Chuyện của Tâm.
Chương II - Rời xa nơi anh là bão tố…
…Lúc ấy cuộc sống của tôi khá nhạt nhẽo, buổi tối anh ngày nào cũng dành một chút thời gian gọi điện qua zalo, tôi hơi sợ những cuộc gọi ấy, vì tôi không biết phải nói gì, tôi cứ cố phải kiếm chuyện để nói, cứ cố làm cho mình thú vị. Tôi không muốn giữ một người mà người mà hằng ngày phải gồng người cố gắng như vậy, không thoải mái chút nào.
Chúng tôi cứ lặng lẽ mà xa nhau.
Sau đó tôi vẫn cứ liên lạc với anh qua zalo, thỉnh thoảng nói vu vơ vài câu, anh và tôi lúc đó như hai đường thẳng song song, anh không chấp nhận những suy nghĩ của tôi và tôi thì không làm theo những lời mà anh chỉ bảo.
Một vài lần anh có dịp đi Sài Gòn, anh vẫn hẹn gặp tôi. Tôi từng hỏi anh có thể gặp các cô gái khác (các cô gái cũng có hẹn và có ý muốn gặp anh) tại sao anh vẫn gặp tôi.
Tôi ít nói, lúc vui lúc buồn, lúc phấn khích như trẻ nhỏ, lúc trầm ngâm tư lự, lúc hát hò, lúc nói những câu linh tinh, nói chung tôi tự thấy mình không có điểm hấp dẫn người khác, tôi đã sống với tính cách ấy suốt 31 năm dài của cuộc đời mình.
Chúng tôi vẫn đơn giản đi ăn với nhau, cafe. Anh đối xử khác với những người đàn ông đã đối xử với tôi.
Tôi vẫn nhớ chiều hôm ấy tôi đã đi theo anh một đoạn đường. Anh chọn một quán cafe và anh nói nhiều những điều tôi nên làm. Tôi cứng nhắc không nghe lời.
Rồi anh về lại nhà của mình. Lúc này anh còn đi Exciter, chiếc xe rất đẹp, tôi rất thích anh đi xe này và khi anh lái nhìn rất oai hùng.
Chúng tôi có thích người khác, rồi mọi chuyện cứ xô đẩy, anh xa dần…tôi cũng không giữ. Có một lần chúng tôi cãi nhau vì một chuyện chơi chung nhóm trên zalo, anh rất giận, mà tôi thì lại rất ức, đó là chuyện không đáng để làm lớn. Ở ngoài đời, tôi vẫn tôn trọng anh, tôn sùng anh, vậy mà vì một chuyện ảo mà anh giận tôi đến vậy…Đêm đó, tôi xóa kết bạn và chặn nick anh.
Bây giờ suy nghĩ lại có khi nào anh cố tình làm vậy, vì tôi không sống, không suy nghĩ như những gì anh chỉ bảo, anh giận nhẹ trong lòng chăng? Mọi sự là đều có lý do cả và những việc đơn thuần anh làm đều có cái lý riêng của mình.
Tôi trở về với cuộc sống đơn điệu của mình, loay hoay giữ vững bản thân, đêm về tôi cô đơn vô tận. Có lúc khóc và ngủ thiếp đi. Tôi đã nghĩ những điều không tốt, tại sao mình cứ sống mà chẳng có cảm giác vui vẻ, nhưng được cái tôi rất nhát, tôi không dám tự tử đâu. May mắn tôi vẫn sống đến tận bây giờ.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhắc đến anh với một người bạn của mình – anh Hùng. Những gì anh Hùng nói với tôi về anh đều đúng.
”Mối quan hệ của em và Huy, cũng lắm gian truân. Ở góc độ hiện thực (tàn nhẫn) thì nó quá nhiều bất ổn, Mèo à. Nhưng ở góc độ tinh thần có lẽ đang bị hắn thu hút mạnh mẽ… Em đang nhiều chông chênh và sự gai góc của Huy có thể khiến em thấy an lòng… Anh đoán linh tinh vậy… “
Huy là một người khó để quên!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!