Chuyện Khuya - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
147


Chuyện Khuya


Chương 14


Cả đêm nay vớ vẩn hết sức.

Kiều Dĩ Sa cảm thấy có thể mình đã mệt đến ấm đầu luôn rồi, cái câu “Ai mà biết chứ” kia đến bên cô mang theo nửa bên người của cậu, hình dáng cơ thể nhìn không rõ nét, tạo hiệu ứng “ngập màn hình” trong đầu cô hết nửa đêm. Rõ ràng là đã buồn ngủ muốn chết, nhưng cứ trằn trọc không sao ngủ được. Cô giống như bị uống cà phê quá nhiều, tim cứ đập thình thình. Trăng ngoài song treo giữa trời, nhìn mãi cũng loá mắt như vầng thái dương.

Cặp chân dài của Kiều Dĩ Sa kẹp chăn qua kẹp chăn lại, không cách nào thoải mái, cuối cùng đá bay chăn. Ba giờ rồi mà cô vẫn không có dấu hiệu sắp ngủ, thế là cô bật dậy như con cá chép, mượn sự bốc đồng giữa đêm khuya, móc ngay điện thoại ra gọi cho một ai đó.

Tại sao gọi?

Méo biết

Gọi xong nói gì?

Cũng méo biết.

Dù sao cũng không thể chỉ mỗi mình cô trằn trọc.

Di động đổ chuông mãi lâu Hồng Hựu Sâm mới bắt máy, giọng ngái ngủ: “…Lô….?”

Hẳn là cậu đang ngủ bị đánh thức dậy.

Kiều Dĩ Sa hỏi một câu rất thừa: “Đang làm gì đó?”

Thế mà cậu thật sự trả lời cô: “Ngủ…….”

Kiều Dĩ Sa: “Còn ngủ được hả?”

Cậu thoáng khựng lại, rồi nói: “Tại sao không ngủ được…….”

Giọng của Hồng Hựu Sâm khá trầm, chững chạc hơn độ tuổi, thậm chí qua di động nghe có phần quyến rũ. Xưa nay giọng của cậu không mang cảm xúc, cũng không có nhiều âm điệu, thoạt nghe cứng nhắc, nhưng sau khi quen rồi thì nghe rất êm tai. Kiều Dĩ Sa không tìm được lý do gì để cậu phải mất ngủ, hai người cùng im.

Rồi Hồng Hựu Sâm vẫn là người lên tiếng trước.

“Có chuyện gì hả?”

Kiều Dĩ Sa nghe ra cậu đang mệt trong giọng cậu, chút bốc đồng của cô tan biến, lý trí quay về, cô cảm thấy nếu như lúc này mà đáp, “không có gì, chỉ là trằn trọc nên gọi đến tán gẫu” thì thật sự không nói ra được khỏi miệng.

Đầu cô tức tốc bịa lý do.

“À…… thì chỉ muốn nói cảm ơn, cậu đã giúp chúng tôi rất nhiều việc. Có gì cậu muốn không, tặng cho cậu.” Cô vừa nói xong liền cảm thấy lý do của mình rất khá, thế là ưỡn ngực ra.

Hồng Hựu Sâm: “Khỏi cần.”

Kiều Dĩ Sa: “Đừng mà, con người tôi không ưa nợ ơn ai, mau nói xem muốn gì, thoải mái phát huy trí tưởng tượng, tôi lợi hại lắm.”

Hồng Hựu Sâm im một lúc, hỏi: “Lợi hại đến độ làm người ta kẹt ngay giữa xi măng?”

Tên này nói chuyện ngang phè, có đôi khi chính như thế mà lại tạo nên một hiệu quả châm biếm càng xuất sắc hơn.

Kiều Dĩ Sa: “Đấy là ngoài dự liệu, quên đi.”

Lại yên lặng một hồi lâu, Kiều Dĩ Sa hỏi: “Có phải cậu đã ngủ rồi không đó?”

Cậu đáp: “Không.”

Kiều Dĩ Sa: “Cậu đang nghĩ đó hả?”

Cậu đáp: “Đang nghĩ.”

Nửa phút sau, cậu khẽ nói: “Không nghĩ ra.”

Kiều Dĩ Sa bặm môi, nhớ đến đoạn đối thoại mà cô đã vô tình nghe được giữa cậu và ông bố của cậu, hỏi: “Tuần sau cậu phải dọn về nhà hả?”

Cậu: “Ừ, cha tôi muốn canh chừng tôi.”

—-Vậy sau này không được thoải mái đi ra ngoài nữa rồi?

Câu này Kiều Dĩ Sa không hỏi được, cô nhìn giá sách trong góc nhà mà ngẩn người.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô không nói gì, cậu cũng không cúp máy.

Bất chợt trong đầu Kiều Dĩ Sa loé lên một ý tưởng.

“Hay là……buổi tối tôi tới nhà cậu dạy kèm cho cậu?”

Sự im lặng còn bao trùm kín mít hơn cả bóng đêm.

Kiều Dĩ Sa bị ý tưởng tuyệt diệu này của mình làm sững sờ, cô càng nghĩ càng thấy nó khả thi, bóp chặt di động hào hứng nói: “Dù sao hiện giờ sự việc cũng đã sắp hạ màn rồi, tôi rất rảnh, buổi tối chạy ra ngoài hai tiếng cũng chẳng có vấn đề gì.”

Im lặng rất lâu sau, Hồng Hựu Sâm chậm chạp hỏi: “Cô đã học qua cấp 3 chưa…….”

Kiều Dĩ Sa: “Cái đó không quan trọng, cậu chỉ cần nói xem cậu có cần không là được.”

Trong lúc chờ đợi câu trả lời, Kiều Dĩ Sa cảm nhận được một chút cảm giác căng thẳng rất quỷ dị.

May sao cuối cùng cậu đáp: “Được.”

…….

Còn quãng vài ngày nữa để chuẩn bị, Kiều Dĩ Sa vô cùng phấn khởi, từ khi công việc làm ăn của quán đã đi vào quỹ đạo, Liễu Hà rửa tay gác kiếm, đã rất lâu rồi cô chưa tích cực như thế này.

Đêm hôm sau cô ghé Bly, Liễu Hà vừa gặp mặt đã nói ngay: “Hết cam rồi nhé, uổng công tao gọi cho mày mà mày cũng không tới lấy.”

Kiều Dĩ Sa ngồi xuống trước quầy bar, ngoắc ngoắc ngón tay với A Cát đang đứng phía sau quầy pha rượu: “Cho ly gì ngọt ngọt.”

A Cát nhanh nhẹn làm cho một ly Waterloo Bridge, cười toe: “Chị chị, em pha thêm chút rượu ngọt hương vỏ cam, bù lỗ cho chị không ăn được cam.”

“Hai người các cậu dạo này quay qua X cam rồi đúng không?” Kiều Dĩ Sa chê ghét, “Rỗi hơi!”

A Cát hỏi: “Dạo này chị không rỗi hả?”

“Đương nhiên không, lẽ nào hoài phí cuộc đời như chúng bay?” Cô khẽ hừ một tiếng, nhấc ly thuỷ tinh, ngón út hơi vểnh lên, ánh mắt làm như tất cả đều là không khí.

Liễu Hà chống tay trên quầy bar, quay người qua, cau mày nhìn Kiều Dĩ Sa.

“Mặt mày đêm hôm nay nhìn khác thường…….”

A Cát phụ hoạ: “Đúng vậy, kiểu sến sến buồn nôn.”

Kiều Dĩ Sa: “Biến.”

Ngón trỏ của Liễu Hạ chậm rãi gõ gõ xuống quầy bar, ánh mắt của anh xa vắng khó đoán, nhìn Kiều Dĩ Sa chằm chằm.

“Trông thế này……hình như còn trang điểm nữa?”

Ngón tay của Kiều Dĩ Sa hất hất tóc, bình tĩnh nói: “Báo trước với anh, bắt đầu từ tuần sau, buổi tối em bận, quãng 11 giờ mới tới được.”

Ngón tay đang gõ quầy bar của Liễu Hà ngừng ngay, im lặng một chút, sắc mặt càng lúc càng sa sầm, giọng nghe nghiêm trọng chưa từng bao giờ có.

“Mày đang yêu đương?”

A Cát hết hồn, hai tay bụm miệng một cách điệu bộ, “Chị! Chị có bồ rồi hả?! Hư nhá!”

Kiều Dĩ Sa lườm cậu ta một cách khinh bỉ: “Có thì đã sao, ai chả yêu đương.”

Liễu Hà đập bốp xuống quầy bar một cái, Kiều Dĩ Sa giật bắn mình, ly rượu đầy ắp trước mặt suýt nữa bị anh đập rung rinh. “Không ổn! Chắc chắn là có gì đó! Kiều Dĩ Sa, mày mau khai ngay!”

“Anh mắc bệnh hả!” Kiều Dĩ Sa trừng anh, quay mặt đi. Liễu Hà đứng dậy, xoay mặt cô trở về, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố ngậm đắng nuốt cay bốc cứt vác shịt nuôi mày lớn xong mày cứ thế bị đứa nào gạt mang đi mất? Mày mau khai ra nó là ai, bố đi bố chặt tay nó!”

Kiều Dĩ Sa bơ anh đẹp mắt, A Cát đứng bên cạnh nói: “Chị, chị nói gì đi chứ, đại ca tức đến sắp khóc rồi.”

Cô quay qua nhìn, đúng là mặt đang tức giận đỏ au, nhưng còn lâu mới khóc.

“Em đã nói là không có.” Cô chỉ chỉ ly rượu đã trống không, A Cát dọn rồi lo đi pha ly mới.

Liễu Hà đường hoàng bệ vệ ngồi xuống ghế, hiếm hoi lắm mới nghiêm túc một phen.

“Đúng là mày đã tới tuổi, nhưng mà tao bảo này, mày mà yêu đương thì cần phải có sự đồng ý của tao.”

Kiều Dĩ Sa: “Dựa vào đâu?”

Liễu Hà: “Là vì tao lo cho mày! Mày—–” Anh nhìn qua A Cát đang hóng hớt, mắng: “Cút đi chỗ khác!” A Cát lủi thủi tủi thân đi mất, anh hạ giọng xuống, nói tiếp: “Thân phận của mày đặc biệt, mày còn không tự biết sao? Lỡ mà bị lộ ra thì phải làm sao, bị người khác lợi dụng thì phải làm sao, chuyện ông cậu của mày hồi xưa mày quên rồi sao?”

Kiều Dĩ Sa bĩu môi.

Liễu Hà nói một cách rất kẻ cả: “Cho nên phải coi cho kỹ! Hơn nữa mày có kinh nghiệm yêu đương gì không? Tao nói cho mày biết, con trai bây giờ đều là một lũ xấu xa!”

Kiều Dĩ Sa hừ hừ: “Giống anh đó hả?”

Liễu Hà: “Mày nghiêm túc một chút!”

Kiều Dĩ Sa ngoáy ngoáy lỗ tai.

Liễu Hà: “Tóm lại mày phải nhớ, ưng ai thì phải thông qua kiểm duyệt của tao!”

Đầu ngón tay của Kiều Dĩ Sa vuốt vuốt thành ly lạnh lẽo, nói: “Thì có hai điểm khiến anh lo lắng chứ gì.” Cô giơ một ngón tay, “Lo cho thân phận của em.” Rồi lại giơ lên ngón thứ hai, “Lo em bị gạt.” Nói xong, cô ghé tai Liễu Hà, thản nhiên nói: “Vậy nếu một người thật thà, cũng có thân phận đặc biệt giống em, không biết nói dối, có được không?”

Liễu Hà liếc ngang: “Không biết nói dối? Không có thằng đàn ông nào không biết nói dối, mày muốn đi với một thằng dở người à?”

Kiều Dĩ Sa tặc lưỡi một tiếng, đứng lên. “Anh đi lo việc quan trọng của anh đi, sớm muộn gì Văn Bạc Thiên cũng tìm tới, anh nên đề phòng một chút. Em đã đặt mạng lưới báo động quanh quán, nếu quanh đây mà có ma cà rồng thì sứ giả sẽ đến báo tin.”

Thứ Sáu, Hồng Hựu Sâm đã về nhà.

Kiều Dĩ Sa thấp thỏm ngóng tin hết nửa buổi, cuối cùng buổi tối nhận được cú điện thoại từ Hồng Hựu Sâm. Cậu nói Hồng Diêm Đức cha cậu đã đồng ý cho cậu được học thêm.

“Nhưng mà,” Cậu ngập ngừng, “Con người của cha tôi rất nghiêm, yêu cầu của ông ấy đối với gia sư rất cao, tôi sợ rằng…..”

“Yên tâm.” Kiều Dĩ Sa nói, “Tôi rất tự tin, bao năm nay tôi lăn lộn ngoài đời nào phải lăn chơi?”

Buông điện thoại, cô lôi đồ nghề của mình ra, bày trên giường.

Tất cả mọi nữ phù thuỷ đều ăn mặc từa tựa như nhau, họ thích màu đen, ai nấy đều đen thùi từ đầu đến chân như quạ. Hơn nữa Kiều Dĩ Sa vừa gầy vừa trắng, giữa đêm mà thò mặt ra trông y như nữ sát thủ. Lần này cô mua một bộ tóc giả búi cao rõ dày, đeo kính 0 độ, chơi một bộ đồ giáo viên gương mẫu thời 1970, bên trong mặc nhiều lớp đồ chồng chất lên nhau, bên ngoài thì áo sơ mi cũ phối với áo len màu nâu, quần rộng thùng thình, chân mang một đôi giày da quê đến còn dính lúa.

Cô còn phù phép để da dẻ trông già đi, rồi ngồi trang điểm rất lâu, biến mình thành một thiếu phụ trung niên bốn năm chục tuổi.

Tối Chủ Nhật, Kiều Dĩ Sa chiếu theo địa chỉ Hồng Hựu Sâm cung cấp, đi dạy kèm.

Trước đây đã từng nghe Hồng Hựu Sâm nói Hồng Diêm Đức là một luật sư, tự lập văn phòng riêng, kinh tế gia đình tương đối khá. Họ sống trong một tiểu khu biệt thự hạng trung, nằm phía nam trong thành phố. Lúc Kiều Dĩ Sa đi taxi tới, Hồng Hựu Sâm đang đứng đợi ngay trước cổng tiểu khu.

Ven đường có vài cây đại thụ rậm rạp, giữa mùa đông trông lạnh lẽo và âm u. Cậu mặc đồ ở nhà trông gần gũi hơn so với mặc đồng phục của trường, hai tay đút trong túi quần, cúi đầu đứng dưới ngọn đèn đường, chân đá đá sỏi. Nghe có tiếng xe, cậu ngước mặt, và do thị lực siêu nhân, cô còn chưa kịp xuống xe thì cậu đã bắt đầu sững sờ.

Kiều Dĩ Sa xách túi xách đến đứng trước mặt cậu, hỏi: “Gì đây, không nhận ra à?”

Cậu lắc đầu.

Kiều Dĩ Sa: “Có phải là xấu rồi không?”

Cậu vẫn im, kinh ngạc bởi phép hoá trang cao siêu của phù thuỷ.

Kiều Dĩ Sa tặc lưỡi, than: “Không ngờ cậu là loại người nông cạn thế này, chỉ quan tâm bề ngoài.” Nói xong còn đảo mắt chê bai, xoay người đi vào trong tiểu khu. Cậu kịp thời hoàn hồn, rượt theo cô trong hai bước, khẽ nói: “Tôi không phải thế.”

Nhà trong tiểu khu này xây kiểu Tây, phong cảnh không tệ, cây cối được cắt tỉa đâu ra đấy, có hòn non bộ và các lối đi nhỏ, ở giữa trung tâm còn có một đầm nước. Nhà của Hồng Hựu Sâm nằm phía trong cùng, một căn biệt thự ba tầng, sân nhà trống trơ, mảnh đất vốn có thể trồng hoa cỏ cũng bị rải sỏi toàn bộ.

Kiều Dĩ Sa đã từng nghe điện thoại của Hồng Diêm Đức, biết tính cách rất nghiêm khắc của ông, ban đầu còn tưởng tượng ra một khuôn mặt hung thần ác sát, kết quả vừa mở cửa ra liền thấy một người đàn ông trung niên trông không thể nào bình thường hơn.

Hồng Diêm Đức cùng lắm là độ 50 tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng. Ông cao cỡ Kiều Dĩ Sa, cũng rất gầy, nhìn toàn diện thì chỉnh tề và gọn gàng, đâu ra đấy. Ông không hay nói cười, tướng mạo chững trạc, có đường pháp lệnh rất sâu, khiến khí chất của ông trông rất uy nghiêm.

Kiều Dĩ Sa chủ động chìa tay: “Chào ông.”

Hồng Diêm Đức bắt tay, giọng không tỏ thái độ: “Cô là cô Kiều ạ, xin mời vào.”

Kiều Dĩ Sa vào nhà, thím giúp việc đi lấy cho cô một đôi dép lê mới toanh. Cô tranh thủ nhìn quanh một vòng. Nhà được bày biện tương đối đơn giản, vật dụng nhìn đã khá cũ, nhưng toát vẻ thư hương, trên tường treo vài bức tranh phong cảnh, ngay cả giá sách bên cạnh TV cũng đầy ắp sách.

Hồng Diêm Đức là con nhà gia giáo, vô cùng lịch sự chu đáo, ông gọi thím giúp việc mang trái cây và thức uống lên cho Kiều Dĩ Sa, rồi ngồi ngay ngắn giữa ghế xô pha, gọi Hồng Hựu Sâm cùng ngồi xuống để thảo luận kế hoạch học thêm.

Ông không nói nhiều, chủ yếu là quan sát Kiều Dĩ Sa. May phước Kiều Dĩ Sa cũng là người có khả năng chịu đựng áp lực khá, sau khi ngồi xuống thì móc ra thẻ giáo viên, rồi lại đưa cho ông xem một bằng khen. Hồng Diêm Đức mở ra đọc, là một bằng khen hàng năm dành cho giáo viên tiên tiến trong công tác giáo dục thanh thiếu niên ở thành phố X.

Kiều Dĩ Sa mỉm cười hoà nhã: “Trước đây tôi dạy học ở thành phố khác, con gái tôi gả tới đây, vừa mới sinh em bé, tôi tới để giúp chăm lo, bây giờ rảnh rỗi thì muốn tìm chút công việc dạy thêm.”

Hồng Diêm Đức: “Hiểu biết của cô giáo về cấp ba……”

Kiều Dĩ Sa: “Trước đây tôi hướng dẫn lớp cho đến tốt nghiệp, xin ông cứ yên tâm.”

Hồng Diêm Đức gật đầu, trả lại bằng khen cho cô, nói: “Thật ra trước đây tôi cũng đã từng nghĩ đến việc cho nó học thêm, nhưng nó cứ phản đối, bây giờ cuối cùng mới có chút chí hướng. Vậy việc dạy dỗ thì phiền cô giáo rồi, thử trước một tháng, nếu như có hiệu quả thì lương bao nhiêu cũng có thể bàn.”

Kiều Dĩ Sa: “Vâng.” Cô nhìn Hồng Hựu Sâm, nói bằng giọng tha thiết: “Tiền là chuyện nhỏ ạ, chủ yếu là có thể giúp nâng cao thành tích của cháu, thì cũng đáng để tôi tới dạy.”

Hồng Hựu Sâm: “…….”

Hồng Diêm Đức cau mày nhìn cậu, nói: “Con còn ngồi ngẩn người ra đó làm gì, đưa cô giáo lên lầu, đầu óc cứ đâu đâu!”

Hồng Hựu Sâm lẳng lặng đưa Kiều Dĩ Sa lên lầu. Phòng của cậu nằm trên lầu ba, phòng rất lớn, nhưng ít đồ. Hồng Hựu Sâm ở nội trú trong trường, một tuần về nhà chỉ có một lần, thím giúp việc dọn dẹp căn phòng không dính một hạt bụi. Kiều Dĩ Sa cảm thấy cả căn nhà này chỉ có hai cha con này cộng thêm thím bảo mẫu kia, thiếu hơi người một cách nghiêm trọng.

Cô vào phòng, khoá cửa lại, rồi để đề phòng lỡ may, còn làm phép tạo cách âm ngoài cửa.

“Cha cậu nghiêm dễ sợ.”

Hồng Hựu Sâm kéo chiếc ghế ở bàn học ra, rồi lại xách một chiếc ghế dự bị từ bên giường qua, đặt bên cạnh ghế của mình.

“Ông ấy luôn như vậy.”

Kiều Dĩ Sa đến ngồi xuống, thoắt cái cảm thấy là lạ. “Cậu không mở đèn hả…..” Thị lực của người sói thật kinh khủng, Hồng Hựu Sâm đã có thói quen không mở đèn. Kiều Dĩ Sa vặn đèn nằm ở góc bàn lên; giống cái đèn ở nhà cô, đều là một màu vàng cũ kỹ.

Hồng Hựu Sâm bước đến, cũng ngồi xuống, Kiều Dĩ Sa quay đầu qua, hai người vừa khéo nhìn thẳng vào mặt nhau, cả hai đều thoáng sửng sốt. Ở khoảng cách gần kề, xung quanh rất yên ắng, ánh đèn như một chiếc lồng ấm áp, úp lên họ.

Hai người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, một lúc lâu sau, Kiều Dĩ Sa khẽ hỏi: “Cậu biết hiện giờ tôi đang muốn làm gì không?”

Hồng Hựu Sâm: “Không biết.”

Kiều Dĩ Sa tha thiết nói: “Tôi rất rất muốn ca bài Người bạn cùng bàn.”

Hình như cậu thở dài một hơi, cúi đầu lật sách.

hết chương 14

mất hết 2 tiếng dịch lời bài hát, quý vị nhớ hát theo bằng lời Việt cho bõ công tui dịch nha. Vẫn là Lão Lang (ha ha, Sói Già!) người nghệ sĩ yêu quý của lòng tui, đã từng xuất hiện trong 1 truyện tui dịch trước đây, với những lời ballads sến đến tim tui bồi hồi ha ha.

mai đây không biết cậu còn nhớ nhật ký

cất chứa hôm qua cậu đã ghi

mai đây liệu cậu có thương nhớ về

cô bé xưa hay thích khóc nhè

các cô các thầy đã quên mất

cô bé cứ hễ gọi sẽ im

đôi khi tớ cũng phải đi xem hình

mới nhớ cái thuở hai chúng mình

ai cưới cô bé đa sầu đa cảm ấy

ai biết năm xưa cậu viết gì

ai nâng tóc lên vấn cao cho cậu

ai người may áo nghênh nàng dâu.

xưa kia tính tình cậu rất kỹ

lấy tớ cái bút chì cũng xin

mà cậu cũng từng nói lúc vô tình

rất thích bên tớ, hai chúng mình.

khi xưa mây trời còn xanh biếc

lúc ấy mỗi phút dài biết bao

cậu thường thường nói tốt nghiệp xa vời

thoắt cái đã thoáng bao năm rồi.

ai quen cô bé đa sầu đa cảm ấy

ai dỗ cô bé ưa khóc nhè

ai đọc thư tình tớ ghi cho cậu

ai tung trong gió, bay về đâu

chuyện xưa nay đã thành xa vắng

mai đây tớ cũng sẽ có đôi

mai đây tớ cũng sẽ cho xem hình

sẽ nhắc chuyện xưa hai chúng mình

ai cưới cô bé đa sầu đa cảm ấy

ai dỗ cô bé hay khóc nhè

ai nâng tóc lên vấn cao cho cậu

ai người may áo nghênh nàng dâu

la la la…….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN