Chuyện của Tâm.
Chương IV - Anh bỏ mặc khi em cần anh nhất
”Anh đừng đi”
Thời gian này anh đang định hướng lại cuộc đời mình. Sau vụ thua lỗ vì đàn dê, anh phân vân giữa việc sống ở Sài Gòn hay lại về quê nhà. Anh tếu lắm, anh chọc tôi:
“Thì giờ anh vẫn ở đây nè”
Anh lôi tôi trở về thực tại, đúng rồi mà, sao mình phải lo lắng cho tương lai trong khi hiện tại mọi chuyện quá tốt.
Tôi bị rối loạn âu lo, tôi lo lắng từ sáng đến tối, lo những chuyện đang xảy ra và cả những chuyện chưa xảy ra…rất nhiều thứ. Tôi biết mình đang lo những cái dư thừa nhưng cũng chẳng biết làm sao để dừng dứt những lo toan vô lý ấy được.
Tôi lo cho công việc của anh, lo anh và tôi không có tương lai, lo mẹ sẽ không chấp nhận anh, lo phải đau đớn đứng giữa hai người: mẹ và anh. Nghĩ đến việc đó tôi là tôi đã cảm thấy buồn lòng rất nhiều rồi!
Sau khi được anh bóp đầu, tôi dần tỉnh và bắt đầu vui trở lại. Nhưng những cơn khó chịu vẫn đến từng cơn, tôi cùng anh đi ăn rồi nhờ anh đưa về. Anh đưa tôi về bằng xe của bạn.
Trên đường về cơn khó chịu lại đến một lần nữa, tôi không ói ra được. Trong lúc dừng xe anh vào nhà thuốc cho mua cho tôi. Tôi ngốc nghếch không hiểu phải uống làm sao chỉ chờ anh đưa về đến tận nhà để dặn lại kĩ hơn.
Khi anh thấy tôi đến hẻm nhà mình, anh quay đầu xe đi về trả xe cho bạn. Tôi hoang mang nhiều lắm, dù mệt lắm vẫn ráng quay xe lại tìm anh lo anh có chuyện gì.
Tại sao anh lại bỏ rơi tôi giữa lúc tôi đang bệnh hoạn như vậy?
Tạo sao khi vui vẻ chúng ta ở bên nhau, còn khi đau bệnh anh lại bỏ rơi tôi?
Anh đã làm đến đều mà tôi không thích nhất, tôi đơn giản cứ nghĩ khi khó khăn chúng ta dứt khoát phải ở bên nhau đó mới là một người bạn tốt. Tôi buồn lòng, quyết định xóa nick zalo. Tôi muốn xa anh, vĩnh viễn!
Sau đó thì tôi vật vã nhớ anh, tôi khóc nhiều. Tôi tâm sự với anh Hùng, với cả bạn thân của mình. Thật ra thì họ cũng không hình dung hết những gì tôi đã trải qua nên mọi chuyện, chỉ có bản thân tôi mới có câu trả lời.
Có rất nhiều lần tôi muốn xa anh…
Tôi nhớ vào một tối, khi anh lết qua uống cafe với tôi với đầy sự mệt mỏi, kiệt quệ vì công việc. Anh chỉ lo cho những khó khăn của mình, còn những vui buồn của tôi, tự tôi ôm lấy mà chẳng biết nói ra như thế nào.
Tối đó tôi nhắn những tin xúc phạm anh, tôi không chửi thề, nhưng đó là những lời lẽ rất khó nghe… một phần là mọi thứ dồn nén quá lâu, một phần là do tôi muốn mình không còn đường quay trở lại.
Với người khác, tôi xứng đáng nhận một cái tát hay sẽ chửi lại tôi.
Anh thì không!
Tôi không hiểu tại sao sau những ức chế vì công việc, tối về chỉ muốn được nghỉ ngơi thư giãn lại nhận được những lời lẽ chửi mắng từ bạn mình, anh vẫn bình thản không tức giận, anh nhắn lại tôi:
“Đừng nhắn nữa anh chặn tin nhắn em rồi, không có ai nhận nữa đâu”
Tôi chỉ chờ có thế, con mồi đã sụp bẫy. Tôi lấy hết khí thế nhắn lại
“Đúng rồi, anh cứ chặn tin nhắn của em đi”
“Và làm ơn chặn cả cuộc gọi nữa”
Sau này tôi mới biết anh đã không chặn, chặn số tốn tiền mà, anh chỉ muốn tôi bình tâm trở lại.
Nhiều chuyện tôi không thể trách anh, anh muốn tôi tự lập vượt qua. Còn tôi thì lúc đó yếu đuối đến mức chỉ muốn anh có mặt khi tôi khó khăn nhất. Anh không thể ở bên tôi mãi, những khó khăn của tôi cách tốt nhất tự bản thân tôi phải giải quyết. Anh tập cho tôi kiên cường trong mọi hoàn cảnh, nếu mọi thứ đều ỷ lại vào anh, sau này không có anh tôi biết sống thế nào?
Anh vẫn là người thầy tuyệt diệu nhất! Tôi thương anh nhiều lắm lắm!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!