Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà - Chương 27: Quà thăm hỏi người cũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Chuyến Tàu Đêm Mộng Hà


Chương 27: Quà thăm hỏi người cũ


Lâu Ngữ nhận được tin nhắn của người môi giới vào nửa đêm, anh ấy nói đã đưa khách xem nhà xong, khách hỏi khi nào ký hợp đồng được.

Cô không trả lời.

Mãi cho tới rạng sáng, cô mới đáp để xem tình hình đã, ngày mai cô phải vào đoàn làm phim, sợ tạm thời không rảnh.

Rõ ràng vốn dĩ tối nay có thể ký xong hợp đồng, nhưng cô đột nhiên chần chừ, chính cô cũng không biết rõ lý do.

Người môi giới liên tục soạn tin nhắn, mãi sau mới nói một câu: “Không sao, để tôi nói với khách.”

***

Hôm sau, Lâu Ngữ bay tới Hoài Nam, bắt đầu quay phim.

Bởi vì cô trì hoãn việc vào đoàn làm phim nên buổi khớp thoại của cả đoàn cũng bị đẩy lùi mấy ngày. Họ đã quay một số phân cảnh của các diễn viên khác, đợi Lâu Ngữ tới nơi mới tiến hành xem kịch bản.

Địa điểm đọc kịch bản là phòng họp ở tầng hai khách sạn đoàn làm phim thuê. Lâu Ngữ bảo Lật Tử đi đặt bánh ngọt, cafe như thường lệ, ngoài ra còn chuẩn bị phát lì xì cho nhân viên.

Cô tới nơi trước nửa tiếng, đọc qua kịch bản trước khi tiến hành thảo luận theo thói quen. Những diễn viên khác cũng lần lượt tới, khi còn mười phút là tới thời gian hẹn, một vị trí vẫn còn trống.

Lâu Ngữ nhìn vị trí đó, khẽ nhíu mày.

Nhà sản xuất giải thích với cô: “Trong hai ngày cô chưa tới, chúng tôi quay cảnh của nữ ba, nhưng chúng tôi thấy kết quả không được tốt lắm, vậy nên đã đổi người. Diễn viên thay thế vừa bay tới đây vào tối qua, chúng ta cứ châm chước cho cô ấy nhé.”

Lâu Ngữ vừa nghe đã biết có điềm, cái gọi là kết quả không tốt là một lý do rất đường hoàng, chắc chắn bên đầu tư muốn nhét người vào, không nhét được thì gạch tên người khác đi.

Tại sao cô có thể biết rõ như vậy? Bởi vì cô cũng từng bị người ta xóa tên.

Có lẽ cô còn thảm hơn chút, bởi vì sau khi quay nửa tháng cô mới bị gạch.

Lâu Ngữ gật đầu: “Người mới là ai thế?”

“Dương Hân Mỹ.”

Lâu Ngữ gật đầu, nói tiếp: “Chúng ta không đợi nữa, bắt đầu trước nhé?”

Cô đã nói vậy rồi, mọi người cũng chỉ đành làm theo. Mười lăm phút sau, Dương Hân Mỹ nhàn nhã đi tới, thô bạo đẩy cửa ra, cắt ngang vòng khớp thoại của mọi người.

“Xin lỗi ha, tôi tới muộn rồi.” Cô ta không chút áy náy, kinh ngạc nói: “Cái gì vậy? Mọi người bắt đầu rồi sao?”

“Chị Hân Mỹ, đã lâu không gặp.” Lâu Ngữ nhiệt tình vẫy tay: “Phần đầu đa số không có thoại của chị, chúng tôi nhân lúc chị chưa tới đã khớp thoại trước, không làm lãng phí thời gian của chị đâu.”

Lời cô nói mang theo ẩn ý sâu xa, người thông minh đều có thể nghe ra Lâu ngữ đang chế nhạo cô ta không có đất diễn. Nhưng ngoài mặt cô lại tỏ ra ân cần, chu đáo.

