Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%) - Chương 6(Phần 5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%)


Chương 6(Phần 5)


Chuyện 5: Bạn chết

Những việc tôi kể sau đây lần lượt là những cái chết tôi đã cảm nhận được, sự mất mát khi một người ra đi, nó không chỉ là của gia đình người đó, mà nhiều lúc người ta mất đi, để lại biết bao nhiêu là nổi mất mát cho nhiều người khác, có người mất khi chuẩn bị vài tháng sau thì cưới vợ, có đứa mất khi còn 1 môn thi nữa là tốt nghiệp…
Những cái chết, nó làm chúng ta sợ hãi mỗi khi nhớ về, lần này, nghĩ về những cái chết đó, tôi lại sợ, nhỡ lần nào đó, tôi đang trên đường về, đêm tối chỉ còn 2 bên hàng đèn vàng, thì nó-thằng bạn chết trôi của tôi, nó lại đứng đó mà rủ tôi đi chơi với nó, thì tôi biết như thế nào đây.
….
Chuyện đầu tiên tôi xin kể về thằng bạn tên Tr. Tr học với tôi từ năm cấp 1, lên cấp 2 thì tôi học lớp chuyên, Tr học lớp thường, nhưng mỗi lần đi ăn đám giổ ở nhà cậu thì tôi cũng hay qua nhà Tr chơi, nó vui tính, hiền lành, nhưng cơ thể thì săn chắc, nước da đen ngắm đúng chất một thằng con vùng chài lưới, nó bơi giỏi lắm, rủ tôi đi tắm sông hoài mà tôi không dám đi, chẳng qua vì tôi không biết bơi mà thôi .
Thấm thoát 3 năm trôi qua trên ngôi trường cấp 2 ấy, cái nơi tôi bị gãy tay 3 lần, thì cuối cùng cũng đến kì thi học kì 2 năm lớp 9, môn cuối cùng là môn Hóa, môn tôi học giỏi nhất. Trước ngày thi môn hóa, vào hôm thứ 3 là thi môn Văn, tôi tên T, nó tên Tr nên được ngồi gần nhau, thằng Tr học dốt văn còn tôi thì con nhà nòi vì má dạy Văn mà, nên tôi cũng giúp nó được nhiều. Vừa nộp bài xong, nó chạy theo tôi ra cổng lớp:
-Chiều ni đi sinh nhật ta không mi?
-Mấy giờ, mai thi mà chiều sn chi, hết thi rồi đi cũng được mi!-tôi đáp hơi ngượng tý.
-Đi tắm sông rồi đi ăn với ta thôi, có nhiều đứa lắm đừng lo.-thằng Tr nó đáp, nghe tới từ ” tắm sông” là tôi nhợn rồi, tôi không biết bơi, đi tắm biển thì chỉ đứng tới cổ là hết sức rồi, tính tôi sợ nước từ nhỏ nên rất ghét mấy thể loại tắm sông, tôi buộc miệng nói:
-Đm mi sn mà đi tắm sông coi chừng chết đó con.
Nó cười tóe lên như cười vào sự ngây thơ của tôi. Ừ nhỉ, nó con nhà nòi, bơi thì như rái cá thì sao mà chết nước được, nếu có chết nước thì những thằng không biết bơi mới phải chết chứ, nó là người có thể cứu những thằng đó thì đúng hơn, nó bảo nếu không đi thì thôi, ít bữa rủ tôi đi ún nước sau cũng được. Vả lại đám bạn đó tôi có quen đâu, đi ngại lắm. vậy là…Sáng hôm sau.
-Ê T, mi nghe tin chi chưa?
-WTF?
-Thằng Tr nó chết đuối hồi chiều ak mi, hén chết y ngày sinh luôn.
Tôi như gần té, tôi đứng không vững, tôi bần thần trước cái chết quá đột ngột của thằng bạn, không phải mới hôm qua tôi vẫn gặp nó, nó rủ tôi đi sn, vậy mà giờ nó chết rồi.
Tôi như người mất hồn, chẳng suy nghĩ được gì, hôm đó vào phòng thi, số phận thế nào mà tôi lại được ngồi cùng bạn với thằng Tr, cái tên T in đậm trên bàn, bên cạnh là tên Tr viết bằng phấn vàng, như ám ảnh tôi, hình ảnh đó làm tôi không thế nào quên, tôi vừa sợ, nhưng cảm giác chiếm hết suy nghĩ của tôi, chính là sự mất mát, nó làm tôi buồn không tả được. Ngồi làm bài, tôi không suy nghĩ được nhiều, may mà môn này tôi giỏi nên làm được, ngồi làm mà cảm giác cứ lạnh lạnh. Làm được 15p thì thầy hỏi sao bạn Tr không đi thi nhỉ, có vài thằng nói:
-Bạn nớ chết rồi thầy…….
Câu nói như văng vẳng trong đầu tôi, thôi thật rồi, nó chết.
Vậy là tôi về nhà sau giờ thi, trên đường đi, chợt tôi nổi da gà, càm giác sợ hãi bao trùm lấy tôi. Có phải hôm qua, tôi đã nói nó sẽ chết vào ngày sinh, sao lại xẩy ra như thế, có phải do tôi mà vận xui ập đến với nó không? Tôi sợ lắm, cả chiều hôm đó tôi chỉ biết ở nhà, không dám ra đường, không dám nhìn vào cái góc tối trên gác nhà tôi, tôi sợ nó ở trong đó, với bộ quần áo ướt nhẹt, tôi mắt oán hận nhìn tôi, suy nghĩ đó làm tôi co ro lại.
Tối đến, tôi và thằng V hàng xóm lén ba má đi mua 1 bó hương, ra khu đất trống gần bờ sông mà đốt, rồi khấn cho nó, xin nó tha lỗi cho tôi vì lỡ miệng. Chẳng biết nó có nghe hay không, nhưng nó chẳng làm gì tôi, chẳng mơ mộng gì hết, đêm đó, tôi ngủ ngon, và rồi kí ức về cái chết thằng bạn tôi cũng trôi qua.
……
…..
Chuyện thứ 2 tôi muốn kể về cái chết, cũng là chết nước, của 1 thằng hàng xóm, ở xóm ngoại tôi, tên là B. Thằng B cũng chẳng thân thiết gì với tôi, có chăng là quan hệ hàng xóm láng giềng thôi, nhưng được cái xóm ngoại tôi thân thiết cởi mở nên cúng tôi cũng có vài lần nói chuyện với nhau, chào hỏi sơ sơ 1 chút. B là con một và con duy nhất của ông C, vợ chồng ông C và thằng B ở trong một căn nhà là tạm bợ, thiếu thốn đủ thứ vật chất, nhưng đùm bọc nhau nên cuộc sống dù nghèo vẫn không khổ, mà như vậy cũng là hạnh phúc lắm rồi, giàu có thì cũng 1 vụ tai nạn là xong, 3 tất đất, rồi cũng thành tro cả thôi, chủ yếu là có hạnh phúc hay không kìa.
Năm đó, thằng B có người yêu. Cái thằng con nhà nghèo, đi chiếc Wave tàu có người yêu, thì cũng là chuyện lạ, và là chuyện mừng cho anh em trong xóm. Người yêu nó đẹp, có duyên và rất hay qua nhà thằng B ngủ lại, coi như là xong xuôi rồi, chỉ chờ ngày cưới thôi. Và rồi chuyện gì đến cũng đến, gia đình 2 bên quyết đinh 2 tháng sau sẽ tổ chức đám cưới. Cái tin đó lan truyền thật nhanh trong xóm, ai cũng biết, cũng mừng cho hạnh phúc đôi trai gái, nhưng cuộc đời nhiều lúc nó cướp đi hi vọng, không phải 1 tia hi vọng mà là 1 luồng hi vọng to lớn lúc nào không hay. Thật đáng sợ…
Ngày hôm đó, nước sông dâng cao, cơn mua kéo dài làm đất đỏ ở trên cao chảy vào sông, làm dòng sông đục ngầu kinh tởm, như 1 con quái vật muốn nút chửng mọi thứ rơi xuống đó. Thằng B, ngay có hôm đó lại nhận được thiệp ăn nhà mới của một người bạn thân. Nhà bạn thân thằng B ở bên kia sông, phải đi 1 chuyến đò khoảng tấm 30p thì tới nới.
Thằng B háo hức lắm, nhân cái dịp này, nó quyết định đem vợ nó ra mắt với bạn bè luôn, rồi thông báo cho tụi nó có tinh thần chuẩn bị dự đám cưới, nó vui đáo để, nghe xóm nói, mới sáng 6h mà nó đã dắt xe qua nhà người yêu nó rồi, rồi 2 đứa đi ăn sáng, chạy thẳng ra bên đò. Nước sông cứ cuồn cuộn ngoài kia, con đò nhỏ bé, chờ xe rồi chở cả người, như lạc giữa dòng nước, nó lắc lư. Thằng B có điện thoại,chuông đt reo, cái đt hiệu Nokia cục gạch mỗi lần đỗ chuông inh ỏi cứ như hối thúc, phải nghe…phải nghe nó, cuộc gọi quan trọng. Thằng B, đang ngồi phía trong, thì chạy ra trước mũi đò, thế là, đò bị 1 con nước đập vào, đò lắc lư, nó rơi xuống…
Người ta vứt phao cứu hộ xuống, nó bắt không được, chẳng ai dám nhãy xuống, nước chảy siết quá, có khi mất mạng như chơi, cả thuyền nhìn thằng B lao đao giữa dòng nước, cái cảnh tượng cứ như là cả thế giởi đang quay mặt lại với thằng B, người yêu nó thì gào khóc van xin người ta:
-cứu với….làm ơn cô bác ơi….
Chẳng ai đáp lại, họ im lặng, nếu họ có phép màu gì đó, họ sẽ làm ngay, nhưng họ là người, 1 người 1 mạng thôi, nhảy xuống thì chỉ có nước đi chung với thằng B, người ta nhìn nó, rồi nó chìm xuống, 1 sự sống đã ở dưới lòng sông. Thằng B, nó chết, mang theo hi vọng về 1 hạnh phúc chìm vào dòng nước đục ngầu, âu cũng là cuộc đời, đời như dòng sông đục vậy, nó đôi lúc nhấn chìm người ta giữa nó, rồi đánh gục trong lúc người ta hạnh phúc nhất.
Hôm đó, cả xóm bàng hoàng, ba má thằng bình khóc hết nước mắt ở bên bờ sông, hôm sau, đội thợ lặn tìm thấy xác thằng B, như 1 kịch bản của những vụ chết nước, máu trào ra khi thằng B gặp ba má nó, dù biết là như vậy nhưng ai xem cũng ớn lạnh, lần này, sự thương cảm đã lấn át sợ hãi, cả xóm giúp nhà thằng B làm đám ma, người yêu thằng B thì một thời gian sau không thấy vào xóm nữa.
Thằng B chết đi, người ta cho nó nhiều tiền, thương cảm cho cảnh neo đơn của ba má nó, người ta cho tiền, đủ để xây lại cái nhà cho khang trang hơn, mua được cái xe máy, coi như cũng đủ để 2 vợ chống sống cảnh già.

Nhớ lại hôm thứ 7, tôi vừa đi học ở ĐN về thì tối hôm đó gặp thằng B, nó ngồi nhậu ngay ở cái đường đi vào nhà tôi, nó gặp tôi chạy xe qua thì mới rủ:
-Làm ly cho vui ku.
-Uhm uống đi, ta mới nhậu về.
Tôi đáp cho có lệ chứ tôi chẳng bao giờ nhậu với nó cả. vậy mà, giờ nó chết rồi, nhiều lúc đi về đúng cái giờ đó, tôi lại nghĩ tới nó, có khi lại gặp nó ngồi nhậu ngoài đường, rồi lại cái giọng mời ngà ngà say của nó nữa, thì sẽ ám ảnh tôi lâu lắm, nhưng may sao, thằng B chết, nó chẳng bao giờ về với ai, nó hiền, đến lúc chết nó cũng hiền

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN