Chuyện Tình Yêu Mười Sáu
Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương II: Tháng chín tình yêu
Chương II:
Tháng chín tình yêu
1.
1.
Như chúng ta đã biết; vào buổi tối hôm Tâm và mọi người nướng bánh tráng, vui vẻ cùng nhau; Minh Quân đã chọn phương án rút lui. Hắn đã trở về căn gác quen thuộc của hắn, nằm ngẫm nghĩ về những tháng ngày đã qua khi hắn còn ở bên Tâm. Hắn cảm thấy tuyệt vọng, bởi trong đầu óc của hắn lòng khao khát muốn chiếm hữu Tâm cho riêng mình đã lên đến giới hạn tột cùng; mà lý trí và cảm nhận của hắn thì yếm thế, vô vọng. Hắn luôn tự động viên mình sẽ vượt qua tất cả, và rồi Tâm sẽ là của hắn trong một tương lai không xa. Nhưng cảm nhận đến từ trái tim hắn thì mâu thuẫn hoàn toàn với ý chí của hắn; hắn luôn cảm thấy một sự xa cách trong đôi mắt Tâm. Hắn không dám khẳng định rằng Tâm cũng yêu hắn ngoài sự nghi ngờ trong tâm hồn đã xám xịt của hắn.
Trong một tuần liền, Minh Quân ở nhà với nỗi tương tư mà khi yêu ai cũng đã từng trải qua. Một ngày của hắn ngoài thời gian viết lách, gần đây hắn đang viết một tác phẩm văn học với mong muốn ghi lại những gì đẹp và đau khổ nhất trong thời gian ở bên nàng thơ của hắn; hắn chỉ nghĩ đến Tâm, hình ảnh của Tâm luôn hiện diện trong đầu hắn; lúc hắn ăn cơm, khi hắn nâng đàn ca hát, ngay cả trong giấc ngủ hình bóng của Tâm vẫn bủa vây quanh hắn. Có những đêm hắn giật mình tỉnh giấc… một giấc chiêm bao đã làm hắn rùng mình; trong mơ hắn thấy Tâm và Mẫn đến với nhau. Trái tim của hắn như vỡ ra thành từng mảnh, hắn tê dại đứng trơ ra như tượng đá. Hắn thở hổn hển, lau mồ hôi túa ra như tắm trên vầng trán suy tư của hắn. Cũng cố tìm ra mọi lý lẽ để xoa dịu cho giấc mơ quái ác.
Không biết giờ này Tâm có nghĩ về hắn như hắn đang nghĩ về nàng hay không? Bởi mái tóc mềm mượt luôn phản phất mùi hương cây trái của nàng còn đâu đó quanh đây, ngay trong căn phòng này; còn đôi mắt mơ hồ, còn đôi môi gợi tình, còn làn da trắng ngần… và còn nhiều nhiều lắm những vẻ đẹp của nàng không thể nói hết bằng ngôn từ.
– Không, em không nghĩ về ta đâu, em đang vui vẻ với mọi người; em đâu có yêu ta, tại sao phải nghĩ đến ta – Minh Quân tự nói với chính mình
Sự chịu đựng của Minh Quân cũng có giới hạn; Hắn đã quyết định sẽ trở lại quán để được gặp lại Tâm; chỉ được nhìn thấy Tâm thôi thì hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Cái ngày mà hắn bỏ đi để lại mọi người, hắn cũng biết một thông tin chính xác; đó là việc Tâm tuy không làm ở quán nữa nhưng chiều chiều những lúc rảnh rỗi Tâm sẽ đến quán chơi. Sau này hắn mới biết, từ lúc vắng mặt hắn, Tâm đến khá thường xuyên, chủ yếu là vào buổi chiều các ngày trong tuần, còn chủ nhật thì đến chơi nguyên ngày.
Minh Quân ghé lại quán vào ngày thứ năm, đúng một tuần kể từ ngày Tâm vào học chính thức. Hắn chọn thứ năm là vì nguyên do; ngày hôm đó theo thông tin mà hắn biết được, chú sẽ đi Nha Trang chơi với mọi người; khi biết được thông tin này hắn cũng nghĩ đến chuyện Tâm sẽ cùng theo mọi người đi chơi, có thể em ấy sẽ xin phép nghỉ học hai ngày. Nếu thật như vậy thì Minh Quân luôn cảm thấy bất an, bởi một cuộc đi chơi xa với sự vắng mặt của hắn là một mối nguy hiểm trong quan hệ của hắn với Tâm. Bởi những người như Mẫn, Duy… luôn có những chiêu trò ghi điểm trước người đẹp.
Hắn tới vào lúc sáng, khoảng tám giờ. Mọi người vẫn đông đủ, cuộc đi Nha Trang đã bị hoãn lại bởi nhiều lý do. Chú vẫn như vậy, vẫn một thái độ thờ ơ khi gặp hắn. Ở quán có nhiều sự thay đổi nhỏ, có thêm nhiều sách mới, thư pháp được viết thêm, nhưng lần này viết vào những khung kính, những tấm gỗ cắt theo nhiều hình mẫu như hình trái bí, hình trái tim, hình quả mướp… Gần đây Duy đã thay vai trò của Cảm; Mặc dù Duy chỉ mới học thư pháp chưa đến nửa năm nhưng cậu chàng luôn tỏ ra có năng khiếu trong lĩnh vực này. Chữ Duy viết không đẹp, nét thô và vụng nhưng với chú điều đó không quan trọng, bởi từ trước đến giờ chú vẫn không được xem là con người của nghệ thuật. Gần đây, quán Danh Nhân có thêm một người mới gia nhập; người này là cũng là Duy đề bạt; cậu ta tên Lâm, cũng là một tay cao cờ; anh chàng này làm bên hải quân nay được nghỉ phép về Đà Lạt chơi ít ngày. Rất sễ nhận ra anh chàng bởi dáng vẻ mập mạp, cái bụng tròn lẳng, tóc được cắt ngắn gọn gàng, quần áo sạch sẽ tươm tất; cách ăn mặc của anh chàng giống hệt người Sài Gòn, quần đùi xanh, áo thun kiểu thể thao màu trắng, áo khoác ngoài bằng da màu đen, chân đi đôi dép cao su màu da cam; anh chàng có gương mặt tròn trịa, đôi mắt sáng trông như con gái, tai to mặt lớn; nhìn vào toát lên vẻ sang trọng lịch lãm. Minh Quân chào hỏi mọi người rồi vào ngồi ở băng ghế dài nơi phòng chính. Thái độ của hắn đã khác thời gian trước, ở hắn lần này toát lên một vẻ uy nghi. Hắn đã lạnh lùng hơn, ít nói hơn, hắn nhìn mọi người với cái nhìn khinh miệt nhưng không nói ra bằng lời. Mẫn dạo gần đây là ủy viên thường trực của quán; cậu chàng này dường như đã có lý do chính đáng để ở lại thế chỗ Minh Quân. Không ít lần Minh Quân thấy khó chịu về điều này, dẫu sao hắn cũng là một con người bình thường như bao con người khác; cũng một trái tim, cũng một khối óc… hắn nhận thấy cái tôi trong mình đang hoạt động hết công suất; có những khi hắn nhìn lại mọi việc, nhìn lại cách cư xử của chú, bỗng hắn nhận ra cái bản chất con buôn trong chú lại hiện ra trước tầm mắt của hắn. Cái bản chất con buôn luôn tính toán, lợi dụng…
Cẩn vẫn ngồi ở một góc riêng để đọc truyện; cậu chàng ngồi tuốt đằng sau phòng khách; anh chàng đang đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Thấy Minh Quân xuống, cậu chàng cũng không có mấy biểu hiện quan tâm, có lẽ cậu chàng đang say cô nàng Doanh Doanh trong truyện. Minh Quân mặc kệ cậu ta có quan tâm hay không, hắn lên tiếng nói.
– Này cậu, dạo này Tâm có ghé quán không?
Cẩn dừng đọc, ngước mặt lên trả lời qua quít
– À, tớ không rõ nữa cậu, tớ mới dưới nhà lên
– Tớ biết cậu mới về nhà được hai ngày rồi, nhưng trước đó kia, trước đó Tâm có thường đến không?
– Thì cũng hay đến lắm! Chủ Nhật vừa rồi đến chơi nguyên ngày – Nói xong Cẩn lại dáng mắt vào quyển truyện
– Này cậu! Cậu cho tớ xin một tờ giấy trắng đi
Cẩn đứng lên, chạy vào phòng chứa đồ, lát sau chạy ra mang theo một xấp giấy loại A4, Minh Quân mở ra, bất giác chạnh lòng. Thì ra Cẩn vẫn còn giữ lại những bài thơ mà hôm nào Minh Quân tặng cậu chàng. Cái thời Minh Quân còn say sưa với lý tưởng cách mạng. Minh Quân lấy một tờ A4, gấp làm đôi, miết cho sát rồi xé ra. Một nửa bỏ lại, một nửa Minh Quân đặt lên bàn, hắn lôi từ trong túi ra một cây viết máy, hắn ngồi nguệch ngoặc những dòng chữ.
Anh có ghé quán, nhưng không gặp em. Bữa nào em lại, anh em mình đàn hát tiếp nhé!
Anh có ghé quán, nhưng không gặp em. Bữa nào em lại, anh em mình đàn hát tiếp nhé!
A.Q
A.Q
( P/S: Gửi tặng em bài hát Tìm Lại Lần Nữa. Sáng tác: Vũ Quốc Việt. Trình bày: Lệ Quyên )
( P/S: Gửi tặng em bài hát Tìm Lại Lần Nữa. Sáng tác: Vũ Quốc Việt. Trình bày: Lệ Quyên )
Viết xong, hắn gấp tờ giấy lại, đi lên nhà trên, vì lúc này Cẩn đã rời đi. Có vẻ như Cẩn không muốn ngồi gần hắn. Hắn đi vào phòng có chiếc bàn tròn lớn, Cẩn đang ngồi đây với quyển truyện trên tay. Hắn tiến lại gần nói với giọng nho nhỏ như sợ người khác nghe thấy.
– Tớ nhờ cậu việc này; Khi nào Tâm đến, cậu gửi bức thư này cho Tâm dùm tớ. Cậu nhớ đừng để ai biết chuyện này, chỉ có tớ với cậu biết thôi
– Được rồi, cậu yên tâm đi, khi nào em ấy đến tớ gửi cho – Cẩn nói rồi nhanh chóng bỏ lá thư vào túi áo sơ mi
– Thôi! Vậy tớ về luôn đây, khi nào rảnh tớ lại ghé chơi
– Ừ! Cậu về
Minh Quân ra ngoài phòng chính, gặp ngay Nghĩa vừa đến, Nghĩa rủ Minh Quân chơi một ván cờ, Minh Quân cũng không từ chối, hắn chơi với Nghĩa một ván xong đứng lên chào chú và mọi người đi về; trong lúc mọi người đang chuẩn bị buổi cơm trưa.
Buổi tối cùng ngày, Minh Quân lại xuất hiện. Mọi người đang chè chén vui vẻ, trên bàn có rất nhiều thức ăn ngon, có gà quay, có khoai tây chiên, có đậu khuông và rau các loại… Trên bàn nhậu có chú, Duy, Cảm, Lâm, và thêm một anh chàng lạ mặt nói giọng bắc. Chào hỏi nhau xong, Minh Quân kéo chiếc đôn gần đó ngồi vào bàn nhậu với mọi người. Rượu được rót ra cái ly uống trà bằng sứ, màu trắng. Minh Quân ngồi cụng ly với mọi người, hắn chỉ uống và uống, mà không ăn gì cả. Một lát sau, hắn đứng dậy đi ra phía nhà sau tìm Cẩn.
Anh chàng vẫn đang ngồi ở phòng khách đọc Tiếu Ngạo Giang Hồ. Thấy Minh Quân đến, Cẩn cũng không nói gì. Minh Quân đi lại tựa một tay lên khung cửa, một tay chóng nạnh, đứng nhìn ra phía đường, nơi mật độ xe lưu thông dày đặc. Cuối cùng, Minh Quân không thể im lặng mãi được, hắn cất tiếng.
– Chiều giờ, Tâm có đến không cậu?
– À! Có cậu, Tâm vừa mới về á! – Cẩn bỏ sách xuống, trả lời Minh Quân
– Sao về sớm vậy?
– Tớ cũng không rõ nữa, hình như em ấy đang có chuyện gì đó với Mây, vừa vào một cái thì đi liền, con gái thật khó hiểu
– Còn Mẫn đi đâu rồi, tới không thấy?
– Mẫn đi dạo bờ hồ với Mây chiều giờ, thời gian này hai người đó thân thiết với nhau lắm, đi chơi riêng phải đến 8, 9 giờ mới về
Bất giác lòng Minh Quân trở nên tê tái, không hiểu điều gì đã khiến hắn trở nên như vậy. Mặc dù hắn không có tình cảm gì với Mây, nhưng hắn ngờ ngờ một điều gì chua chát hơn còn nằm ở đằng sau.
Tối hôm sau, hắn lại tiếp túc đến quán. Lần này, hắn chọn buổi tối để tránh mặt Tâm và chỉ duy trì quan hệ với nàng qua thư từ.
Buổi đó mọi người đã về hết, lúc này đã mười giờ đêm. Trong quán chỉ còn lại hắn và Cẩn. Trước đó hắn đã uống rượu, hơi men đang ngấm vào người. Hắn với lấy cây bút mực đỏ trên bàn, đứng phắt dậy vào phòng chứa đồ, lấy một tờ giấy đôi, kiểu giấy vở học trò, đi ra ngoài ngồi gần Cẩn, hắn bắt đầu viết trong khi Cẩn đang xem sách.
Bây giờ là 10 h, mọi người đã về hết, trong quán lúc này chỉ còn anh và Cẩn. Anh không hiểu điều gì đã thôi thúc anh đến độ anh không thể không cầm bút và viết cho em mấy dòng này. Có thể là từ lúc anh nhìn thấy bộ cờ cá ngựa bên cạnh mình, anh đã nhớ tiếng cười giòn tan của em. Hôm nay, anh đã nghe lại những bài nhạc quen thuộc mà hai đứa mình từng nghe! Anh không biết phải nói sao nữa, ngôn từ của anh cứ rối tung cả lên, anh không thể suy nghĩ mạch lạc. Bây giờ cũng đã khuya rồi, anh phải về cho anh Cẩn đóng cửa. Để khi nào anh ổn định lại anh sẽ viết cho em.
Chúc em ngủ ngon!
Bây giờ là 10 h, mọi người đã về hết, trong quán lúc này chỉ còn anh và Cẩn. Anh không hiểu điều gì đã thôi thúc anh đến độ anh không thể không cầm bút và viết cho em mấy dòng này. Có thể là từ lúc anh nhìn thấy bộ cờ cá ngựa bên cạnh mình, anh đã nhớ tiếng cười giòn tan của em. Hôm nay, anh đã nghe lại những bài nhạc quen thuộc mà hai đứa mình từng nghe! Anh không biết phải nói sao nữa, ngôn từ của anh cứ rối tung cả lên, anh không thể suy nghĩ mạch lạc. Bây giờ cũng đã khuya rồi, anh phải về cho anh Cẩn đóng cửa. Để khi nào anh ổn định lại anh sẽ viết cho em.
Chúc em ngủ ngon!
( P/S: Hãy hồi âm cho anh nhé! )
( P/S: Hãy hồi âm cho anh nhé! )
Minh Quân gấp thư lại đưa cho Cẩn.
– Cậu gửi cho Tâm dùm tớ. Cũng khuya rồi, tớ về đây, chào cậu
– Ừ! Cậu về
Bóng tối phủ khắp lối đi, đường xưa nay hoang tàn. Minh Quân bước đi với một tâm trạng rối rắm. Hắn hành động với sự dò dẫm, hắn đang rơi vào chỗ mất niềm tin với chính mình.
Có một câu nói trong nghệ thuật quyến rũ mà những người thuộc trường phái này không bao giờ quên; đó là: “Thực khác sẽ không bao giờ đến những nhà hàng vắng vẻ”. Với chân lý này, những tay quyến rũ bật thầy luôn biết rằng: “Họ sẽ không bao giờ quyến rũ được cho đến khi họ biến mình trở thành một nhà hàng có thương hiệu”. Họ phải là thứ được nhiều người khao khát, thèm muốn. Ánh hào quang này đã giúp những kẻ hay được người ta nhắc đến với mỹ từ “đào hoa”, lại càng thu hút và đào hoa hơn. Con người thường rất ích kỉ, họ muốn chiếm hữu những thứ thuộc về người khác, cái tôi của họ cảm thấy bị xúc phạm khi những thứ đáng lý ra phải thuộc về họ nay lại vụt mất. Đặc biệt là ở những người kiều kỳ, với bản tính hiếu, tự phụ luôn được người ta cung phụng, yêu mến! Nay gặp phải sự trở ngại, gặp phải sự ghẻ lạnh của một kẻ bất cần.
Giữa những mối quan hệ anh chị em, quan hệ tình bạn luôn ẩn chứa một sự ghen tuông ngấm ngầm. Đây là những thuộc tính cố hữu của con người. Khi chúng ta thấy chị của chúng ta có được món quà nào đó chúng ta liền ghen với chị; khi chúng ta thấy chị của ta học giỏi hơn ta, xinh hơn ta, được bố mẹ yêu hơn ta… ta lại càng căm tức. Con người chúng ta là những sinh vật bất toàn, chúng ta luôn nói về lòng bao dung, vị tha nhưng đó chỉ là một sự xoa dịu, an ủi cho nội tâm đen tối trong ta. Vì vậy mà với người lạ thì ta không bao giờ ghen với họ, nhưng nếu đó là một người thân của ta, một người bạn của ta thì cái tôi của ta bỗng nhiên được phóng đại. Ta không muốn người bạn của mình tài giỏi hơn mình, ta không muốn người bạn của mình có được hạnh phúc trong khi ta thì không có. Cái tôi đó đã trở thành mảnh đất cho những tay quyến rũ bậc thầy lợi dụng. Thế nên khi muốn theo đuổi một cô gái nào đó, một tay quyến rũ lão luyện sẽ ra chiều quan tâm đến cô em, hoặc cô chị của đối tượng. Hoặc một biến thể của nó, là quan tâm đến cô bạn thân của đối tượng… Mục đích mà những tay quyến rũ muốn đạt được là tạo ra thế tam giác, kích lên những ghen tuông thầm kín trong lòng đối tượng để dễ bề thao túng.
Cho nên, một tay quyến rũ thường biết quan tâm, mang đến cho đối tượng những giây phút tuyệt vời sau đó đột ngột chuyển hướng quan tâm đến đối tượng là anh chị em, bạn thân của đối tượng. Chiêu bài này chưa bao giờ lỗi thời. Nó được đúc kết từ ngàn xưa đến nay. Cái gì đáng ra của mình thì người khác không thể cướp lấy.
Những ngày sau đó Minh Quân thường đến quán hơn; thời gian là vào khoảng 7 h tối đến 10 h. Hắn chỉ mong sớm nhận được thư hồi âm của Tâm. Nhưng, điều hắn mong chờ đã không bao giờ xảy ra; Tâm có nhiều lý do để không gửi thư trả lời hắn.
Hắn đã dự tính trong đầu là sẽ gửi cho người mình yêu những lá thư có cánh nồng nàn; mặc cho nàng có đọc hay không, vì giai đoạn này hắn cần tấn công liên tục, bao vây nàng trong sự quan tâm triều mến. Ấy vậy mà chỉ mới viết được hai lá thư, cảm xúc của hắn đã trở nên bi quan yếm thế. Mặc dù hắn thừa biết một chân lý: “Để chinh phục người mình yêu thương thì đòi hỏi quan trọng nhất là sự tự tin, bạn không thể chinh phục một người nếu cứ mang trong mình suy nghĩ ‘bạn trông thật ngớ ngẩn trước họ khi bạn chinh phục họ’”. Đúng là hắn thừa hiểu, nhưng cảm xúc thì chẳng bao giờ chịu hiểu cho hắn. Bây giờ thì hắn cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, sến sẩm và lố bịch chưa từng thấy. Hắn đã đi lại quá nhiều lần trên một con đường đời, hắn đã dẫm theo những vết xe đổ trước đây. Nhưng, mũi tên đã được bắn ra làm sao có thể thu về được?
Dạo gần đây Mẫn và Mây đã thành đôi với nhau. Mây thường đến quán vào đầu giờ chiều, hai người họ hẹn nhau đi dạo phố, ngắm cảnh hồ thơ mộng. Việc họ thành đôi với nhau Minh Quân đối với Minh Quân sẽ tuyệt vời đi chứ? Nhưng tại sao trong cái vui mừng đó lại chứa đựng một nỗi bất an và ghen tuông ghê gớm. Hắn có ghen với Mẫn vì Mây hay không? Chắc chắn là không rồi. Vì người hắn quan tâm là Tâm chứ không phải Mây.
Những cơn mưa đã lùi về phía sau để nhường chỗ cho những tia nắng ấm áp trĩu xuống thành phố; dòng người qua lại tấp nập; người thì bận bịu với công việc, người thì đang thư giãn, tập thể dục; nét mặt vui bên cạnh những nét mặt sầu muộn đầy những lo toan của cuộc sống đời thường. Mây và Mẫn đang đi bên nhau; họ kể rất nhiều chuyện cho nhau nghe! Trong đó chuyện quan trọng nhất là Tâm; gần đây Tâm và Mây giận nhau, nhưng giận nhau vì chuyện gì?
Một tối nọ, khi Minh Quân đang chờn vờn với những nỗi hoài nghi. Mẫn đã về lại quán sau buổi tập Teakwondo tại trường đại học Yersin. Được và một người bạn của cậu chàng cũng đến chơi, lần này cậu mua rất nhiều mồi để nhâm nhi cùng anh em. Một chai rượu đế bằng chai cô ca cỡ lớn được đặt ra trước bàn. Mọi người uống rượu và kể lại những chuyện thời còn sống trong giới giang hồ; những chuyện đâm đâm chém chém nói không bao giờ dứt. Mọi người đã say, Được và anh bạn Được xin phép về trước còn lại Minh Quân và Mẫn ngồi nói chuyện với nhau. Hai người con người này đúng là có nhân duyên với nhau từ kiếp trước; họ biết nhau từ thời còn học tiểu học, rồi họ trở thành bạn thân của nhau, có chết cùng hưởng có họa cùng chịu. Dường như trên đời này chỉ họ mới hiểu nhau nhất; họ có chung niềm đam mê, có chung cảnh ngộ, và tính cách thì bổ khuyết cho nhau. Nhưng dạo gần đây tình cảm của họ bắt đầu rạn nứt, ai cũng buồn vì điều đó; hôm nay mới được dịp ngồi gần nhau, khoảng cách đã được xóa nhòa nhờ men rượu. Minh Quân lên tiếng trước.
– Gần đây lớp võ của cậu đông đủ không?
– Cũng ít lắm cậu ơi! Mấy đứa nó học theo phong cách thể thao dưỡng sinh còn tớ thì dạy theo lối thực dụng, chiến đấu nên cũng khó… Mà dạo này cậu ở nhà có làm gì chưa? Có cho ra đời được bài thơ, bài nhạc nào không?
– Cũng có, tớ mới viết xong phần một cuốn tiểu thuyết về chủ đề tình yêu. Gần đây tớ suy nghĩ và đưa đến quyết định rồi, tớ không làm chính trị nữa, tớ sẽ làm nhà văn. Tớ sẽ nổi tiếng và giàu có bằng chính tài năng và sự sáng tạo của mình
– Được được, phải vậy chứ!
– Cậu cứ yên tâm đi mà, một phần là vì thiên hướng của tớ hay đặt nặng chuyện tình cảm nên…
– Nhắc đến chuyện tình cảm mới nhớ…
Minh Quân liền ngắt lời Mẫn
– Nhưng cậu đối với em Mây thì sao? Cậu coi em ấy là gì của cậu?
– Tớ thì cậu cũng biết rồi, tớ thích làm Sở Lưu Hương mà
– Tớ biết cậu cần một người con gái như thế nào. Cậu luôn chờ đợi một Mạnh Lệ Quân, vì với cậu người con gái đẹp, thiên kim đài cát, công dung ngôn hạnh và có chút lạnh lùng luôn quyến rũ. Cậu đến với Mây thì tình cảm giữa hai người sẽ chênh lệch khá nhiều đấy! Mây tìm thấy ở cậu tất cả những gì em ấy muốn nhưng còn cậu thì chỉ tìm thấy mỗi cái tôi của mình ở em ấy…
Mẫn thở dài
– Cậu nói vậy thì quả đúng cậu hiểu tớ nhất rồi… “ây”… thôi mình uống đi cậu
– Còn chuyện này nữa. Tớ muốn hỏi cậu chuyện em Tâm, tớ thất Tâm gần đây rất lạ
– Con Tâm á hả? Mây nó kể với tớ hết… Tâm nó đang ghen!
Nghe đến đó thì trái tim Minh Quân rụng rời. “Tâm đang ghen, nhưng ghen với ai mới được kia chứ nếu đó không phải là Mây. Vậy ra… Trời ơi! Vậy mình phải làm sao đây? Làm sao có thể chịu đựng được màn bi hài kịch này?”
Đêm đó, Minh Quân vừa say vừa buồn. Mưa ngoài trời trút như thác nước, tiếng mưa rào rào cũng không át được tiếng gào thét của cõi lòng những kẻ đang đau khổ vì tình. Hắn nằm xuống ghế rơi vào giấc ngủ chập chờn như bị thôi miên.
– Dậy đi Minh Quân ơi! Trời sáng rồi – Tiếng Cẩn dịu dàng bên tai Minh Quân
– Ủa! Trời sáng rồi sao? – Minh Quân vùng dậy
Ngoài trời, những tia nắng đầu tiên đã đến kịp giờ hẹn. Tiếng chim sẻ ríu rít gọi bầy, Minh Quân trông thấy một đôi chim đậu trên khung cửa sổ căn biệt thự đối diện. Lòng hắn bỗng se thắt lại. Tức cảnh sinh tình hắn làm một bài thơ nói lên tâm trạng của mình.
Sầu theo ta mãi, những ngày qua
Sầu theo ta mãi, những ngày qua
Mưa nặng hạt rơi, thế gọi là…
Mưa nặng hạt rơi, thế gọi là…
Gọi là thêm tiếp buồn ly biệt
Gọi là thêm tiếp buồn ly biệt
Khuất mặt nàng thơ, ta với ta
Khuất mặt nàng thơ, ta với ta
Những ngày này Tâm không đến quán, điều này càng tiếp thêm nỗi băn khoăn hoài nghi trong lòng Minh Quân. “Tại sao em không đến? Nếu em có tình ý với mình thì em phải đến để có cớ gặp mình chứ? Vậy ra đúng thật là em ấy… Sự ghen tuông, mà ghen vì điều gì kia? Không… không đâu… sự việc không như vậy”.
Hôm sau, Minh Quân đến quán mang theo cây đàn guitar. Vì sao hắn mang theo đàn? Rồi đây ai cũng sẽ hiểu lý do đó… Minh Quân đến quán vào buổi trưa, hắn pha trà, ra ngoài phòng khách ngồi đọc sách, hắn đang đọc quyển “Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai”. Đọc sách chán chê rồi thì hắn tìm Lâm, rủ anh chàng chơi cờ tướng. Chiều đến khoảng 3 giờ thì đi tản bộ với Cẩn. Mấy ngày gần đây quan hệ giữa hắn và Cẩn đã nồng ấm trở lại.
Khoảng 7 h tối cùng ngày, mọi người tụ họp rất đông vui. Hầu như những em trong quán đều có mặt, tối nay chú đãi mọi người món gà quay Big C. Mọi người vừa uống rượu vừa thi nhau kể chuyện tiếu lâm, tiếng cười tiếng nói rôm rả khắp căn phòng. Bỗng có tiếng xe dừng lại, tắt máy, trong giây lát mọi người hướng mắt về phía cửa chính…
– Chào chú, chào mấy anh
Minh Quân bị bất ngờ, người đang đứng kia chẳng phải Tâm đó sao? Tối nay Tâm ăn mặc đẹp quá! Chiếc áo lụa màu cỏ úa mặc ngoài chiếc áo thun còn hằn lên đường nét quyến rũ của vòng một đang tuổi xuân mơn mởn; chiếc quần thun ống bó với hoa văn kiểu cách cùng gam màu với chiếc áo, tóc búi cao; gương mặt đậm chất nữ tính ngày nào giờ còn mặn mà duyên dáng hơn.
Chú với lấy chiếc ghế đôn đưa Tâm ngồi, Nhật cũng vào theo. Tâm cất tiếng hỏi chú.
– Chú lên khi nào vậy chú?
– À…Chú mới lên hôm nay con
– Dạ! Tụi con cũng mới từ Bảo Lộc lên, vừa về tới thì ghé vào thăm chú luôn
Ngọc và Việt lớn xin phép mọi người về trước; mọi người cũng tản đi mỗi người một góc, Cẩn dọn dẹp bàn ghế chuẩn bị đổ cá ngựa. Trong phòng chính lúc này chỉ còn Minh Quân, Mẫn và Tâm, Nhật đã đi ra phòng sau. Tâm nhìn Mẫn với ánh mắt khiêu khích, sau đó lên tiếng nói.
– Sao? Có gì muốn nói không?
Minh Quân quan sát biểu hiện của Tâm, lòng trào lên sự chát chúa đến thê thảm. Tâm dường như chẳng còn để ý đến hắn nữa. Chỉ thấy mỗi lần Tâm lướt nhìn hắn, ở nàng có biểu hiện “ngài ngại”. Về phần hắn, khi Tâm vừa xuất hiện trái tim đã rung chuyện như một cơn động đất. Vậy đó, cái cảm xúc yêu đương thật khó hiểu. Hắn chán chường bỏ đi vào trong. Trong căn phòng có chiếc bàn tròn lớn, Duy, Cảm đang ngồi, hắn đem theo chai rượu nếp, một cái ly và không quên cầm theo cây đàn. Ba người gồm hắn, Duy và Cảm cứ thế đàn hát trong men say. Ngoài kia Mẫn và Tâm đang nói chuyện về Mây… “Ghen tuông ư! Ghen vì cái gì? Ghen… Tại sao?” những câu hỏi cứ ập đến làm hắn không thể tập trung đàn hát được. Hắn vội đưa câu đàn cho Cảm rồi đứng lên quay gót ra ngoài. Lúc này cuộc nói chuyện của Tâm và Mẫn đã kết thúc, chú đã ngồi vào chỗ quen thuộc, phòng chính lúc này có Tâm, Minh Quân, Duy và chú. Vậy là, đủ tay đổ cá ngựa, cuộc vui bắt đầu cho đến khi kết thúc là 9 h tối. Mẹ Tâm đã gọi hai cuộc điện thoại hối thúc Tâm về sớm. Sau khi chơi xong Tâm đứng lên xin phép mọi người về, Tâm gọi Nhật rồi đi ra cửa trước. Minh Quân cũng đứng lên mang lấy cây đàn, đi ra cùng Tâm. Hắn rút vội trong bọc đàn ra một tập sách. Vừa đưa cho Tâm, vừa nói.
– Quyển sách này anh vừa viết xong, tặng cho em. Anh chưa xuất bản nó, đây chỉ là văn chương thôi không có thật đâu
Tâm bị bất ngờ nên chìa tay ra nhận trong trạng thái ngỡ ngàng. Hồi sau trấn tĩnh lại, nàng bắt đầu đọc tựa đề quyển sách, lật qua mấy trang sách rồi đóng lại cầm trên tay.
– Anh sáng tác luôn á?
– Ừm…
Tâm không nói gì nữa, lẳng lặng bỏ đi.
Cổ nhân thường nói “vật cực tất phản” cũng chẳng sai; Minh Quân gần đây thay đổi khá nhiều; kể từ lúc hắn nghĩ ra ý tưởng điên khùng, đó là hắn sẽ dùng Mây làm mồi nhử để kích lên lòng ghen tuông trong bản chất ích kỉ của Tâm. Hắn bỗng trở nên thân thiện với Mây lạ kỳ; mỗi lúc gặp cô nàng hắn đều mỉm cười thân thiện; hắn biết tranh thủ mọi cơ hội để được ở bên Mây. Hắn rủ Mây đàn hát với lý do hắn đưa ra là: Hắn cần tập đệm một số bài nhạc trẻ và hắn cần sự giúp đỡ của Mây. Hắn sẽ dạy lại cho Mây đàn bài “Một cõi đi về” để Mây vừa đàn vừa hát tặng mẹ. Vậy là, hắn và Mây ở bên nhau, họ kể cho nhau nghe mọi chuyện trong đời sống, chuyện gia đình, chuyện bạn bè. Vào một buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn ngấm dần vào từng đường gân, thới thịt của thành phố; hắn ngồi bên Mây trong phòng có chiếc bàn lớn quen thuộc, khi tiếng đàn và tiếng hát đưa vào một nốt lặng, hắn hỏi Mây bằng giọng nhẹ nhàng.
– Em nè! Hình như em và ba em không thân nhau lắm! Đúng không?
– Ủa, sao anh biết? Anh Mẫn nói cho anh nghe hả? – Mây tỏ ra ngạc nhiên
– Không phải Mẫn nói đâu, anh vô tình nghe được thôi
– Dạ! Nói chung em cũng không thân với ba lắm!
– Mỗi người mỗi cảnh thôi em. Như anh chẳng hạn, hiện giờ anh sống một mình, cô độc, ba mẹ anh đã từ anh rồi, họ không coi anh là con nữa
Ánh mắt của Mây chăm chú, tỏ ra đồng cảm. Mây lật lật quyển sách nhạc rơi vào đúng bài “Chúc mừng Giáng Sinh”. Thấy vậy Minh Quân liền nói.
– Em đừng hát bài đó, mỗi lần hát bài đó anh buồn lắm! Anh lại nhớ đến những mùa Giáng Sinh đã qua, một sự ám ảnh trong anh
Mây nghiêng đầu, cảm thấy rất tò mò
– Ủa, sao vậy anh?
– Chuyện dài lắm em à! Nó xảy ra cách đây bốn năm rồi. Hồi đó anh có quen một cô gái, cô ta hát hay lại có cá tính. Tụi anh quen nhau rất tình cờ; Khi đó anh thường viết tiểu luận võ thuật cho hệ phái, còn cô ta là học trò của trưởng tràng hệ phái; cô ta đến gặp anh để đưa tặng anh quyển sách của thầy vừa mới xuất bản. Tụi anh quen nhau, rồi đến yêu nhau. Cô ấy rất sâu sắc, giỏi dang… nhưng có một ngày nọ. Một buổi sáng thức dậy anh chợt tái người đi sau khi phát hiện ra mình mới ho ra một cục máu tươi, dạo mấy ngày gần đó anh đã linh cảm ra điều không hay; trớ trêu thay điều đó lại thành hiện thực; anh đi khám và phát hiện ra mình mang trong mình một căn bệnh hiểm nghèo. Khỏi phải nói lúc đó anh cay đắng thế nào, nhưng anh còn lại một hy vọng lớn lao, một lý do đáng để anh sống tiếp, đó là cô ta. Anh đã gọi cho cô ta, mong muốn cùng chia sẻ với cô ta, bây giờ nghĩ lại anh cũng ích kỉ thật. Nhưng, khốn thay khi cô ta biết anh có chuyện thì cô ta đã vụt mất. Khi anh nằm trên bàn phẫu thuật là lúc cô ta đang cười nói vui vẻ, đang chơi bời thích thú với một người đàn ông khác, bỏ lại anh bơ vơ trơ trọi một mình
Mây lắng nghe chăm chú, cô nàng nói, giọng hơi run
– Rồi sau đó, căn bệnh ra sao anh?
– Hai lần phẫu thuật, một lần thất bại, lần thứ hai thì thành công, anh đã thoát chết trong gang tất, vậy đó…
– May quá anh hơ? – Mây nói và mỉm cười chia sẻ điều may mắn
Những câu chuyện cứ thế nối dài, Mây kể tiếp chuyện của Tâm, gần đây tình cảm giữa Mây và Tâm phát sinh mâu thuẫn. Mây đã rất buồn về Tâm, “Con Ni không coi em là bạn, nó không tôn trọng em” đó là những gì mà Mây đã nói với Minh Quân. Về chuyện Tâm và Mây ghẻ lạnh với nhau lý do rất đơn giản. Theo lời kể của Mây. Một bữa nọ, Mây đến quán Danh Nhân một mình mà không rủ theo Tâm, Tâm cho đó là coi thường mình nên giận; rồi mấy lần sau đó, trong khi mọi người đang đổ cá ngựa thì Mây bỏ đi vào ngồi nói chuyện với Mẫn để Tâm ở lại, điều này như đổ thêm dầu vào lửa. Tâm về đăng lên facebook Status rất nặng nề, sau đó hủy kết bạn, tuyên bố chấm dứt tình bạn với Mây. Nghe câu chuyện Mây kể lại, Minh Quân bỗng cảm thấy buồn, thấy có chút thất vọng về người mà hắn đã đem lòng yêu thương, hắn không ngờ nàng lại có những mặt tính cách tầm thường như vậy, hắn nói.
– Anh không ngờ Tâm lại như vậy! Anh cảm thấy thất vọng, thật đấy! Thất vọng…
Hắn biết Tâm là người có bản tính ích kỷ, thích được cung phụng và luôn xem mình là cái rốn của vũ trụ. Nhưng cô nàng lại quyến rũ, thật đúng như câu nói của Gớt: “Cái gì đen tối thì hấp dẫn chúng ta”. Đây có thể xem là sự tương đồng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Vì con người của hắn ích kỉ cũng chẳng kém ai; có thể nói sự ích kỉ của Tâm so với hắn chẳng thấm vào đâu; bởi ở hắn ngoài sự ích kỉ còn được “trang bị” thêm tính xảo quyệt, thái nhân cách, không kiềm chế hành vi và thích giễu cợt cảm xúc của người khác. Những gì mà hắn đang thực hiện đã chứng minh cho điều đó. Hắn muốn chọc cho Mẫn điên tiết lên vì ghen. Hắn sẽ làm, và làm một cách mau chóng.
Kế hoạch đã được dàn dựng rất chu đáo. Minh Quân hành động trong sự tàn nhẫn bất cần; nhiều khi hắn cũng chạnh lòng vì ý nghĩ : “Ta là một kẻ tiểu nhân, đê tiện”; hắn đã lợi dụng một cô gái, tại sao hắn lại đối xử với cô ấy như vậy? Cô ấy chẳng làm tình làm tội gì hắn, cô ấy là một cô gái thánh thiện, hồn nhiên. Ôi! Hắn, một kẻ thái nhân cách, tàn bạo. Mọi ý nghĩ, mọi sự dằn xé của nội tâm đã bị bàn tay của quỷ Sa tăng bóp nghẹt; và cuối cùng hắn đã chịu thua con quỷ, hắn quyết tâm hành động; vì hắn có lý do để biện minh cho điều đó. Tình yêu thương con người ư? Đó chỉ là sự lừa bịp của thượng đế. Nếu như có tình yêu thương thật sự thì tại sao cha mẹ lại từ bỏ hắn? Tại sao những người hắn yêu thương lại phụ bạc hắn? Tại sao bạn bè anh em chỉ biết lợi dụng hắn? Tại sao hắn không có sức khỏe như người bình thường? Tại sao hắn vẫn còn mãi hai bàn tay trắng?… Hắn là kẻ bất đắc chí ư? Cứ cho là như vậy đi… Hắn đang hận cuộc đời, hận đến tận xương tủy. Những người có lý trí hơn, những sư thầy, những người khả kính… sẽ bảo hắn rằng: “Hãy yêu thương người, dù người không yêu ta”; hãy cứ cho đi tình thương của mình và đừng bao giờ nghĩ đến chuyện nhận lại; bởi cuộc sống là cho đi mà. Nhưng hắn là quỷ chứ không phải thiên thần. Với hắn, cho đi đồng nghĩa với mù quáng, ngu dốt… cho đi và luôn tỏ ra thân thiện, quan tâm, nhẫn nhịn… đồng nghĩa với sự tự phụ, một sự khỏa lấp và chạy trốn từ trong tâm thức. Một sự trả thù đời theo kiểu để người khác hành hạ mình, để gánh lấy sự phụ bạc, tàn nhẫn mà thượng đế sẽ phán xét. Hắn không cho đi nữa, hắn phải yêu chính bản thân mình, không có sự tàn độc nào hơn sự phủi bỏ, bất chấp đến bản thân vì những người không đáng để bất chấp. Vậy là, hắn lao vào cuộc chơi của quỷ!
Hắn đã dạy Mây chơi đàn, hát cùng Mây; với hắn lúc này Mây là hiện thân, là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa đầy kịch tính trong những ngày sắp tới. Hắn sẽ có cơ hội để được chơi đùa với cảm xúc của người khác…
Thế nhưng….
Thế nhưng, những ý định đen tối của hắn đã chóng đổ vỡ. Khi con người hắn sắp chìm vào địa ngục, thì một tia sáng nhỏ đã thức tỉnh hắn. Những ngày ở bên Mây, thiện lương của hắn dụi mắt tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Đôi mắt trong sáng của Mây đã sưởi ấm tâm hồn của hắn. Nụ cười không gợn chút ưu tư đó như dòng nước mát tắm gội cho số phận cằn cỗi của hắn. Minh Quân phát hiện ra một báu vật đang hiện hữu ngay trước hắn. Một viên ngọc sáng, thuần khiết như kim cương; Đó chẳng phải là một cô gái tuyệt vời hơn bao cô gái, là một thiếu nữ có chiều sâu lắm đó sao? Càng ở bên Mây thì hắn càng trở nên tôn trọng và quý mến nàng hơn. Linh hồn hắn đã nhuốm đen, nay được tẩy rửa để trở nên trong sáng hơn. Và… Lương tâm kêu gọi hắn: “Ta phải biết yêu thương; ta phải vui khi người khác được hạnh phúc. Niềm vui của ta là được nhìn thấy người ta yêu vui vẻ bên người tình; người tình đó có thể là ta, có thể là một ai đó bất kỳ; điều quan trọng là người ta yêu cảm thấy hạnh phúc là được”.
Thế là hắn từ bỏ mọi suy nghĩ đã dựng lên nhằm trả thù cuộc đời. Hắn học cách mỉm cười với mọi người xung quanh; hắn trở nên thân thiện trở lại với chú, với Cẩn và cả với Mẫn nữa, hắn yêu thương tất cả mọi người. Hắn trở lại hòa đồng, biết chia sẻ, biết quan tâm đến cảm xúc của người khác. Những ngày được ở bên Mây hắn cảm thấy thích thú, hắn rất thèm được nghe Mây nói chuyện, được hiểu về Mây hơn.
Mặc cho những hình ảnh quen thuộc của Tâm cứ theo nhau kéo về miền ký ức của hắn. Mấy đêm liền, không lúc nào hắn không mơ về Tâm… Có những giấc mơ đẹp, có những cơn ác mộng chất chứa nỗi ghen tuông đến cực điểm. Hàng ngày hắn vẫn mở facebook lên ngắm hình ảnh của Tâm, có khi xem qua một bức ảnh Tâm và Nhật cùng chụp chung rất tình cảm lòng hắn se lại ghê rợn; hắn cay đắng và cảm thấy chan chát trong cuống lưỡi. Hắn siết tay nghiến chặt, tắt vội facebook… hắn cố gắng quên đi hình ảnh của Tâm luôn đeo bám hắn nhưng hắn không làm được. Hắn sợ lên facebook, vì mỗi lần lên face hắn lại thèm khát được ngắm nhìn Tâm, giống như một con nghiện nặng dù biết thuốc có hại mà vẫn không thể chối từ được; một mặt hắn cố tránh nhìn những hình ảnh đó, hình dáng ấy, đôi mắt ấy, bàn tay ấy, nụ cười ấy… nó là những vết chém quá sâu, sâu đến nỗi làm hắn quằn quại đau đớn, hắn trốn tránh mọi thứ có thể làm hắn gợi nhớ đến kỷ niệm đã qua. Để cuối cùng, hắn hiểu được rằng: “Càng cố quên thì càng nhớ! Cách duy nhất để quên đi một bóng hình là luôn nghĩ về bóng hình đó”.
Và kể từ cái ngày định mệnh đó, cái ngày thay đổi gần như hoàn toàn con người hắn mà chính bản thân hắn cũng không hiểu được. Có lẽ mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước, bây giờ đã đến giới hạn cuối cùng của mùa đông, mùa đông sẽ chấm dứt để nhường chỗ cho những ngày xuân. Từ ngày đó, hắn quyết định sẽ sống khác; hắn yêu thương Mây và luôn xem Mây như cô em gái nhỏ để che chở bảo vệ. Có người sẽ cho rằng hắn đang đi tìm một sự khỏa lấp, nhưng tôi lại không hoàn toàn đồng ý với quan điểm đó. Cũng một phần nào thôi, nhưng cái chính là hắn tôn trọng Mây, hắn đặt Mây lên cao hơn những người khác, vì Mây đáng được như vậy. Phụ nữ khi sinh ra đã hứng chịu bao điều bất công của tạo hóa và xã hội, chính vì vậy mà trong con mắt Minh Quân hắn nâng niu và yêu mến phụ nữ như những viên hồng ngọc, họ quá mong manh và dễ vỡ…và tình cảm hắn dành cho họ hơn hẳn đối với những cánh đàn ông. Tình cảm mà hắn dành cho Tâm và Mây là hai thứ tình cảm, nom thì giống nhau nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau. Giá như Mẫn hiểu được điều này, Tâm và Mây cũng hiểu thì hay biết mấy.
Trong thời gian này không có biến cố gì mới nên tôi sẽ không kể lể nhiều; ngoài thời gian Minh Quân và Mây được nói chuyện, đàn hát bên nhau thì cũng có một số thay đổi nhỏ trong quan hệ giữa Minh Quân và mọi người. Minh Quân đã lấy lại được tình cảm trân trọng mà Cẩn luôn dành cho hắn, Mẫn và hắn đã “đi lại” với nhau thân thiết giống như ngày xưa; chú gần đây cũng đã thay đổi cách nhìn với Minh Quân, chú tỏ ra gần gũi hơn rất nhiều.
Chỉ có Tâm thì vẫn “biệt vô âm tín”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!