Bình thường Lâu Ngữ sẽ không cáu kỉnh với diễn viên đóng cùng mình như thế, chỉ là một lần đến muộn thôi mà, cô không phải kiểu người so đo tính toán vậy.

Nhưng đây không phải lần đầu cô và Dương Hân Mỹ hợp tác.

Lần đầu họ hợp tác là vào bảy năm trước, khi đó thân phận của cô và Dương Hân Mỹ hoàn toàn trái ngược với hiện tại. Dương Hân Mỹ là nữ chính, cô là nữ ba.

Ngày đầu tiên khớp thoại, cô đã đến trước cả nửa tiếng, chợt thấy trên bàn có một chập kịch bản mới. Nhân viên báo biên kịch nghe theo đóng góp của nữ chính nên thay đổi kịch bản.

Cứ như vậy, lời thoại cô học thuộc từ lâu không cần dùng tới nữa.

Nhưng đây cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, khi khớp thoại, có thể xảy ra trường hợp diễn viên cảm thấy lời thoại không hợp nên thay đổi đôi chút. Cô vội cầm kịch bản mới lên đọc kỹ lại, khi cô gần như học thuộc xong hết, Dương Hân Mỹ mới xuất hiện.

Chỗ của cô ta ở ngay cạnh Lâu Ngữ, khi cô ta tới gần, mùi nước hoa nồng nặc khiến Lâu Ngữ không nhịn được hắt xì.

Dương Hân Mỹ liếc nhìn cô, cô lập tức đứng thẳng, chào hỏi cô ta: “Em chào chị Dương, em là Lâu Ngữ, diễn viên đóng vai Điền Dao trong phim.”

Cô ta khịt mũi, bâng quơ đáp: “Điền Dao hả, trong kịch bản có nhân vật này sao?”

Lâu Ngữ nở nụ cười gượng gạo.

Sau khi ngồi xuống, Dương Hân Mỹ cầm kịch bản lên, còn chưa đọc được mấy đã “a” một tiếng.

“Ghim của quyển kịch bản này sắc quá.”

Tiếp đó, một quyển kịch bản bị ném tới trước mặt Lâu Ngữ.

“Cô tháo ghim ra cho tôi đi.”

Lâu Ngữ rất muốn đáp trả một câu, tôi không phải trợ lý của chị. Nhưng có nhiều người đang nhìn cô thế, ánh mắt ai cũng ngầm ám chỉ cô mau tháo ghim ra đi, xong sớm tan sớm.

Bởi vì Dương Hân Mỹ đến muộn nên thời gian khớp thoại không còn nhiều. Người gây ra hậu quả này vốn không phải cô, ấy vậy mà cô lại như trở thành tội đồ.

Lâu Ngữ cảm thấy nực cười, chỉ đành lặng lẽ nhận lấy kịch bản, cố gắng cạy ghim của quyển giấy ra, trút hết cơn giận lên từng chiếc ghim. Kết quả dùng lực hơi quá, đầu ghim đâm thẳng vào ngón tay cô.

Rất đau.

Dường như ghim sách đang kháng nghị với cô, nhìn đi, ngay cả nó cũng có thể phản kích, còn cô thì không.

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Dương Hân Mỹ có chỗ dựa vững chắc, địa vị trong giới cũng cao hơn cô, muốn đuổi cô ra khỏi đoàn làm phim chỉ mất một câu nói.

Thảo nào nhiều người muốn trèo cao thế, có thể nắm trong tay quyền sát sinh người khác thật sự rất sung sướng.

Sau lần đó, Dương Hân Mỹ không còn cố tình nhằm vào cô nữa, nên nói là việc tháo ghim ra cũng chẳng được tính là nhằm vào, cô chưa có tư cách đó. Dương Hân Mỹ là người ngang ngược, trong tiềm thức của cô ta, cả đoàn làm phim đều phải phục vụ cô ta.

Cô ta sẽ không học thuộc thoại, cần có người nhắc cho khi đóng. Nhân viên không biết khi nào cô ta cần nhắc, khiến cô ta không nói tiếp được, cô ta sẽ thẹn quá hóa giận, không chịu quay nữa.

Cũng có lúc cô ta chê máy quay quay mình không đẹp, quay được một nửa lại kiên quyết đòi đổi cả đội ngũ quay phim. Đội quay phim là cánh tay phải của đạo diễn, hành động của cô ta khiến đạo diễn nổi cáu, nhà sản xuất tới an ủi, tiến độ của đoàn làm phim bị kéo dài hơn một tháng.

Mặc dù những điều này không liên quan trực tiếp tới Lâu Ngữ, nhưng cô cũng phải gánh chịu hậu quả. Kế hoạch ban đầu của cô là sẽ cùng Văn Tuyết Thời đón sinh nhật tuổi 25 tuổi, cô còn âm thầm lên kế hoạch đi du lịch để cho anh bất ngờ, nhưng vì tiến độ quay phim bị chậm trễ nên kế hoạch phải hủy bỏ.

Hết cách, Lâu Ngữ chỉ đành lên kế hoạch B, hỏi bên kế hoạch có thể đẩy cảnh quay của cô lên trước không.

Bên kế hoạch nói được, nhưng như vậy cô sẽ rất mệt.

Lâu Ngữ thở phào nhẹ nhõm, thứ cô không sợ nhất chính là mệt, chỉ sợ bên kế hoạch từ chối thôi.

Thế là cô ra sức dồn hết cảnh quay của mình vào một tuần, ngày nào cũng phải dậy sớm thức khuya, dưới mắt hiện lên quầng thâm như gấu trúc. Lúc làm lễ đóng máy, cô còn hoài nghi mình có thể đứng ngủ.

Nhưng tới hôm sau, cô vẫn không thể rời khỏi đoàn làm phim.

Nguyên nhân cực kỳ nực cười, tối qua Dương Hân Mỹ về phòng xem một số cảnh quay thô, cảm thấy tạo hình của mình không đẹp, bắt phải quay lại mấy đoạn.

Trong mấy đoạn được chỉ định, Lâu Ngữ bắt buộc phải đứng phía sau làm nền, hoặc có mấy lời thoại phải nói với Dương Hân Mỹ.

Cô bị giữ lại đoàn quay tiếp, mọi cố gắng trước đó đều đổ sông đổ biển, chỉ vì một câu nói “tôi không hài lòng” bâng quơ của Dương Hân Mỹ.

Vào ngày sinh nhật, khi sắp tới 12 giờ đêm, thậm chí cô còn không thể gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho bạn trai mình.

Ống kính đuổi theo Dương Hân Mỹ trước mặt cô, đối phương liên tục nói sai lời thoại, cô phải liên tục đứng bên ngoài tiêu điểm máy quay, đọc thoại với cô ta hết lần này tới lần khác.

Tới khi xong việc, cô có thể bớt chút thời gian chúc mừng anh, cô nhớ rất rõ lúc đó đã là 1h28 sáng.

Không biết Văn Tuyết Thời đã ngủ hay chưa, cô cầm điện thoại, dè dặt gửi một nhãn dán thò đầu ra nhìn cho anh.

Anh trả lời ngay lập tức: “Quay xong rồi sao?”

Cô biết ngay anh đang đợi mình.

Trong lòng cô vô cùng khó chịu, cô nhập bốn chữ sinh nhật vui vẻ vào khung chat, sau đó lại nhắn xin lỗi vì đã để anh đợi lâu, nhưng cuối cùng lại xóa đi, chỉ đáp lại một câu: Ừm, em quay xong rồi.

Rõ ràng câu xuất hiện ở phần tin nhắn không nên là những chữ này, nhưng khi ấy cô không thể kiểm soát được cơn giận của mình. Cô giận vì bản thân đã cố gắng nhưng vẫn không có được thứ mình muốn.

Văn Tuyết Thời không trách cô việc liệu có phải cô quên sinh nhật anh không, ngược lại anh còn lập tức kết thúc cuộc trò chuyện.

“Em mau đi ngủ đi, chắc mệt lắm rồi nhỉ.”

Cuối câu, anh còn gửi icon hình người giang tay ra ôm, trông rất ngờ nghệch.

Lâu Ngữ nắm chặt điện thoại, sống mũi cay xè.

Nếu nói có những người muốn trèo cao là vì hưởng thụ kh.oái c.ảm khi được đứng trên mọi người, vậy trong đêm khuya bất lực ấy, cô vô cùng khát khao có thể trèo lên cao. Chỉ vì cô muốn có thể đi gặp người mình muốn gặp, ôm lấy anh, chính miệng nói với anh câu sinh nhật vui vẻ.

Nhưng những năm đó cô không làm được. Anh sẽ thất vọng nhường nào? Cô không biết nữa.

Những chuyện này vẫn hằn sâu trong lòng cô, còn Dương Hân Mỹ chỉ nói a, có chuyện này sao?

Người như cô ta đương nhiên sẽ không nhớ gì, do vậy từ một diễn viên không bao giờ lo thiếu việc làm tới người phải nhờ nhà đầu tư tranh cho một vai diễn nhỏ, đây cũng chẳng phải điều ngạc nhiên.

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, cảnh tượng quen thuộc trong quá khứ, vị trí đã đổi thay, Lâu Ngữ không làm khó cô ta như cô ta năm đó, nhưng cô cũng không tha cho cô ta. Cô nói thêm một câu, giọng điệu dịu dàng: “Thật ra cô tới muộn tiếng nữa cũng chẳng sao.”

Dù sao cảnh quay của cô cũng ít.

Dương Hân Mỹ im lăng, sắc mặt khó coi: “Tôi không cố tình tới muộn, trước đây khớp thoại tập trung đều không đúng giờ mấy, có ai không tới muộn 10, 20 phút chứ?”

Lâu Ngữ nhìn cô ta, chầm chậm đáp.

“Đúng vậy, cô cũng nói rồi đó, đó là trước đây.”

“…”

Dương Hây Mỹ nghẹn lời, không nói được gì.

Mỗi câu nói của Lâu Ngữ đều động vào nỗi đau của cô ta, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra không sao, càng như vậy cô ta càng không thể nổi nóng, không thể chủ động khiêu khích được.

Cho dù bây giờ cô ta có người chống lưng cho, nhưng thứ Lâu Ngữ đại diện là thị trường, đó là ông trùm còn lớn hơn.

Buổi khớp thoại trôi qua trong bầu không khí căng thẳng, hai ngày sau, Dương Hân Mỹ không còn tới muộn nữa, Lâu Ngữ cũng không châm chọc cô ta, ra uy thế đủ rồi.

Sau buổi khớp thoại là thời gian quay phim chính thức, cảnh quay đều khá thuận lợi. Mới bắt đầu quay được mấy ngày đã có người tới thăm.

Lâu Ngữ vừa quay xong một cảnh, Lật Tử vội chạy lên xe, nói: “Chị, cô Hoàng và anh văn tới thăm chị này.”

Hoàng Nhân Hoa và Văn Tuyết Thời?

Lâu Ngữ sững sờ ngồi trên sofa, lờ mờ nhớ lại cuộc đối thoại trước đó của họ. Buổi tối khi sắp kết thúc Chuyến tàu đêm, Hoàng Nhân Hoa nói cô ấy sẽ tới Hoài Nam quay quảng cáo, còn hẹn ăn cơm riêng với cô.

Nhưng Văn Tuyết Thời là sao?

Trong lòng đã có suy đoán, cô vô cảm nói: “Mời họ lên xe đi.”

Một lát sau, ngoài cửa xe vang lên tiếng gõ cửa, Lâu Ngữ hít sâu một hơi, rồi niềm nở mở cửa ra.

“Nhân Hoa, anh Văn.”

Lâu Ngữ chào hỏi hai người đang đứng ở bậc thang, ra hiệu cho họ lên xe.

Hoàng Nhân Hoa ôm cô nhiệt tình, cô cũng chột dạ ôm lại, ánh mắt lại nhìn vào Văn Tuyết Thời đi vào.

Anh mặc áo khoác màu cafe, bên trong là áo len trắng. Tầm mắt cô dừng lại ở chỗ cổ áo cao, ác ý nghĩ, lẽ nào anh mặc vậy để che đi vết gì đó sao.

Cô bất giác nhíu mày, bực bội trước suy nghĩ thần kinh của mình.

Lâu Ngữ nhìn ra chỗ khác, hàn huyên: “Sao anh Văn cũng đột nhiên tới vậy?”

Hoàng Nhân Hoa trả lời thay Văn Tuyết Thời: “Anh ấy cũng tới thăm tôi ở phim trường, tôi nói sẽ tới tìm cô, thế là chúng tôi đi cùng luôn.”

Lâu Ngữ gật đầu, quả nhiên như cô nghĩ, anh chỉ tiện đường qua thôi.

Hoàng Nhân Hoa chỉ sang bên cạnh: “Phim trường lần này của tôi là cái ở ngay bên đoàn của cô, vậy nên tôi tới thẳng đây tìm cô luôn.”

“Trùng hợp thật.”

Sau khi đi vào, Văn Tuyết Thời không nói gì, lát sau anh giơ túi trong tay lên, đưa tới trước mặt cô: “Trước khi tới nghe nói cô cũng quay ở Hoài Nam, tôi mang cho cô chút quà hỏi thăm.”

“Cảm ơn anh, tốn kém quá.”

Lâu Ngữ cười nhận lấy, tiện tay đặt đồ lên bàn phía sau.

Hoàng Nhân Hoa đột nhiên lấy điện thoại ra nhìn, rồi vội nói: “Họ gọi tôi đi quay bù rồi, hai người đợi tôi chút nhé, tôi quay lại ngay.”

Nói xong cô ấy vội xuống xe, để lại cô và Văn Tuyết Thời.

“…?”

Lâu Ngữ ngơ ngác nhìn cánh cửa đang dần khép lại, thầm buông câu: What the f*ck?

Bầu không khí im ắng giây lát, cô nói: “Anh không qua đó xem sao?”

Văn Tuyết Thời chỉ vào túi: “Cô không xem đồ tôi mang cho cô sao?”

“Lát nữa tôi sẽ xem.”

Anh cười nhạt: “Vậy sao, không phải ném vào thùng rác là được.”

“Không đâu. Tôi còn chưa cảm ơn anh chuyện trong show lần trước.”

“Nếu muốn cảm ơn thì mở nó ra xem đi.”

Trong đầu Lâu Ngữ đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất khó tin nhưng lại vô cùng hợp lí.

Gần đây anh có đăng bài về ngày kỷ niệm trên Weibo, hôm nay lại xuất hiện trước mặt cô, còn nhấn mạnh “quà thăm hỏi” không bắt mắt này.

Lẽ nào quà thăm hỏi thú vị nhất dành cho người cũ không phải thiệp mời kết hôn sao?

Lâu Ngữ bình tĩnh nhìn túi giấy bình thường đó, mãi không làm gì.

Văn Tuyết Thời không giục cô, anh vốn đứng ở cửa, lúc này đã lặng lẽ lùi ra sau mấy bước, dựa vào cửa, tay đặt ở sau lưng, sờ vào khóa cửa, sau đó lén lút vặn lại.

Rắc, cửa bị khóa từ bên trong.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN