Chưởng Thượng Kiều - Chương 63: Sâu trong hồng trần (21)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
22


Chưởng Thượng Kiều


Chương 63: Sâu trong hồng trần (21)


Ngày hôm sau, mới sáng sớm chị Đức đã gọi điện tới đây hỏi thăm. Trong biệt thự chỉ có một mình Từ Trí Thâm, từ trước tới nay cũng không thường xuyên ở nhà, ngoại trừ một cô giúp việc hàng tháng tới đây dọn nhà giúp chị Đức, trong biệt thự cũng chỉ có mình chị là phụ nữ. Gần đây Từ Trí Thâm ở Thiên Tân, chị sợ mình không ở nhà, Từ Trí Thâm không tự lo cho mình được.

Điện thoại là do Chân Chu nhận, chị Đức biết cô đã nói chuyện được, lại còn nói trôi chảy giống như những người bình thường khác, cũng thấy vui mừng thay. Chân Chu hỏi bệnh tình con gái và cháu ngoại chị, biết vẫn chưa khỏi hẳn, cô bảo chị cứ ở nhà, ở đây đã có cô lo. Chị Đức vô cùng cảm động, nói. “Cảm ơn cô Tiết, vậy phiền cô giúp tôi chăm sóc tiên sinh trong mấy ngày nay.”

Chị Đức không biết, “chăm sóc” của Chân Chu là dùng bản thân mình đút Từ Trí Thâm ăn no.

Trong vòng một ngày, phòng khách dưới lầu và cửa lớn ở biệt thự đều không mở, rèm cửa dày che đi ánh sáng bên ngoài cửa sổ, khiến không gian trở nên u ám. Cả ngôi nhà, hai tầng trên dưới đều trở thành nơi âu yếm của Từ Trí Thâm và Chân Chu, hai người nếu không ngủ thì sẽ làm tình, cả đêm lẫn ngày. Khi cảm thấy đói bụng, Chân Chu xuống bếp làm vài món ăn, cô đã luống cuống tay chân mà Từ Trí Thâm lại cứ đứng bên cạnh trêu chọc, dây dưa với cô, cuối cùng hai người phải ăn chung một bát cháo. Phòng ngủ, nhà bếp, bàn ăn, khắp nơi đều lưu lại dấu vết hai người. Khi “làm” anh có nhận mấy cuộc điện thoại gọi tới tìm mình, tất cả đều bị anh lấy lý do say rượu đau đầu, phải nghỉ ngơi thật tốt rồi cúp máy. Người cuối cùng gọi điện thoại tới cho anh là Trương Hiệu Niên, ông ta nói, ông ta đã biết chuyện ở binh trạm, cảm thấy rất tức giận nên ra lệnh bãi bỏ chức vụ của Lưu Ngạn Sinh, bảo Lưu Ngạn Sinh tự kiểm điểm lại mình. May mà có Từ Trí Thâm giúp đỡ mới tránh được chuyện lớn xảy ra, cảm thấy hết sức vui mừng nên phê chuẩn cho anh quyền chỉnh đốn binh trạm, thành lập đội quân địa phương, đãi ngộ bình đẳng như mọi người, để anh toàn quyền phụ trách đội quân đó. Cuối cùng còn bảo anh bị thương chưa khỏi đã mệt nhọc lo chuyện bên ngoài, bảo anh ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chưa cần tới vội.

Khi Từ Trí Thâm nhận điện thoại của Trương Hiệu Niên, anh đang nằm trên salon với Chân Chu, hai người áo quần không đủ che thân, Chân Chu nằm úp sấp tựa đầu lên vai anh, anh vừa nói chuyện với Trương Hiệu Niên vừa ôm cô, một tay di chuyển trên người cô, cúp điện thoại, anh lập tức rút dây cáp ra, nhanh chóng đặt cô dưới ghế salon.

Chuyện binh trạm ở Đường Cô vẫn còn cần Từ Trí Thâm xử lý, ở trong biệt thự một ngày một đêm, “muốn” Chân Chu hai ngày, anh cũng “nghỉ ngơi” xong rồi, còn bận rộn hơn cả trước kia, đi sớm về trễ, nhưng cho dù có muộn bao nhiêu, dù tới đêm khuya anh cũng không ngủ lại Đường Cô, tự mình lái xe về biệt thự.

Buổi tối khi chị Đức về, không báo trước cho hai người biết, làm Chân Chu không kịp chuẩn bị. Khi đó Từ Trí Thâm mới về nhà, đang ở trong thư phòng xử lý công việc, cô hầm một bát tổ yến mang vào cho anh ăn, anh ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình, cầm thìa đút cô một thìa, mình một thìa, ăn qua ăn lại, thấy bên khóe miệng cô dính nước, tiện tay hôn lên miệng cô.

Anh rất thích hôn cô, Chân Chu cũng thích cảm giác hơi thở của anh luôn bao vây lấy mình, nhưng mỗi lần hôn sâu đều khiến cô cảm thấy chóng mặt.

Người nhà chị Đức đã khỏi bệnh, nghỉ làm cũng đã gần một tuần, buổi tối chị đi xe suốt đêm để về đây. Sau khi vào biệt thự, thấy cửa phòng để mở, bên trong có một ngọn đèn sáng, chị không suy nghĩ nhiều lắm, gõ cửa xong rồi đẩy vào.

“Cậu Từ…”

Chị sững sờ ở cửa, miệng há thật to, con mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Chân Chu bị Từ Trí Thâm hôn không biết trời trăng mây đất, nghe ngoài cửa vang lên âm thanh, quay đầu thấy chị Đức đang đứng ở đó, vẻ mặt kinh ngạc, ngây người, cô cũng bị dọa sợ, tránh khỏi tay Từ Trí Thâm, vội đứng dậy khỏi đùi anh, khuôn mặt đỏ bừng.

Chị Đức mặc dù chỉ là một người làm nhưng có quan hệ rất tốt với Chân Chu, từ trước đây nay chị không biết Chân Chu và Từ Trí Thâm lại có quan hệ ngầm này, vẫn cho rằng cô chỉ là người quen ở quê mà Từ Trí Thâm mang tới Thiên Tân chữa bệnh. Hơn nữa, trước đây khi giao lưu với chị Đức, Chân Chu cũng không nói gì về quan hệ đặc biệt của mình và Từ Trí Thâm, bây giờ lại đột nhiên thân thiết với anh như vậy, còn ngồi lên đùi Từ Trí Thâm, bị anh hôn, chị cũng khó tránh bất ngờ.

Chân Chu muốn giải thích nhưng không biết nói gì, khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.

“À, tôi đi xuống phòng bếp xem có nấu nước hay không.”

Chị Đức tỉnh táo lại, nhanh chóng quay đầu làm như không phát hiện, vội vã đi.

“Chị Đức.”

Từ Trí Thâm bỗng gọi chị.

Chị Đức không thể làm gì khác, dừng bước lại, gật đầu với Chân Chu, nở nụ cười miễn cưỡng, rồi nhìn Từ Trí Thâm, lo lắng nói. “Cậu Từ, ngại quá, là do tôi không tốt, lần sau tôi sẽ chú ý…”

Từ Trí Thâm mỉm cười khoát tay áo, đứng dậy kéo Chân Chu đang đứng ngây người tới bên cạnh mình. “Từ trước tới nay tôi vẫn không nói với chị, cô Tiết đây là phu nhân mà người nhà tôi cưới cho tôi, lần trước tôi về nhà một chuyến nên đưa cô ấy tới Thiên Tân khám bệnh.”

Chị Đức sợ hãi, chuyện này còn khiến chị sợ hãi hơn chuyện mới rồi, chị mở to hai mắt nhìn về phía Chân Chu, ánh mắt khác hẳn với vừa rồi, thở phào một hơi rồi lại gần Chân Chu, cười nói. “Thì ra là vậy. Tôi đã nói rồi mà, cô Tiết…không đúng, là Từ phu nhân, ngày đầu tiên cô ấy tới đây tôi đã thấy cô ấy khác với những cô gái bình thường, tôi còn đang thắc mắc cô Tiết là người thế nào mới có thể vào đây ở, hóa ra là phu nhân của cậu Từ! Vậy thì tốt rồi. Sao lại không nói sớm chứ!”

Chị tươi cười nhìn Chân Chu, vẻ mặt lễ phép hơn thường ngày.

Từ Trí Thâm mỉm cười gật đầu. “Chị đi làm việc đi.”

Chị Đức vâng một tiếng rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn gật đầu với Chân Chu, nói. “Phu nhân, bắt đầu từ ngày mai, cô có chuyện gì thì bảo tôi làm là được.” Nói xong lùi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.

Chân Chu nhìn về phía Từ Trí Thâm, thấy anh tựa trên ghế, ngoắc tay với mình.

Cô tới gần, cánh tay vòng lên cổ anh, chủ động hôn anh.

Sáng hôm sau, Từ Trí Thâm ra ngoài, còn Chân Chu do tối qua đi ngủ muộn, lại bị anh giày vò không còn chút sức lực nào, ngủ thẳng tới trưa mới dậy. Khi xuống lầu dưới, chị Đức đã chuẩn bị xong cơm cho cô, Chân Chu vẫn như bình thường, tự mình đi lấy chén đũa. Chị Đức vội vàng ngăn cản, ân cần đưa bát đũa cho cô, đứng ở bên cạnh, nói. “Trước đây không biết, còn bảo phu nhân giúp tôi chuyện này chuyện kia, may phu nhân là người tốt, không thính toán với tôi. Tôi nói này, cô và cậu Từ giống như một đôi trời sinh, hai người đều rất tốt, trai tài gái sắc.”

Chân Chu cười cười, cơm nước xong lên lầu về phòng thay quần áo, Vương sĩ quan đã ngồi trong xe chờ cô.

Cô và bác sĩ Johnson đã hẹn lịch, xế chiều tới chỗ của ông kiểm tra thêm lần nữa, cũng đồng ý giúp đỡ ông hoàn thành báo cáo khám và chữa bệnh.

Cô tới bệnh viện gặp bác sĩ Johnson, sau khi bác sĩ kiểm tra cho cô, còn chúc mừng cô, nói cô cho mình một bất ngờ lớn. Theo dự đoán của ông, từ nhỏ cô không có năng lực ngôn ngữ, ít nhất phải nửa năm mới có thể nói được, không ngờ trong thời gian ngắn ngủ, Chân Chu đã phục hồi khả năng nói chuyện, đây là một kỳ tích.

Chân Chu cảm ơn bác sĩ.

Johnson nhìn cô, cười nói. “Tôi nghe Đường nói trình độ Tiếng Anh của cô rất xuất sắc? Chuyện này cũng khiến tôi kinh ngạc, nhưng nhìn cô thế này cũng không kỳ lạ là bao, cô khác với những cô gái bình thường.”

Đường là người giúp bác sĩ huấn luyện ngôn ngữ cho Chân Chu.

Chân Chu nói vài câu, trước khi tạm biệt, Johnson nghĩ tới gì đó, thuận miệng nói. “Không biết cô Tiết có định đi làm không? Mấy hôm trước tôi có gặp một người bạn làm ở Anh Thương Công Hội, nghe cậu ấy nói ở trong ban phụ trách muốn tìm một thư ký người Trung, ngoại trừ thông thạo Tiếng Anh, còn biết xử lý tài liệu, có hiểu biết chút ít với quy tắc buôn bán, tìm mãi mà không tìm được người thích hợp.

Chân Chu giật mình.

“Đương nhiên cô là bạn Từ tiên sinh, chắc là không ra ngoài làm việc, mới rồi tôi thấy cô Tiết, không biết tại sao lại nghĩ tới chuyện này, thuận miệng nói với cô thôi, tôi cảm thấy cô sẽ làm được việc này.” Bác sĩ nhún vai.

Chân Chu lập tức nói. “Không phải đâu, tôi cũng đang muốn tìm một công việc, tôi cảm thấy công việc ngài mới nói tôi có thể làm được, cũng muốn thử một lần, cảm ơn ngài đã nhắc nhở. Có thể làm phiền ngài cho tôi cách liên lạc với người kia không?”

Johnson vui vẻ. “Không thành vấn đề, cô có thể tới thử một lần, để tôi gọi điện thoại giúp cô rồi đề cử cô với bạn tôi.”

Ông đi gọi điện thoại, một lát sau đưa cho Chân Chu tấm thẻ viết địa chỉ và số điện thoại, nói. “Cậu Đạo Sâm nói, nếu cô rảnh rỗi, hy vọng cô có thể tới chỗ cậu ấy để phỏng vấn, công việc kia đã để trống lâu rồi.”

Chân Chu đi ra bệnh viện, đưa thẻ cho Vương sĩ quan, bảo anh ta đưa mình tới đó.

Vương sĩ quan có hơi bất ngờ, nhìn cô một cái nhưng không hỏi thêm gì, đưa cô đi.

Tiền thân của Anh Thương Công Hội là Vạn Quốc Thương Hội, sau khi thương nhân người Anh sinh sống ở Trung Quốc tách ra khỏi Vạn Quốc Thương Hội, Anh Thương Công Hội trở thành một bộ phận trực thuộc đại sứ quán, địa điểm làm việc ở ngay trong đại sứ quán.

Chân Chu tới đại sứ quán Anh, nói rõ mục đích mình tới đây.

Geogre Đạo Sâm nhận được điện thoại của Johnson, biết cô tới đây nên bảo một thư ký người Anh đưa cô vào, tự mình tiếp đón Chân Chu.

Trái với chức vị của mình, trông Đạo Sâm còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng chỉ chừng 30, tóc vàng, cao gầy. Hắn xuất thân từ gia tộc quan ngoại giao, nhưng bản thân lại có hứng thú với thương nghiệp, sau khi tốt nghiệp đại học Oxford, bắt đầu dấn thân vào giới kinh doanh, quản lý hết mọi chuyện trong công hội, tất cả công việc hàng ngày đều do hắn phụ trách.

Khi hắn nhìn thấy Chân Chu,có chút  sửng sốt rồi quan sát cô một lúc lâu.

Chân Chu còn nhìn thấy được vẻ thất vọng trong hai mắt của hắn, nhưng vì Johson đã tự mình đề cử cô, cho nên rất lễ phép, sau khi mời Chân Chu ngồi xuống, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô.

Ban đầu thái độ của hắn có chút máy móc, chắc là muốn hỏi qua loa rồi đuổi người đi, nhưng sau khi tiếp tục nói chuyện với cô, vẻ mặt hắn trở nên chăm chú, hỏi Chân Chu một ít chuyện về Đông Á và Âu Mỹ, sau đó lại hỏi mấy vấn đề về buôn bán, nói với cô tiền lương và thời gian làm việc.

Hiển nhiên là Chân Chu đã khiến hắn vô cùng hài lòng.

“Cô Tiết, mặc dù cô còn rất trẻ tuổi nhưng tôi tin cô có thể làm tốt nhiệm vụ này, tôi rất vui khi cô tới đây nhậm chức. Nếu như có thể, tôi hy vọng cô mau chóng tới đây giúp tôi xử lý chuyện công việc.”

Hắn vươn tay về phía cô, khi bắt tay tạm biệt, đôi mắt lam kia nhìn cô chăm chú, tỏa ra sự dịu dàng.

Trên đường về nhà, Chân Chu cảm thấy rất thoải mái.

Tối hôm đó cô chủ động, Từ Trí Thâm và cô tự như lớp giấy mỏng bên ngoài bỗng nhiên bị chọc thủng, chỉ với thời gian ngắn ngủi mà quan hệ đã đột nhiên tăng mạnh, gắn bó như keo sơn.

Cô có cảm giác anh rất thích cô, hoặc là thân thể của anh rất thích cô. Thậm chí ở trước mặt chị Đức, anh cũng bảo cô là “Phu nhân ở quê mà người trong nhà cưới cho mình.”

Nhưng cũng không hơn là bao.

Ở những năm này, cái loại hôn nhân cũ “Phu nhân mà người trong nhà cưới cho mình” tới nơi sống theo kiểu châu Âu như Thiên Tân cũng chẳng có ý nghĩa gì, huống chi bây giờ hai người đã không còn quan hệ đó.

Có thể khi đó, anh chỉ giải vây giúp cô, che giấu thân phận cho cô ở trước mặt chị Đức.

Sau khi nói chuyện được, cô muốn tìm cho mình một công việc thích hợp.

Kiếp trước cô không để đàn ông nuối, bây giờ cũng không muốn dựa dẫm vào anh, muốn anh nuôi mình.

Có công việc rồi mới có thêm sức mạnh.

Khi cô có sức mạnh này rồi, cô vẫn có thể thản nhiên tiếp tục mối quan hệ với người đàn ông tên Từ Trí Thâm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN