Chuyện Cũ Của Bạch Dương - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
80


Chuyện Cũ Của Bạch Dương


Chương 31


Một mối tình mới manh nha đã lụi tàn.

Tưởng Hiểu Lỗ khi đó là một cô gái chỉ biết mặc quần jeans và giày thể thao vận động, đeo ba lô hai quai màu xám, ngày ngày qua lại giữa ký túc xá và lớp học.

Cô không phải sinh viên vô cùng nghiêm túc, thậm chí đôi lúc còn rất đãng trí.

Lúc đi học, cô luôn ngồi ở ba dãy cuối lớp, thích dùng tay trái chống đầu, tay phải xoay bút, anh đứng trên bục giảng bài, lúc cô hứng thú sẽ ngẩng đầu nhìn, còn phần lớn thời gian thì đều cụp mắt, nhìn chằm chằm vở ghi chép.

Chỉ khi anh chiếu phim tài liệu hoặc tin tức trong lớp, cô mới hơi ngồi thẳng người, thể hiện được chút thái độ đàng hoàng.

Hoa Khang năm đó là tinh anh cao cấp du học Anh trở về, phong độ đầy mình, áo sơ mi trắng không nhiễm bụi trần, áo gi lê 3 nút, giày da sáng bóng, ra vào lớp học luôn ga lăng mở cửa cho các sinh viên.

Tiết anh dạy luôn luôn có sinh viên lớp bên cạnh đến nghe giảng.

Thử hỏi một giáo viên như vậy, có sinh viên nào không thích, không sùng bái? Thái độ của anh cũng luôn khoan dung, em tới nghe giảng, thầy hoan nghênh, em không thích, thầy chỉ cười cười cho qua.

Nhưng trong lớp lại có một sinh viên không xem trọng anh như vậy, anh thực muốn biết nguyên nhân. Lần đầu tiên đi dạy, anh muốn biết mình không tốt chỗ nào để dễ dàng được người ta tiếp nhận.

Thế là vào một lần tan học, anh từ từ bước tới cạnh Tưởng Hiểu Lỗ, mỉm cười dò hỏi, hình như em không quá thích môn này nhỉ.

Tưởng Hiểu Lỗ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là mất tự nhiên, vội dùng tay che những cái tô vẽ linh tinh trên vở. Nhịn hồi lâu, cô mới cúi đầu thành thực nói, em nghe không hiểu.

Toàn bộ bài giảng đều bằng tiếng Anh với nhiều từ chuyên ngành số lượng lớn, tốc độ Hoa Khang nói chuyện lại rất nhanh, điều này khiến Tưởng Hiểu Lỗ chỉ có trình độ tiếng Anh cấp sáu đại học chịu không nổi.

Hoa Khang kinh ngạc, từ đó về sau, tốc độ giảng bài của anh rõ ràng chậm hơn, lúc phát âm từ phức tạp anh sẽ lặp lại hai lần, còn dùng tiếng Trung ghi chú lại trên bảng.

Ánh mắt anh luôn vô tình hay cố ý quét qua Tưởng Hiểu Lỗ, mỉm cười, ý là, lần này em có thể nghe hiểu chứ?

Bị chỉ điểm như vậy, cô không dám tìm cớ nữa, quãng thời gian đó cũng là một tháng trình độ tiếng Anh của cô tăng vùn vụt.

Dần dà, Hoa Khang phát hiện tuy Tưởng Hiểu Lỗ không ham học nhưng rất biết tỏ thái độ, cũng có chút khôn vặt.

Lúc nói chuyện với bạn, cô cười rất sảng khoái, như ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào tim.

Cô rất nghiêm túc, tất cả bài tập, tên Tưởng Hiểu Lỗ của cô luôn được viết bằng tiếng Trung rõ ràng từng nét.

Cô rất thành thật, thỉnh thoảng bị gọi trả lời câu hỏi, chỗ không biết sẽ không bao giờ nói bậy, chỉ nhìn anh lắc đầu, nói, thưa thầy, em xin lỗi.

Lớp của anh mỗi tuần chỉ có hai buổi, như thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Trước khi giao lưu kết thúc, nhà trường có một buổi liên hoan đưa tiễn, các sinh viên tới giao lưu phải lên biểu diễn tiết mục, nhà trường chỉ thị là phải cùng đồng bào khuấy động bầu không khí tốt, sôi nổi.

Tưởng Hiểu Lỗ bất đắc dĩ chọn một ca khúc.

Một ca khúc rất kinh điển của phim truyền hình Hongkong, toàn bộ đều bằng tiếng Quảng, Tưởng Hiểu Lỗ mỗi ngày trừ đi học thì là trốn ở một nơi vắng vẻ mặt ủ mày chau nghe hết lần này đến lần khác, lén luyện phát âm.

– Êm__em?

– Iu êm____yêu em?

Nói thế nào cũng thấy kỳ cục sao sao á.

Hôm đó là một buổi trưa, phía sau một cây đại thụ trên sân cỏ, Hoa Khang lặng lẽ đứng sau cô, nhẹ nhàng sửa lại.

– ‘Anh yêu em.’

Tưởng Hiểu Lỗ giật mình, vội gỡ tai nghe xuống, đứng dậy:

– Thầy Hoa.

Hoa Khang mỉm cười ngồi cạnh cô, chỉ chỉ lời bài hát trong tay cô, dùng tiếng phổ thông hơi không quen thuộc giảng giải:

– Chữ thứ nhất, nhẹ chút, chữ cuối cùng, nặng, nhấn giọng.

Nói rồi, anh làm mẫu tiêu chuẩn.

Tưởng Hiểu Lỗ học vẹt lặp lại tròn vành rõ chữ một lần, lần này tiến bộ hơn rất nhiều.

Hoa Khang vỗ tay cho cô.

Anh lại cầm lấy lời bài hát, dùng bút đánh dấu những chỗ cần chú ý phát âm, dạy cô:

– Em rất thông minh, chỉ là không quá tập trung, nếu chăm chú làm việc, chắc chắn sẽ phát triển vượt bậc.

– Cám ơn thầy.

Không biết ánh mặt trời hôm đó quá nóng hay ba chữ trong lời ca quá mờ ám mà mặt Tưởng Hiểu Lỗ đỏ bừng.

Hoa Khang bất ngờ nhìn cô, hồi lâu, lại cúi đầu:

– Không cần xa lạ với thầy như vậy.

Anh đưa tờ giấy đã ghi chú xong cho cô:

– Sau này mỗi buổi trưa nếu em rảnh, thầy sẽ ở đây dạy em tiếng Quảng.

Lời này Tưởng Hiểu Lỗ không để trong lòng.

Nhưng không ngờ ngày hôm sau Hoa Khang thật đợi cô dưới gốc cây, sửa phát âm cho cô.

Tưởng Hiểu Lỗ ôm giáo trình, dở khóc dở cười vì thái độ nghiêm túc của Hoa Khang.

Hết cách, cô đành nhắm mắt đi tới. Hoa Khang mỉm cười, chủ động đưa qua 2 bình nước khoáng đã chuẩn bị xong.

– Chúng ta bắt đầu nhé?

Sau khi sửa phát âm, lúc rảnh rỗi tán gẫu, Hoa Khang sẽ chủ động kể cho Tưởng Hiểu Lỗ nghe về phong thổ Hongkong, về mì vằn thắn chỗ nào ngon, về những chuyện lý thú khi anh du học ở Anh.

Mười ngày ròng rã.

Cuối cùng lúc tạm biệt, Tưởng Hiểu Lỗ hơi do dự, cuối cùng to gan hỏi:

– Thầy Hoa, có phải thầy có tâm sự không?

Hoa Khang ngớ người, cười khổ:

– Rõ lắm à?

Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu.

Hoa Khang gỡ kính mắt xuống, mệt mỏi day trán.

Nói lời tận đáy lòng:

– Hiểu Lỗ, anh mệt lắm.

Tưởng Hiểu Lỗ nghiêm mặt.

Không phải thổ lộ của thầy giáo với học trò, thái độ của Hoa Khang giống cách nói chuyện của một người đàn ông dành cho người con gái mình tin tưởng và ỷ lại hơn.

Cuộc sống ở nước Anh của anh không hề như ý, vì sai sót trong công việc nên anh bị sa thải, sau đó còn để lại một món nợ lớn.

Chật vật về Hongkong, được một thương nghiệp tài chính nhắm trúng, đạt thỏa thuận làm người quản lý bù nhìn, họ đầu tư vào tin tức đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió, không thể không gánh hư danh nổi tiếng.

Vợ anh muốn ly dị chia tài sản với anh, bị tòa kiện tụng, ngày nào cũng bận mời luật sư, lên tòa án, chờ xét xử, anh còn có đứa con trai hai tuổi đi theo.

Trước mặt mọi người, anh là giáo sư Hoa tri thức đầy bụng, tài hoa hơn người; sau lưng mọi người, anh là một người chồng người cha vì công việc vì cuộc sống mà gánh vác trách nhiệm nặng nề.

Nói đến chỗ xúc động, Hoa Khang thẳng thắn thừa nhận, Hiểu Lỗ, anh thích em.

Lúc ở bên em, anh luôn cảm thấy mình như trở về thời đại học, tâm thái vô cùng trẻ trung.

Quan hệ thầy trò như vậy, những lời như vậy, Tưởng Hiểu Lỗ ngốc đến đâu cũng nhận ra sự thay đổi tinh tế giữa hai người.

Anh là thầy giáo, là một người đàn ông lớn hơn cô mười mấy tuổi, nói chuyện lịch thiệp dí dỏm, biết tôn trọng phái nữ, thậm chí đầy cảm giác thần bí, tất cả đều khiến Tưởng Hiểu Lỗ chưa bước chân ra khỏi cổng trường đại học, chưa hiểu sự đời, dao động.

Cuối cùng, Hoa Khang hỏi cô, em có từng nghĩ sẽ ở lại Hongkong không?

Ở Hongkong tiếp tục học chuyên sâu lên nghiên cứu sinh. Nếu em đồng ý, anh sẽ giúp em.

Tưởng Hiểu Lỗ hoảng hốt:

– Em chưa từng nghĩ.

Hoa Khang đứng dậy, nghiêm túc nhìn cô chăm chú, cuối cùng hôn nhẹ lên trán cô, vậy em cứ từ từ nghĩ nhé, nghĩ xong thì tới tìm anh. Anh chờ đáp án của em.

Hai thành phố, một thành phố cô sống mười mấy năm, có người thân, có bạn bè, có rất nhiều thứ cô quen thuộc.

Một thành phố khác, hoàn toàn xa lạ, nhưng có thể giúp cô thoát khỏi hiện trạng ăn nhờ ở đậu, có thể khiến cô hoàn toàn độc lập, có ước mơ và tiền đồ tốt đẹp tương lai.

Tưởng Hiểu Lỗ trăn trở trằn trọc, suy nghĩ rất lâu.

Sắp kết thúc đợt giao lưu, cuối cùng cô lấy dũng khí đi tìm Hoa Khang thì tình cờ gặp vợ và con anh ở trường.

Hai vợ chồng ở bên kia phố cãi vã vì vấn đề phí nuôi dưỡng, người vợ cương quyết không buông, Hoa Khang từ đầu đến cuối luôn nhẫn nại, thậm chí mỉm cười nhìn con trai mình, khoảnh khắc ấy, Tưởng Hiểu Lỗ hốt hoảng bỏ chạy.

Cô cảm thấy mình vô cùng xấu hổ, như một người phá hoại gia đình người khác.

Nhìn đứa trẻ kia, cô sẽ nhớ mình khi còn nhỏ.

Gắng gượng dựa vào tường, Tưởng Hiểu Lỗ che ngực, thở dốc.

Đêm hội tiễn đưa ấy, Hoa Khang trong danh sách khách mời ngồi dưới sân khấu, lòng đầy chờ mong nhìn Tưởng Hiểu Lỗ.

Trong tiếng vỗ tay vui vẻ của mọi người, cô lên sân khấu khom người, cầm micro, nở nụ cười rực rỡ.

Nụ cười của tuổi trẻ, tinh khôi, thoải mái.

Cô gật đầu ra hiệu.

Nhạc vang lên___

Tiếng Quảng tiêu chuẩn từ từ tuôn ra, mang theo chút không tự nhiên của lần đầu lên sân khấu.

“Chầm chậm nhìn lại

Đêm ấy chúng ta từng thuộc về nhau

Thật may vì có anh

Trao tặng trái tim em ánh nắng rực rỡ ấy

…” (1)

(1) Trích bài hát “Thiên thiên khuyết ca”, lời bài hát do Kimmy Tr dịch.

Một khúc “Thiên thiên khuyết ca”, thích hợp nhất với mùa tốt nghiệp đau thương ly biệt.

Hoa Khang dưới sân khấu từ từ thu lại ý cười, bàn tay rũ bên hông nắm chặt, nỗi cay đắng muôn vàn dần lan ra.

Cô từ bỏ bài hát đã luyện đi luyện lại nhiều lần trong mười ngày, từ bỏ hồi ức mười ngày qua với anh.

Cô đang dùng loại phương thức uyển chuyển này để từ chối anh, cảm tạ những ưu ái và ân tình của anh.

Tưởng Hiểu Lỗ trên sân khấu cầm micro hát rất sinh động, xuất thần, gò má thiếu nữ hồng hồng, giọng hát dịu dàng đắm say.

“Tương lai dù có ngàn ngàn khúc ca còn khuyết

Phiêu vu trên con đường của em nơi phương xa

Tương lai dù có ngàn ngàn đêm sao

Sáng hơn cả ánh trăng tối nay

…”

Tưởng Hiểu Lỗ nhắm mắt lại, lòng thầm nhủ.

Cuối cùng hãy để em gọi thầy một tiếng “thầy”, mong con đường phía trước của thầy gặp dữ hóa lành, tương lai xán lạn.

Tạm biệt.

Chuyện cũ ngày xưa, giờ đây nhớ lại, vẫn rõ ràng trước mắt.

Tưởng Hiểu Lỗ từ từ đứng dậy, bình tĩnh ung dung, vẫn tiếng xưng hô của nhiều năm về trước:

– Thầy Hoa_____

Hoa Khang bị năm tháng rửa tội, khó nén tang thương nơi khóe mắt, nhưng nụ cười vẫn ôn hòa như trước:

– Gọi một tiếng “thầy” mà không chịu qua chào gì hết.

Một tay anh đưa ra giữa không trung, định ôm một cái xã giao lịch sự:

– Sáu năm rồi, đã lâu không gặp.

Tưởng Hiểu Lỗ cười bước tới, hào phóng cho Hoa Khang một cái ôm ngắn ngủi:

– Đã lâu không gặp.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Khoa nhìn chằm chằm về phía Tưởng Hiểu Lỗ, không chớp mắt.

Ông Chu ho khẽ một tiếng, ở sau lưng túm lấy cổ tay Thẩm Khoa đưa đi.

Thẩm Khoa vô cùng kinh sợ:

– Sếp, tình hình gì thế? Mối tình đầu?

Ông Chu giơ ly đế cao lên, lắc lắc:

– Tình nhân gặp lại, vô cùng đỏ mắt.

Thẩm Khoa không thể tin nổi:

– Nhưng chị Tưởng kết hôn rồi!

Ông Chu trấn định:

– Chồng cũng không phải cậu.

Thẩm Khoa cảm thấy tam quan biến đổi:

– Đó là sai lẽ trời mà!!!

Ông Chu cười châm chọc:

– Trước tiên cậu ói ra số tiền phí công tác tham nhũng rồi hãy nói với tôi về lẽ trời.

Thẩm Khoa xin tha:

– Sếp thắng.

Dưới chân là cảnh đêm neon rực rỡ, có thuyền từ từ chạy nơi bến cảng, tượng trưng cho cuộc sống về đêm đa dạng phong phú của Hongkong vừa mới bắt đầu.

Giọng chất phác của Hoa Khang khẽ vang lên:

– Năm thứ ba sau khi em đi, anh trả xong hết nợ, rời khỏi công ty đó, thành lập tập đoàn Mỹ Vinh bây giờ.

– Ban đầu nó rất nhỏ, chỉ hơn 30 mét vuông, thuê một nhà dân, sau đó giúp người ta làm hai đơn hàng thương vụ M&A (2), hợp tác với thương nghiệp thành lập quỹ ngân sách, khai triển nghiệp vụ tín thác.

(2) M&A (Mergers and Acquisitions): mua bán và sáp nhập.

Giọng đàn ông ung dung điềm tĩnh, nói với người phụ nữ bên cạnh về những trải nghiệm của mình mấy năm qua:

– Hồi đó em từng nói trên lớp, trọng điểm tín thác Hongkong là xí nghiệp gia tộc, thực lực họ hùng hậu, thời gian ủy thác dài, điều này phải cám ơn em.

Tưởng Hiểu Lỗ lắc đầu, rất nghiêm tốn: 

– Lúc đó đều là lời ấu trĩ thôi.

Hoa Khang trước sau luôn mỉm cười:

– Sau đó anh tái hôn, là một cô gái mở nhà hàng, rất giống em, nói tiếng phổ thông cực kỳ tốt, quê ở Thâm Quyến, tiếc là kết hôn không bao lâu thì cô ấy qua đời___

Nhắc tới chuyện thương cảm, Hoa Khang buồn bã:

– Khó sinh, con cũng không giữ được.

– Bây giờ anh chỉ có một mình, con trai đã lên tiểu học rồi.

Câu này mới là trọng điểm.

Hoa Khang hỏi Tưởng Hiểu Lỗ như bạn bè tán gẫu bình thường:

– Em thì sao, kết hôn chưa? Sống có tốt không?

– Rất tốt.

Tưởng Hiểu Lỗ bình tĩnh cong khóe môi, nhìn ra ngoài cửa sổ:

– Kết hôn mùa hè năm nay, cũng có một công việc rất thích.

– Ờ.

Hoa Khang không nói gì nữa.

Rất lâu__

– Lúc thấy danh sách tham dự, anh suýt không dám tin đó là em, mãi đến khi anh bảo người đi xác nhận rất nhiều lần mới tin, Hiểu Lỗ, em không biết anh mừng cỡ nào đâu.

Hoa Khang đánh giá cô.

Cô gái ngày xưa cột tóc đuôi ngựa đã trưởng thành như bây giờ.

Thành thục lý trí, khóe mắt đuôi mày đều đầy ý vị, mặc váy tinh tế và giày cao gót, điều khiến Hoa Khang mừng nhất là, vào khoảnh khắc cô quay đầu nhìn anh, tính trẻ con trong mắt cô vẫn chưa hề thay đổi.

Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu từ nội tâm:

– Có thể gặp thầy, em cũng rất mừng.

Hoa Khang cười sảng khoái:

– Đừng gọi anh là thầy nữa, gọi Hoa Khang hoặc anh Hoa ấy____

– Tiếng phổ thông của anh có phải tiến bộ rất lớn không?

– Cực kỳ lớn.

– Hết cách, nghiệp vụ hợp tác với đại lục ngày càng nhiều, con người luôn phải tiến bộ.

Hoa Khang thở dài:

– Chừng nào em đi?

– Ngày mốt.

– Có muốn đổi nghề không, rảnh rỗi có thể tới công ty anh tham quan.

Hoa Khang vẫy tay gọi người phục vụ, cầm hai ly rượu vang, đưa một ly cho Tưởng Hiểu Lỗ:

– Em biết đấy, anh luôn hi vọng em có thể làm cộng sự với anh.

– Gần đây anh được người khác nhờ vả, dự định thu mua, sáp nhập và tái tổ hợp (3) một xí nghiệp gia tộc có lịch sử mấy mươi năm, em tới, anh giao vị trí giám đốc chấp hành cho em.

(3) Thu mua, sáp nhập và tái tổ hợp (重组并购): Merger and Acquisition and Recombine.

– Không phải ở Hongkong____

Hoa Khang sợ cô từ chối:

– Bắc Kinh, Thượng Hải, tùy em chọn.

Tưởng Hiểu Lỗ nhận rượu vang, cười nhạt cụng ly với anh, chợt quay đầu, đụng phải ánh mắt thăm dò lén lút của Thẩm Khoa.

Thẩm Khoa vội nghiêm túc cụng ly với người khác:

– Khụ… cái này ngon nè.

Tưởng Hiểu Lỗ cười, xoay trở lại:

– Không.

Hoa Khang thử thuyết phục cô:

– Nghề này không có đồng nghiệp mãi mãi, chỉ có lợi ích mãi mãi. Bao gồm cuộc đối thoại hôm nay giữa hai ta, anh tin rằng sếp của em sẽ dành cho em càng nhiều hi vọng chứ không phải tò mò.

Tưởng Hiểu Lỗ cụp mắt rồi lại ngước lên, nói từng chữ rõ ràng:

– Nhưng có tình nghĩa.

Và có nhà.

Một tiếng thở dài yếu ớt, Hoa Khang cười khổ.

Buổi tối về phòng khách sạn, Thẩm Khoa bám đuôi Tưởng Hiểu Lỗ không tha:

– Chị Tưởng, anh ta là ai?

Mặt Tưởng Hiểu Lỗ không chút cảm xúc:

– Thầy giáo.

Thẩm Khoa căm giận:

– Thầy giáo nào mà tới đòi ôm? Chỗ chúng ta gọi là háo sắc!!!

Tưởng Hiểu Lỗ ăn nói hùng hồn:

– Cậu biết cái gì là lễ tiết không? Cũng giống như cậu nghỉ phép về công ty gặp đồng nghiệp nữ là muốn ôm vậy.

Đầu óc Thẩm Khoa chập mạch:

– Cái đó tôi kêu là sàm sỡ.

Tưởng Hiểu Lỗ cấp tốc phản công:

– Cậu cũng thừa nhận là cậu sàm sỡ hả?

– Tôi__

Thẩm Khoa đột nhiên mắc kẹt, luống cuống:

– Ôi, chị đang ngụy biện…

Tưởng Hiểu Lỗ tới phòng, đứng trong phòng, nói rõ ràng một chữ “cút”.

Cửa đóng sầm lại.

Chuông cửa lại vang lên.

Tưởng Hiểu Lỗ tưởng Thẩm Khoa không chịu buông tha, bèn để chân trần hung hăng đá cửa:

– Cậu vẫn chưa xong đúng không?

Cô gái ngoài cửa cười dịu dàng, tay cầm một hộp thuốc nhỏ:

– Cô Tưởng?

Tưởng Hiểu Lỗ sững sờ:

– Ơ… Chào?

– Tôi là trợ lý của anh Hoa, đây là thuốc anh ấy bảo tôi đưa cô, là bình xịt trị vết thương chân tốt nhất chỗ chúng tôi.

Trợ lý đưa qua rất lễ phép:

– Ngoài ra, anh Hoa còn nói, anh ấy ở phòng 2208, có gì phiền phức cô có thể đi tìm anh ấy.

Một lời nhắn đầy thâm ý.

Tưởng Hiểu Lỗ nhận, thần sắc phức tạp, cuối cùng vẫn mỉm cười cám ơn:

– Cám ơn, tôi biết rồi, cũng không có gì phiền cả.

Trợ lý hình như không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, lập tức hơi khom người:

– Chúc cô ngủ ngon.

Cửa đóng lại lần nữa.

Tưởng Hiểu Lỗ xoay người, dựa vào ván cửa, uể oải nhắm mắt lại, cười tự giễu.

Cô tiện tay ném thuốc vào thùng rác, bước vào trong toilet, xả nước ấm cuồn cuộn xối lên người mình.

Vào khoảnh khắc quay đầu, cô đột nhiên thấy thoải mái.

Cô từng yêu Hoa Khang ư, yêu hồ đồ, là bị hấp dẫn, là sùng bái, là khao khát, là khát vọng ích kỷ tận đáy lòng trong quá khứ muốn thoát khỏi gia đình, ở lại Hongkong. Là sự cảm thông với Hoa Khang.

Nhưng giờ thì khác.

Năm tháng thoáng qua, đổi dời, cô đã thành một người phụ nữ.

Có tư tưởng và linh hồn độc lập.

Có người thân, có gia đình, có người chồng mà cô yêu tha thiết.

Cô yêu Ninh Tiểu Thành.

Rất yêu.

Phòng 2208, ánh sáng lờ mờ.

Trên khay trà bên tay có rất nhiều tàn thuốc, trong gian phòng vắng vẻ, giọng ca nữ quen thuộc đầy cảm xúc lặp đi lặp lại.

“Thiên thiên khuyết ca”.

Hết lần này đến lần khác, không biết mệt.

Hoa Khang đứng trước cửa sổ, nhìn Hongkong dần thức tỉnh, cười khổ, ánh mắt đơn côi.

Xa xa vẳng tiếng còi dài,

Trùng trùng tâm sự cảm hoài người xưa.

Đây là lần thứ hai cô từ chối anh.

Lòng anh trừ đau thương còn có nỗi bất đắc dĩ vô tận đến từ một người đàn ông trải qua thăng trầm mưa gió, cả cơ thể và linh hồn đều không còn trẻ nữa.

Hoa Khang gỡ kính xuống, thầm nhủ, cuối cùng kết thúc rồi.

Lời tác giả: Hiểu Lỗ có lẽ là nhân vật thành thục nhất trong tất cả nữ chính của tôi, cô ấy có lịch sử, có người từng thầm mến, cũng có sự thiện lương và ích kỷ trong tính cách loài người.

Rất khó phân tích thấu triệt, cũng không biết rốt cục có viết được cảm giác đó hay không. Tôi sẽ cố gắng hết sức.

Bài hát “Thiên thiên khuyết ca”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN