Nhưng người đó lại là Hoàng Nhân Hoa, điều này khiến cô không thể kiểm soát sự kinh ngạc được.
Sự thật cô tự cho là đúng bị một câu nói nhẹ nhàng phá vỡ.
Cô bàng hoàng: “Tôi tưởng cô và Văn Tuyết Thời…”
“Tôi và anh ấy yêu nhau á? Trời ơi, cô nghĩ vậy thật ấy hả. Tôi còn tưởng cảm giác của mình sai cơ.”
Lâu Ngữ nhấp một ngụm rượu: “Hai người rất ăn ý.”
“Sao có thể chứ?”
Lâu Ngữ cố gắng để giọng nói của mình tò mò chút: “Nếu không sao anh ấy lại tham gia show này? Hơn nữa ở các vòng chơi, hai người đều rất hiểu nhau, ví dụ như trò đoán từ dưới hồ bơi ấy, ăn ý lắm luôn.”
Hoàng Nhân Hoa dở khóc dở cười: “Đúng là oan cho tôi quá. Cô quên bộ điện ảnh chúng tôi đóng chung rồi sao? Trong phim tôi là một cô gái câm điếc, vậy nên hai chúng tôi đã cùng học khóa thủ ngữ, đương nhiên chơi trò đoán từ quá đơn giản rồi.”
Lâu Ngữ thảng thốt, sau đó lại nghi hoặc: “Nhưng từ nhung nhớ… Động tác đó cũng là thủ ngữ sao?”
Hoàng Nhân Hoa mập mờ lắc đầu: “Không phải, đó coi như là một động tác nhỏ của Văn Tuyết Thời nhỉ? Năm năm trước, anh ấy luôn ngây ra như thế, lúc nói chuyện với tôi thường hay thất thần. Tôi tò mò hỏi anh ấy đang nghĩ gì, anh ấy nói tôi đang nhớ bạn gái mình.” Thậm chí bây giờ nghĩ lại cô ấy vẫn thấy sến súa: “Đương nhiên người được nhớ không nhìn thấy động tác đó rồi, bởi vì người nhung nhớ luôn không ở bên mà.”
Bộp, có thứ gì đó đập mạnh vào lồng ngực.
Lâu Ngữ hoảng loạn cầm ly lên, uống một hơi lớn, khó tin hỏi: “Năm năm trước cô đã biết anh ấy có bạn gái rồi sao?”
“Đúng vậy. Chính miệng anh ấy nói với tôi. Trước khi hợp tác tạo couple, anh ấy nói không thể che giấu chuyện mình có bạn gái, nếu tôi không chấp nhận thì có thể không tạo couple.”
“…”
“Lâu Ngữ, cô đừng giả vờ nữa, tôi biết người đó là cô.”
Tay cầm ly rượu của Lâu Ngữ run lên.
“Mặc dù khi đó Văn Tuyết Thời không nói bạn gái mình là ai, nhưng qua show lần này, tôi có thể nhận ra, là cô chứ gì.”
Lâu Ngữ lập tức phản bác: “Sao có thể, cô đừng nói linh tinh.”
Đương nhiên Hoàng Nhân Hoa không tin lời cô: “Vốn dĩ tôi còn nghi ngờ, tại sao Văn Tuyết Thời lại sẵn sàng làm “nhà từ thiện”. Thật ra mấy năm nay chúng tôi chẳng liên lạc gì cả, khi nhận được lời mời tham gia show này, vốn dĩ tôi không nghĩ chuyện có thể thành công. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, bởi vì trong số khách mời tham gia có cô? Cũng giống như lần tới thăm tôi này ấy, đều có ẩn ý khác cả, chẳng qua tôi không vạch trần thôi. Vậy nên cô nói anh ấy tham gia show vì tôi, đó là chuyện không thể nào.”
Lâu Ngữ đáp: “Không, chúng tôi có thể cùng tham gia rất nhiều show, đây không phải lần đầu tiên.”
“Vậy nên hai người cố tình né tránh?” Cô ấy càng kiên định hơn: “Nếu không có quan hệ gì, hà cớ phải né tránh.”
“Tôi nói rồi mà, không phải.”
“Cô thành thật chút đi chị hai. Cứ như tôi này, thoải mái nói cho cô biết tôi và Ông Hà Linh yêu nhau. Chúng tôi bên nhau hai năm rồi.” Hoàng Nhân Hoa lấy điện thoại ra: “Cô đừng sợ tôi ghi âm gì, tôi không phải loại người hèn mọn đó. Tôi biết cô cũng vậy.”
“Tôi không có ý đó. Đợi đã, hai năm…” Lâu Ngữ đột nhiên nhớ ra gì đó, nhíu mày: “Vậy Văn Tuyết Thời thì sao, anh ấy có biết chuyện cô có bạn gái không?”
Mọi người trong showbiz đều biết tạo couple cần cố gắng né tránh người đã có người yêu, nếu không khi đóng kịch sẽ rất ngượng, bị lộ cả hai sẽ thân tàn ma dại. Nếu giấu chuyện này trước khi hợp tác với người kia, vậy tức là đang đi trên lưỡi dao. Cô từng làm như vậy, nhưng cuối cùng vẫn an toàn tới đích.
“Đương nhiên anh ấy biết. Bởi vì năm năm trước anh ấy từng thành thật nói với tôi, vậy nên lần này tôi cũng thẳng thắn nói với anh ấy. Nhưng cô yên tâm, tôi không lộ được đâu.” Hoàng Nhân Hoa nhún vai: “Cô xem, tôi không chủ động nói với cô, ai sẽ nghĩ chúng tôi là người yêu chứ? Con gái mà, cho dù môi chạm môi, khoác tay khoác chân cũng không bị nghi ngờ gì, huống hồ bên ngoài quan hệ của chúng tôi cũng rất bình thường.”
“Vậy tại sao cô lại nói với tôi?”
“Vừa nãy tôi nói rồi, tôi cảm thấy hình như cô đã hiểu lầm. Tôi không muốn hai người vì tôi… Thật ra tôi đã muốn nói với cô từ lâu, nhưng sợ ảnh hưởng tới việc ghi hình, nên quyết định đợi show kết thúc rồi nói.”
Lâu Ngữ im lặng, cuối cùng cầm ly rượu lên uống cạn, coi như ngầm thừa nhận chuyện này.
“Thật ra cô thật sự không cần nói với tôi những chuyện này, chúng tôi đã chia tay năm năm, đều là chuyện quá khứ rồi.”
“Năm năm…” Hoàng Nhân Hoa đột nhiên trợn tròn mắt: “Đừng nói hai người chia tay vì tôi nhé?”
Lâu Ngữ mỉm cười: “Cô nghĩ gì vậy, đương nhiên không phải.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Hoàng Nhân Hoa khôn khéo không nói tiếp chủ đề này: “Tóm lại chúng ta cũng coi như có cùng bí mật nhỉ? Vậy cạn một ly đi.”
Lâu Ngữ giơ ly lên, trống không, trong cuộc trò chuyện ngắn ngủi ban nãy, cô đã uống hết một chai rượu.
***
Kết thúc buổi uống rượu với Hoàng Nhân Hoa đã là đêm khuya, Hoàng Nhân Hoa say khướt nói không thể nói tiếp nữa, nói nữa mà bị Hà Linh biết là toi.
“Trước ống kính, tôi và Văn Tuyết Thời bày tỏ tình cảm thế nào đều không sao, nhưng nếu như bị cô ấy biết tôi và gái xinh như cô đơn độc đi uống rượu, tôi phải giải thích lâu lắm đấy.”
Lâu Ngữ ngứa đòn: “Là gái xinh như tôi suy nghĩ không thấu đáo, lần sau sẽ gọi cô ấy đi uống cùng.”
“Ha ha, bye bye!”
Hai người ngồi xe đi về hai phía trái ngược, Lâu Ngữ nhắm mắt, ngả xuống ghế ngồi, không biết nên hình dung tâm trạng sau khi nói chuyện với Hoàng Nhân Hoa xong như thế nào.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Về sau họ không nói tới chuyện của Văn Tuyết Thời nữa, Hoàng Nhân Hoa cũng nhìn ra, vì vậy cô ấy đều né tránh. Nhưng chỉ riêng phần mở đầu cũng đủ cho dòng suy nghĩ cô cuộn trào.
Vậy nên mọi thứ anh làm đều vì công việc sao? Đăng ảnh, đánh đàn, những điều này còn tận tâm hơn cả lúc còn nồng nhiệt tạo couple. Ngay cả người được hưởng lợi như Hoàng Nhân Hoa cũng khó hiểu.
Thậm chí Hoàng Nhân Hoa còn nói: “Bài đăng ngày kỷ niệm đó tôi cũng không dám nhận.”
Vậy cô nên giải thích thế nào?
Lâu Ngữ hít sâu một hơi, nghĩ tới đau hết đầu. Cô lấy điện thoại ra, muốn di dời sự chú ý.
Tài khoản phụ của cô đã hủy theo dõi Văn Tuyết Thời, nhưng vẫn chưa hủy hết những fan từng lén theo dõi, có những fan Anh Hoa vẫn đang điên đảo trong bể đường.
Lúc này vừa lướt lại bảng tin, bài đăng của fan này đã hiện lên.
“Chỉ có fan only xem được.”
@Kauga Soseki: Trời ơi, đúng là tái hôn rồi. Sir Văn hình như đi thăm đoàn của Hoàng Nhân Hoa rồi. Mị biết được tối qua anh ấy bay tới Hoài Nam thật.
Bên dưới phần bình luận là những màn đối thoại của chủ nhân bài viết:
– Người đàn ông này kiêu ngạo thế, đúng là không rời xa người yêu lúc nào hết.
– Mẹ ơi, yêu nhau thật rồi sao?
– Không biết có yêu hay không, nhưng tôi nghe nói anh ấy đi thăm thật, hai người còn bị người trong đoàn làm phim chụp lại nữa.
– Đoàn nào thế? Không phải Anh Hoa đi quay quảng cáo sao?
– Đoàn phim của Lâu Ngữ. Hình như ở đoàn bên cạnh, hai người họ tới tìm cô ấy thì bị chụp lại.
– Tôi xỉu ngang, tại sao là Lâu Ngữ chứ…
– Cô ấy làm sao?
– Không, tôi hơi ghét thôi.
– Lại có chung cảm nghĩ với tôi, lúc xem show tôi cũng ghét lắm, thấy xui xui sao ấy.
– Tại sao chứ? Hoang mang-ing
– Tôi không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, tôi cứ thấy thái độ Sir Văn dành cho cô ấy rất khác.
– Cô nghĩ nhiều rồi, không phải chỉ là tiếp xúc thân mật khi rơi cáp treo thôi sao? Diễn đàn bàn kinh lắm, chỉ là phản xạ có điều kiện của sự ga lăng thôi.
– Còn cả lúc nắm tay cô ấy khi show kết thúc nữa…
– Cô lại nghĩ nhiều về chi tiết đó á? Không phải chứ, tôi thấy đây chỉ là đạo đức đàn ông thôi, ai cũng quay lại để tìm Lâu Ngữ, chỉ có Sir Văn không đi, kết quả người ta kiệt sức trước mặt anh ấy, anh ấy giả vờ không thấy được sao? Chuyện này cũng như chuyện cáp treo, đều là lịch sự thôi.
– Cho dù là vậy tôi vẫn thấy sao sao ấy, là bức ảnh Weibo mà mọi người điên cuồng gào thét vì nghĩ là dành cho Anh Hoa đó.
– Bức ảnh đó thì sao? Con mẹ nó, đúng là cục đường to chà bá.
– Bởi vì thế nên tôi đã xem kỹ lại rất nhiều lần, mấy người từng xem kỹ bức ảnh đó chưa? Người phía sau là Lâu Ngữ đấy.
– Tôi cạn lời luôn, khi đó chúng tôi từng cười nhạo điểm này rồi! Trình độ chụp ảnh của anh ấy kém thật, không chỉ có Lâu Ngữ dính vào, Châu Vĩnh An cũng lọt lưới đó.
– Châu Vĩnh An chỉ có nửa người thôi, người lọt hẳn vào bức ảnh chỉ có mình Lâu Ngữ.
– Thì…? Rốt cuộc cô đang muốn nói gì?
– Điểm tôi đắn đo nhất là, nếu anh ấy thật sự bất cẩn chụp phải Lâu Ngữ, vậy khi đăng lên có thể cắt người ta đi mà. Nhưng tại sao anh ấy không làm vậy?
Về sau fan kia không trả lời nữa, chắc cũng bị hỏi tới nghẹn lời.
Lâu Ngữ xem cuộc khẩu chiến của fan hai nhà, bất ngờ nhận ra một góc nhìn mới, những suy nghĩ khó tin cũng dần hiện lên.
Cô vội tìm tên Văn Tuyết Thời, ấn vào Weibo của anh, kéo tới bài đăng đó.
Cô phóng to ảnh lên, quả thật phía sau bị dính người cô, cắt đi cũng không ảnh hưởng tới tổng thể bức ảnh.
Nhưng anh lại không cắt đi.
Rốt cuộc là do anh quên hay cố tình? Cô không thể đoán ra.
Lâu Ngữ sững sờ nhìn chằm chằm màn hình, vừa thoát ra khỏi bức ảnh, tay đã trượt một cái, vô tình ấn vào bài đăng video đánh đàn.
Bên dưới có một bình luận được vô số người like và thảo luận:
“Cuối cùng tôi đã tìm ra bản nhạc này rồi! Là Avignon của rạp xiếc Cá voi.”
Avignon.
***
Lâu Ngữ thất thần quay về khách sạn, tắm rửa, đắp mặt nạ xong, cô mở một chai rượu vang, một mình uống sạch một chai.
Cô có cảm xúc rất khó nói, rõ ràng là người từng thân mật nhất, nhưng bây giờ lại phải nhìn nhận lại anh nhờ suy nghĩ của người lạ, từ đó mới có thể nhìn thấy thông tin bị che giấu kia.
Cô cũng thấy may mắn, bởi vì họ là người đứng dưới ánh đèn sáng nên mới có thể phân tích một cách khách quan nhất, không bỏ sót thông tin nào.
Vì vậy cô mới biết được.
Thậm chí cô còn nghĩ, có phải anh cũng biết rõ điều này nên mới cố tình dùng cách đó để thể hiện suy nghĩ của mình. Anh nói một nửa, tiết lộ một nửa là vì muốn dụ cô chủ động.
Avignon, Avignon…
Anh biết cô không thể kháng cự lại chữ này.
Người đàn ông xảo quyệt, đáng ghét.
Tại sao lại là Avignon? Nó có liên quan gì tới ngày kỷ niệm? Sự tò mò như bùng nổ trong người, Lâu Ngữ cầm điện thoại, nhập dãy số đã hằn sâu trong tâm trí ra.
Chắc anh đã đổi số lâu rồi nhỉ? Ngón tay chần chừ ở chỗ phím bấm xanh, mọi hành động chợt dừng lại ở bước này.
Ngón tay bắt đầu căng thẳng cong lại, cô ngước mắt lấy chai rượu vang khác vừa mở ra, tu một hơi hết nửa chai.
Chất lỏng màu đỏ chảy xuống cổ họng, vài giọt còn dính nơi đầu môi. Lâu Ngữ thô bạo lau một cái, chất lỏng đó lại dính vào tay.
Cuối cùng ngón tay dính rượu đã ấn xuống, tựa như giọt máu chảy ra từ cơ thể, treo lơ lửng trong không trung.
Lâu Ngữ vô cảm nhìn giao diện điện thoại, từng tiếng ‘tút tút’ vang lên, cô bình tĩnh lắng nghe.
Khi chuông đổ tới tiếng thứ tư, lúc cô định tắt đi, số phận lại khiến cuộc điện thoại này được kết nối.
“Alo?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói lạnh nhạt của Văn Tuyết Thời.
Lâu Ngữ bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đột nhiên nhận ra mình đang làm gì.
Cô vội tắt điện thoại, ném nó sang một bên.
99%, cô tưởng 99% anh sẽ đổi số, cho nên cô mới dám ấn gọi đi, mới dám bình tĩnh nghe tiếng chuông đổ thế.
1% duy nhất cô không dám tin lại bày ra trước mắt.
Anh không hề đổi số.
Trái tim Lâu Ngữ đập điên cuồng, cô bật dậy khỏi sofa, đi chân trần trên tấm thảm. Giờ khắc này tâm trí cô như đã chìm trong men rượu, không sao, anh ấy không nhận ra số điện thoại bây giờ của mình, sẽ không biết là mình gọi đâu.
Sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâu Ngữ rùng mình, dừng bước.
Trong căn phòng yên lặng như tờ, tiếng chuông yếu ớt được phóng đại lên vô số lần, tựa như tiếng viên đạn được bắ.n ra từ vòng quay của Nga, bộp một tiếng, bay vèo qua tai cô.
Cô nín thở nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, trước khi người ở đầu bên kia mất kiên nhẫn tắt máy, cô đã giơ tay đón lấy viên đạn, ấn nút nghe.
“Alo.”
Lần này cô lên tiếng trước.