Chưởng Thượng Kiều
Chương 64: Sâu trong hồng trần (23)
Khi Từ Trí Thâm quay về từ Đường Cô, trời đã trở tối, anh dặn dò tài xế. “Tới thăm Thạch đốc thúc đã.”
Mấy ngày trước Thạch đốc thúc về Thiên Tân, tối hôm nay Thạch phủ mở tiệc rượu, anh cũng được mời. Quan hệ của anh và Thạch đốc thúc rất tốt, còn xem như anh em kết nghĩa, chắc chắn là phải nể mặt ông mà tới.
Xe dừng ở Thạch gia, Thạch phu nhân nghe tin anh tới, vẻ mặt tươi cười tự ra cổng đón anh.
Thạch phu nhân họ Liễu, tuổi đã gần 40, sống cuộc sống an nhàn sung sướng nên thoạt nhìn bà cũng chỉ mới ba mươi, ba lăm tuổi. Thực ra bà không phải là vợ cả của Thạch đốc thúc, Thạch Kinh Luân gọi bà là mẹ nhỏ. Mẹ của anh ta, cũng chính là vợ cả của Thạch đốc thúc, đã qua đời nhiều năm trước vì bệnh tật, Thạch đốc thúc cũng có ý muốn cưới bà Liễu về làm phu nhân của mình nhưng bà lại lấy lí do xuất thân của mình thấp hèn, không chịu làm phu nhân, nhiều năm như vậy, Thạch phủ không có vợ lớn. Trước kia bà Liễu xuất thân thấp hèn, có lời đồn bên ngoài nói bà là đào kép nhưng lại hiểu biết rộng, sau khi vào Thạch gia, cho dù là công việc trong nhà hay bên ngoài, bà đều tự mình đảm đương, vô cùng tài giỏi. Vì vậy, trong ngoài Thạch gia, bà Liễu đều được mọi người gọi là Thạch phu nhân, thực ra cũng thành vợ lớn rồi.
“Làm phiền Thạch phu nhân quá.” Từ Trí Thâm đưa quà trong tay mình cho bà, liếc nhìn bốn phía, ngoài sảnh lớn cũng không thấy Thạch Kinh Luân đâu.
“Thạch đốc thúc mới về Thiên Tân, hôm nay có biết bao nhiêu khách quý tới, Thạch công tử đi tiếp khách rồi sao?” Anh thuận miệng hỏi một tiếng.
Thạch phu nhân cầm quà rồi đưa cho quản gia, tự mình dẫn Từ Trí Thâm đi vào trong, cười khổ. “Vài ngày trước, đốc thúc về Thiên Tân, sau khi trở về, đốc thúc nói chuyện đính hôn với cô Uông cho nó nghe, Kinh Luân nó không chịu, cãi nhau ầm ĩ với cha, làm đốc thúc giận, không cho nó ra ngoài. Kinh Luân không nghe lời, không chịu nhận sai với cha nó, đã mấy ngày trôi qua, đốc thúc không cho nó ra khỏi cửa, lại càng không cho nó đi gặp khách khứa. Tối hôm nay nhiều người tới, tôi cũng khuyên đốc thúc, trước để cho Kinh Luân ra ngoài gặp khách, tránh để cho người bên ngoài lại hỏi han, mà đốc thúc còn đang bực bội, không nghe lời tôi. Chuyện này vốn không định nói ra ngoài, nhưng đốc thúc vẫn luôn yêu quý cậu, từ trước tới nay xem cậu như người trong nhà, nếu như có thể thì cậu khuyên hai cha con nó, giúp tôi khuyên nhủ từng người, cha con không ai nhường ai, không biết nên giải quyết thế nào cho phải.”
Từ Trí Thâm “à” một tiếng. “Ra là như vậy, cha mẹ sắp xếp hôn sự, đương nhiên là vì lo cho con cái, trong chuyện này là Kinh Luân sai rồi, sau này gặp tôi sẽ khuyên cậu ấy.”
Thạch phu nhân gật đầu. “Tôi đã gặp cô Uông, thấy cô ấy đúng thật là tiểu thư khuê các, hiểu rõ lễ nghi, dáng dấp cũng tốt, đứa nhỏ Kinh Luân này ngay cả mặt mũi người ta cũng không chịu nhìn đã thẳng thừng từ chối, nghĩ tới Uông gia là thấy mất mặt….”
Vừa nói vừa đi vào trong, Từ Trí Thâm, Thạch đốc thúc và một số người quen nói chuyện với nhau, sau đó mở tiệc, xã giao xong, sau khi kết thúc, anh chào Thạch đốc thúc rồi ra về. Ra ngoài cửa lớn, anh lên xe lấy đồng hồ bỏ túi ra xem thời gian, đã hơn mười giờ, anh bảo tài xế lái xe về biệt thự. Ven đường có một người ăn mặc như người hầu, run lập cập đứng ở đó kiễng chân nhìn xung quanh, thoạt nhìn đã đứng đây đợi lâu rồi, thấy Từ Trí Thâm ra ngoài, nhanh chóng chạy lên trước, gọi một tiếng. “Từ trưởng quan.”
Từ Trí Thâm nhìn người đó, nhận ra là người hầu phòng ở nhà hát Đại Thăng.
“Từ trưởng quan!” Hầu phòng nở nụ cười, cúi đầu khom lưng. “Mấy hôm nay cô Kim biểu diễn ở trong nhà hát, mặc dù trưởng quan không tới nhưng cũng đã gửi hoa tới, bày ở trước cửa, ai cũng thấy, cô Kim bảo tôi nói lời cảm ơn với ngài thay cho cô ấy.”
Từ Trí Thâm từ chối cho ý kiến. “Có chuyện gì?”
Hầu phòng lấy một phong thư từ trong ngực ra, hai tay đưa lên, rồi xoay người chạy.
Từ Trí Thâm nhận lấy, lấy thư ra, nhìn thoáng qua, trầm ngâm một lát, bảo tài xế đổi tuyến đường, chạy tới nhà hát Đại Thăng.
Hát hí ở trong nhà hát vẫn còn chưa kết thúc, đèn đuốc sáng trưng, chiêng trống leng keng, giống như đang diễn một màn đấu võ. Tài xế đỗ xe, Từ Trí Thâm bảo anh ta chờ trong xe, không cần đi xuống, còn mình tới cửa nhà hát, quản lý thấy anh tới, lộ vẻ mặt vui mừng, vội vàng nghênh đón. “Từ trưởng quan tới rồi sao? Lâu rồi không thấy ngài.”
“Cô Kim đâu? Vẫn còn hát à?”
Từ Trí Thâm đi theo quản lý vào bên trong, hỏi.
“Vé đã bán rồi, mọi người ai cũng thích cô Kim, cô Kim nói, hát chết trên đài cũng không thể phụ lòng khán giả. Hơn nữa đã hát hai tối rồi, tối hôm nay vẫn lên sân khấu, mới rồi xuống tới nơi đã ngất đi, bây giờ đang nằm bên trong.”
Từ Trí Thâm nhíu mày lại, bước nhanh hơn.
Diện tích nhà hát rất lớn, phía trước là sân khấu, phía sau có một đại viện, trong viện yên tĩnh, là nơi ở của Tiểu Kim Hoa, bình thường cô ta không hay ở đây, khi cô lên sân khấu hát hí, nơi đây tạm dùng làm phòng hóa trang và phòng nghỉ.
Khi Từ Trí Thâm đi vào trong, Tiểu Kim Hoa đang tẩy trang, đổi quần áo lụa mềm mại thành quần áo bình thường, nằm trên giường, tóc rối tung xõa trên gối, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy, không nhúc nhích, tiếng bước chân vang lên, nghe người làm nói Từ trưởng quan tới, Tiểu Kim Hoa chậm rãi mở mắt, trên gương mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ, được người làm đỡ dậy, cố gắng đứng lên, xỏ giày thêu đi xuống đất muốn đón anh.
Từ Trí Thâm bảo cô ta nằm xuống, Tiểu Kim Hoa không chịu, ngồi bên mép giường.
Sau khi người làm đưa trà lên cũng lui ra ngoài, đóng cửa lại, căn phòng trở nên yên tĩnh.
“Sức khỏe không tốt còn cố hát làm gì? Sao rồi? Khám bác sĩ chưa?” Từ Trí Thâm đứng trong phòng, hai mắt nhìn về phía Tiểu Kim Hoa, giọng nói ôn hòa.
Mái tóc dài của Tiểu Kim Hoa rũ xuống bên hông, ánh đèn vàng chiếu trên đầu cô khiến khuôn mặt càng thêm tái nhợt, khác hẳn với cảm giác đáng yêu thường ngày.
“Hôm trước bác sĩ tới rồi, là tối hôm trước khi anh….” Cổ họng của cô ta hơi khàn khàn. “Trung y và Tây y đều đã khám rồi, bảo là cơ thể em yếu ớt, không có sức, bảo em nghỉ ngơi nhiều.”
Từ Trí Thâm gật đầu. “Không có chuyện gì lớn là tốt rồi, mới rồi quản lý nói ngày mai sẽ tìm người hát hí thay em, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Vậy sao được.” Tiểu Kim Hoa lắc đầu. “Có nhiều người mua vé tới xem em hát hí, vé cũng đã mua rồi…”
“Cơ thể em quan trọng hơn, nếu không thì bảo bọn họ trả vé, tổn thất tôi chịu.”
Tiểu Kim Hoa đưa mắt nhìn anh một lát, tay vịn thành giường, chậm rãi đứng lên, đi tới lấy một bao thuốc lá trong tủ khắc hoa văn tinh xảo, mở ra rồi đưa cho Từ Trí Thâm. “Hút đi, em biết anh thích loại thuốc này nên mấy hôm trước có mua một bao.”
Từ Trí Thâm mỉm cười. “Tôi không hút thuốc loại này lâu rồi, sau này đừng mua nữa.”
Tiểu Kim Hoa ngẩn ra, cái tay đưa bao thuốc lá ngừng lại giữa không trung, chậm rãi buông xuống.
Hai tay anh đút vào túi quần. “Ở đây cũng rất yên tĩnh, cơ thể em đã khỏe rồi thì đi nghỉ sớm đi, tôi còn có chuyện, đi trước.”
Anh gật đầu với cô, xoay người ra khỏi cửa.
Tiểu Kim Hoa yên lặng nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên bước nhanh về phía anh, ôm chặt lấy anh từ phía sau, dán mặt vào lưng anh, hai mắt nhắm lại.
“Trí Thâm…Anh không thể ở lại đây một đêm sao….Em biết trước kia là do em sai, không nên vọng tưởng những thứ mình không thể có. Nhưng mấy năm nay tuy anh không cần em nhưng em vẫn luôn sạch sẽ. Em hiểu anh, biết anh là người trọng tình trọng nghĩa, nếu không anh đã không để ý tới em lâu rồi. Em cũng không mong muốn gì hơn, sau này nếu anh cưới vợ, em sẽ không gây phiền toái cho anh nữa, chỉ xin những khi rảnh rỗi anh có thể tới chỗ của em thăm em một chút là tốt rồi…Em thực sự yêu anh…”
Nước mắt lăn xuống trên gò má cô, giọng nói cô run rẩy.
Từ Trí Thâm hơi khựng lại, kéo bàn tay đang ôm mình ra, quay người sang, vẻ mặt bình thản. “Nếu em hiểu tôi thì em nên biết từ trước tới nay tôi không thích người khác gây khó dễ cho tôi, cho dù trên phương diện nào. Sở dĩ tôi còn tới thăm em tới bây giờ là vì trước đây không thân thiết gì nhưng em lại mạo hiểm cứu tôi. Mới rồi tôi hiểu ý của em, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng nghe em nói những lời như vậy.”
“Hơn nữa…”
Anh liếc nhìn mấy bó hoa tươi trong phòng.
“Người ngưỡng mộ em rất nhiều, nếu có thời gian, em nhanh chóng suy nghĩ chuyện cả đời của mình đi, đừng lãng phí thời gian với tôi. Nghỉ ngơi đi, tôi đi đây.”
Nói rồi anh đi khỏi phòng.
Tiểu Kim Hoa ngạc nhiên, môi run lên, một lát sau vẫn không nhúc nhích.
….
Mấy buổi tối nay, Từ Trí Thâm có chậm cũng về nhà trước mười giờ.
Hôm nay đã hơn 11 giờ mà anh vẫn chưa về, cũng không gọi điện thoại báo tin.
Chân Chu nằm trên giường trong phòng anh, không ngủ yên, tới thư phòng của anh cầm một quyển từ điển Anh – Trung thật dày, nằm trên giường lật đi lật lại cho qua thời gian, vừa lắng tai nghe âm thanh bên ngoài.
Hơn 11 rưỡi, dưới lầu vang lên âm thanh, cô vội vàng xuống giường ra ngoài mở cửa, thấy Từ Trí Thâm đang bước lên cầu thang đi tới phòng ngủ, cô dựa vào cửa, hai tay để phía sau, cười híp mắt đứng đó chờ anh.
Hai mắt Từ Trí Thâm nhìn cô chằm chằm, vội vã bước về phía cô, ôm chặt cô, đóng cửa, áp cô lên cửa, cúi đầu hôn cô.
Chân Chu khẽ cười ha ha, giãy giụa tránh nhưng không thoát, bị anh kéo vào trong phòng tắm tắm chung với anh, sau đó lại bị anh ôm lên giường, buông cô xuống, vỗ vỗ cái mông cô.
Chân Chu không có cái nào khác, bĩu môi ngoan ngoãn nằm yên, anh “làm” cô từ phía sau tới nỗi mệt lả, cuối cùng mọi chuyện xong xuôi, anh ôm cô trong ngực, nhắm mắt lại lười biếng nói. “Học xong Thiên Tự Văn rồi sao? Chuyển sang học tiếng nước ngoài?”
Thực ra Chân Chu cố ý để từ điển trên tủ đầu giường, còn dùng tiếng Anh nói “Em yêu anh.”
Từ Trí Thâm phì cười, cơ thể mới được thỏa mãn, đôi mắt sáng rực liếc nhìn cô, xoa xoa gò má cô tới nỗi đỏ ửng. “Đứa ngốc, học xong rồi nên mới nói với anh thế sao? Học nhiều vậy làm gì, muốn ngồi luôn lên đầu anh à?”
Chân Chu tránh tay anh. “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ, nói đi.”
Tay anh đổi sang sau lưng cô, nhắm hai mắt lại.
Chân Chu ôm eo anh, cằm đặt trên lồng ngực anh, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nói. “Hôm nay em tới chỗ bác sĩ Johnson, biết được bên Anh thương công hội muốn tìm một nhân viên công tác người Trung Quốc, yêu cầu về tiếng Anh không cao, chỉ nghe những câu đơn giản là được, em rất có hứng thú, bảo bác sĩ giới thiệu em, người bên kia nể mặt bác sĩ nên cũng đồng ý…”
Cô vừa nói vừa lén nhìn anh.
Từ Trí Thâm mở mắt, chân mày cau lại, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chân Chu vội vàng giơ tay lên xoa xoa lồng mày của anh. “Anh hãy nghe em nói, trước kia cha em là tiến sĩ, anh cũng biết rồi. Khi em còn bé, cha em nhậm chức ở Bắc Kinh, thường phải giao thiệp với người nước ngoài, tư tưởng của ông ấy cũng tiến bộ, hướng về chế độ phương Tây, cũng vì thế nên mới bị người ta hãm hại, đội trên đầu cái tội danh phản nước. Em ở Bắc Kinh với cha mấy năm, cha từng mời một người nước ngoài dạy tiếng Anh cho anh trai em, anh trai em không thích nhưng em lại cảm thấy rất thích, lén đứng ở một bên nghe, trí nhớ em rất tốt, tới bây giờ còn chưa quên, hơn nữa bác sĩ huấn luyện ngôn ngữ của em cũng là người nước ngoài, ông ấy khen em có thiên phú về ngôn ngữ, chẳng những hồi phục nhanh, học tiếng Anh cũng nhanh, cả ngày anh đều bận rộn, em ở nhà không có chuyện gì làm, chi bằng tới đó làm việc, mở mang hiểu biết, xem như là…”
“Không được! Em tìm làm gì? Anh không nuôi được em à?”
Chân Chu chưa nói xong, Từ Trí Thâm đã bác bỏ, vẻ mặt không vui.
Chân Chu đã đoán ra anh có phản ửng như vậy, chỉ là còn mạnh mẽ hơn so với tưởng tượng của cô, cô cắn môi, buông tay ôm anh ra, xoay người sang, đưa lưng về phía anh.
Từ Trí Thâm xoay người nhìn tấm lưng của cô, há miệng ra cắn một cái, Chân Chu né tránh không cho anh đụng, anh suy nghĩ một lát, kéo cô vào lồng ngực mình, giọng nói cũng chậm lại, dụ dỗ. “Tình hình bên ngoài loạn như thế, em lại ngốc như vậy, không biết gì cả, sao anh yên tâm để em ra ngoài làm việc được? Anh đã bận rộn rồi, sứt đầu mẻ trán cả ngày, em còn muốn anh phải lo lắng cho em nữa sao? Ngoan nào, nghe lời anh, đừng tìm việc nữa, ở nhà chờ anh về thôi.”
Anh suy nghĩ một lát, bổ sung thêm. “Mấy hôm nay anh bận chuyện ở Đường Cô, hai ngày nữa là đại thọ 50 tuổi của đốc quân, anh không có thời gian bên em, biết em giận anh, chờ mọi việc xong xuôi, anh đưa em tới Thượng Hải đi chơi, được không?”
Trong lòng Chân Chu thấy phiền muộn, lại không biết làm sao với thái độ vừa đấm vừa xoa này của anh, không thể cứ mặc kệ sự phản đối của anh để đi làm được, ấm ức một lát, nghĩ lại, bỏ qua cơ hội lần này thì thật đáng tiếc, nhưng vẫn còn có cơ hội lần sau. Nếu như anh đã phản đối mãnh liệt như vậy, vậy trước tiên cô không đi làm nữa, ở nhà học “Tiếng Anh” cho tốt, sau này nếu có chỗ dùng đến cũng không thấy bối rối.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô cụp mặt lại, khẽ ừ.
Từ Trí Thâm vô cùng hài lòng, sờ đầu cô, hôn lên cái miệng nhỏ. “Ngoan, sau này muốn gì thì nói với anh là được. Anh không thương em thì thương ai?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!