Chuyện Cũ Của Bạch Dương - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Chuyện Cũ Của Bạch Dương


Chương 32


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

<tbody>

</tbody>

<tbody>

</tbody>

    Buổi chiều lên máy bay, buổi trưa từ chối lời mời cơm, cuối cùng có cơ hội ra ngoài đi dạo.
Thẩm Khoa đứng trước quầy hàng cầm thứ này thứ kia, so tới so lui, không quyết định được:
– Chị Tưởng, hai cái này đẹp không?
– Không cái nào đẹp hết.
Tưởng Hiểu Lỗ đang xem đồ nam, cầm một cái quần, lần lữa không quyết định. Bỗng nhiên đầu óc cô chợt lóe, ướm lên chân Thẩm Khoa.
Thẩm Khoa tưởng cô mua cho mình, nêu ý kiến:
– Không vừa, hơi dài.
Tưởng Hiểu Lỗ cúi đầu lục ví tiền, lẩm bẩm:
– Vừa, chân chồng tôi dài hơn chân cậu.
Thẩm Khoa chưa kịp thở ra, liếc xéo.
Trước đây đi công tác, nếu có cơ hội mua sắm, Tưởng Hiểu Lỗ luôn xuống tay rất tàn bạo, cái này đang giảm giá, cái kia là hàng mới, mua cái nào đây? Mua hết, cùng lắm tiền thưởng tháng sau trả vào thẻ tín dụng. Bây giờ ra ngoài, trong lòng nhiều thêm một người để lo nghĩ, cô ngược lại lại xem nhẹ chính mình.
Lúc thanh toán, Tưởng Hiểu Lỗ nhớ tới tấm thẻ trong ví, bèn đưa cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân quẹt lên máy, chưa đợi Tưởng Hiểu Lỗ hỏi thì hóa đơn unionpay đã được đóng dấu.
Tưởng Hiểu Lỗ kinh ngạc:
– Còn dùng được à?
Nhân viên thu ngân mỉm cười:
– Được chứ.
– Không quá hạn à?
Hóa đơn được đưa ra, nhân viên thu ngân đối chiếu rồi đưa viết cho cô:
– Thẻ này của cô là tài khoản tiết kiệm, không có giới hạn năm.
Lúc này Tưởng Hiểu Lỗ mới phát hiện mình bị Ninh Tiểu Thành lừa.
Thẻ của anh mà anh có thể không rõ là thẻ tín dụng hay thẻ tiết kiệm sao?
Tưởng Hiểu Lỗ không thèm giả tạo kiểu: ờ, anh cho em, em muốn rạch ròi với anh, dùng một lần rồi thôi, cứ dùng tiền của em.
Dù sao cho cũng cho rồi, anh cố ý nói quanh co lòng vòng chính là để cô tiêu xài hoang phí.
Tình thú giữa vợ chồng là phải biết quan sát đúng lúc, đồng thời thỏa mãn lòng hư vinh của anh.
Tiểu Thành nằm trên ghế ông lớn ngoài sân, khoác áo bông mỏng, lắc lư phơi nắng, thông báo có tin nhắn, anh cầm qua xem, cười cười, để trở về.
– Nè! Tao đang nói chuyện với mày đấy!
Võ Dương đạp một chân lên thanh ngang ghế, không cho anh lắc nữa, Ninh Tiểu Thành lảo đảo, suýt té.
– Bịnh à!!! Lực chân sao mạnh thế?
Võ Dương vội buông ra, Ninh Tiểu Thành lại nghiêng ngả, Võ Dương gãi gãi đầu xin lỗi:
– Hai ngày nay tao đánh bao cát quen.
Vẻ mặt Ninh Tiểu Thành khó chịu.
Võ Dương ngồi xổm xuống hỏi:
– Chuyện đó, làm sao giờ mậy?
– Tao cũng không biết.
Tiểu Thành cầm hộp thuốc trên bàn trà, rút một điếu ngậm vào miệng, nghĩ nghĩ, lòng buồn bực, lại tức tối rút ra:
– Bắt buộc phải đi?
Võ Dương gật đầu:
– Không còn đường thương lượng, nghe nói đã gửi báo cáo rồi.
– Haiz… đi thì đi.
Tiểu Thành cào cào tóc:
– Mày có thể làm gì nó? Nó nhất quyết muốn đi, mày có thể đánh gãy chân nó sao? Mày nói lý với nó, nói lớn thì nó vểnh mặt với mày, đó là công việc, nói nhỏ thì Hoắc Tích đi rồi, chờ tiếp, trong lòng nó khó chịu.
Bạn thân thời cởi truồng tắm mưa – Thẩm Tư Lượng vì bị kích thích trong nhà nên kiên trì đòi điều động công tác tới Cam Túc xa xôi ngàn dặm, chưa chắc khi nào về. Bọn họ không nỡ.
Võ Dương thương lượng với Tiểu Thành, xem có cách nào giữ cậu ta lại hay không.
Cách ư, hết cách.
Ai có thể theo ai cả đời, cuộc sống của mình phải tự mình sống, không ai cứu được.
– Buổi tối hai đứa mình đi xem nó thử?
– Tối không được, mai, buổi tối máy bay Hiểu Lỗ về, tao phải đi đón cô ấy.
– Được.
Võ Dương than một tiếng, ngồi xuống đất, móc trong lòng ra một tờ giấy, bên trên viết gì đó:
– Hồi nãy mày đọc đến đâu rồi?
Võ Dương dạo này yêu đương, bạn gái là giáo viên đại học, rất chuyện bé xé ra to, vì chút việc vặt vãnh mà Võ Dương làm cô ấy không vui, trong cơn nóng giận đã bắt cậu viết kiểm điểm.
Võ Dương dỗ cho cô ấy vui, dù sao cũng nhàn rỗi.
Ninh Tiểu Thành qua xem:
– Nói thiệt với tao, mày có tốt nghiệp tiểu học không vậy?
Võ Dương quăng viết, chửi bới, Tiểu Thành cười ha ha.
Võ Dương quê mùa thô kệch, cái gì cũng tốt, chỉ là chữ xấu như cua bò.
– Mày nhanh lên chút, chiều tao phải nộp đấy.
Tiểu Thành tìm được bản mẫu trên mạng, bắt đầu đọc:
– Thông qua sai lầm lần này, anh ý thức sâu sắc rằng mình…
Võ Dương viết từng nét từng nét, viết một hồi thì lo nghĩ:
– Thành, mày cũng tìm chút chuyện để làm đi.
– Cùng mày viết kiểm điểm hả? Tao biểu hiện tốt lắm, từ sau năm 8 tuổi đã không viết thứ này nữa. Còn trước 8 tuổi thì đều viết giấy cam kết.
Từng trang từng trang đều là lịch sử uất ức và sỉ nhục.
Cam kết với mẹ, không đá banh vỡ kính nữa.
Cam kết với cha, không dùng mũ lính của cha để hốt cát nữa.
Cam kết với giáo viên, không lười biếng, dùng ba cây viết hợp lại để viết bài nữa.
– Ý tao là, tìm một công việc đàng hoàng nghiêm chỉnh, mày đầu cơ cổ phiếu, thị trường chứng khoán luôn lúc tốt lúc xấu, lúc tốt mày hưng phấn, ngày ngày như uống thuốc lắc, nhưng lúc xấu thì sao? Mày mới bao lớn mà nhàn rỗi chờ phế bỏ hả?
Tiểu Thành dùng mũi chân đá đá thắt lưng quân đội trên eo Võ Dương:
– Vậy mày làm việc này là muốn làm cả đời hả?
Võ Dương suy nghĩ:
– Làm đến già, đến không nhúc nhích nổi thì nghỉ, ít nhất mỗi ngày như vậy đều sống rất chân thực.
Tiểu Thành hỏi ngược lại:
– Không cô đơn? Không chán ngấy?
Võ Dương phiền chán:
– Cô đơn, lúc mày đứng bên đường nửa đêm ngoài đường không có một chiếc xe, nhìn đèn đường, rất cô đơn; cũng chán ngấy, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều là những bài huấn luyện đó, chạy bộ, nằm ngửa gập bụng, nằm sấp chống đẩy, bắn bia.
Cậu đưa vết chai dày trong lòng bàn tay cho Tiểu Thành xem:
– Thời gian dài, mày sẽ cảm thấy chuyện này tuy chán ngấy nhưng mày đã quen rồi, nó ăn vào trong thịt, mày không làm sẽ thấy thiếu thiếu gì đó.
Võ Dương nhìn trời cảm khái, hiếm khi nói lời thâm tình:
– Nói sâu xa hơn, lúc cô đơn thì nhớ tới tụi mày, nhớ các anh chị em ở nhà ăn ngon ngủ ngon, còn tao đứng đó hứng gió, tại sao? Tại vì bảo vệ mọi người đấy, thật vĩ đại.
Tiểu Thành trịnh trọng vỗ vai Võ Dương, nhìn chằm chằm hỏi:
– Mấy ngày trước có phải chính ủy lại cho mày đi học không?
– Shit!
Võ Dương phủi mông đứng dậy:
– Cái thứ mày không thể nào tâm sự được, không nói nữa, không nói nữa được chưa? Coi như tao nhìn ra rồi, mày sợ ràng buộc, lười, lười từ trong xương!
Ninh Tiểu Thành cũng đứng dậy, cởi áo bông mượn của Võ Dương:
– Được, không nói thì không nói, tao cũng đi đây, chiều về tra thêm tí dầu vô xe.
Đi được hai bước, quay đầu, nhìn Võ Dương ngồi xổm dưới tàng cây, Tiểu Thành rất bối rối:
– Nè, nè.
– Gì?
Tiểu Thành cười ngoác mồm:
– Điều mày nói, tao sẽ suy nghĩ kỹ.

Nhóm Tưởng Hiểu Lỗ và ông Chu rời khỏi Hongkong, từ đầu đến cuối, tâm trạng ông Chu luôn không tốt mấy, chỉ đàm phán với Mỹ Vinh một nửa, Hoa Khang suy tính rất nhiều, hạng mục hợp tác dính đến lợi ích song phương nên không đưa ra quyết định cuối cùng.
Lúc tiễn họ đi, Hoa Khang đích thân theo đến đại sảnh khách sạn, bên ngoài có xe đang đợi.
– Hi vọng anh cân nhắc, Vi Đạt chúng tôi rất có danh tiếng trong ngành này, nếu anh muốn hợp tác thì chúng tôi là lựa chọn rất tốt.
Hoa Khang mỉm cười bắt tay ông Chu:
– Được, tôi sẽ cân nhắc.
Ánh mắt anh chuyển qua Tưởng Hiểu Lỗ, lại đưa tay về phía cô:
– Hiểu Lỗ, anh mong chúng ta còn có cơ hội gặp lại.
Tưởng Hiểu Lỗ cũng bắt tay, tiếp xúc ngắn ngủi:
– Được.
Hoa Khang nhân cơ hội nhỏ giọng nói:
– Anh cũng rất mong em có thể tới làm cộng sự với anh, không liên quan chuyện gì khác. Em biết đấy, nơi đó không hợp với em, em nên có không gian to lớn hơn để phát triển.
Buông tay nhau ra, Tưởng Hiểu Lỗ cười đoan trang:
– Anh Hoa, tạm biệt.
Hoa Khang nhìn cô sâu sắc, muôn vàn tâm sự, cuối cùng, đều hóa thành bao dung.
– Tạm biệt.
Trước khi máy bay cất cánh, Tưởng Hiểu Lỗ nhắn cho Ninh Tiểu Thành một tin về chuyến bay, anh không hồi âm, không biết có nhận được hay chưa, cô sắp về rồi, tâm trạng cũng trở nên vô cùng tốt.
Trước đây Tiểu Thành ra sân bay đón người đều là dừng xe bên ngoài, không hề bước xuống, đợi người lên xe liền đi, hôm nay tới đón, anh nghĩ Tưởng Hiểu Lỗ có lẽ nhiều hành lý, con gái đa phần đều muốn thể diện, chắc là hi vọng mình sẽ đứng chờ ở cửa ra.
Thế là anh đậu xe vào bãi, đi bộ vào.
Muộn 20 phút, Tiểu Thành chắp tay sau lưng đứng giữa đám đông, không hề thúc giục.
Xa xa có thể thấy Tưởng Hiểu Lỗ đang đẩy hành lý đi ra, cô luôn trò chuyện với Thẩm Khoa, mang giày cao gót đi như bay, có thể thấy, chân cô đã khỏi rồi.
– Hiểu Lỗ.
Tưởng Hiểu Lỗ quay đầu.
Ninh Tiểu Thành đứng ngoài cọc ngăn cách, chắp tay sau lưng, trời Bắc Kinh trở lạnh, anh khoác áo khoác bên ngoài áo sơ mi, rắn rỏi đứng đó, như hạc giữa bầy gà.
Tưởng Hiểu Lỗ cười, hô lanh lảnh:
– Anh Tiểu Thành!!!
Da gà Thẩm Khoa rơi lộp bộp:
– Ọe!
– Tôi gọi chồng tôi có gì mà ọe?
Tưởng Hiểu Lỗ vừa đẩy xe bước nhanh vừa cãi với Thẩm Khoa.
Thẩm Khoa vô cùng chê bai:
– Lại còn__anh Tiểu Thành?
– Chứ kêu gì, honey? Hay là cục cưng xà phòng bảo bối tâm can như cậu lưu tên bạn gái trong di động?
Thẩm Khoa cứng đờ:
– Sao chị lại nhìn lén việc riêng tư của tôi?
Tưởng Hiểu Lỗ thẳng thắn sảng khoái:
– Là lúc cậu ngủ tự vứt lên đầu gối tôi, muốn không nhìn cũng không được. Haiz, xà phòng là gì nhỉ? Là trơn bóng ư?
Mặt Thẩm Khoa đỏ bừng:
– Tưởng Hiểu Lỗ, chị xấu xa!
Tưởng Hiểu Lỗ vui vẻ đi đến trước mặt Ninh Tiểu Thành, cho anh một vòng ôm lớn không chút e thẹn.
Mặt cọ vào ngực anh, quyến luyến không rời.
Ninh Tiểu Thành đón lấy va ly và những chiến lợi phẩm lung tung của cô, mỉm cười:
– Thu hoạch phong phú nhỉ.
Thẩm Khoa và ông Chu cũng theo sau, hai người tách ra, Tiểu Thành gật đầu với họ:
– Giám đốc Thẩm, giám đốc Chu.
Ông Chu bắt tay Ninh Tiểu Thành, họ không mấy thân thiết nên đương nhiên nói chuyện rất khách sáo, chào hỏi hai tiếng rồi ông Chu và Thẩm Khoa đi trước.
Ninh Tiểu Thành và Tưởng Hiểu Lỗ ở phía sau trò chuyện về mục đích chuyến đi Hongkong lần này của cô:
– Không thành công, đối phương không quá muốn cho bên em, cuối cùng chỉ đạt thành tụi em có thể giới thiệu khách hàng đi xa làm nghiệp vụ, chia lợi nhuận theo phần trăm.
– Ông Chu có đồng ý không, làm đi xa thì các em và môi giới về tính chất đều như nhau, một người cao ngạo như ông ấy e là không phải muốn chút lợi nhuận đó.
Tiểu Thành phân tích đúng chỗ hiểm:
– Nếu hợp tác, tài nguyên đều trong tay các em, bên Hongkong cùng lắm chỉ đưa ra hạng mục, các em tiến hành, cần phê duyệt thủ tục ba bên, phiền phức, thà làm việc với tín thác xí nghiệp trong nước còn hơn, nếu anh là bên Hongkong, anh cũng không đồng ý.
Nếu anh là bên Hongkong.
Một câu nói vô tình khơi nỗi lòng Tưởng Hiểu Lỗ, khiến cô nhớ tới Hoa Khang.
Nhưng cô không nhắc tới, quá khứ đã là quá khứ, là chuyện của chính cô.
Dọc đường, Ninh Tiểu Thành vô tình nhắc với Tưởng Hiểu Lỗ:
– Em còn nhớ Vương Ba lần trước anh nói với em không, ông ấy cũng đi, em không gặp à?
Tưởng Hiểu Lỗ nhớ lại:
– Không có, rất đông người, em không chú ý.
– Ông ấy gọi điện thoại cho anh nói nhìn thấy em, nhưng đợt trước ông ấy chỉ mới gặp em một lần nên không dám nhận. Hỏi anh có phải em đang ở Hongkong không.
Tưởng Hiểu Lỗ hỏi:
– Ông ấy cũng tham gia hội giao lưu?
Tiểu Thành ừ, nói:
– Ngân hàng bên kia mời, muốn lôi kéo tiền dự trữ, qua chơi thôi.
– Ồ____
Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu, hơi thấp thỏm:
– Ông ấy nói gì với anh?
– Chỉ mấy câu khen linh tinh í mà.
Tiểu Thành lái xe, rất thản nhiên:
– Con người Vương béo không tệ, lần sau có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm.

Hoàng hôn, người phụ nữ rón ra rón rén ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tưởng Hoài đang ngủ, tay gắn kim tiêm và dây truyền dịch.
Vợ ông đứng ở cửa phòng, cầm điện thoại di động của ông, tim đập mạnh rồi bình tĩnh vài giây, bà mở máy, trên màn hình vẫn là hình hoa lê lần trước hai người chụp ở vườn cây.
Bà run rẩy tìm trong danh bạ.
Biên tập Lưu, Tiểu Triệu, Tống Mai, Huệ Tâm… ngón tay hơi dừng lại rồi tiếp tục lướt.
Sửa xe Đỗ, Hải Sinh, Trần Bằng…
Cuối cùng cũng tìm được.
Con gái Hiểu Lỗ.
Bà do dự chần chừ, nhắm mắt lại, bấm số.
Điện thoại di động hiển thị đang gọi.
Tút__tút___

Gian phòng lớn như vậy, trên đất ngổn ngang bừa bãi hành lý của Tưởng Hiểu Lỗ, giày da nam, váy, nội y…
Tiếng thở dốc vọng ra từ phòng ngủ.
Cô nằm trên giường, nửa thân trần, má đỏ ửng, cắn ngón tay, đầu Ninh Tiểu Thành tựa cạnh đầu cô, đang làm chuyện xấu.
Đầu lưỡi lướt qua____
Tưởng Hiểu Lỗ khẽ ngửa đầu, run rẩy.
Chuông điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, mặt đất chấn động.
Cô đẩy anh:
-…Anh để em bắt máy với.
Tiểu Thành trầm mặc vài giây, thỏa hiệp, nhưng vô cùng trẻ con dựa vào cô, đầu đụng đầu, nghe tiếng cô hít thở.
Tưởng Hiểu Lỗ đưa một tay lấy điện thoại, số lạ không quen biết:
– A lô?
Bên kia điện thoại không nói gì.
Tưởng Hiểu Lỗ hắng hắng giọng:
– Xin chào, ai thế?
Người vợ ở ngoài phòng bệnh, nghe điện thoại cuối cùng cũng nối máy, chợt cảm thấy chua xót, không kiềm được khóc nức nở:
– Con là Tưởng Hiểu Lỗ phải không?

Trả lời

Dùng đạo cụBáo cáo

<tbody>

</tbody>

96#
  Tác giả| Đăng lúc 5-10-2017 17:03:42 | Chỉ xem của tác giả

<tbody>

</tbody>

Chương 33
Chuyện này Ninh Tiểu Thành nói ra có lẽ bị người ta cười thúi mũi, mắt anh chăm chú nhìn tình hình giao thông, kỳ thực đang cân nhắc, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu.
Tưởng Hiểu Lỗ ngồi bên cạnh rất buồn bực:
– Anh đừng có cười!
– Anh không nín được.
Ninh Tiểu Thành khó nén bất đắc dĩ, vừa lái xe vừa lầm bầm làu bàu:
– Chuyện này là sao chứ.
Chuyện này là sao, là đang cùng vợ mình thắm thiết thì bị bố vợ ngắt ngang chứ sao, còn là một bố vợ nhiều năm chưa từng gặp mặt.
Dở khóc dở cười.
Quay ngược thời gian nửa tiếng trước___
– Con là Tưởng Hiểu Lỗ phải không?
Tưởng Hiểu Lỗ hơi ngồi dậy:
– Phải, dì là ai?
– Dì là… dì là…
Người phụ nữ đầu kia điện thoại cũng không biết nói thế nào, ấp úng:
– Dì là vợ của cha con.
Đầu Tưởng Hiểu Lỗ chưa phản ứng lại, cái gì?
– Triệu Tương Bình, vợ Tưởng Hoài.
Người phụ nữ bình tĩnh lại, nhận ra có lẽ mình quá thẳng thắn, bèn nói chậm:
– Dì lén gọi điện thoại cho con, có lẽ dọa con rồi.
Tuy Tưởng Hiểu Lỗ chấn động nhưng trong lòng đã linh cảm có lẽ Tưởng Hoài xảy ra chuyện gì:
– Dì nói đi, con đang nghe.
– Dì và cha con hiện đang ở Bắc Kinh, ông ấy bị bệnh thận đa u tủy (1), bác sĩ nói không tốt lắm, thực ra đã bị một thời gian rồi, chịu không nổi nữa mới đến, ông ấy không cho dì quấy rầy con, cũng không cho dì liên hệ với con, bác sĩ bảo nằm viện, đã đóng tiền hơn một vạn, mấy ngày nay tính cả tiền thuốc men và tiền xét nghiệm thì số tiền tiết kiệm trong nhà cũng gần đủ, nhưng sau này có thể còn phải phẫu thuật, con à, dì thật sự hết cách rồi…
(1) Thận đa u tủy: myeloma cast nephropathy, MCN.
Triệu Tương Bình nói, không kiềm được nước mắt:
– Dì nói với con, không phải để con bỏ tiền, tốt xấu gì con cũng qua thăm ông ấy đi, giúp được chút nào thì giúp, bao nhiêu năm nay, ông ấy luôn rất nhớ con, dì biết dì không xía được vào chuyện giữa hai cha con, nhưng con nói xem, bây giờ ông ấy nằm ở đó, lỡ sau này có ngày…, đây sẽ là tiếc nuối cả đời ông ấy.
Triệu Tương Bình nói lời này, một nửa là thật lòng thật dạ, một nửa là có chút ích kỷ.
Người phụ nữ bôn ba vì cuộc sống, không có con, chồng bệnh phải tốn hết tiền để dành mấy năm qua của hai người, không chữa thì không nhẫn tâm, mà chữa thì phải bán nhà bán cửa dưới quê.
Bán rồi, hai người già sống ở đâu đây?
Chữa bệnh xong còn tiền là tốt nhất, nhưng số tiền đó không đủ mua cái ổ nhỏ ở bất cứ đâu; chữa không khỏi, không giữ được Tưởng Hoài, một người phụ nữ như bà, lẽ nào cuối cùng phải đến viện dưỡng lão?
Nghĩ tới nghĩ lui suốt đêm, Triệu Tương Bình vẫn quyết định gọi số này.
Bất kể Tưởng Hiểu Lỗ có nhận Tưởng Hoài hay không, thử một lần, biết đâu có cơ hội.
Dù con bé không bỏ tiền giúp đỡ cũng không sao, đến thăm một chút, để con bé biết mấy năm nay cha nó luôn sống như thế, chưa từng quên con bé, xem như bà làm tròn trách nhiệm người vợ vì chồng.
Nhưng Tưởng Hiểu Lỗ là một người trọng tình cảm.
Cô vừa nghe liền vội hỏi:
– Ở bệnh viện nào?
Triệu Tương Bình nói:
– Bệnh viện trực thuộc đại học X.
Chỗ đợt trước Tưởng Hiểu Lỗ tới, cô đáp dạ, nói bây giờ con đi ngay, rồi cúp máy.
Vứt điện thoại lên giường, cô và Ninh Tiểu Thành nhìn nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh, đầu bên kia điện thoại nói gì Tiểu Thành đều nghe hết.
Nhìn nhau một lát, anh thở dài, đứng dậy mặc quần áo:
– Đi thôi__
Tưởng Hiểu Lỗ ngơ ngác:
– Đi đâu?
– Bệnh viện.
Tiểu Thành thắt dây nịt, dùng miệng ngậm áo sơ mi:
– Em nói em đi ngay mà?
Tưởng Hiểu Lỗ mờ mịt nhìn anh:
– Em nói? Em mới nói?
Xong rồi, lúc này Ninh Tiểu Thành mới phản ứng lại, Tưởng Hiểu Lỗ ngẩn ngơ.
Anh quỳ một chân trên giường, cúi người nhìn cô chằm chằm, vỗ vỗ mặt cô:
– Ban nãy là ai gọi điện thoại cho em?
– Ờ, ờ____đúng.
Tưởng Hiểu Lỗ cũng bò dậy:
– Phải đi xem sao.
Từ khi nhận điện thoại đến giờ chỉ mấy mươi giây mà không chân thực như một giấc mơ.
Vớ đại bộ đồ thể thao rộng rãi mặc vào, Tưởng Hiểu Lỗ theo Tiểu Thành ra ngoài.
Đến dưới lầu bệnh viện, đều là người nhà xách theo bữa tối và bệnh nhân, hỏi rõ là phòng bệnh nào rồi nhưng Tưởng Hiểu Lỗ lại không dám đi.
Cô do dự:
– Hay là… em… đừng đi? Đi nói gì giờ?
Ninh Tiểu Thành đi sau cô, không cưỡng ép:
– Nên nói gì thì nói nấy, điện thoại cũng gọi rồi, không đi thăm không thích hợp. Chuyện nhà em, nghe em.
Tưởng Hiểu Lỗ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn vào trong thang máy.
Trên lầu, Tưởng Hoài đang trò chuyện với bệnh nhân chung phòng, hoàn toàn không biết về chuyện sắp xảy ra.
– Cháu mấy tuổi rồi?
Ông từ ái nhìn cháu gái nhỏ trước giường bệnh nhân chung phòng.
– Sáu tuổi!
Bệnh nhân chung phòng năm nay hơn 70, bị sỏi thận nên nhập viện, bình thường có vợ con thay phiên chăm sóc, con trai bận, mỗi ngày chỉ tới vào buổi tối, hôm nay cháu gái tan học sớm nên đón qua thăm ông nội.
Ông ấy trò chuyện với ông:
– Ông bạn, từ đâu đến đấy?
Tưởng Hoài tựa trên giường bệnh:
– Thanh Đảo.
Bệnh nhân chung phòng gật đầu:
– Ồ, chỉ hai vợ chồng ông à? Tôi thấy mấy ngày nay bà ấy luôn chăm sóc ông, bà ấy rất tốt với ông.
Tưởng Hoài cười xấu hổ:
– Giúp đỡ lẫn nhau mà, con người cô ấy không thích nói chuyện nhưng đối xử với tôi rất tốt.
Bệnh nhân chung phòng lại hỏi:
– Trong nhà được mấy đứa con?
Tưởng Hoài im lặng rồi cười:
– Chỉ một đứa, con gái, bình thường bận công việc, tôi sợ con bé lo lắng nên không dám nói với con bé.
– Con gái tốt, con gái chu đáo. Nói là bận chứ chắc chắn trong lòng sốt ruột lắm đấy.
Bệnh nhân chung phòng không ngốc, thấy vẻ mặt Tưởng Hoài né tránh thì biết trong nhà chắc chắn có mâu thuẫn, bèn kéo đề tài quay lại:
– Thực ra, ở tuổi này của chúng ta, bệnh không nhất thiết phải phiền đến con cái, có y tá cũng tiện lợi. Con cái ngày nào cũng bận, tới làm gì chứ.
– Đúng, đúng.
Tưởng Hoài phối hợp, mỉm cười.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng ngoài phòng bệnh, cách một lớp kính.
Hai tay Triệu Tương Bình nắm lại, luống cuống:
– Nhiều người, tuần này phải đợi bác sĩ hội chẩn, xem tình hình, có thể phẫu thuật hay không tuần sau mới biết.
Tưởng Hiểu Lỗ hỏi:
– Bao lâu rồi?
– Haiz… nói ra thì cũng hơn nửa năm, chữa ở Thanh Đảo mấy tháng, ông ấy cũng không quá để tâm, làm trễ nãi.
Triệu Tương Bình không ngờ Tưởng Hiểu Lỗ tới nhanh như vậy, trong lòng kích động, nói chuyện rất gấp gáp:
– Kỳ thực mấy năm trước, ông ấy có đến Bắc Kinh thăm con, chỉ có dì biết, đã nhiều lần rồi, nhưng mẹ con sợ ảnh hưởng đến việc học của con nên chưa từng cho con gặp, mỗi lần ông ấy lại mang cho con nào táo nào đào, còn tôm nữa, sợ hết tươi nên bỏ vào thùng đá mang cho con.

– Nhưng lần nào đi cũng hai ba ngày là xách về y nguyên, tôm ươn, táo rữa.
Triệu Tương Bình chỉ nói một nửa.
Lần nào Tưởng Hoài cũng lén bỏ tiền vào bao thư, ông ấy giấu bà tích góp tiền.
Con gái lên cấp 2, một phần, cấp 3, một phần, đại học, lại là một phần. Nhưng trước giờ ông chưa từng đưa.
– Người già rồi, suy nghĩ nhiều, đã tới đây, không gặp con, trong lòng ông ấy chắc chắn khó chịu.
Triệu Tương Bình luôn mặc áo khoác đỏ, rụt rè:
– Con… vào xem xem nhé?
Từ đầu đến cuối, Tưởng Hiểu Lỗ luôn nhìn người phía sau tấm kính, nhìn rồi nhìn, chợt cô cúi đầu nói một câu “xin lỗi” rồi quay đầu đi.
Ninh Tiểu Thành cau mày, vội vàng đuổi theo.
Tâm Triệu Tương Bình nguội đi một nửa.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng ở khúc quanh hành lang, mắt đỏ lên, che miệng, mãi không lên tiếng.
Tiểu Thành bước nhanh đến trước mặt cô:
– Không muốn vào à?
– Không phải…
Tưởng Hiểu Lỗ lắc đầu đau khổ, nước mắt rơi ào ào, nói chuyện không hoàn chỉnh:
– Sân bay… em từng gặp… em không… không nhận ra…
Khóc không thành tiếng, hối hận.
Ninh Tiểu Thành nghe không hiểu:
– Cái gì?
Tưởng Hiểu Lỗ che miệng, run rẩy, lòng gấp gáp:
– Em, em từng gặp…
Tiểu Thành minh bạch:
– Em từng gặp họ ở sân bay?
Tưởng Hiểu Lỗ ra sức gật đầu, cả đời này cô cũng không quên được, cái áo khoác đỏ mà Triệu Tương Bình mặc và cái áo khoác kaki vắt lên ghế dựa trong phòng bệnh ấy.
– Ông ấy… cầm hành lý, hỏi đường nhân viên bảo an, chính là hỏi đường tới bệnh viện này.
Tưởng Hiểu Lỗ hận chính mình:
– Em ở ngay phía sau họ, lại còn… còn nhìn thật lâu…
Cô tuyệt vọng khóc:
– Nếu em biết, thì chắc chắn sẽ không đi… nhưng, nhưng, em không nhận ra.
Cô nhìn Tiểu Thành, tay chân luống cuống:
– Ông ấy thay đổi rồi…
Già đi, lùn đi, thay đổi không còn chút gì giống với người trong ký ức.
Ảnh avatar trong wechat luôn dừng lại ở dáng vẻ năm cô 3 tuổi, ông hăng hái bế cô.
Trong lòng Ninh Tiểu Thành cũng rất khó chịu, hàng lang người qua kẻ lại, anh vỗ vỗ vai Hiểu Lỗ, để cô vùi mặt vào người mình khóc.
– Con người luôn có ngày già đi, ông ấy không thể mãi mãi như em nhớ, nhiều năm không gặp, không nhận ra là rất bình thường.
Anh vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí:
– Em xem, lúc em còn nhỏ ấy, nhiều năm chưa gặp, em lớn rồi, thình lình nhìn thấy, anh cũng đâu nhận ra em.
– Không phải không phải!!!
Tưởng Hiểu Lỗ nắm chặt lấy lưng anh phát tiết:
– Chuyện này không giống!
Ninh Tiểu Thành xoa đầu cô:
– Vậy giờ em làm sao? Tới cửa rồi lại quay về?
Tưởng Hiểu Lỗ trầm mặc một phút, hít hít mũi, ngẩng đầu lên:
– Anh có thể cùng vào với em không?
– Được.
Tiểu Thành dùng tay lau nước mắt cho cô:
– Vào đừng khóc, bên trong đông người như thế, lại không phải bệnh nan y gì, em mà khóc thì ngược lại sẽ nghiêm trọng.
Thấy hai người đi về, Triệu Tương Bình chợt đứng dậy khỏi băng ghế ở cửa, đôi mắt vốn không ôm hi vọng giờ lóe lên nước mắt mừng vui.
Tưởng Hiểu Lỗ gật đầu với bà.
Triệu Tương Bình kích động, đi tới vặn mở cửa phòng bệnh:
– Lão Tưởng.
Tưởng Hoài đang lấy táo cho cháu bé của bệnh nhân giường bên cạnh ăn, dừng lại:
– Sao thế?
Triệu Tương Bình nhường đường cho người phía sau, đầy mong đợi:
– Anh xem ai tới nè?
Tay Tưởng Hoài buông ra.
Quả táo “bịch” một tiếng, rơi xuống sàn, nhanh chóng lăn xa.
Tưởng Hiểu Lỗ đứng ở cửa, mặc đồ thể thao màu xám, mắt ửng đỏ, cười cười nhìn ông.
Một tiếng kêu nhỏ nhưng rõ ràng – “cha”.
Người trong hình thật sự đang đứng trước mặt, cô nhóc cao chưa tới chân ông giờ đã 1m7, rõ rành rành nhìn ông.
Đây là tâm trạng gì???
Tay Tưởng Hoài trong chăn bắt đầu run, môi cũng run theo, hồi lâu__
Ông run rẩy, ngỡ ngàng, căng thẳng:
– Ôi.
Bệnh nhân bên cạnh trêu ghẹo:
– Vừa nhắc cái rột, ông xem, con gái đến rồi kìa. Con gái lớn thế này, tốt quá. Đằng sau là con rể hả?
Tưởng Hoài nhìn người phía sau Tưởng Hiểu Lỗ với ánh mắt dò hỏi rồi lại nhìn Tưởng Hiểu Lỗ.
Cô cứng nhắc gật đầu.
Tưởng Hoài kích động, quay lưng lại với bệnh nhân chung phòng:
– Đúng, là con rể tôi!
Ông ngồi dịch về phía trước, không quan tâm mình còn mặc đồ bệnh nhân, vẫy tay ra ngoài cửa:
– Hiểu Lỗ, con vào ngồi đi.
Trong phòng bệnh nhiều người, có tâm sự cỡ nào cũng không thể nói ở đây.
Tưởng Hiểu Lỗ vâng lời bước vào nhưng không ngồi xuống trước giường mà quỳ một chân dưới đất, tư thế nửa ngồi nửa quỳ:
– Cha…
Lời thốt ra mang theo âm rung:
– Nghe dì Triệu nói cha bệnh nên con tới thăm cha.
Tưởng Hoài hiểu ra, là Triệu Tương Bình gọi điện thoại cho cô.
– Lên, lên đây ngồi.
Tưởng Hoài kiên trì kéo Tưởng Hiểu Lỗ để cô ngồi lên giường, nhìn cô nhưng lại không nói gì, tiếp đó, ánh mắt chuyển sang Ninh Tiểu Thành.
Tiểu Thành rất biết làm người, từ đầu đến cuối luôn đứng sau Tưởng Hiểu Lỗ, gật đầu với Tưởng Hoài, gọi:
– Cha.
Tiếng “cha” này, khác với Tưởng Hiểu Lỗ.
Anh gọi không hề có gánh nặng tâm lý, chỉ cần cô nhận thì gọi ai cũng như nhau.
– Mấy ngày trước Hiểu Lỗ đi công tác, hôm nay mới trở về.
Anh nhìn nhìn, một câu nói xoa dịu bầu không khí, nói cho người trong phòng bệnh nghe, tiện thể làm nhẹ lòng Tưởng Hoài.
Ông nằm viện mấy ngày nay, không phải Tưởng Hiểu Lỗ không hiếu thảo, biết tin không tới, mà là hôm nay mới biết, mới trở về.
Người ngoài biết, chỉ xem như cha con tình thâm, mắt con gái đỏ lên là do áy náy trong lòng.
Ninh Tiểu Thành ngửa đầu nhìn bình truyền dịch:
– Tình huống của cha thế nào? Viêm thận ạ?
– Không sao.
Tưởng Hoài hiền hậu nhìn con rể:
– Bệnh cũ, tiêm là khỏi ngay.
Tay Tiểu Thành đặt trên vai Tưởng Hiểu Lỗ, bóp nhẹ:
– Em ngồi đi, anh đi tìm bác sĩ hỏi thăm.
Tưởng Hoài nắm tay Tưởng Hiểu Lỗ, xúc động, giằng xé nội tâm, không biết dời đề tài thế nào:
-…Đợt trước con đi đâu thế? Công việc có bận không?
– Dạ đi Hongkong.
Nhắc tới chuyến công tác này, mũi Tưởng Hiểu Lỗ lại chua xót.
– Ừ, ừ.
Tưởng Hoài gật gù:
– Cha không sao, không phải bệnh gì nặng, còn để con đến rồi. Lẽ ra cha định đợi hai ngày nữa có thể ra ngoài sẽ đi thăm con.
Ông nhìn Tưởng Hiểu Lỗ đầy từ ái, cảm khái tận đáy lòng:
– Con thay đổi rồi, trong lòng cha, con vẫn là một cô bé cao cỡ chừng này thôi.
Tưởng Hiểu Lỗ cụp mắt nhìn bàn tay trên mu bàn tay mình, già nua và có nếp nhăn.
Cô cúi đầu, miễn cưỡng cười:
– Cha cũng già rồi.
– Có thể không già sao? Con đã lập gia đình rồi. Lúc nãy là chồng con à? Tên gì?
Tưởng Hiểu Lỗ:
– Dạ Ninh Tiểu Thành.
– Ừm.
Tưởng Hoài thở dài, rụt tay về, không dám chạm vào cô nữa, tình cảm trong lòng như sóng trào cuồn cuộn:
– Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng con đến rồi thì lại____
Một câu cũng chẳng thốt nên lời.
Đúng lúc y tá đi tiêm cho bệnh nhân khác, lúc ngang qua giường bệnh của Tưởng Hoài còn giục:
– Giường 12, tiền đặt cọc nằm viện của ông không đủ, còn nợ đấy, hôm qua nói với vợ ông rồi, nhớ rảnh đi đóng, nếu không ngày mai sẽ dừng thuốc cho ông đấy.
Tưởng Hoài ừm một tiếng, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, rất lúng túng:
– Tôi biết rồi.

Ánh mặt trời buổi trưa gay gắt, chim trên cây hót líu ra líu rít.
Ông Ninh lau chậu lan quân tử trên bệ cửa sổ, nói chuyện với con trai:
– Kết hôn không đơn giản như con nghĩ chứ?
Ninh Tiểu Thành vươn vai, ngã ngửa mạnh ra sau:
– Không đơn giản… Trước đây cha nói, con không tin, bây giờ con tin rồi.
Ông Ninh cười, cắt tỉa cành hoa:
– Phiền à? Mới đâu vào đâu chứ.
– Không phải phiền.
Tiểu Thành cau mày, nằm ngay đơ trên sofa:
– Là thấy Hiểu Lỗ và cha cô ấy như vậy thì nhớ tới cha thôi.
– Làm cha không dễ dàng, cũng có nỗi khổ trong lòng, chờ sau này tự con làm cha sẽ hiểu.
Ông Ninh thở dài:
– Con bé Hiểu Lỗ này, quả thực rất khổ.
Tiểu Thành ỉu xìu:
– Còn làm cha gì chứ, mấy ngày nay giày vò muốn chết.
Ngồi xuống trước bàn, ông Ninh nhân lúc vợ không ở đây, hút một điếu thuốc đỡ thèm:
– Bệnh nghiêm trọng vậy à? Chuyện này, không nói với mẹ con bé?
– Không, vẫn luôn giấu, Hiểu Lỗ không muốn cho mẹ biết.
Ninh Tiểu Thành ngồi dậy:
– Mấy ngày nay ở bệnh viện, con đi cùng đến nhà vệ sinh mấy lần, nhìn cũng thấy đau.
Anh hạ thấp giọng, kéo ghế ra ngồi xuống trước mặt ông Ninh, nói những lời giữa đàn ông với nhau:
– Còn có máu nữa.
– Ồ____
Ông Ninh rất bất ngờ, trầm tư theo khói thuốc:
– Phải cố chữa thôi.
Ông Ninh giáo dục Tiểu Thành:
– Lúc này con đừng giở trò, có thể giúp bao nhiêu thì giúp. Nói sao thì Hiểu Lỗ cũng là con gái, không tiện.
– Dạ con biết, ngày nào tan làm Hiểu Lỗ cũng qua đó, thỉnh thoảng con đi cùng cũng lên lầu thăm.
Ninh Tiểu Thành phiền muộn:
– Cha, Tưởng Hiểu Lỗ trông ngốc ngốc, kỳ thực bụng dạ rất tốt, rất hiếu thắng, hôm đó y tá nói nợ tiền bệnh viện, ngày hôm sau mới 6 giờ cô ấy đã dậy, đến bệnh viện xếp hàng đóng 8 vạn.
Thăm Tưởng Hoài ở bệnh viện rồi về, một mình cô ấy ngồi ngoài ban công, chắc là rất mệt.
Lúc anh đi lên, cô đã nằm trên lớp cỏ mềm ngủ thiếp đi.
Ninh Tiểu Thành gọi:
– Nè, em vào phòng mà ngủ.
Cô không tỉnh, nhắm mắt sờ đùi anh rồi nằm lên ngủ tiếp.
Tiểu Thành bó tay, tìm thứ gì đó đắp cho cô, ôm cô, che chắn cô khỏi gió ngoài ban công, cô thì ôm con rùa lông xanh kia, cứ thế đến nửa đêm tỉnh lại, còn nói chuyện với anh, cho anh xem tin nhắn trước kia Tưởng Hoài gửi cô.
– Thấy ông ấy nằm đó lấy lòng y tá, trong lòng em rất khó chịu. Lúc nãy em nghĩ suốt đường về, buồn bực, người đó là cha em? Cha ruột?
Tay Ninh Tiểu Thành vẫn đang đỡ lấy đầu cô, hỏi:
– Chê ông ấy làm em mất mặt à?
– Không phải___
Tưởng Hiểu Lỗ nghiêng người, khều khều nút áo anh:
– Cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như một người biến mất rất nhiều năm, bỗng dưng xuất hiện, anh bảo em thân thiết với ông ấy, em cũng không quen được, nhưng nhìn ông ấy không tốt em lại không chịu nổi. Trong lòng cứ luôn nghĩ ngợi, lo lắng. Thực ra em vẫn rất vui.
Tiểu Thành cau mày:
– Ông ấy đã như thế mà em còn vui?
– Có bệnh có thể chữa, vui là vì cảm thấy năm xưa cha không vứt bỏ em, do tình cảm giữa cha và mẹ không tốt mà mẹ em lại ngang ngược đến vậy nên cha mới bỏ em. Anh cười cái gì?
Ninh Tiểu Thành lại hỏi:
– Vậy nếu năm đó ông ấy thật sự không cần em nữa thì bây giờ em còn nhận chuyện này không?
Tưởng Hiểu Lỗ suy nghĩ, lắc đầu:
– Em không biết, nhưng hận là chắc chắn rồi, còn quản vẫn sẽ quản.
Một câu này khiến Ninh Tiểu Thành mềm lòng.
– Có lúc cô ấy cũng khiến người ta hận, cố chấp, mạnh miệng.
Anh liếm khóe môi trầm tư:
– Nhưng nhìn, lại rất đau lòng.
Ông Ninh thoải mái ngồi xuống, mỉm cười:
– Lời này mà để mẹ con nghe là lại càm ràm với cha cho coi.
Ông Ninh nhìn con trai với ánh mắt sắc bén, nói huỵch toẹt:
– Cha biết con có ý gì, có phải muốn cha đi thăm không?
Ninh Tiểu Thành rất thông minh, nói nhớ cha nên về thăm, thực ra đây mới là mục đích thật sự.
– Haiz, mới phẫu thuật xong, dưỡng một thời gian thì định về Thanh Đảo. Cha đi thăm, cho Hiểu Lỗ thể diện, cũng để cha cô ấy vững tâm.
Ninh Tiểu Thành cào cào giữa hai chân mày, dáng vẻ giống như khi còn nhỏ đi nhờ người ta mà lại xấu hổ vậy.
Ông Ninh đáp:
– Cha biết rồi. Trở về cha nói với mẹ con, sắp xếp thời gian.
– Vậy con đi đây.
Ninh Tiểu Thành đứng dậy:
– Trong nhà có chuyện gì cha cứ gọi điện thoại cho con.
– Tiểu Thành.
Ông Ninh gọi con trai lại, nói lời sâu xa:
– Đừng ngại phiền, đừng oán giận, cưới vợ không phải để con ôm về nhà sống, học vấn trong chuyện này rất thâm sâu, cha biết nó khác với trước đây khi con một mình tự do tự tại, bây giờ con vất vả rồi. Kết hôn với Hiểu Lỗ là do con tự chọn, dù sao đi nữa, con cũng phải chịu.
Ninh Tiểu Thành hơi chần chừ, gật đầu:
– Dạ con biết.
Ông Ninh nhìn anh tán thưởng, vẫy tay ra ngoài:
– Cút đi.

Đoạn đối thoại ấy kết thúc chưa được mấy ngày, ông Ninh dẫn Đoàn Thụy đến bệnh viện thăm Tưởng Hoài, rất khiêm tốn, mặc quần áo bình thường, xách theo hoa quả.
Ninh Tiểu Thành giới thiệu với Tưởng Hoài, ông Ninh không khách sáo, bắt tay, gọi một tiếng ông sui. Đoàn Thụy cũng rất hiền hòa, nói lời hay dỗ dành Triệu Tương Bình.
Trước đây bệnh viện có người quen từng khám bệnh cho ông Ninh, đó cũng là một người khôn khéo, không biết nghe được tin tức từ đâu, dẫn theo hai bác sĩ vội vàng tới thăm hỏi, nói về bệnh tình của Tưởng Hoài. Ông Ninh nghe xong, cười vỗ vỗ Tưởng Hoài, nói ông dưỡng bệnh cho tốt, Hiểu Lỗ là cô gái ngoan, đừng để con bé lo lắng.
Ông ngồi một lát rồi đi.
Tiểu Thành tiễn cha mẹ xuống lầu, lại nghe Đoàn Thụy lải nhải vài câu, anh đứng ở vườn hoa bệnh viện hút điếu thuốc, ngẩn người.
Anh thích yên tĩnh.
Mấy ngày nay không ngừng chạy đến bệnh viện, khiến anh tâm phiền ý loạn.
Đang suy nghĩ thì phía sau chợt vang lên một trận ồn ào.
Tiểu Thành kẹp điếu thuốc quay đầu lại, thấy một người đàn ông đeo kính trí thức đang đứng với một cô gái rất gầy ở cổng khu nằm viện, chắc là có câu nào đó không hòa hợp, anh ta đấm cô gái.
Cô gái bị đánh ngã xuống đất, anh ta vẫn chưa hết hận, điên cuồng đạp.
Có người đi ngang qua chỉ đứng đó chứ không dám tới gần, khuyên hai câu cũng vô dụng.
Bất kể thế nào, đánh phụ nữ ở nơi công cộng là chuyện chẳng ra sao, một người đàn ông như anh không thể bàng quan đứng nhìn.
Ninh Tiểu Thành cau mày, quát lớn theo bản năng____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN