Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cô cố gắng bình tĩnh đưa tay ra mở túi.
Bên trong là một cốc cafe rất bình thường.
Lâu Ngữ sững sờ mấy giây, rồi bất giác thở phào nhẹ nhõm. Ngón tay căng cứng ban đầu chợt run lên, cô làm như không có chuyện gì, lấy cốc cafe ra.
“Một cốc cafe đáng…”
Mới nói được một nửa, cô đã dừng lại, nhìn thấy một tờ đơn phẫu thuật ở bên dưới cốc cafe.
Đó là tờ đơn không thể quen hơn, là đơn phẫu thuật của cô.
Trong phòng vô cùng bí bách, không ai nói lời nào. Dường như họ đang đứng trên một hồ băng, ai lên tiếng trước, cơn sóng ngầm bên dưới sẽ xông lên, phá vỡ mặt băng, cuốn trôi họ.
Cuối cùng, Lâu Ngữ đặt cafe xuống, bình thản hỏi: “Khách tới xem nhà là anh sao?”
“Cũng coi là vậy.” Anh nhìn chằm chằm bóng lưng không chịu quay lại của cô: “Tôi nhờ Đinh Văn Sơn đi xem.”
“Hành vi như vậy của anh không hay chút nào, không hỏi đã tự ý lấy đi, đó là trộm cắp.”
“Ừm, tôi đã dạy dỗ anh ấy rồi, vậy nên bây giờ mới mang vật về với chủ.”
Lâu Ngữ lấy đơn phẫu thuật ra, vò thành một nắm rồi nhét vào túi.
Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Cảm ơn cafe của anh Văn, anh tự nhiên nhé, tôi phải đi quay rồi.”
Cô đi tới cửa, nắm tay cầm, khoảnh khắc nhận ra cửa bị khóa, Văn Tuyết Thời đã áp sát phía sau.
Anh ấn vào chỗ khóa cửa.
“Tôi vẫn chưa nghe thấy trợ lý gọi cô, chắc vẫn chưa tới thời gian quay đâu nhỉ?”
Lâu Ngữ rụt tay về, lập tức lùi ra sau, kéo dài khoảng cách với anh.
“Vậy thì sao? Tôi không thể đi ư?”
Văn Tuyết Thời cười hỏi: “Hiếm lắm mới có cơ hội này, chúng ta nói chuyện nhé?”
Bầu không khí trở nên kỳ quặc, trái tim Lâu Ngữ thắt lại, cố tình nghịch ngợm, muốn giải phóng nguyên tử không an phận.
“Hình như chúng ta chẳng có gì để nói cả.”
“Tới bây giờ chúng ta vẫn chưa hàn huyên lại chuyện cũ.”
“Đều là mấy chuyện vụn vặt chẳng ra gì, có gì cần phải hàn huyên.”
Văn Tuyết Thời không tranh cãi với cô, hỏi thẳng: “Tại sao lại phẫu thuật vào lúc đó? Không phải em nói vì để tranh vai diễn sao?”
Lâu Ngữ bật cười.
“Anh tự mình đa tình cái gì vậy? Vấn đề này có gì để hỏi chứ? Chỉ vì tranh vai diễn thôi.”
Văn Tuyết Thời hít sâu một hơi, tấn công: “Mặc dù em dễ béo nhưng em luôn quản lý cơ thể rất tốt, tại sao lại cần dùng tới phương pháp đó?”
Lâu Ngữ thò tay vào túi, nắm chặt mẩu giấy.
Cô không thể trả lời câu hỏi này, sau giây phút im lặng, cô hỏi ngược lại anh: “Tôi rất tò mò tại sao anh lại đi xem căn nhà cũ ấy?”
Anh đáp: “Anh trả lời em, em sẽ nghiêm túc trả lời anh sao?”
“…” Vẻ mặt Lâu Ngữ cứng đờ: “Tôi không quan tâm tại sao anh muốn đi xem căn nhà ấy, anh cũng đừng tới hỏi tôi. Cơ thể tôi là của riêng tôi, tôi có quyền chi phối nó. Tôi muốn làm phẫu thuật lúc nào thì làm lúc đó, ok? Không có lý do gì cả.”
Khi họ đang tiến hành cuộc trò chuyện căng thẳng, bên ngoài xe, Lật Tử đột nhiên đi tới, giơ tay gõ cửa.
“Chị, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo rồi.”
Cách một cánh cửa, giọng nói cô ấy gần trong gang tấc.
Lâu Ngữ bất giác căng thẳng, ậm ờ đáp chị quay lại ngay. Bên cạnh cô, người đang chặn khóa cửa đột nhiên há miệng định nói theo. Cô chú ý tới hành động của anh, vội nhào lên bịt miệng anh theo phản xạ, không cho anh nói chuyện.
Lật Tử ngoài cửa vẫn chưa đi, cô ấy nói thêm: “Phải rồi chị, trưa nay chị muốn ăn với đoàn hay đặt riêng?”
Văn Tuyết Thời bị cô bịt miệng vẫn không từ bỏ việc lên tiếng, phát ra tiếng ú ớ. Lâu Ngữ căng thẳng, càng bịt chặt miệng anh hơn, tức giận suỵt mấy tiếng, bảo anh đừng lên tiếng.
Ở khoảng cách càng gần, hơi thở từ miệng anh càng áp sát lòng bàn tay cô hơn. Ấm áp, ngưa ngứa, cánh môi khẽ động, tựa như vô vàn con kiến đang bò lên trên.
Thậm chí con kiến đó còn đang bò ra khắp người cô.
Anh nhìn cô chằm chằm.
Cô né tránh ánh mắt anh, sau lưng nóng rực, đáp qua loa: “Ăn với đoàn đi.”
“Vâng.”
Lúc này Lật Tử mới rời đi, ngoài cửa quay lại vẻ yên tĩnh.
Lâu Ngữ buông tay ra, lòng bàn tay vẫn thấm mồ hôi lạnh.
Cô lùi về sau một bước: “Anh cũng nghe thấy rồi đấy, tôi phải đi quay rồi.”
Văn Tuyết Thời “ừ” một tiếng, cuối cùng cũng bỏ bàn tay luôn chặn khóa cửa ra: “Không vội, anh vẫn còn nhiều thời gian, đợi tới khi nào em hết bận thì nói tiếp.”
Da đầu cô tê rần, không cần nghĩ đã đáp: “Tôi không có thời gian, buổi tối tôi còn muốn hẹn Hoàng Nhân Hoa đi ăn, trước đó lúc ở trên tàu, tôi đã đồng ý với lời mời của cô ấy rồi, không nói chuyện với anh được.”
Nói xong, cô quay đầu, mở cửa xe.
Khoảnh khắc không khí ngoài xe xộc lên má, Lâu Ngữ hít sâu một hơi, nhảy xuống bậc xe.
***
Lâu Ngữ không thể chống đỡ tốt trước sự thăm hỏi đột ngột này.
Cô không hiểu, chuyện đã tới nước này, ai cũng đã đi thật xa rồi, anh cứ phải hỏi vấn đề đau đớn này thì có ý nghĩa gì? Rõ ràng bên cạnh anh đã có người mới, giống như việc cô cũng không thể hiểu nổi tại sao giờ anh lại muốn mua lại căn nhà cũ đó.
Những câu hỏi này liên tục chạm vào từng dây thần kinh, cô lờ mờ cảm thấy mình đang nghĩ sai điều gì đó.
Khi máy quay lia tới, Lâu Ngữ nhanh chóng cất giữ “Lâu Ngữ” đi, tạm thời không nghĩ tới mấy chuyện này nữa. Mặc dù trạng thái của cô vẫn chưa được thay đổi hoàn hảo, nhưng ít nhất cũng thuận lợi quay xong.
Sau khi quay xong, Lâu Ngữ quay về xe không còn bóng người nào, cốc cafe lạnh ngắt, cô ngồi cạnh bàn, nhìn chằm chằm nó hồi lâu. Tới khi hoàn hồn lại, cô đưa tay vuốt phẳng đơn phẫu thuật bị vo tròn ra.
Năm đó khi dọn hết đồ ra khỏi nhà, tới tấm poster dán trên tường, cô lại do dự.
Đây là ảnh chụp chung không ai biết đầu tiên của hai người.
Ngoại trừ nhân viên quay phim ra, ai cũng nghĩ đó là nam nữ chính. Trên mạng, fan của hai diễn viên đó chém gió tưng bừng, nói hai người này rất giỏi, hiệu ứng hóa học của cặp đôi vô cùng tốt.
Thậm chí, về sau sau khi chụp xong poster chính thức của Câu thơ ngày hôm qua, gương mặt nam nữ chính thật sự xuất hiện bên trên, rất nhiều người vẫn cảm thấy nó không bằng tấm poster ban đầu chỉ có bóng lưng kia.
Lâu Ngữ like hết tất cả những bình luận khen tấm poster phác thảo đó.
Khi ấy poster nổi tới mức nào? Toàn bộ bài đăng quảng bá phim sau khi chốt lịch chiếu đều dùng tấm đó.
Cảm giác này quá kỳ diệu, poster của họ xuất hiện khắp các biển quảng cáo của xe bus, màn hình điện tử di động ở trạm tàu điện ngầm, ngoài trung tâm thương mại lớn, mọi ngóc ngách trong thành phố đều có thể nhìn thấy họ, nhưng không ai nhận ra đó là họ.
Lâu Ngữ cũng không tham lam, cô sẽ nhanh chóng được thấy phim trên màn ảnh, tới lúc đó mặt cô có thể xuất hiện trên màn ảnh lớn, cho dù chỉ là mấy giây cũng đáng được kỳ vọng hơn bóng lưng bị người ta che mất.
Sáng sớm ngày đầu tiên phim ra rạp, cô và Văn Tuyết Thời lập tức chạy tới rạp chiếu phim xem. Nửa phần đầu, cô luôn trong trạng thái bất an, đợi chờ bản thân xuất hiện.
Cô biết đoạn bản thân xuất hiện là nửa sau kịch bản, tức là lúc nữ chính ra nước ngoài. Khi mạch phim ngày càng tới gần đoạn đó, cô vô cùng thấp thỏm, ngồi thẳng dậy, tim đập rộn ràng. Tựa như quay lại thời học sinh, ngồi bên bàn học, nghe giáo viên đọc thành tích thi của từng bạn, lúc sắp đọc tới tên cô, thì giáo viên lại nhẹ nhàng bỏ qua.
Lâu Ngữ ngây ngốc nhìn màn hình, nhận ra cả đoạn nữ chính hỏi người đi đường đã bị cắt bỏ.
Cho dù không có mặt chính diện cũng được, góc nghiêng, thậm chí là gáy cũng được. Cho dù thế nào đi nữa, đó cũng là một phân cảnh nhỏ cô phải dùng sáu tháng để đổi lấy, trước khi vào rạp chiếu phim, cô đã chờ mong có thể nhìn thấy cảnh đó rất nhiều.
Nhưng cô đã bị cắt bỏ đi hoàn toàn.
Có lẽ cô diễn chưa tốt, có lẽ đoạn đó không cần thiết, tóm lại nó đã bị cắt, dường như đây cũng chẳng phải chuyện khó đoán.
Trong bóng đen tĩnh lặng, Lâu Ngữ cúi đầu xuống, lòng bàn tay bất chợt được người bên cạnh nắm lấy.
Văn Tuyết Thời không nói gì, nắm tay cô xem hết phần còn lại của bộ phim.
Đèn sáng, bộ phim kết thúc.
Phụ đề vẫn đang chạy, những khán giả khác đều đứng dậy rời đi khi đèn sáng, hai người họ lại ngồi im bất động.
Một là hai người có chung cách xem phim. Giáo viên trong trường từng dạy họ, phải đợi tới khi phụ đề chạy hết mới đứng dậy rời đi. Bởi lẽ trong phụ đề còn có rất nhiều người cùng nhau tạo nên sự sống cho một bộ phim, xem hết phụ đề là sự tôn trọng dành cho họ.
Hai đương nhiên là vì họ đã trở thành một phần trong phụ đề ấy, do vậy họ càng thấm điều này hơn.
Cả rạp chiếu phim không còn một ai, tên họ mới từ từ xuất hiện ở cuối màn hình. Giữa đó là tên của vô số đạo diễn, diễn viên khác. Cô đứng thứ ba hàng thứ hai bên trái, anh đứng thứ hai hàng thứ tư bên phải. Khi ấy tên anh đọc cho bên làm phụ đề không phải Văn Tuyết Thời mà là A Long. Theo lời anh nói, nếu đã là thế thân, vậy dùng một cái tên không quan trọng để viết lên đó đi.
Cô nhìn tên của hai người, chúng cách nhau rất xa.
Nhưng không sao, Lâu Ngữ gạt đi sự lạc lõng vừa rồi, lắc bàn tay đang nắm tay mình của anh, hào hứng nói: “Anh mau nhìn kìa!”
Anh cười nhìn cô: “Anh nhìn thấy rồi.”
1h40 sáng, họ nắm tay nhau đi ra khỏi rạp chiếu phim vắng vẻ, poster tuyên truyền của Câu thơ ngày hôm qua vẫn treo ở chỗ bắt mắt nhất, lần này bên nhà sản xuất dùng poster chính thức, nhưng bên cạnh vẫn dán một tấm poster phác thảo bản nhỏ.
Khi đi qua nó, Văn Tuyết Thời đột nhiên dừng lại.
“Anh sao thế?”
Cô nghi hoặc dừng lại theo anh, anh không nói gì, đột nhiên buông tay cô ra, xé tấm poster phác thảo kia xuống.
“Chạy!”
Anh hét lên, sau đó nắm lấy tay cô, lao về phía trước.
Ánh đèn trên đường tựa như những biển báo trôi nổi trên mặt biển, tối nay mặt biển phẳng lặng ấy đang cuộn trào không ngớt, không ai nhận ra hai thanh niên làm loạn chạy như bay trong dòng xe cộ.
Lâu Ngữ chạy tới mệt nhoài, hơi thở gấp gáp bị khẩu trang che mất, khói bay ra khiến tầm mắt cô trở nên mờ mịt. Cô dần không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, nhưng cô biết đi theo anh là sẽ đúng.
Cô không hỏi tại sao phải chạy, cũng không hỏi sao lại xé tấm poster đó. Nếu có thể, thậm chí cô còn muốn phát điên một lần, vừa chạy vừa hét đạo diễn chết tiệt, nếu đã muốn bỏ cảnh sao còn phải quay? Bản thân như một con ngốc, gửi tin nhắn cho bố mẹ, nói họ phải đi xem Câu thơ ngày hôm qua, ở đó có bất ngờ.
Đúng là ngốc thật.
Cũng không tính là trèo cao, nhưng ngã lại đau thế.
Tầm mắt dần trở nên mờ mịt, sau đó lại sáng rõ. Họ chạy tới khi kiệt sức mới dừng lại, nước mắt của hy vọng, tủi thân hóa thành mồ hôi.
Cô tựa đầu vào tấm lưng đẫm mồ hôi của anh, cười lẩm bẩm: “Liệu mai có cảnh sát tới tìm chúng ta không?”
“Vậy thì chạy tiếp.” Anh mỉm cười, lưng hơi run lên: “Làm một đôi uyên ương cùng sống cùng chết.”
Trong túi họ không có gì, cô thò tay vào túi áo trống rỗng của anh, nắm chặt tay anh.
Tối đó, khi họ quay về đã rất muộn, chỉ còn vài tiếng nữa trời sẽ sáng, cô còn phải dậy sớm đi phỏng vấn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, cô vẫn nằm mơ.
Cô nghẹn ngào vùi đầu vào lòng Văn Tuyết Thời, anh vẫn ngủ nhưng vẫn nửa tỉnh nửa mê ôm lấy cô, hỏi: “Em sao thế?”
“Không sao, em vừa nằm mơ.”
Anh ôm cô chặt hơn.
“Ác mộng sao?”
Cô lắc đầu: “Chắc là mộng đẹp, nhưng em không nhớ nữa.” Cô cũng ôm chặt lấy anh, thì thầm: “Em mơ thế em là diễn viên chính, đứng trước máy quay… Sau đó thì quên rồi.”
Và sau đó, đương nhiên cảnh sát sẽ không tìm tới hai tên trộm bọn họ vì một tấm poster. Minh chứng cho tội lỗi của họ được họ dán lên bức tường trong căn phòng cũ, huy hoàng, hiên ngang ở đó rất lâu, nếu kết cục cuối cùng là bị xé thành trăm mảnh, vứt vào thùng rác, không phải sẽ thê lương lắm sao?
Thế là vào khoảnh khắc cuối cùng, Lâu Ngữ đã do dự, sau đó cô quay ngược đơn phẫu thuật lại, che đi poster.
Cô muốn lấy độc trị độc, còn cố tình xé tên trên đơn đi.
Nếu tấm poster vô danh ấy đại diện cho khởi đầu của họ, vậy đơn phẫu thuật dạ dày bị xé đi của cô đại diện cho kết cục của họ.
Chúng dựa dẫm vào nhau, phong ấn hoàn toàn ký ức ấy.
Nhưng có phong ấn thì sẽ có thức tỉnh. Đây là kết cục tất yếu khi ban đầu không chọn thiêu hủy.
Đơn phẫu thuật bị Văn Tuyết Thời lấy xuống, khoảnh khắc anh mang nó tới trước mặt cô, cảm xúc mãnh liệt nào đó bị kiềm chế lại nhìn thấy mặt trời, chờ đợi ngày tỉnh lại.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
***
Lâu Ngữ ném mẩu giấy vào trong túi đựng cafe, bảo Lật Tử ném cả túi đó đi.
Sau khi tẩy trang, mặc lại quần áo thường, cô chủ động gửi tin nhắn cho Hoàng Nhân Hoa.
“Vừa nãy vội quá nên chưa kịp nói đàng hoàng với cô, bây giờ chúng tôi quay xong rồi, có muốn đi uống một ly không? Tôi biết có quán bar kín đáo lắm.”
Để hoàn thành lời nói trên xe, tối nay cô phải chủ động hẹn Hoàng Nhân Hoa.
Ngoài ra, cô còn muốn đích thân xác nhận một điều.
Trước đây cô quá tự tin về suy đoán quan hệ giữa hai người họ. Dựa vào hiểu biết của cô với Văn Tuyết Thời, cô tự cho rằng chắc chắn mọi chuyện là vậy. Nhưng chính vì quá hiểu anh, nên hành động hôm nay anh làm ra quá mâu thuẫn.
Nếu thật sự anh đã bước vào mối quan hệ mới, tại sao còn phải mua lại căn nhà cũ của họ. Vậy nên cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn không hiểu nổi điểm này.
Không hiểu chi bằng đi hỏi rõ chính chủ. Cô không thể đi hỏi Văn Tuyết Thời, ít nhất cũng có thể hỏi Hoàng Nhân Hoa.
Thật ra làm rõ được điều này cũng chẳng có tác dụng gì, cô chỉ đang muốn tìm ra lời giải đáp, nếu nghi hoặc cứ mãi treo lơ lửng, vậy quá khó chịu. Nếu họ thật sự ở bên nhau, cô sẽ thoải mái chúc phúc, cũng không cần nghĩ xem ẩn ý phía sau hành động nào đó của anh.
Nếu không phải…
Cô không nghĩ thêm, Wechat hiện lên tin nhắn của Hoàng Nhân Hoa: “Được, tôi còn một cảnh nữa là xong, cô gửi địa chỉ cho tôi nhé.”
Hai người chốt thời gian, địa điểm gặp mặt, Lâu Ngữ quay về khách sạn, chuẩn bị đơn giản rồi tới phòng ở quán bar trước, tới giờ, Hoàng Nhân Hoa đến như đã hẹn.
Cô ấy ngồi đối diện cô, ánh mắt Lâu Ngữ rất kiềm chế, chỉ nhìn cô ấy vài cái rồi thôi.
Mấy năm trước, khi Văn Tuyết Thời và Hoàng Nhân Hoa vẫn còn tạo couple, Lâu Ngữ cố tình ép mình không được theo dõi cô ấy, càng không nói tới chuyện có qua lại gì với Hoàng Nhân Hoa.
Đây là lần đầu tiên hai người họ uống riêng với nhau.
Hoàng Nhân Hoa đột nhiên nói: “Không ngờ cô sẽ chủ động hẹn tôi ra.”
Lâu Ngữ đẩy menu cho cô ấy: “Cô muốn uống rượu vang đỏ nóng không? Quán này làm ngon lắm.”
Hoàng Nhân Hoa nhận lấy: “Vậy sao, thế tốt quá.”
“Cô thích rượu vang đỏ nóng?”
Cô ấy lắc đầu: “Hà Linh thích, lần sau cô ấy tới đây quay phim không cần sầu đời vì không có chỗ để uống rồi.”
“Ông Hà Linh? Đó không phải…”
Nếu cô nhớ không sai, lần trước trong lúc chơi trò chơi uống rượu ở show, Hoàng Nhân Hoa đã từng nói đó là nữ diễn viên cô ấy ghét nhất.
Hoàng Nhân Hoa mỉm cười, khóe mắt cong cong, trông vô cùng tinh nghịch.
“Ai sẽ nói lời thật lòng trong game chứ? Đương nhiên là lời dối lòng rồi.”
Người ghét nhất là người thích nhất.