộ y phục màu xanh, tay cầm trường kiếm bước ra khỏi Luyện Tâm đ*o Xá, bóng lưng dần dần đi xa, tựa như lần đầu tiên nàng gặp chàng, toàn thân đều tỏa ra thanh khí.
Chuyện chàng rời khỏi đây, các đệ tử trong sơn môn cũng không nghi ngờ, chỉ cho là chàng có chuyện nên phải di xa. Ngay cả Quảng Thành Tử cũng nghĩ như vậy.
Chân Chu vẫn làm hàng xóm với Thính Phong như cũ, thời gian qua đi, ban ngày nàng đợi chàng, ban đêm không ngủ được. Đêm hôm nay, nàng lại tỉnh giấc lần nữa.
Nàng mơ thấy chàng bị thương, trên người chảy đầy máu. Dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ cơ thể của chàng, nàng lấy tay che cũng che không nổi.
Chân Chu tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, phản ứng đầu tiên là xòe bàn tay ra. Lòng bàn tay của nàng ướt nhẹp, không dính máu, chỉ dính mồ hôi.
Tim nàng vẫn còn đập nhanh, trằn trọc một lúc lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, xoay người ngồi xuống, lúc đang ngây người bỗng nhiên nghe được một giọng nói khe khẽ ở bên ngoài. “Cô nương, ra đây!”
Lục Áp?
Chân Chu nhanh chóng mở cửa, quá nhiên, dưới ánh trăng có một bóng người, đó là Lục Áp.
“Ta có tin của Thanh Dương Tử, có muốn biết không?” Y hỏi.
Chân Chu lập tức gật đầu.
“Vậy đi theo ta!”
Lục Áp nắm lấy cổ tay nàng, đưa nàng bay lên trên không, nhanh chóng ra khỏi Thượng Cảnh, tới chỗ linh thạch mà lần đầu tiên hắn gặp Chân Chu.
Trời vẫn còn tối đen, tảng đá đó vẫn ở đây, vỡ thành hai mảnh, lẳng lặng nằm yên trên cỏ.
“Chàng thế nào?” Chân Chu lo lắng hỏi.
Vẻ mặt Lục Áp nghiêm túc, nhíu mày lại. “Không được tốt. Nó bị thương.”
Chân Chu ngây ngốc.
“Mặc dù ta đi cùng nó, thế nhưng Huyền Minh Chi Khí không có tác dụng với Thủy Kính, ta chỉ có thể đứng bên ngoài quan sát. Hai ngày trước Thủy Kính làm nó bị thương.”
“Có nghiêm trọng không?”
Giọng nói của Chân Chu run run.
“Bị thương không nhẹ nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, bây giờ nó đang bế quan tự chữa, với linh tu của hắn, sẽ nhanh xuất quan thôi.”
Chân Chu thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt lấp lánh của Lục Áp đang nhìn mình chằm chằm, lập tức nói. “Đạo trưởng có chuyện gì thì cứ nói.”
Lục Áp nói. “Ta có việc nên mới tới tìm ngươi. Lần này nó bị thương không quan trọng, cũng không nguy hiểm, chuyện nguy hiểm là chuyện sau này. Thủy Kính rất đáng sợ, ngay cả ta cũng từng suýt bỏ mạng ở đó, ý chí của nó như sắt đá, không phá được nhất định không về, ta sợ nó…”
“Ta có thể giúp được gì?”
Lục Áp nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lộ ra ý khen ngợi. “Ngươi cũng đã tình nguyện giúp nó, vậy ta nói luôn. Ngươi có ba hồn, ta muốn dùng hồn trời, hồn đất của ngươi để luyện hóa, chừa lại hồn của ngươi, sau khi luyện được vũ khí, tuy không có uy lực như ba hồn nhưng cũng có thể giúp nó một tay. Sau này tuy ngươi không thể tu tiên luyện khí, thế nhưng vẫn giữ được tính mạng…”
“Đạo trưởng có thể dùng ba hồn của ta luyện hóa, là ta cam tâm tình nguyện.” Chân Chu lập tức nói.
Lục Áp lắc đầu. “Không được, nếu như nó biết ngươi hồn phi phách tán, sợ rằng sẽ không để yên cho ta. Cứ quyết định vậy đi.”
Ngón tay hắn chỉ hai mảnh đá trên mặt đất. “Trước tiên ta đưa người về đó, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo.”
Chân Chu gật đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại
Lục Áp chỉ về phía nàng, Chân Chu lập tức biến thành hình rắn, Lục Áp cầm nàng bỏ vào giữa hai mảnh đá, trong miệng đọc câu chú, hai khối đá lập tức dính lại với nhau.
Lục Áp cầm viên đá lên, cưỡi gió đi về phía Đại Giác Huyễn Cảnh, muốn luyện hóa nàng ở đây. Đi được nửa đường, chợt thấy trong đám mây phía trước có một bóng người như ẩn như hiện, râu tóc bạc phơ, áo choàng bay phấp phới, y lập tức nhận ra, sợ hãi vội quay đầu muốn đi, người nọ đã bay tới trước mặt y, chặn đường của y.
Lục Áp biết mình tránh không được, làm như không có chuyện gì xảy ra, cười nói. “Đại sư huynh, sao lại trùng hợp như vậy? Nghe nói huynh đã bế quan nghìn năm, sao hôm nay lại xuất quan? Làm gì mà tới đây? Đệ còn có việc, đi trước…” Nói xong quay đầu muốn đi.
“Lục Áp, trước đây ngươi từng thề không bước vào Thượng Cảnh một bước. Hôm nay không có sự cho phép của ta đã tự tiện bước vào Thượng Cảnh, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?”
Lão tổ lạnh lùng nói.
Lục Áp cười hì hì. “Đệ có việc nên đi tắt qua đó, không làm hại gì đến ai. Sau này đệ không đi tắt nữa, thà rằng đi đường vòng cũng không phiền tới huynh, như vậy đã được chưa? Đại sư huynh, đệ còn có chuyện, đệ đi trước!”
“Đứng lại!” Lão tổ quát một tiếng. “Để lại thứ trong tay áo ngươi rồi ta để ngươi đi, không so đo chuyện thề thốt của ngươi nữa.”
Lục Áp biến sắc, nhíu mày. “Đại sư huynh, đệ cũng vì muốn tốt cho đồ đệ huynh mà thôi. Thủy Kính nguy hiểm, không phải huynh không biết. Huống chi cô nương này đã đồng ý, không lấy đi tính mạng của nàng, sao huynh cứ ngăn cản?”
Lão tổ nói. “Ngươi không lấy tính mạng của nàng, nhưng luyện hóa không cẩn thận, chắc chắn hồn phách của nàng sẽ tiêu tan! Trước khi Thanh Dương Tử đi, ta từng đồng ý bảo vệ cô nương này giúp nó. Mệnh nó phải vượt qua một kiếp số, có thể phá Thủy Kinh hay không, trời cũng đã định, ngươi can thiệp vào đó, cho rằng mình thực sự đang giúp nó sao?”
Lục Áp do dự, lão tổ híp mắt, gầm lên. “Ngươi còn không giao linh thạch ra đây? Chẳng lẽ muốn ta động thủ?”
Lục Áp tức cười, thực ra đối với người sư huynh này, y luôn kính nể, cũng biết pháp lực của lão tổ sâu không lường được, mình không thể đánh thắng ông ta, hôm nay không may nên bị ông ta chặn ở đây, nếu như ông ta động thủ thật, y không phải đối thủ của ông ta. Huống hồ bản thân cũng đuối lý, tuy lòng không muốn nhưng không thể làm gì được, chậm rãi lấy linh thạch từ trong tay áo ra, trong lúc y vẫn còn đang do dự, một luồng khí vô hình kéo tới, đoạt lấy linh thạch trong tay y, đặt xuống bàn tay lão tổ, lão tổ cũng không thèm nói nữa, xoay người đi.
Lục Áp nhìn chằm chằm bóng lưng của ông ta, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, thấy ông ta không đi về phía Thượng Cảnh, vội vàng mở thiên nhãn, lúc này mới hiểu ra, giận tím mặt. “Lý Thông Thiên! Ngươi được lắm thằng nhãi con, dám lừa dối người trên, lấy đi linh thạch của ta.”
Ẩn trong hình dạng lão tổ chính là Thông Thiên giáo chủ Lý Thông Thiên! Mới rồi y muốn nhanh về nên không nghĩ tới chuyện Lý Thông Thiên dám biến thành sư huynh của mình, không nhìn kỹ nên bị lừa.
“Lão tổ” đi đằng trước bị nhận ra, biến về nguyên hình, chính là Thông Thiên giáo chủ Lý Thông Thiên, cười ha ha nói. “Sư thúc, chuyện này cũng bất đắc dĩ thôi, con có đắc tội cũng xin sư thúc tha thứ! Đá Nữ Oa vốn là vật của tạo hóa, sao lại dâng cho người được? Huống hồ con rắn tinh kia mê hoặc lòng người, gây họa cho vạn vật, ta thay trời hành đạo, sư tôn chắc cũng sẽ không trách tội, ta đi trước!”
Giọng nói vang lên, một vầng sáng rơi xuống người Lục Áp, bao vây lấy y.
Lục Áp liếc mắt đã nhìn ra được, pháp bảo này là lưới trói tiên mà Thiên Đình dùng để trói buộc những người xúc phạm tiên giới, nước lửa cũng không vào được, có thể trói chặt tất cả mọi thứ, thắt chặt vào da, cho dù là thần tiên có tu vi cao tới đâu, chỉ cần bị trói lại, muốn thoát cũng khó.
Thứ này được Thiên Hậu giữ, không biết tại sao lại rơi vào tay Lý Thông Thiên. Cả người Lục Áp bị trói lại, không có cách nào thoát thân, tức giận chửi ầm lên, nhìn bóng lưng Lý Thiên Thông ngày càng xa rồi biến mất trong mây mù.
..
Bên bờ Nam Thiên có cõi U Minh, sinh ra cùng trời đất, tên là Thủy Kính, suốt năm cuồng phong gào thét, mịt mờ tăm tối, cánh đồng hoang vu không một ngọn có, trong đó chứa băng hỏa, khốc liệt không gì sánh được. Một khi rơi vào Thủy Kính, không có cách nào đi ra, sau khi Thiên Đình lên làm chủ ba cõi, được mọi người sùng bái, Thủy Kính cũng thuộc về Thiên Đình, nơi đây trở thành nơi giam giữ những kẻ xúc phạm Thiên Đình.
Thanh Dương Tử lại tới đây lần nữa.
Hết năm trăm năm huyền băng, bây giờ đang là chân hỏa, lửa cháy mạnh tận trời. Chân hỏa đỏ ửng xông thẳng lên vòm trời, thiêu cháy mười mấy rặm, mặt đấy cháy xém, mãi mãi không tắt, chim muông không có, kiến hôi không còn, giống như một địa ngục của trần gian.
Thanh Dương Tử dừng bước lại, đón lấy làn gió cháy bỏng, chậm rãi mở mắt, nhìn về phía ánh lửa đỏ rực khiến con người không dám nhìn thẳng.
Sau khi bế quan bảy ngày, bây giờ cũng đã xuất quan, cơ thể chàng tràn đầy sức sống, chẳng những chữa khỏi vết thương, chàng còn cảm giác được lần xuất quan này khác với những lần khác.
Thanh Dương Tử tu Huyền Thanh Chi Khí, rốt cuộc cũng phá vỡ được tầng che chắn cuối cùng, lên tới nơi cao nhất của vấn chứng.
Có lẽ chàng cũng đã tu Huyền Thanh Chi Khí tới tầng cao nhất của vấn chứng, sắp tới khoảng cách cuối cùng, thế nhưng lại sai một li đi một dặm, muốn vượt qua khoảng cách mỏng manh ấy còn khó như lên trời.
Sư tôn đã từng nói, có thể đạt được tới tầng cuối cùng hay không, ngoại trừ tư chất, nỗ lực còn phải xem thời cơ, thiếu một trong ba thứ cũng không được, vượt qua ngưỡng cửa này, con người có thể đạt tới cảnh giới cuối cùng.
Chàng đã tu hành vạn năm, lại phải dừng bước trước cửa vấn chứng, do dự nhiều năm, lần này bế quan chỉ muốn chữa thương, không ngờ trong bảy ngày ngắn ngủi, cơ thể của chàng lại xuất hiện nhiều thay đổi, một luồng linh khí mới tồn tại trong cơ thể chàng, ngưng tụ dưới đan điền tạo thành đại dương mênh mông, chàng thở ra lại hấp thụ tất cả linh khí, luồng linh khí này đọng trong đàn điền, chảy trôi khắp lục phủ ngũ tạng.
Loại cảm giác này chàng chưa từng thấy, trong lòng biết rõ, đây là cảnh giới cao nhất của vấn chứng mà chàng luôn muốn đạt được.
Trong bảy ngày bế quan, có thể đạt được tới cảnh giới cao nhất của vấn chứng là chuyện nằm ngoài dự liệu của Thanh Dương Tử, khiến chàng mừng rỡ không gì sánh được, bây giờ cũng không dám suy nghĩ nhiều, chỉ muốn tập trung phá vỡ Thủy Kính.
Cha chàng đã ở đây trải qua không biết bao nhiêu lần băng hỏa, hồn phách đã sớm tiêu tan nhưng lại vẫn bị giam giữ trong xiềng xích ở Thủy Kính, chịu đựng cực hình cả đời.
Chỉ cần phá vỡ Thủy Kính, thả hồn phách của Cửu Minh ra, Cửu Minh mới có thể siêu độ, kết thúc cực hình này.
Thanh Dương Tử hít sâu một hơi, quanh thân tỏa ra một luồng khí màu xanh tím, luồng khí bắt đầu mở rộng, cuối cùng biến thành một vòng xoáy bay về phía đỉnh của ngon lửa đỏ rực kia, sau khi luồng khí màu xanh tím ma sát với ngọn lửa đỏ rực, cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra, ngọn lửa nóng hừng hực bị cái gì đó hút vào, bắt đầu vọt về phía vòng xoáy, vòng xoáy càng ngày càng lớn, vận tốc quay cũng càng lúc càng nhanh, tiếng khóc thét bên tai chàng đang vang lên, ngọn lửa đỏ giống như con ác thú đang gào thét đau đớn, lúc ngọn lửa cháy mạnh nhất, Thanh Dương Tử rút kiếm ra, bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống, đón lấy ngọn lửa cháy hừng hực có thể thiêu cháy con người ta, cầm kiếm lao xuống dưới giữa vòng xoáy, kết giới từ trước tới nay không có ai phá hủy được bỗng nhiên bị kiếm khí xé mở một lỗ lớn, lửa cháy giống như con rồng đang tức giận, gầm thét xông lên trời, sau đó bị kiếm khí chặt đứt, phân chia thành các ngọn lửa nhỏ, liên tục rơi xuống đất, xung quanh chỉ còn tàn lửa.
Trong luồng lửa nóng hừng hực, Thanh Dương Tử vẫn làm như vừa rồi, dùng kiếm chọc xuyên qua kết giới đang sắp khép lại, lúc này đây, hắn dùng hết mười phần lực, chỉ nghe một tiếng nổ thật lớn, kết giới của Thủy Kính bị rách, mở ra một lỗ hổng lớn màu đỏ, núi lở đất mòn, trời đất rung chuyển kèm theo một tiếng gào “Cha, cha ra được rồi” của Thanh Dương Tử, một vật đỏ ngầu tràn ra từ trong sóng lửa, bay thẳng lên không trung, uyển chuyển như mây.
Thanh Dương Tử thu kiếm lại, kết giới bị xé rách lại khép kín, lành lặn như ban đầu.
Chàng đứng ở đó, trong tay còn nắm kiếm, ngẩng đầu nhìn áng mây đỏ kia, thấy nó bay vòng trên đỉnh đầu mình, lưu luyến không rời, dần dần, áng mây đó ngày càng nhỏ đi, rồi tan vào không khí, biến mất hoàn toàn.
“Cha!”
Thanh Dương Tử kêu một tiếng, quỳ trên mặt đất không nhúc nhích.
Trong giây phút ấy, gió lớn xung quanh bắt đầu gào thét, mây đen rợp trời, vạn ma từng theo Ma Tôn đi vào Thủy Kính, ngủ say dưới lòng đất mấy vạn năm trước dường như được tháo phong ấn, cùng nhau thức tỉnh, chen lấn xông lên từ dưới lòng đất, đi theo tiếng gọi triệu hoán, tề tựu đông đủ với nhau.
Trong vùng hoang vu, cát bụi bay lấp trời, khí đen mờ mịt, tiếng gào khóc vang lên, ma linh không ngừng trồi lên khỏi mặt đất, chạy về phía Thanh Dương Tử đang quỳ dưới đất, xếp thành một đoàn quân quỳ dưới chân hắn, chờ hắn ra lệnh.
Thanh Dương Tử chậm rãi đứng lên.
Gió lớn thổi y phục của chàng lay động, chàng nhìn quanh một lượt, vạn ma từ xung quanh vẫn vọt tới đây, lần lượt quỳ trên mặt đấy. Chàng nói. “Từ nay về sau, thế gian không còn Ma Tôn! Ma linh các ngươi ai về chỗ đó, không được làm hại nhân gian, nếu như vẫn không thay đổi, ta sẽ đoạt hồn diệt phách của các ngươi.”
Tiếng nói của chàng bay theo gió, vang vọng khắp ngóc ngách, ma linh mới tụ tập tới đây nghe lệnh của chàng, dần dần biến mất, một lát sau, xung quanh lại trống trải.
…
Cuối cùng gió cũng ngừng thổi, tiếng gào khóc bên tai cũng hoàn toàn biến mất.
Thanh Dương Tử chậm rãi thở ra một hơi, cắm kiếm vào vỏ, cuối cùng nhìn về hướng hồn phách Ma Tôn biến mất, quay đầu cưỡi gió về Thượng Cảnh.
Chàng biết nàng đang lo lắng cho mình, bây giờ chàng chỉ muốn mau mau trở về, nói cho nàng biết chàng đã hoàn thành mọi chuyện, không sao nữa rồi.
Chàng mới rời khỏi Minh giới chưa bao xa, một con Bạch Ưng bỗng bay tới trước mặt chàng.
Thanh Dương Tử nhận ra đây là con chim ưng mà Lục Áp Đạo Quân nuôi dưỡng, không biết tại sao trong lòng chàng lại bỗng nhiên thấy lo lắng, Bạch Ưng bay về phía chàng, mở miệng nói chuyện, giọng nói của Lục Áp vang lên. “Đứa nhỏ, không xong rồi, rắn tinh bị Lý Thông Thiên mang lên Thiên Đình, ta sợ nó gây bất lợi cho nàng, đang đuổi theo rồi. Nếu như con đã thoát thân, vậy tới đây đi.” Nói xong, Bạch Ưng sải cánh bay đi.
Cơ thể Thanh Dương Tử hơi run lên, nhanh chóng bình tĩnh lại đuổi theo Bạch Ưng, nhanh chóng vứt con Bạch Ưng kia ở sau lưng, một lát sau thấy phía trước có một người tới, là Lục Áp, vội vàng bay tới.
“Sư thúc! Đã xảy ra chuyện gì? Không phải nàng đang ở Thượng Cảnh sao? Sao lại nằm trong tay Lý Thông Thiên?”
Lúc Áp nói hết mọi chuyện, gương mặt lộ vẻ hổ thẹn. “Ta thấy con bị thương, nàng cũng có ý nên ta muốn dùng hai hồn của nàng để luyện binh khí, như vậy có thể giúp con một tay, nàng cũng có thể sống tiếp, không ngờ lại bị Lý Thông Thiên gài bẫy, hóa thành sư phụ con, ta không để ý nên mắc bẫy của hắn, sau đó hắn dùng lưới trói tiên trói ta, ta mới thoát ra đã phái Bạch Ưng báo tin cho con, ta đi trước…”
Y nói chuyện không đầu không đuôi, cũng chẳng còn dáng vẻ như thường ngày, nhìn sắc mặt Thanh Dương Tử thay đổi, khuôn mặt lộ đầy vẻ hổ thẹn.
“Là ta không tốt…”
Thanh Dương Tử không nói lời nào, bỏ lại y, đi về phía Thiên Đình.
Lục Áp thở dài, vội vàng đuổi theo.
…
Kết giới ở Thủy Kính Minh Giới bị rách, tàn phách của Ma Tôn được tự do, vạn ma sống lại, đất rung núi chuyển, trời trăng không ánh sáng, mọi chuyện xảy ra ở Thủy Kính khiến Thiên Đình rối rắm, Thượng Đế biết đứa cháu ngoại Thanh Dương Tử của mình gây nên, mới không lâu, Thanh Dương Tử mới chiến đấu với tứ đại thiên long ngoài Nam Thiên Môn, lúc đó Thượng Đế không mấy để ý, nén giận không nói gì. Bây giờ không ngờ Thanh Dương Tử lại làm ra chuyện này, khiêu chiến Thiên Đình, giận tím mặt gọi Lý Thông Thiên tới Lăng Tiêu Cung hỏi tội.
Mặc dù Lý Thông Thiên và Thanh Dương Tử là đồng môn nhưng ông ta luôn cho rằng lão tổ không công bằng, lần trước đồ đệ Kim Long của ông ta lại gây tội với Thanh Dương Tử trước mặt chư vị thần tiên cũng khiến ông ta mất hết thể diện, trong lòng đã ôm hận, đang âm thầm quan sát chuyện xung quanh, hôm nay thừa dịp này rốt cục cũng lấy được viên đá Nữ Oa cùng rắn tinh vào tay, sợ đêm dài nhiều mộng nên chỉ muốn lập tức đưa nó đi luyện hóa, ngày nào đó có được thần binh, đến lúc đó, cho dù lão tổ xuất quan cũng không thể đấu lại ông ta. Sau khi thoát khỏi Lục Áp, vốn định đi Tử Chi Nhai, đi tới nữa đường, chợt nghĩ tới chuyện của Lục Áp, lưới trói tiên không giữ chân được Lục Áp bao lâu, chỉ sợ y thoát ra rồi lại tới phá chuyện tốt của mình, vì vậy, ông ta đổi ý, đi thẳng lên Thiên Đình, vào phòng luyện đan trong Bích Du Cung, sai tiên đồng nhóm lửa cho mình, còn chưa chuẩn bị xong đã bị Thượng Đế gọi tới, nghe Thượng Đế nói xong, ông ta cũng ngây người.
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới chuyện sư đệ của mình lại phá được kết giới ở Thủy Kính Minh Giới. Ông ta cùng Thanh Dương Tử luyện Huyền Thanh Chi Khí, đến nay ông ta vẫn chưa bước vào ngưỡng vấn chứng, lẽ nào Thanh Dương Tử đã đạt tới cảnh giới cao nhất?
Ông ta vừa kinh ngạc vừa ghen tị, nghe được Thượng Đế ra lệnh cho mình đi hỏi tội Thanh Dương tử, còn đang do dự, một tướng canh giữ Nam Thiên Môn vội vã chạy vào, nói Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ thấy Thanh Dương Tử và Lục Áp Đạo Quân đang tới Nam Thiên Môn, thoạt nhìn cũng không có ý tốt.
Thượng Đế vừa sợ vừa giận nhìn về phía Lý Thông Thiên. “Thanh Dương Tử thật to gan, tự ý thả hồn phách Ma Tôn, ta chưa đi tìm nó nó ta đánh tới cửa? Rốt cuộc nó muốn làm gì?”
Lý Thông Thiên giật mình, lập tức nói. “Bệ hạ, nó muốn đoạt đá Nữ Oa trong tay ta. Sư phụ thần thiên vị nó, nó vẫn luôn không coi ai ra gì, bây giờ lại càng không để Thiên Đình và bệ hạ vào mắt! Nếu bệ hạ sợ hãi, thần sẽ giao đá Nữ Oa ra, miễn cho tai họa lại ập xuống!”
Thượng Đế bị kích thích, cười lạnh nói. “Thiên Đình có vô số thiên binh thiên tướng, cho dù Thanh Dương Tử lợi hại tới bao nhiêu cũng không thể dương oai lâu được! Nó tới đây đúng lúc lắm, chờ ta bắt lại rồi đi hỏi lão tổ xem ông ta dạy đệ tử thế nào!” Nói xong lập tức gọi thiên tướng bốn phương, bày tiên trận bắt Thanh Dương Tử.
…
Thanh Dương Tử và Lục Áp tới Nam Thiên Môn, xa xa đã thấy mây đen mù mịt, thiên binh thiên tướng, người mặc giáp, tay cầm binh khí đang bày trận đón địch, tới gần, Thanh Dương tử hành lễ với mọi người một cái, nói rằng. “Sư huynh Lý Thông Thiên của ta cướp đi linh thạch từ trong tay sư thúc ta, giấu trong Thiên Đình. Trong đá là một con rắn tinh vô tội, ta phải cứu nàng ra khỏi đó, ta vô ý bất kính với Thiên Đế, thầm nghĩ chỉ tới đây mang rắn tinh hạ giới, từ nay về sau không bước vào Thiên Đình nửa bước.”
Kim Quang Đại Tướng cười nhạt. “Thanh Dương Tử, ngươi cho rằng ngươi vẫn là giáo trưởng của Thượng Cảnh sao? Thượng Đế có lệnh, ngươi phá Thủy Kính, thả Ma Tôn, xúc phạm tới trời, vốn phải bắt ngươi về hỏi tội, bây giờ ngươi lại tự mình tới cửa. Đằng sau ta có mười vạn thiên binh thiên tướng, ta khuyên ngươi đầu hàng chịu trói, tránh cho tội chồng thêm tội!”
Vẻ mặt Thanh Dương Tử nghiêm túc, chậm rãi rút kiếm Thanh Phong ra, thản nhiên nói. “Ngài đã không nhường đường, vậy ta chỉ có thể đắc tội.”
“Dài dòng với bọn họ làm gì! Đánh đi.”
Một vệt kim quang xuất hiện, rầm một tiếng, một góc của Nam Thiên Môn đã đổ xuống, thiên binh thiên tướng ùa lên.
Những thiên binh thiên tướng này sao có thể là đối thủ của Lục Áp và Thanh Dương Tử, từng nhóm người xuất hiện, nhóm sau lại kế tiếp nhóm trước, đếm mãi không xuể, Lục Áp và Thanh Dương Tử chiến đầu với thiên binh thiên tướng một lúc lâu, Lục Áp cười ha ha, quát Thanh Dương Tử. “Đứa nhỏ! Ở đây cứ giao cho ta, con mau vào bên trong cứu cô nương kia ra ngoài đi! Thủ đoạn của Lý Thông Thiên độc ác, đã qua lâu vậy rồi, ta sợ nàng lành ít dữ nhiều.” Nói xong lại vung lên kiếm khí, ngăn thiên binh thiên tướng ngoài Nam Thiên Môn, bổ một đường ở giữa.
Vẻ mặt Thanh Dương Tử lạnh lùng, không nói lời nào, bóng dáng thoắt một cái đã vượt qua thiên binh thiên tướng, vượt qua Nam Thiên Môn, tới cửa thứ hai.
Ngoài cửa, bốn vị thần Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ dẫn dắt thần binh đã sớm chờ ở đây, nghe tiếng chém giết bên ngoài Nam Thiên Môn, vốn nghĩ có thể cản được Thanh Dương Tử, mình ở đây chỉ phòng ngừa, ai ngờ chỉ trong chốc lát, Thanh Dương Tử đã vào được đây.
Danh tiếng Thanh Dương Thượng Quân ở Hồng Quân Thượng Cảnh ai cũng biết, thần quân bốn phương luôn luôn kính trọng chàng, mặc dù hôm nay xảy ra chuyện như vậy, Thượng Đế hạ lệnh bắt Thanh Dương Tử, Thanh Long Thần Quân cũng không dám thờ ơ, đầu tiên là hỏi thăm chàng một cái, thấy sát ý trên gương mặt chàng, ánh mắt chàng lướt qua thiên binh thiên tướng, nhìn vào chỗ sâu trong Thiên Đình, biết là hôm nay không thể nương tay, nhìn ba huynh đệ còn lại, bắt đầu bày trận vây quanh Thanh Dương Tử.
Thanh Dương Tử đứng giữa trận, quanh thân hiện lên một luồng khí, hét lớn một tiếng, luồng khí bay về phía Huyền Vũ Thần Quân, Thần Quân không chống đỡ được, lui về phía sau mấy chục bước. Phá được một góc, chiến trận của Tứ Phương Thần Quân nhanh chóng bị đứt đoạn, không còn tác dụng.
Huyền Vũ Thân Quân kinh hãi, không ngờ Thanh Dương Tử lợi hại như vậy, liếc mắt một cái đã nhìn ra kẽ hở trong trận, trận địa của bốn huynh đệ bị phá vỡ, tu vi nhiều năm của mình trước mặt kiếm khí của chàng cũng chỉ như một tấm vải mỏng, vừa xấu hổ vừa không cam lòng, thấy chàng bước qua tàn trận, bỏ lại mấy huynh đệ ở phía sau, nhanh chóng bước tới cửa thứ ba, cắn răng thả linh lân câu mình giấu trong tay áo ra.
Linh lân câu giống như một con mắt, đuổi kịp bóng lưng Thanh Dương Tử, sắp đi lại gần chàng, đột nhiên đụng phải một bức tường, vang lên một âm thanh, gắng gượng đi tới nhưng lại rơi xuống đất.
Một lát sau, ánh sáng trắng lóe lên, kiếm Thanh Phong trên tay Thanh Dương Tử đặt trên cổ Huyền Vũ Thần Quân.
Huyền Vũ Thần Quân cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ trong xương của hắn, mặt mày biến sắc, đứng thẳng không dám động đậy.
Kiếm khí soi sáng đôi mắt đen tối của Thanh Dương Tử.
“Thượng Quân, xin thủ hạ lưu tình!”
Thanh Long Thần Quân hoảng sợ, bước lên phía trước xin tha.
Thanh Dương Tử nhắm mắt, thu kiếm xoay người đi vào trong.
Thanh Long Thần Quân nhìn bóng lưng cảu hắn, lớn tiếng nói. “Phía trước là trận địa của Thiên Hựu Nguyên Soái, Thượng Quân cẩn thận.”
Bước đi của Thanh Dương Tử không chậm lại, nhanh chóng tới Tì Sa Thiên Môn, nơi đó quả thật có Thiên Hựu Nguyên Soái đã bày trận sẵn sàng đón địch, thấy Thanh Dương Tử đã vào đây, vẻ mặt nặng nề, cũng không nói chuyện, chờ chàng tới gần lập tức dẫn dắt thần binh thần tiếng bao vây Thanh Dương Tử bắt đầu chém giết, trời tối đất đen, chuông vàng ở Lăng Tiêu Điện vang lên, chúng tiên đứng ở phái xa nhìn, mặt mày hoảng sợ, không dám tới gần, chỉ sợ sát khí này khiến mình bị thương.
Thanh Dương Tử biết, muốn đi tới phòng luyện đan ở Bích Du Cung của Lý Thông Thiên phải đi qua chín cửa, đây mới là cửa thứ ba, mới nghĩ tới nàng, trong lòng chàng lại nóng như lửa đốt, ngực đau, ước gì có thể lập tức phá Lăng Tiêu Điện, tiêu diệt tất cả những người ngăn cản chàng, bất kể là ai!
Thần binh thần tướng chiến đấu lâu như vậy, cắn chặt không buông, Thanh Dương Tử tức giận, máu nóng trong người cuồn cuộn, hai mắt dần đỏ lên, ra tay cũng không lưu tình nữa, đột nhiên gào to một tiếng, kiếm khí sắc bén xuất hiện kèm theo âm thanh giống như không khí bị xé rách, hóa thành vô số kiếm nhỏ, lấy chàng làm trung tâm, phóng về phía thần binh thần tướng, thoáng cái máu đã đổ, khuôn mặt chàng cũng bị dính máu, chàng dùng tay lau qua loa, vượt qua thiên binh thiên tướng đang giãy dụa trên mặt đất, vội vã đi về phía trước, tiến đến cửa thứ tư, bỗng nhiên một nhóm tiên nữ xuất hiện, y phục rực rỡ, một cô nương đi về phía chàng, bóng dáng mềm mại, xinh đẹp không gì sánh được, khuôn mặt mang theo vẽ lo lắng, không ai khác ngoài Huyền Nữ.
Vẻ mặt Thanh Dương Tử hững hờ, làm như không thấy gì, lướt qua người Huyền Nữ, Huyền Nữ đuổi theo, run run nói. “Thanh Dương, ta là mẹ con…”
Thanh Dương Tử dừng bước một lát, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Huyền Nữ liều lĩnh ngăn cản đường đi của chàng, đôi mắt nhìn chàng. “Thanh Dương, con đừng đi! Ta biết con muốn cứu con rắn kia, nhưng con không vượt qua được đâu! Phía trước còn năm cửa nữa, cửa nào cũng khó sống, Tứ Đại Thiên Vương, Ngũ Khí Chân Quân, Tứ Đại Tiên Sư…Bọn họ đều nghe lệnh Thiên Đế, dù thế nào cũng phải bắt sống con, ta mới nói với Tây Vương Mẫu, người đồng ý với ta, chỉ cần con hạ giới, thề không bao giờ bước chân lên Thiên Đình, người sẽ bảo vệ con! Thanh Dương, con đi nhanh đi, ta xin con…”
Thanh Dương Tử làm như không nghe thấy, lướt qua nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Huyền Nữ đuổi kịp chàng. “Thanh Dương, con nghe ta nói! Ta biết năm đó ta có lỗi với con, ta cũng chưa từng mong con tha thứ. Thế nhưng ta thực sự có nỗi khổ của mình, năm đó ta mang thai con, bị cữu cữu [1] của con lừa gạt mang về Thiên Đình. Hai giới thần ma chỉ vì ta mà đại chiến năm trăm năm, khiến nhân gian lầm than, ta cũng là bất đắc dĩ. Một vạn năm nay, con nghĩ trong lòng ta dễ chịu sao? Ta cũng sống không bằng chết…”
[1] Cữu cữu: Cậu.
Thanh Dương Tử dừng bước, ánh mắt nhìn Huyền Nữ lộ ra vẻ đau đớn.
“Người mà người phải xin lỗi, không phải ta, là cha ta! Nhưng cha đã không tính toán với người nữa, ta cũng không còn tư cách tính toán với người. Mời người tránh ra, đừng cản đường của ta.”
“Mặc kệ con nói gì, hôm nay ta cũng không tránh.”
Huyền Nữ dứt khoát nói. “Ta biết năm đó là ta có lỗi với con và Ma Tôn, ta chưa từng mong hai người tha thứ. Cha con đi rồi, hôm nay ta sẽ không cho con tiếp tục đi nữa! Nếu như con muốn đi, vậy giết ta đi.”
Thanh Dương Tử yên lặng nhìn Huyền Nữ, bỗng nhiên quỳ xuống, Huyền Nữ chưa kịp phản ứng, trước mặt đã hiện lên một tia sáng, Thanh Dương Tử cắt một miếng thịt trên người mình, đặt dưới chân Huyền Nữ.
Chàng giơ tay chặn dòng máu trước ngực mình, ánh mắt u ám, chậm rãi đứng lên, nói từng câu từng chữ. “Ơn người sinh ta, ta dùng một miếng thịt của ta để đổi. Nếu còn chưa đủ, sau khi ta mang Chu Chu ra khỏi đây, ta sẽ trả cho người.”
Nước mặt Huyền Nữ rơi đầy mắt, đôi mắt mở to nhìn Thanh Dương Tử bước vào cửa tiếp theo, bóng dáng màu xanh nhuốm đầy máu biến mất sau cửa.
…
Cả đường đi thần cản giết thần, phật ngăn giết phận, khi chàng xông qua cửa thứ tám, tứ đại thiên sư đã bày tru ma trận ở đó, tới cửa cuối cùng, Thanh Dương Tử đã bước đi loạng choạng, máu me khắp người, giống như con rùa mới từ biển máu bò ra, hai mắt đỏ rực, khuôn mặt dữ tợn, trong tay nắm chặt kiếm Thanh Phong nóng rực, đỏ thắm, không biết là máu của hắn hay máu của ai, chảy dọc theo mu bàn tay của hắn rơi xuống đất, khiến người ta nhìn mà giật mình.
Thiên Đình có ba mươi ba tòa Thiên Cung, nơi chàng đi qua, Thọ Tinh Đài hoa rơi lả tả, Lăng Tiêu Điện thềm son đổ sụp, Thiên Phi hoảng sợ, Ngọc Nữ run rẩy, thần phật nhường đường, Thượng Đế trốn tránh. Khi chàng xông vào cửa thứ chín, cũng là cửa ải cuối cùng của Lý Thông Thiên, Vân Biểu nghe lệnh Lý Thông Thiên mang theo bảy mươi hai đệ tử bày trận pháp Thông Thiên ở đó, chính Vân Biểu cũng đang sợ run.
Tám cửa kia, tứ phương thần phật, chỉ có mình chàng xông vào. Ngoại trừ pháp lực cao cường, trên người vị sư thúc này của hắn ta có cả ý niệm còn đáng sợ hơn pháp lực của chàng.
Đó chính là người nào cản đường, chết!
Kim Long nhìn bóng dáng đỏ ngòm bước về phía mình, một cảm giác sợ hãi bắt đầu lan tràn trong lòng hắn.
Ngoại trừ sợ hãi, trong lòng hắn còn có cảm giác kỳ lạ mà ngay cả hắn ta cũng không biết.
Hắn ta biết Lý Thông Thiên đang ở trong lò luyện đan luyện đá Nữ Oa, trong linh thạch còn có cả Chân Chu.
Trong lòng hắn ta không muốn, không đành lòng, nhưng hắn ta biết Lý Thông Thiên không nghe lời mình, hắn ta cũng không có cách nào đưa Chân Chu ra khỏi lò luyện đan.
Khi chờ đại ở đây, hắn ta không muốn Thanh Dương Tử tới, nhưng trong lòng lại giống như đang mong đợi, mong hắn nhanh tới đây.
Bây giờ chàng cũng đã tới rồi!
Kim Long biết bây giờ Thanh Dương Tử đang bị thương, cắn răng, rốt cục cũng hạ quyết tâm, liếc mắt nhìn sư huynh và nhóm đệ tử bên người mình. Trên mặt bọn họ không ai là không hồi hộp, nhìn Thanh Dương Tử bước tới gần, hắn ta chậm rãi lui về phía sau, đột nhiên vứt bỏ U Diễm Chùy mà Lý Thông Thiên đưa cho mình, xoay người quay đầu chạy. Mấy đệ tử còn lại của Lý Thông Thiên thấy vậy cũng không dám tự mình tìm đường chết. Một lát sau, ngoài cửa giây trước còn đông người, giây sau đã không còn ai, chỉ còn U Diễm Chùy nằm dưới đất.
Thanh Dương Tử vội vã chạy vào, Kim Long đứng đằng sau cửa, chỉ về hướng bên trái, thấp giọng nói. “Phòng luyện đan của Lý Thông Thiên ở hướng đó, người đi nhanh đi, nếu không nàng không trụ nổi nữa!”
..
Chân Chu bị nhốt trong linh thạch không thể đi ra ngoài, nhưng mọi chuyện bên ngoài nàng có thể nhìn, cũng có thể nghe.
Bây giờ cả nàng và khối linh thạch đang nằm trong lò luyện đan của Lý Thông Thiên, bị hắn dùng Tam Muội Chân Hỏa để luyện.
Linh thạch có tính hàn, ban đầu nàng vẫn chưa có cảm giác gì, thế nhưng dần dần, xung quanh bắt đầu nóng lên, một lát sau đã nóng hổi, nàng không thể nào nhúc nhích, không thể giảm bớt nỗi đau đớn của mình. Trước khi mất đi ý thức, Chân Chu nghĩ thầm, có phải đợi tới khi nàng mở mắt ra đã tới kiếp khác rồi không? Thế nhưng Thanh Dương Tử ở kiếp này phải làm thế nào? Sau này chàng sẽ như thế nào?
Nàng không muốn rời xa chàng, cũng không muốn rời khỏi thế giới này, tới kiếp luân hồi khác.
Nàng nhớ tới lần đầu tiên gặp chàng, chàng cầm trường kiếm, áo đạo sĩ bay trong gió, đi về phía mình, nhớ tới trong đêm mưa, nàng sợ hãi trốn trong góc phòng, chàng cầm một cái ô trúc đi về phía mình, ngồi xuống, vươn tay để nàng bò lên. Nàng nhớ tới đêm hôm đó chàng và nàng dây dưa cùng nhau, mồ hôi chàng chảy đầy người nhưng vẫn cố gắng nhắm chặt hai mắt, mặc cho nàng mê hoặc thế nào chàng cũng không chịu mở mắt nhìn nàng…
Nàng bỗng nhiên khóc rống lên, nước mắt không ngừng lăn xuống, thế nhưng không thể phát ra âm thanh nào, nước mắt rơi xuống cũng nhanh chóng khô đi, biến mất không để lại dấu vết.
Khi nàng dần mất đi ý thức, đột nhiên vang lên một tiếng rít gào như muốn nuốt toàn bộ đất trời vào trong, phòng luyện đan rung lên, mọi thử nhanh chóng sụp đổ, cột trụ đổ ầm xuống, lò luyện đan lật úp, lửa lan đầy đất, một tảng đá đỏ ừng lăn ra ngoài, nhóm tiên đồng đang nhóm lửa hét chói tai, xoay người chạy trốn. Lý Thông Thiên xoay người muốn rút kiếm ra ngoài ứng chiến, một kiếm khí thấm đầy máu nhanh chóng phóng về phía ông ta, mang theo khí thế ngút trời, bao vây lấy Lý Thông Thiên, kiếm khí cắm vào thiên linh của ông ta, Lý Thông Thiên đứng không nhúc nhích trước lò luyện đan, một lát sau, tay cầm kiếm run run, thanh trường kiếm trong tay ông ta rơi xuống đất.
Thanh Dương Tử phá cửa đi vào, giẫm lên lửa cháy hừng hực, lảo đảo đi về phía linh thạch, vung tay áo lên, linh thạch nhanh chóng lạnh đi, hắn ôm lấy nàng bước ra khỏi nơi lửa cháy bừng bừng, lướt qua chư vị thần phật, bước ra khỏi Thiên Môn.
Không ai dám ngăn cản.
Chàng ôm lấy nàng, người sau lưng vẫn đuổi theo nhưng không dám tới gần, cuối cùng chàng tới Đại Giác Huyễn Cảnh, tới sơn động mà hai người từng ở, chém đôi tảng đá ôm nàng ra ngoài.
Cơ thể của Chân Chu cháy đen, không nhúc nhích.
Hai mắt của Thanh Dương Tử rỉ máu nhưng lại dịu dàng nhìn nàng, chàng giơ tay khẽ vuốt thân thể của nàng, những nơi bàn tay chàng đi qua, da thịt cháy đen khôi phục lại màu trắng nõn như thường, ngay cả dấu vết hồng nhạt bên hông cũng vẫn còn.
Cuối cùng, chàng biến nàng thành hình người, nàng vẫn xinh đẹp như trước, hai mắt nhắm thật chặt, người lạnh toát.
Thanh Dương Tử khẽ để nàng xuống đất còn chàng ngồi thiền, sau khi nhắm mắt lại vận khí một lát, chàng mở mắt, ôm nàng lên, bóp miệng của nàng, cúi đầu xuống.
“Đừng…”
Lục Áp lao về phía chàng, chàng làm như không nghe thấy, môi đặt lên môi nàng, một vật đi vào miệng nàng, nằm gọn trong bụng Chân Chu.
“Đứa nhỏ, con làm gì vậy?”
Lục Áp đứng trước mặt của chàng, khuôn mặt biến sắc, bàn tay đang cầm kiếm run lên.
Thanh Dương Tử đưa xong đồ, đặt nàng xuống mặt đất, nhìn nàng một lát rồi nói với Lục Áp. “Ta đã giết quá nhiều thần phật, tội không thể tha. Ta xin người một chuyện, đưa nàng tới Thượng Cảnh, giao cho sư tôn.”
Hai mắt Lục Áp đỏ lên, cắn răng nói. “Vì sao con lại giống cha con như thế…”
Y nói không được nữa, dùng tay áo lau mắt, gật đầu. “Là ta có lỗi với hai người, con yên tâm, ta sẽ đưa nàng tới đó.”
Sắc mặt Thanh Dương Tử tái nhợt, nhìn khuôn mặt nàng rất lâu rất lâu, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt của nàng vào trong tâm trí, cuối cùng cũng chậm rãi nhắm mắt lại ngồi thiền, không nhúc nhích.
…
Bảy ngày sau Chân Chu mới tỉnh lại.
Đôi mắt Thính Phong đỏ ửng, nói với nàng, ba hồn của nàng đã bị luyện hóa, Thanh Dương Tử muốn cứu nàng nên đưa linh châu vạn năm tu vi của mình cho nàng, cứu nàng sống.
“Chàng đâu? Chàng ở đâu?”
Chân Chu hỏi, trong ngực bỗng nhiên đau đớn tột cùng.
Thính Phong cắn một khóc lên. “Người…người bị Thượng Đế nhốt vào Thủy Kính Minh Giới, không bao giờ ra được nữa…”
Cơ thể Chân Chu cứng đờ.
“Lão tổ xuất quan rồi. Người nói, khi nào ngươi tỉnh thì tới Thiên Cơ Đài tìm người.”
Thính Phong lau nước mắt, nói.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!