Chuyện Khuya - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Chuyện Khuya


Chương 15


Hỏi cô giáo Kiều có kèm học sinh được không, khẳng định là không.

Nhưng cũng không phải là cô tới chơi. Cô có chuẩn bị hẳn hòi, móc một chai thuốc từ túi xách ra đặt trước mặt Hồng Hựu Sâm.

“Uống đi.”

Hồng Hựu Sâm mở ra ngửi ngửi, hỏi: “Cái gì vậy?”

Kiều Dĩ Sa: “Giúp cậu hack bài.”

Hồng Hựu Sâm nhìn cô.

Kiều Dĩ Sa: “Bồi bổ trí nhớ, ép đầu óc phải tập trung, rất có ích.” Nói rồi lại móc thêm một chai nữa ra, “Thêm thứ này nữa, giúp cậu ổn định tâm trạng, uống chung với nhau.”

Hồng Hựu Sâm ngửa cổ uống toàn bộ số thuốc.

Kiều Dĩ Sa vô cùng đau lòng: “Rõ thằng tịt mũi ăn cà cuống, cậu có biết cái ngụm cậu vừa uống xong mất bao nhiêu tiền không, không cách nào thưởng thức cho đàng hoàng sao?”

Hồng Hựu Sâm đặt hai cái chai rỗng lên bàn.

Kiều Dĩ Sa dặn dò hết lòng hết dạ: “Cậu phải học cho thật tử tế, thi cuối học kỳ phải giành được thành tích tốt, tôi đang trông chờ được cha cậu cho tôi tăng lương thăng chức đấy.”

Cậu liếc cô, không nói gì.

Sau đó Hồng Hựu Sâm chỉ lo học bài; ban đầu Kiều Dĩ Sa còn ngồi kế bên hóng trò cười rồi canh giờ, định xem cậu có thể cầm cự đến khi nào. Sau đó cô phát hiện cậu thật sự đặt đít ngồi xuống là ngồi đến sông cạn đá mòn, thế là cô chịu hết nổi, tay gác lên lưng ghế, ngồi tựa lưng ra sau phè phỡn, nói với cậu: “Tôi cảm thấy trên thế giới này, người sói mà có thể ngồi bất động 2 tiếng đồng hồ giải toán chắc chỉ có mỗi mình cậu.”

Cậu quay đầu qua, nhìn tạo hình của tư thế của cô, nói: “Nếu cô chán thì có thể đi loanh quanh.”

Kiều Dĩ Sa mở hai tay ra: “Căn phòng của cậu chỉ có nhiêu đây, tôi đi đâu?”

Cậu nhún vai, ý là tôi cũng bó tay.

Kiều Dĩ Sa gãi gãi phía sau cổ.

Chủ yếu là vì trong phòng quá yên tĩnh. Cái tiểu khu này vốn đã được xây ở một nơi tương đối vắng vẻ, cộng thêm căn nhà nằm sâu tuốt bên trong, xung quanh vô cùng tẻ nhạt. Với cả Hồng Diêm Đức hoàn toàn không coi TV, không nghe máy hát, tất cả những thú tiêu khiển mà đàn ông đồng trang lứa ưa chuộng sau giờ làm việc, ông hoàn toàn không thích, chỉ ngồi trong phòng khách uống trà đọc sách, ngay đến tiếng bật lửa đốt thuốc cũng không có. Thím giúp việc cũng không nói gì, căn nhà lặng ngắt như một ngôi mộ.

Thường thường giờ này đang là giờ cao điểm ở Bly, hồng đăng tửu lục, nhạc hát rồi nhảy nhót ồn ào, tự dưng bị rớt xuống một môi trường như hiện giờ, Kiều Dĩ Sa vô cùng khó thích ứng.

Cô phát hiện tuy thành tích của Hồng Hựu Sâm kém, nhưng thái độ rất nghiêm túc, nhất là lúc giải đề vật lý, cả khuôn mặt nhìn đăm đăm bất động như một khối sắt. Đêm ngoài song lạnh lẽo như nước. Tốc độ Hồng Hựu Sâm giải đề rất chậm, có điều là dưới tác dụng của thuốc ép tập trung, lúc cậu gặm đề toán thì chí ít biểu cảm không còn nhăn nhó nữa.

“Sao cậu lại có thể chịu đựng được cuộc sống như thế này?” Cô bất chợt hỏi một câu.

Hồng Hựu Sâm quay qua nhìn cô: “Sao cơ?”

Kiều Dĩ Sa nuốt khan một tiếng: “À ý tôi là… những người sói mà trước đây tôi nghe kể không ngồi yên được thế này.”

Hồng Hựu Sâm hỏi: “Người cô nghe kể đều như thế nào?”

“Thì…….nhảy nhót lăn vòng trên cỏ?”

Mặt cậu không đổi sắc: “Đó là chó, không phải sói.”

Kiều Dĩ Sa tặc lưỡi: “Đều họ chó, đâu đó thôi.”

Cậu đặt bút xuống nhìn cô, có vẻ như không muốn dễ dàng thoả hiệp như thế với vấn đề này.

Kiều Dĩ Sa: “Được được được, chơi trên cỏ nhàm chán, chúng ta chơi trên cao nguyên, giữa hoang dã……chơi giữa hoang dã thì được chứ gì.”

Hồng Hựu Sâm cầm bút lên lại: “Tôi không biết những người sói khác thì thế nào, tôi thì vẫn luôn như thế này.”

Kiều Dĩ Sa: “Cậu không thấy chán à?”

Cậu lắc đầu, không quan tâm lắm: “Cấp ba chẳng phải đều như vầy sao, lên đến đại học chắc sẽ dễ thở hơn một chút.”

Kiều Dĩ Sa không hỏi cảm thán: “Lại còn muốn thi lên đại học nữa chứ…….Lần sau gặp Lỗ Lai tôi phải hỏi xem trong tộc người sói các cậu có biên niên sử gì đó không, rồi cậu xem xem cậu có vào được sử xanh không.”

Cậu lườm cô, không nói gì.

Kiều Dĩ Sa lại hỏi: “Vậy lên đại học cậu muốn học gì?”

Cậu đáp: “Không biết, chắc cha tôi sẽ kêu tôi học luật.”

Kiều Dĩ Sa cười nói: “Nghe có vẻ như đại học của cậu cũng đâu dễ thở gì.”

Cậu không chối cãi được.

Kiều Dĩ Sa lại hỏi: “Cậu thích luật hả?”

Hồng Hựu Sâm: “Không có gì là thích hay không thích, học đều như nhau.”

Kiều Dĩ Sa cười cười, không quấy rầy cậu nữa.

Cô nằm bò trên bàn nhìn cậu làm bài, nhìn khuôn mặt ấy thỉnh thoảng thay đổi biểu cảm, có lúc chau mày, có lúc ngẩn ra, có lúc chợt hiểu ra, nhưng đều không đi quá xa thần thái trầm tĩnh cơ bản của nó. Thời gian chậm rãi trôi từng phút từng giây, Kiều Dĩ Sa cảm thấy mí mắt mỗi lúc một nặng trĩu. Trong lúc mơ màng, hình như cậu động đậy. Cô không mở mắt, cảm giác được cậu vươn cánh tay ra, khẽ vặn ngọn đèn phía trên đầu cô, ánh đèn mỗi lúc một tối đi, cho đến khi tắt hẳn.

Cô lén mở mắt, cậu vẫn còn học bài. Ánh trăng ngoài cửa sổ phủ lên người cậu, như nước chảy xuôi, chảy từ trên đỉnh đầu chảy xuống. Hốc mắt của cậu trũng sâu, tạo nên một mảng tối đen. Có lẽ vì ít nói, biểu cảm cũng ít, cho nên rất khó nhìn ra được những dao động trong tâm trạng của Hồng Hựu Sâm, thứ duy nhất có thể tiết lộ, là ánh mắt của cậu. Khuôn mặt này lúc không thấy được mắt thì mang vẻ trầm trầm và u ám.

Chắc do Kiều Dĩ Sa nhìn cậu quá lộ liễu, Hồng Hựu Sâm quay đầu qua, khẽ hỏi: “Sao vậy?”

Nhưng khi cậu nhìn bạn rồi, thì lại tựa như vạn vật đều có linh hồn.

Kiều Dĩ Sa không nhúc nhích, Hồng Hựu Sâm lại hỏi: “Chẳng phải cô muốn ngủ sao?”

Cô lắc đầu.

Cô không nói lời nào, cậu cũng ngồi yên trở lại.

Mọi người hay thích dùng “biết nói chuyện” để tả một đôi mắt đẹp, nhưng từ lúc quen với Hồng Hựu Sâm, thì Kiều Dĩ Sa càng lúc càng cảm thấy cụm từ đó không đúng.

Người dùng ánh mắt để “nói chuyện,” đại đa số là mắt đi mày lại, càng “nói” thì càng trông không đứng đắn.

Một đôi mắt đẹp thật sự, chỉ nên dùng để nhìn chăm chú; nó trầm lặng, thuần khiết, vô hạn. Cậu không biểu đạt, trái lại biểu đạt được nhiều hơn hết. Tựa như màn đêm lẳng lặng mở ra cả một vũ trụ từ cái miệng của nó, cậu cung cấp tất cả mọi tài nguyên để bạn mặc sức lựa chọn, nhàm chán hoặc đầy tình cảm, đều chỉ cách nhau một ý nghĩ.

Kiều Dĩ Sa phê bình cậu: “Học bài đi, không tập trung gì cả.”

Cậu lại quay đi tiếp tục làm bài.

Kiều Dĩ Sa duỗi thắt lưng, đứng lên hoạt động một chút.

Căn phòng của Hồng Hựu Sâm là phòng con trai điển hình, khô khan đơn điệu — đừng nói gì đến đồ trang trí — bởi cậu ở trong trường, cho nên ngay đến những thứ cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày cũng vô cùng ít ỏi, nếu như sắp đặt trong nội thất không khéo thì có bảo đây là lều lính đang trên đường hành quân cũng không quá.

Quét mắt nhìn quanh, cứng trốc trơ.

Tủ sách trong góc phòng trông có vẻ như quanh năm không ai đụng tới, Kiều Dĩ Sa bước tới, kéo cánh cửa ra, linh kiện đã gỉ sét, kêu két một tiếng. Cô thuận tay lấy ra một cuốn sách, lật xem, là một cuốn sách nhập môn thiên văn học có hình vẽ, chắc là cho con nít đọc, thuộc lứa tuổi còn khá nhỏ, trên mặt sách còn có chú giải viết bằng bút chì. Nét bút rất trẻ con, nhưng vuông vức ngay ngắn đâu ra đấy, tuyệt đối không phải chữ của Hồng Hựu Sâm. Thế mà khi Kiều Dĩ Sa mở trang đầu tiên ra, thì lại thấy vẫn nét bút ấy viết cái tên “Hồng Hựu Sâm.” Cô nhìn bóng lưng của cậu, cậu đang cắm cúi học bài, tấm lưng rộng trông như một ngọn núi nhỏ. Kiều Dĩ Sa lẳng lặng cất cuốn sách tranh đó về lại chỗ cũ, rồi lại đến ngồi cạnh Hồng Hựu Sâm.

—-

Dưới cùng một bóng đêm, ở bệnh viện Khang Khả nằm giữa trung tâm thành phố đang xảy ra một chuyện không vui.

Cậu Út Văn ngủ dậy xong thì nhận được tin mẹ của Sài Long đã mất tích.

Hắn đứng trong phòng bệnh, sắc mặt rất khó coi, nhìn chiếc giường trống hoác, thở phì phò. Một giây sau, hắn chậm rãi nhìn về phía hai cô y tá trực ban, hỏi: “Ý của các cô là, bà ta đã biến mất hôm trước, nhưng bây giờ các cô mới báo với tôi?”

Cô y tá #1 nói: “Dạ chúng tôi cũng mới phát hiện ra thôi, sau đó nhìn bảng ghi chép lần cuối kiểm tra phòng là thứ Năm……”

“Thứ Năm?” Văn Bạc Thiên nổi nóng ngay tại chỗ, “Lâu như vậy mà các cô không kiểm tra phòng?”

Tuy tính tình thối chết người, nhưng bởi vì khuôn mặt kia quá đỗi xinh đẹp, các cô y tá vừa run sợ vừa không nhịn được, cứ tiếp tục nhìn mặt hắn. Văn Bạc Thiên nói nước bọt văng tung toé, “Các cô có còn chút đạo đức nghề nghiệp gì nữa không! Thất trách như thế này có xứng đáng với sự bồi dưỡng của bệnh viện hay không!” Cô y tá #1 lùi ra sau vài bước, cô y tá #2 tiến lên, đáp: “Dạ là ngài đã dặn như vậy, nói người nhà của bệnh nhân nợ tiền, đã bỏ chạy, không cho phép chúng tôi chăm sóc cho bà cụ của họ, tối đa là 3 ngày mới được kiểm tra phòng một lần.”

“……” Văn Bạc Thiên cau mày, “Có chuyện này à?”

Ngủ mấy giấc quên xừ nó mất.

“Quên đi.” Hắn phất tay, không dây dưa với vấn đề này nữa, khoanh tay trầm giọng hỏi: “Nhưng mà tôi đã dùng thuốc với Sài Long, lẽ ra thì hắn phải sống dở chết dở mới đúng, sao còn có thể tới đón mẹ của hắn nữa?”

Cô y tá #3 lên tiếng: “Thưa không phải là con trai của bà ấy, là một cô gái đến làm thủ tục xuất viện, chúng tôi nói không được, cô ta rời đi, sau đó người biến mất ra sao chúng tôi không biết ạ.”

Văn Bạc Thiên: “……Cô gái?”

Hắn thoáng sửng sốt, lập tức nghĩ ra một khả năng, hầm hầm chạy ra ngoài cửa. Hắn hùng hục giận dữ chạy một mạch vào đến phòng giám sát, trưởng tổ bảo vệ mở hết những đoạn ghi hình từ thứ Năm lên. Tuy mũ đã che khuất mặt, nhưng hắn vẫn nhận ra Kiều Dĩ Sa. Cô ta có hoá thành tro hắn cũng nhận ra được.

Văn Bạc Thiên giận run, đập bốp xuống bàn—–

“Mẹ kiếp, vầy là Sài Long bị người khác dụ làm phản rồi!”

Hắn đẩy tay bảo vệ ra, tự mình điều khiển, mở toàn bộ mọi đoạn phim của đêm hôm đó lên xem. Nhưng ngoài đoạn ghi hình Kiều Dĩ Sa bước vào bệnh viện thì chả còn thước phim nào có cô nữa, thậm chí trong hành lang trước cửa phòng bệnh cũng không có, mẹ của Sài Long giống như tự động bốc hơi vậy.

Cũng đúng, hắn nghĩ bụng, ả kia có tà thuật mà, năm xưa ả với Liễu Hà đùa cợt với hắn như trêu khỉ!

Hàm răng của Văn Bạc Thiên nghiến chặt, điên tiết rống lên với tay bảo vệ: “Các người trực kiểu gì vậy! Người biến mất rồi, không thấy đâu nữa rồi!”

Trưởng của đội bảo vệ run rẩy: “Chúng tôi vẫn canh mà……”

Văn Bạc Thiên làm một trận mưa nước bọt: “Nghe kỹ cho tôi! Từ nay trở đi tất cả mọi phòng bệnh phải gắn máy camera! Mỗi một căn phòng! Tôi mà đích thân……”

Đang lúc hắn gào rất sướng mồm, bên tai bỗng vang lên một âm thanh—-

“Im.”

Âm thanh ấy rất bình thản, nhưng lại vang vọng, tựa như có ai đó dập mạnh một dùi xuống một cái trống lớn trong đầu hắn, chấn động khiến hắn hoa cả mắt, suýt vấp ngã. Trưởng đội bảo vệ đỡ hắn từ phía sau, kinh ngạc hỏi: “Cậu Văn, cậu không sao chứ?”

Văn Bạc Thiên lắc đầu.

Vừa rồi là giọng của Mạc Lan…….

Văn Bạc Thiên liếc ngang, thấy ở ngưỡng cửa có một người đang đứng, hắn bực mình bĩu môi, sửa sang lại áo quần, bước ra khỏi phòng theo Tu.

Tu nói: “Cậu đã quấy rầy đến chủ nhân.”

Văn Bạc Thiên nhăn mặt: “Khoa nội trú cách khoa ngoại trú xa như vậy mà ông ta còn nghe được?”

Tu nói: “Chớ dùng kiến thức nông cạn của cậu để hiểu về chủ nhân.”

Văn Bạc Thiên xì một tiếng, một lúc sau lại hỏi: “Rốt cuộc ông ta định ngủ bao lâu nữa đây? Ngủ li bì như thế có hay ho gì đâu, đây là lần đầu tiên ông ta đến thành phố của chúng ta đúng không, hay là để tôi ra mặt tiếp đón, đưa ông ta đi tham quan một chút?”

Tu dừng bước.

Tu luyện đã được bao nhiêu năm đó rồi mà ông ta vẫn hơi không chống đỡ nổi cái mồm lách chách này của hắn.

“Lâu lắm thì nửa tháng,” Ông ta nhìn Văn Bạc Thiên, mặt không mang biểu cảm, “Bệnh viện sẽ thành của cậu, khi đó chỉ cần cậu lại ký tên ở vài chỗ, uỷ nhiệm cho vài người của chúng tôi, sau đó cậu muốn đi đâu thì đi, muốn làm trò gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến việc chính của chúng tôi.”

Văn Bạc Thiên cười gằn một tiếng, vênh váo rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN