Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%) - Chương 6(Phần 6)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Chuyện Ma Vùng Đất Khó Ở ( Có Thật 100%)


Chương 6(Phần 6)


Chuyện 6: Dưới nền nhà

Con người ai cũng vậy, bôn ba phương xa, đi đến những vùng đất mới lập nghiệp, nhưng trong lòng họ đều hướng về quê hương, về ngôi nhà của mình. Hình như mỗi ngôi nhà đều mang một linh hồn thì phải. Người ta bỏ tiền của cả đời làm ra để xây lên ngôi nhà, rồi bỏ cả tâm huyết ra để làm cho nó thêm đẹp hơn. Ở nhiều năm trong ngôi nhà ấy, người ta lại quay sang yêu ngôi nhà, từng ngóc ngách, từng hạt bụi, từng ánh nắng bình minh trong ngôi nhà đều mang hơi thở riêng.

Thật vậy, tôi đây đi học xa nhà, nhưng cảm giác bình yên tôi chẳng bao giờ có được, chỉ mong khi ốm đau được nằm trên chiếc giường nhỏ bé, được hít cái khôn khí trong chính ngôi nhà của tôi mà thôi. Cái mà tôi đang muốn nói đến đây chính là hồn nhà. Tôi cảm nhận được ngôi nhà của mình rất rỏ, nó êm dịu, tôi chẳng thấy sợ hãi khi ở trong nhà của tôi. Vậy mà, có những ngôi nhà chẳng hiền lành như vậy, vì cái này hay cái kia, nó làm cho chủ nó sợ hãi mỗi đêm, nó đem lại những cơn ác mộng quấy rối giấc ngủ của chủ nó, những bóng người chờn vờn trong căn phòng tối ôm cũng đủ làm cho chủ nhà thức trắng đêm rồi.

Trong xóm tôi thì không có những ngôi nhà độc địa như vậy, nhưng đi thẳng về phía chợ hơn 20m, có 1 con hẽm, trước hẽm có bụi tre um tùm, ngày xưa ở đó mùa lũ nào cũng có người chết đuối mắc vào bụi tre, đi vào hẽm 3 cái nhà thì cái nhà thứ 4 chính là nhà tôi sẽ kể hô nay.
Nhà ấy, tôi gọi là nhà ma, vì chủ của nó đã khổ sở để sống trong đó. 2 vợ chồng, 3 đứa con nheo nhóc, trong đó 1 đứa là bạn tôi, ở chẳng được bao lâu thì phải dọn đi vì tình hình đâu ốm liên miên của con nhỏ, những tai nạn bất thường diễn ra với 2 vợ chồng.

Cách đấy 1 năm, cái nhà đó đóng cửa im im, bọn con nít xóm tôi vẫn hay thử thách nhau đứa nào vào cái nhà đó, đi 1 vòng rồi chạy ra thì được cả bọn dẫn đi ăn dưa hấu, những miếng dưa hấu thơm ngon cũng không đủ để bọn chúng tôi vượt qua cái vườn um tùm tre và chuối, chứ đừng nói gì tới chuyện mở cánh cửa rơm rách nát mà bước vào trong ngôi nhà. Vậy mà…hôm ấy có 2 vợ chồng dẫn 3 đứa con vào nhà ấy, cả xóm bất ngờ vì ngôi nhà đóng cửa đã lâu nay lại có người ở. Nghe đâu thì họ là người ở Đắc lắc về, được cho mảnh đất đó ở tạm. Thế là ngôi nhà ấy lại mở cửa, ngày ngày đi chơi qua ngôi nhà ấy, tôi dần nhận ra sự thay đổi. Chỉ vài tháng thôi mà ngôi nhà trông sáng sủa hẳn ra, Cánh cửa bằng rơm được bỏ đi, thay vào đó là cánh cửa bằng nhôm cứng cáp, trong nhà ánh đèn sáng choang, ông D ( ông chồng) bắt bóng đèn ra tận sân, tối tối ổng vẫn mở đèn sáng làm chúng tôi khoái chí lắm, hè đến là có nơi để chơi, ghiền nhất là cái trò bắt bọ rầy rồi cột chỉ vào chân cho nó bay quanh. Nhưng bọn con nít, và cả người trong xóm nào đâu biết được những gì gia đình ông D đang đối mặt.

1 năm sau, ông D chuyển đi chổ khác ở, thằng bạn tôi cũng đi theo, vậy là nhóm con nít vắng một thành viên, tôi thì chẳng quan tâm mấy vì nó cũng chẳng thân với chúng tôi nhiều, chỉ được cái tài bắn bi với liếc dép giỏi hơn tôi mà thôi. Tình cờ, năm lớp 5 đi thi học sinh giỏi tôi gặp lại nó, nó cũng đi thi trong đợt này, thì tôi mới biết nguyên nhân vì sao gia đình nó chuyển đi.
Nó kể, và tôi thuật lại câu chuyện từng chi tiết một. Ngồi viết trong đêm mà tôi vẫn sợ, nhỡ đâu quay qua bên cạnh lại thấy cái bóng đen ù ù đang ngồi trên giường nhìn mình thì sao nhỉ…
Ngày đầu tiên, thằng Kh ( bạn tôi, con ông D) bước chân vào ngôi nhà, nó đã linh cảm thấy những điều lạ lùng, đêm đó nó nằm ngủ, đêm đầu tiên trong ngôi nhà lạ tất nhiên là khó ngủ, nó trằn trọc nằm trên cái giường bé xíu. 2 thằng em nó thì ngủ say rồi, nó nằm ngoài cùng, cũng cố gắng chợp mắt cho giấc ngủ kéo đến nhưng không được, nó nghe tiếng bước chân ở ngoài cửa. Trời khuya lắm rồi, đêm đó không trăng không sao, bóng tối bao trùm căn nhà nhỏ, cái giường nó đặt sát ngay cửa sổ, bên cạnh cửa chính. Tiếng người đi vẫn đều đều, nó sợ, nó ôm chặt thằng em nó, rồi ngủ tới sáng. Sáng mai nó kể lại cho ông D thì ông D nói chắc đi xe mệt quá nên nằm mơ thôi chứ không có gì đâu.
Rồi từ đó, nó cũng chẳng mơ mộng hay thấy gì nữa, dọn nhà xong, ngôi nhà cũng trở nên sáng sủa, sạch đẹp và có phần yên bình hơn, 2 thằng em nó thì học hành tốt, sức khỏe cũng được, ba mẹ nó có việc làm, gia đình nó mừng vì sự xuông xẻ đó. Vậy mà, nhiều lúc phải nói lại 1 câu rằng, cuộc sống thật bất công…Sau hơn 9 tháng ở nhà thì hôm đó mẹ nó gặp chuyện.
Đêm đó bà N đi ngủ thì nằm mơ, bà thấy ở ngay dưới cái bàn thờ, trong căn nhà của bà, có 1 bàn tay, bàn tay người hẳn hoi đang thò ra, rủ rượi trên mặt đất, trong mơ, bà nắm lấy bàn tay ấy mà kéo ra thì nó cứng đờ, hình như nó dính cứng xuống dưới đất rồi, bà cúi xuống nhìn vào đáy cái bàn thờ, bà từ từ cuối người nhìn xuống, thì bất chợt bà thấy 1 khuôn mặt già khụ, nhăn nhúm nhìn bà rồi há miệng cười, tiếng cười không như người ta cười bình thường mà nó kêu oe oe như trẻ em khóc vậy, rồi bà sợ quá bật dậy, khóc um lên trong đêm làm cả nhà thức theo……
Ngoài trời, mua đã rơi nhẹ, những hạt mưa cứ ào ào trên mái tôn, làm nên cảm giác yên bình vắng lặng, nếu có ai đang đắm chìm trong hạnh phúc thì tiếng mưa này gợi biết bao nhiêu thương nhớ, nhưng với gia đình thằng K lúc này, nó như 1 âm thanh cực hình. Tiếng mưa cứ vô tình, bà N thì cứ ú ớ rồi hoảng loạng trên giường, bà trùm kín cái mền mõng, cũ kĩ trên người, bà nấp từng tiếng như phải hoảng sợ lắm.

Ông D, thằng K và 2 đứa em chỉ biết lặng ra nhìn, vì họ có thấy được những gì bà N phải thấy trong mơ đâu…Mưa vẫn rơi rồi đem cũng trôi qua, đêm thật dài và nặng nề, bà N ngồi đó rồi ngủ vì quá mệt. Sáng mai bà dậy trể, mặt trời lên cao rồi bà mới dậy, bà thờ thẫn, thờ thẫn đến mức tụi con nít chơi đùa ồn ào ngoài sân mà bà vẫn làm lơ, ngồi trên giường nhìn ra cửa sổ với đôi mắt vô hồn. Mọi khi bọn tôi chơi như vậy thì bà chữi ngay-“ồn ào quá, đi chổ khác chơi mấy đứa”. Thế đó, lần này bà khác lạ hẵn ra, nhưng tụi tôi lúc đó chưa nhận thức được, đến ngày nghe thằng K kể tôi mới nhớ ra và lấy làm lạ cho bà.

Rồi màn đêm 1 lần nữa buông xuống, vườn tre dần dần đen lại, tối ôm, mấy cái bóng đèn chỉ đủ sáng ở trước khoảng sân, còn ở bên phải nhà, hàng tre đen thui như che giấu một điều gì đó ghê gớm. Người ta mỗi lần đi qua cái ngõ ngày chẳng dám ngước lên nhìn hàng tre đó, nó tối, nó im lặng, mà 2 thứ đó hợp lại thì chẳng vui chút nào, như là một thế giới không thân thiện vậy. Nhưng đên nay, mọi chuyện không xẩy ra ở hàng tre ấy, hàng tre mà cách đó 5 năm đã có 1 người chết trôi giạc vào…Mọi chuyện, bắt đầu ngay tại cái bàn thờ, cái bàn thờ cũ kĩ trong ngôi nhà u ám.
Lần này không phải là mơ, mà là sự thật, không chỉ có bà N mà cả nhà đều thấy, nó bình thường tới mức mà người ta chẳng nghĩ đó là ma quỉ….8h, mọi thứ đã im lặng trong cái xóm đó, mọi người dường như chẳng muốn bước chân ra đường, chỉ còn ánh đèn hiêu hắt ngoài sân không đủ bóp cong thứ bóng đêm đặc quánh ấy. Trong nhà bà N lúc này, 2 vợ chồng bà N và 3 đứa con đang ngồi trên cái giường nhỏ, chăm chú xem ti vi, bà N sau bữa cơm xom tụ cũng đã khỏe lại và bớt lo lắng, có lẽ chỉ là giấc mơ mà thôi. Hồi chiều cũng chính bà N đã quan sát kĩ càng dưới đáy cái bàn thờ chẳng có gì, cái nền xi măng được tráng láng kít, bà N lấy chổ luồng vào quét ra cả mớ bụi rồi yên tâm, hóa ra bà năm mơ một giấc mơ kinh dị mà thôi. cả gia đình bà N đang ăn cơm, thì trên bà thờ, cây hương tự nhiên cháy nhi ngút, khói hương xông mọt mùi nồng khó chịu quanh nhà, cây hương tàn rất nhanh, chưa đầy 1 phút mà nó đã cháy hết rồi. Bà N , ông D với suy nghĩ của những người từng trải, đã thấy bất an trong lòng, thằng K thì nó nghĩ đó chỉ là một trò chơi gì đó thật hay, nó chưa hình dung ra được sự ghê gớm của 1 hiện tượng lạ trong nhà nó. Chỉ một thoáng vậy thôi, đã làm cả 2 vợ chồng bà N mất ngủ, ông D đi quanh quẩn cả đêm trước cửa nhà, bà N thì ngồi rồi đi đi lại lại với ông D, cả 2 bàn tán gì đó mà thằng K cố cũng chẳng nghe được, 2 thằng em nó ngủ say bên cạnh rồi.Đêm đó, là đêm thứ 2 có những điều lạ lùng xẩy ra trong ngôi nhà.

Mọi việc cứ dồn dập, nó chẳng ngơi ra để cho người ta thờ, nó đã không tấn công 9 tháng rồi, thì khi nó tấn công, nó dồn hết sức lực để làm người ta sợ hãi, căng thẳng đến mức phải rời khỏi nó, hoặc sống chung với nó suốt đời, chịu đựng nó như một phần trong cuộc sống vậy. Ma quỉ, chính nó đã gieo không biết bao nhiêu nỗi đau…Lần này là tai nạn của ông D, sáng sớm ngủ không được, mới 5h30 ông đã đạp cái xe đạp cà tàng ra mua đồ ăn, mới đi một đoạn vừa ra khỏi cái đường kiệt thì một chiếc xe gắn máy lao tới tông ông, ông nằm sổng soài trên mặt đất, chân trái hình như bị trật khớp, cái xe máy lao tiếp lên bờ lề rồi ngã, người phụ nữ trên chiếc xe thì lạ thay, bã chẳng bị gì. Hôm đó tôi cũng có nghe và biết vụ này, may mà bà đó tông ông D xong chạy lại chỡ ông D đi bệnh viện, lo viện phí nên mọi chuyện rồi cũng qua. Chỉ có ông D là phải nằm ở nhà 2 tuần vì bị trật chân, rách một vùng da ở đùi. Thế là tự dưng, sau có vụ nén hương trên bàn thờ, ông D bị tai nạn. Chẳng dừng ở đó, thằng em lớp 1 của thằng K lên trường nghịch ngợm thế nào mà bị ong chích, rồi sưng vù cái mặt lên, nó sốt cao, phải xuống bệnh viện, nhà thằng K xào xáo rồi rắm hết cả lên, có ai ngờ chưa đầy 1 tuần mà đủ thứ chuyện xẩy ra thế này. Má thằng K, bà N tui có sợ hãi, những thấy chồng con thế này, bà cố sức mà lo lắng, nghĩa vụ làm vợ, thiên chức làm mẹ đã giúp bà mạnh mẽ hơn ngày thường. Thằng K đi hoc cũng không khá lắm, từ cái này ba nó rồi em nó bị nạn, nó càng dốt hơn nữa, nó lầm lì đi học rồi ra về thật nhanh chắc vì nó lo cho mẹ. Cái tủi ăn chơi của tụi tôi thì có biết gì về nỗi bất hạnh của người khác, chỉ biết rằng nắng thì chơi thả diều mưa thì tắm mua vậy là vui lắm rồi.
Rồi, 1 tuần, 2 tuần trôi qua, chẳng còn sự việc gì hết, cả nhà nó lại thoải mái trờ lại, ba nó-trụ cột đích thực đã có thể đi đứng trở lại, em nó thì cũng khỏe sau 4 ngày nằm viện, thằng K cũng tỏ ra vui vẻ hơn, nó cũng đã biết tối tối ra ngoài chơi với bọn tụi tôi.

2 ngày sau, một chuyện cuối cùng trong kí ức của thằng K trong ngôi nhà đó diễn ra…

Cũng 8h, cũng cái chương trình ti vi quen thuộc nhà nó lại xum vầy bên nhau, tiếng cười tiếng nói rôm rang. Lạ thật, bây giờ có coi hài Hoài Linh nhiều lúc cũng chẳng cười được, mà nhớ ngày xưa xem cái gì cũng cười, hài hước nó như khẩu vị, ngày xưa thiếu thốn quá thấy miếng thịt là thèm, giờ no nê lại kén chọn đủ điều. Gia đình thằng K cười đùa vui vẻ, vì 1 lẽ đơn sơ, họ tưởng những ngày tồi tệ đã qua, gia đình họ tui không giàu có nhưng ngồi bên nhau không lo âu ngoài kia thế nào đã là hạnh phúc rồi, lắm nhà giàu ước thế mà không có…
Nhưng bất hạnh thay, họ chẳng vui được bao lâu. cây hương vẫn âm ỉ cháy chầm chậm, nhưng trong căn phòng bỗng dưng nóng, cái nóng khác hẵn với mọi ngày, ngoài trời tuy không mưa nhưng từng cơn lạnh buốc, vậy mà trong nhà nóng, nóng chảy mồ hôi, nóng lan tỏa đều khiến ai cũng cảm nhân được…Mọi ánh mắt đều nhìn về phía bàn thờ, kí ức về cây hương cháy nghi ngút vẫn còn đó, nhưng lần này nó điềm tĩnh nhảy khói, mà sức nóng vẫn tỏa ra, dưới cái nền nhà này, có hơi nóng, mà chính là ở dưới bàn thờ, chổ cái nền ximang ấy, là nơi nóng nhất. Ông D chạy xuống bếp lấy lên 1 ca nước, tạt vào gầm bàn thờ, thì nghe tiếng xèo xèo, thật đáng sợ, ở dưới đất có cái gì mà nóng thế, núi lửa chăng??? rồi, bất thình lình, mọi thứ lại trờ về hiện trạng ban đầu, nhiệt đã tan dần, ngôi nhà lại lạnh lẽo như nó vốn có, nhưng lần này, cái lạnh chẳng mang hơi hướng mùa thu, mà nó lạnh buốt như mùa đông vậy, từ nóng qua lạnh, cũng chính nơi cái bàn thờ ấy, miếng đất nhỏ để bàn thờ,nó lạnh, một lần nữa làm cả gia đình thằng K đứng ngơ như trời trồng…Bà N chân run run, bà sợ lắm, lần đầu tiên trong đời bà gặp cái hiện tượng quái lạ này, còn ông D, với bản lĩnh của người đàn ông trong gia đình, tay ổng cầm cái ca lăm lăm như chờ đợi 1 thứ gì đó, không khí im ắng đến đáng sợ….

Ầm ầm ầm….trời mưa, cơn mưa mùa thu bất chợt rơi xuống mái tôn từng hạt nặng trịch, tiếng mưa làm cả nhà thằng N giật mình, 2 thằng em nó sau phút giây lặng thinh giờ ré lên, chạy nấp sau lưng ông D, ông D vẫn lăm lăm cái ca trong tay, bà N cũng đứng nép vào, thằng K đứng sững, ông D kéo nó về phái ông, đúng là gia đình cần một trụ cột, người đàn ông trong một gia đình là không thể thiếu…
Rồi cơn mưa cũng dịu đi, trời cũng đỡ lạnh hơn, hơi nước làm cho mọi người dễ chịu, gió từ ngoài luồng vào, tiếng ếch nhái quen thuộc…làm cho không khí bớt đi vẽ căng thẳng. 10h đêm, sau khi đã quá mệt mỏi, cả nhà đi ngủ, tối hôm đó là tối lạ nhất, ba má thằng K kê nối 2 cái giường cho 3 con và 2 vợ chồng nằm ngủ, vì sợ nếu nằm riêng sẽ không thể bảo vệ được nhau.
Tối, màn sương mang hơi lạnh luồng vào ngõ ngách, kẽ hở trong nhà, cả căn phòng như chìm trong hơi lạnh, tất cả đã ngủ say nhưng vẫn cảm giác được cái lạnh oái ăm này, cái lạnh lạ lùng mà tôi có lẽ chưa bao giờ được cảm nhận….
Hôm đó, do đã quá mệt mỏi nên ai cũng ngủ say, mà nằm ngủ trong điều kiện ma mị như vậy thì chắc chắn những cơn ác mộng sẽ đến…
Thằng K kể tôi nghe về một cơn ác mộng trong đêm đó:
Nó nằm mơ về 1 ngày xưa nào đó, trong chính căn nhà này, đã có một chuyện rất kinh hoàn. Trời lúc đó nhá nhem tối, thì có cảnh 2 người đánh nhau trong nhà, 2 người, 1 già 1 trẻ, thằng trẻ với vẻ mặt hung tợn đánh 1 bà già, bà ta ngã ra, rồi ngất trên sàn nhà, ngay trên cái sàn chổ bàn thờ nhà nó. Rồi thằng con trai đó bỏ chạy ra cửa. Giấc mơ chỉ có vậy…Nó nằm mơ, giấc mơ đến nhẹ nhàng lắm, như một việc gì đó hết sức bình thường, chỉ nằm mơ mà không có âm thanh nào, những hình ảnh đứt đoạn hiện về trong giấc mơ, nhưng cái hình ảnh rỏ nhất là bà già đó nằm lặng im trên phần nền nhà ngay nơi đặt bàn thờ, bà ta chết…
Đột nhiên, má nó ré lên…Bà N bật dậy như vừa nằm mơ thấy điều gì ghê gớm lắm, bà mới khóc mà nói với ông D lúc này cũng đã dậy vì tiếng ré to của bà:
– Tui nằm mơ thấy có bà già mô nằm dưới bàn thờ, bã giật giật rồi bã ré lên, tui sợ quá ông ơi.
– Tui cũng nằm mơ thấy bà già mô bị thèn nhỏ đánh chết ngay chổ bàn thờ nhà mình.- ông D cũng nói với giọng thều thào run run.
Thì ra là vậy, thằng K cũng mơ như ba nó, những giấc mơ đó kéo đến đúng lúc, với đúng người, như nhắn nhủ rằng trong nhà này, có 1 bà già đã chết, giờ cái bàn thờ đang đặt lên cái chổ bà chết, bà không chịu, bà muốn ở cái nhà này, không cho ai ở hết, nếu còn ở thì bị tai nạn, rồi nằm mơ suốt thôi.
Cái sự ích kĩ cũng len lõi vào đầu óc ngay cả khi con người ta chết đi, nó giết chết tình thương của con người, nó làm nên tội lỗi, nó hủy hoại hạnh phúc. Tội nghiệp cho những con người đang sống, vì sự ích kĩ của 1 linh hồn mà phải chuyển đi.
Ngay sáng mai, gia đình nó thuê nhà chổ khác rồi chuyển qua đó luôn…
Ngoi nhà đó, giờ thành 1 con đường, giải tỏa nó đi là 1 niềm vui của xóm, và có lẽ cũng là lỗi thoát cho linh hồn bà già kia, mong bà nhận ra thế giới này là của người sống, của những con người lấy sự yêu thương và đùm bọc nhau là hạnh phúc mỗi ngày, mong bà sớm ở trên thiên đàng…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN