Chuyện Tình Yêu Mười Sáu
Chuyện Tình Yêu Mười Sáu - Chương II: Tháng chín tình yêu (2)
Chương II: Tháng chín tình yêu
(2)
2.
2.
Tại sao sông ngòi lại đổ ra biển? Vì biển có chiều sâu.
Tại sao loài ong bướm lại tìm đến những khóm hoa? Vì hoa có hương sắc.
Tại sao khi chúng ta đuổi theo chiếc bóng, chiếc bóng chạy mất; khi chúng ta quay lưng lại với nó, nó lại theo ta?
Tất cả đều nói lên một chân lý trong tình yêu mà người Pháp thường hay nói: “Suis l’amour, l’amour fuit. Fuis l’amour, l’amour suit.” – Theo tình tình chạy, chạy tình tình theo.
Tình yêu giống như việc ta vốc lấy một nắm cát, nếu ta siết chặt quá cát sẽ theo những kẽ tay chảy hết ra ngoài.
Tình yêu càng giống một bông hồng; đẹp rực rỡ, tràn đầy đam mê. Ấy vậy mà bông hồng lại có gai, nếu ai đã từng bị những chiếc gai nhọn đó xé rách da thịt; sẽ cảm nhận được cái đau buốt, nhức nhối đến là khủng khiếp.
Câu chuyện mà tôi đang kể, một phần nào nói lên chân lý đó. Khi rơi vào mê cung của tình yêu, mấy ai dám vỗ ngực bảo rằng ta đây là người mạnh mẽ, tự chủ và đầy lý trí. Nếu có thì chắc người đó đã ngộ nhận tình yêu; vì bản chất của tình yêu gắng liền với con tim, với bản năng hơn là một bộ óc hàn lâm, bác học.
Một thực tế không thể chối bỏ được là khi càng yêu con người ta càng đánh mất đi sự tự chủ của mình. Bởi thế nên trong tình yêu không có cái tốt và cái xấu; Không có đúng và sai; Yêu chỉ vì yêu thôi! Vậy nên trong tình yêu làm gì có giới hạn; Về tuổi tác, về địa vị, giai cấp. Yêu chỉ vì yêu và mãi mãi sẽ như vậy.
Chúng ta có thể tự trách mình là ngu xuẩn, dốt nát khi đem lòng yêu một người ích kỉ, xấu xa. Nhưng chúng ta quên rằng đó chỉ là tiếng nói của vị thần lý trí trong chúng ta chứ không phải là tiếng nói êm dịu của Aphrodite, của Eros… là những vị thần tình ái sống thiên về cảm xúc.
Có người sẽ lựa chọn phương án an toàn hơn. Họ sẽ sống và yêu theo triết lý: “Trái tim mù lòa, lý trí sẽ cõng trái tim như sợi dây cương giữ chân con ngựa hồng, dẫn lái nó đi theo hướng đã định. Phương án này xem ra là hợp lý hơn tất cả nếu chúng ta nới lỏng sợi dây cương một chút, không phải là siết chặc hay từ bỏ.
Trở về câu chuyện chính của chúng ta.
Thật vậy! Không ai yêu mà không có lúc tương tư, nhớ nhung về người tình của mình. Nhưng với Minh Quân, niềm khao khát, nhớ nhung được đẩy lên một bậc. Trái tim mong manh dễ vỡ của hắn đang lênh đênh trên đại dương tình ái, nó đang hứng chịu những cơn bão tình khốc liệt.
“Tâm đã đi xa, xa thật rồi”. Hắn tự nói với lòng mình; khi thì hắn tự trách bản thân hắn; lúc thì hắn lại tìm cách tự an ủi. Chẳng là hắn vừa mới biết được nguyên nhân làm Tâm mấy ngày qua không ghé lại quán. Lỗi nằm ở hắn, chính cuốn sách mà hắn viết tặng nàng đã làm nàng rất đau, cái đau mà nàng thơ yêu dấu, bé bỏng của hắn không đáng phải nhận. Tác phẩm đó đã phơi bày hết những gì trần trụi nhất, ti tiện nhất của con người mà điển hình là chính bản thân hắn. Tại sao hắn lại đưa cho Tâm một tác phẩm mà hắn biết kết quả sẽ làm nàng buồn phiền, day dứt? Hắn đã quá ích kỉ – chính bản thân hắn đã thừa nhận điều đó. Hắn chỉ nghĩ đến hạnh phúc của chính hắn mà quên đi hạnh phúc của người mà hắn yêu tha thiết.
Những cơn mưa tháng tám sao vẫn cứ lì lợm bấu víu lấy bộ mặt thành phố. Mưa cũng vô tình như hắn, chẳng chịu hiểu cho niềm mơ ước nhỏ nhoi của lũ trẻ; chỉ mong có một đêm trung thu vui vẻ; đường xá khô ráo, các em rước đèn theo những đoàn múa lân đi khắp các con đường, ngõ hẽm. Nhưng năm nào cũng vậy, đến hẹn lại lên: “Mưa, mưa và chỉ mưa thôi!”.
Minh Quân ngồi co ro trên băng ghế dài phòng khách; hắn đang nghĩ đến những gì xảy ra ngày hôm qua. Buổi sáng hôm đó hắn có mặt tại quán lúc 10 h, chuẩn bị cùng đi với Cẩn đến nhà Ngọc dự tiệc, nhân ngày rửa tội cho thằng bé mới sinh của Ngọc.
Cũng lại không hẹn mà gặp, vừa bước vào quán là hắn đã gặp ngay ánh mắt, nụ cười niềm nở của hai người khách quý; đó là chú Sơn và cô Tài. Họ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất mà hắn từng biết từ trước cho đến nay. Cả hai đều là giáo viên ưu tú trường Bùi Thị Xuân. Rất dễ nhận ra chú Sơn bởi gương mặt điển trai rất trẻ trung dù tuổi đã gần lục tuần. Mái tóc đen huyền của chú lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho; tóc được cắt tỉa gọn gàng theo kiểu đầu bốn sáu, nhưng điểm nhấn là ở bộ ria mép, nó cũng đen mượt như mái tóc, và khi cười thường để lộ ra những chiếc răng trắng bóng. Chú ăn mặc rất ra dáng dân trí thức, áo sơ mi, quần tây, giày tây, áo khoác ngoài bằng da màu đen. Người ta hay nói: “Nồi nào úp vung nấy”, xin chớ lầm câu nói này theo nghĩa tiêu cực, mà đây chỉ là cách ví von cho một sự tương đồng về ngoại hình cũng như nhân cách của hai con người đang được nói đến. Về phần cô Tài, phải nói sao đây nhỉ? Cô luôn là người phụ nữ đẹp, lôi cuốn dù cô đã ngoài năm mươi. Cái nét đẹp của cô không chỉ ở ngoại hình với gương mặt trái xoan rạng rỡ như đóa hoa bách hợp; ánh mắt tinh anh lấp lánh như vì sao đêm, chiếc mũi cao không biết đến ưu phiền và khóe môi duyên dáng; cô đẹp trong từng cử chỉ điệu bộ. Trong con người cô là một tâm hồn cao thượng, niềm tin tôn giáo hòa cùng một trí tuệ ưu tú.
– A… Minh Quân! Chào con – Hai cô chú bất ngờ khi Minh Quân xuất hiện đột ngột
– Ơ… Chào cô chú! Cô chú đến lúc nào vậy? Lâu lắm mới gặp lại cô chú – Minh Quân cười vui vẻ đáp lại lời chào
– Sao… Dạo này có viết được gì nhiều không Minh Quân? – Chú Sơn nói triều mến
– Dạ! Dạo này con cũng hay viết lắm! Thời gian này con có rất nhiều cảm xúc
– Gần đây cô chú cũng bận nhiều chuyện nên không ghé quán chơi với mấy con được. Phần vì lo cho cô, cô đang có bệnh nên cô chú phải đi Sài Gòn suốt.
– Dạ! Vẫn là căn bệnh cũ ạ?
Cô Tài cười thành tiếng, trả lời
– Đúng rồi con, hồi trước cô có nói với con rồi đó. Cô mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, hiện tại cô được chuẩn đoán là u tuyến giáp; bác sĩ nói muốn biết u lành hay u ác thì phải phẫu thuật tiến hành sinh thiết, xét nghiệm mới biết kết quả. Nhưng vì cô đã có tuổi rồi nếu phẫu thuật sẽ kéo theo nhiều biến chứng, bác sĩ nói cô có thể sống chung với căn bệnh này một gian nữa, để xem bệnh phát triển ra sao, nếu phát nhanh quá thì sẽ tiến hành phẫu thuật mau chóng. Thôi thì thời gian này mình cứ vui đi phải không con?
Vậy là cô lại cười rạng rỡ, cô vui giống như chưa có gì xảy đến với mình vậy, quả là đáng phục.
Trên bàn có bánh trung thu đã được cắt thành từng miếng nhỏ vuông vứt; chú Sơn lấy cho Minh Quân một miếng bánh; Cẩn ngồi cạnh cô Tài chăm chú nghe cô đọc sách, bởi cô thường có thói quen đọc sách to thành tiếng cho mọi người cùng nghe. Mọi người vừa ăn bánh, uống trà, vừa nói chuyện vui vẻ. Lúc này Minh Quân cần dành nhiều thời gian để lắng nghe, chia sẻ và đồng cảm cùng cô vì biến cố mà cô vừa gặp phải. Hơn ai hết hắn hiểu cảm giác của một con bệnh đang phải vật lộn với sinh tử.
Mọi người đang trò chuyện cùng nhau thì Mây cũng đến; Minh Quân biết ngày hôm nay Mây sẽ đến, vì chủ nhật là thời điểm thích hợp nhất, Mây không phải vùi đầu vào những lớp học thêm nặng nề được đẻ ra từ một nền giáo dục thị trường hóa, nhồi nhét và chạy đua theo thành tích. Hơn nữa, đêm trước Mây đã nói với Minh Quân qua facebook. “Ngày mai em sẽ đến quán chơi, có khi Tâm cũng qua luôn”. Được trông thấy Mây lòng Minh Quân như mùa thu tỏa nắng, một cảm giác rộn rã khó mà diễn tả hết được. Sự cảm mến mà Minh Quân dành cho Mây nay đã chuyển sang một cấp độ khác; từ sâu thẳm trong lòng Minh Quân, hắn khao khát được nâng niu, che chở, bảo vệ cho tình cảm trong sáng đó. Mây sẽ mãi là Mây của ngày hôm nay. Bao dung, vị tha, giàu đức hi sinh, chịu đựng… những gì tốt đẹp nhất Mây được thừa hưởng từ mẹ.
– Ngồi xuống đây đi em – Minh Quân nói
Mây ngồi xuống cạnh Minh Quân, mọi người cùng chăm chú, lắng nghe cô Tài đọc sách.
Đã đến giờ phải lên nhà Ngọc; hôm nay Cẩn sẽ ở lại trông quán để chú trực tiếp đến mừng. Chú gọi Mây theo chơi cho vui; ba chú cháu, chú, Minh Quân và Mây sẽ đến tham dự cuộc vui.
Họ chia tay vợ chồng chú Sơn, cô Tài và không quên chúc cô luôn lạc quan vui vẻ. Có cuộc vui nào là không tàn? Có nỗi buồn nào mà chẳng nguôi ngoai? Tương lai luôn chứa đựng nhiều điều bất ngờ.
Sau một chặng đường ước chừng 5 cây số, vượt qua một cơn mưa lớn, ba chú cháu Minh Quân đã đến được nhà Ngọc. Đó là một căn hộ “tồi tàn” nếu đem so với mức sống của những người có của nơi đây. Căn nhà ở đường Huyền Trân Công Chúa, phải lên một con dốc cao, bên cạnh một rừng thông vít vút đang ngụp lặn trong hơn sương buốt giá; rẽ trái sau đó đâm thẳng xuống một cái hục với những lối đi ngoằn nghoèo, chật hẹp mới hi vọng tìm thấy căn nhà đơn sơ của hai vợ chồng.
Khỏi phải nói Ngọc vui sướng như thế nào khi thấy chú, Minh Quân và Mây đến. Chẳng là, chú rất ít khi ra khỏi nhà, chú rất ngại đến những nơi tiệc tùng, vui chơi; có thể nói đây là một trong những cá tính đặc trưng của chú; phải quý mến Ngọc lắm chú mới thân hành tìm đến góp vui. “Cuộc vui ngày hôm nay, Ngọc chỉ mời những người Ngọc thật sự quý mến” – Ngọc đã thổ lộ với Minh Quân như vậy. Ngọc có mời Cẩn và Mẫn nhưng hai người không đến được. Cẩn thì bận trông quán, còn Mẫn thì đã đi theo đoàn từ thiện chùa Trúc Lâm về Lâm Hà.
Cũng xin các bạn lưu ý cho; sẽ rất dễ lầm lẫn nếu không nói rõ ràng. Chuyện là quán Danh Nhân có một số người trùng tên; dạo trước tôi có kể sơ qua về câu chuyện tình giữa Duy và Ngọc. Này nhé! Hai Ngọc hoàn toàn khác nhau đấy! Bọn Minh Quân thường gọi là Ngọc nữ và Ngọc nam để phân biệt; ví như họ thường gọi Việt lớn, Việt nhỏ cũng cùng chung một mục đích. Vậy nên, Ngọc tôi đang nói đây là Ngọc nam. Anh chàng này cùng lứa tuổi với bọn Minh Quân nhưng đã lập gia đình, mới sinh được một đứa con trai kháu khỉnh. Lần nào cũng vậy, khi gặp Ngọc là Minh Quân bị ấn tượng ngay với mái tóc đinh lởm chởm của cậu chàng; Ngọc có gương mặt ngắn, thân hình nhỏ bé nhưng rất dẻo dai. Ngọc đã phải ra đời bương chải, làm lụng vất vả từ rất sớm; âu cũng là do cái hoàn cảnh đưa đẩy, nhà nghèo lại đông anh em nên ai cũng phải tự lo lấy cho bản thân mình ngay từ khi còn bé.
Ngọc là người đàn ông của gia đình; sống có trách nhiệm với vợ con và bạn bè. Phải cái tội mê cờ tướng nên đôi lúc cũng bỏ bê công việc ngồi ở Kỳ Ngộ 1 từ sáng cho đến tận đêm khuya mới chịu về nhà. Nhưng ngoài những giờ đó ra thì Ngọc là người cực kỳ siêng năng, là một người có năng khiếu, tỉ mỉ trong những việc xây lắp, đòi hỏi sự khéo léo của đôi tay. Thành ra không có công việc lao động tay chân nào là Ngọc không làm được; từ xây nhà, hàn xì, cho đến sửa điện nước, bắt cầu thang, đắp tượng…
Nhưng đó mới chỉ là những việc làm thêm; nghề chính của Ngọc là làm than. Một cái nghề chua chát ghê gớm lắm! Lần nào cũng vậy trông Ngọc lấm đầy bụi than đen đúa. Một đồng tiền làm ra để nuôi vợ, nuôi con, để đãi bạn bè bữa ăn ngon, phải trả giá bằng những tế bào đang chết dần, chết mòn; trả giá bằng mạng sống với những lớp than bụi đang dày lên từng ngày trong phổi. Vậy mà, vẫn bàn tay chai sạn đó, vẫn con người ốm o, gầy mòn đó; nụ cười luôn ở trên môi. Ngọc vốn là người hài hước, lạc quan; Ngọc hay đến quán Danh Nhân chơi, và mỗi lần như vậy Ngọc không quên mang đến cho anh em những liều thuốc bổ từ những tiếng cười giòn tan.
Ngọc đón tiếp ba chú cháu niềm nở. Mọi thứ đã được chuẩn bị đâu ra đó. Mọi người đã đến khá đông đủ; Hai chiếc chiếu được trải ra trước đó, nhà Ngọc không có bàn ăn; Phòng ngoài một chiếc, phòng trong một chiếc, cứ thế chia ra làm hai để mọi người được ngồi nói chuyện tự nhiên hơn. Những người thân trong gia đình được sắp xếp ngồi phía trong, đa số là phụ nữ và trẻ em. Còn lại khách khứa và cánh đàn ông ngồi ngoài để tiện cho việc nhậu nhẹt. Chú khéo nhét vào túi áo Ngọc một tờ tiền Polymer cỡ lớn, mệnh giá 500 nghìn đồng, coi như quà mừng cho cháu nhỏ. Mọi người đã yên vị, Mây ngồi gần Minh Quân.
Buổi tiệc hôm nay có sự hiện diện của mẹ Ngọc, người lần đầu tiên Minh Quân được gặp mặt, mặc dù trước đó đã được nghe kể rất nhiều về bác gái. Bác ấy đã ngoài sáu mươi nhưng trông rất trẻ so với lứa tuổi, có lẽ một phần do cách sống khá lạc quan, hài hước. Cứ nhìn Ngọc thì cũng có thể đoán được tính cách của cậu chàng thể nào chẳng chịu nhiều ảnh hưởng từ mẹ. Gương mặt hai người khá giống nhau, đúng là mẹ con có khác. Điều làm Minh Quân chú ý và khá ngạc nhiên là bà cụ còn dùng được cả ipad, điện thoại cảm ứng để chụp ảnh và quay video, bà cụ vui đáo để.
Chưa hết đâu, bất ngờ này lại tiếp nối bất ngờ khác… Không lâu sau khi mọi người đã vào nhập tiệc, rượu được vài vòng thì gia chủ trở nên vui mừng khôn siết. Một “bóng hồng” vừa mới xuất hiện, chẳng ai xa lạ với chú, Minh Quân và đặc biệt là Ngọc. Đó là chị Tuyết; một người phụ nữ giỏi dang đảm lược thuộc vào hàng tinh hoa của giới phụ nữ Việt Nam. Cũng không quá đáng đâu khi nói về chị Tuyết như vậy. Một người phụ nữ với hai bàn tay trắng phải bương chải từ rất sớm, đối chọi với sóng đời tàn khốc… để rồi làm đủ ngành nghề, học đủ bằng cấp học vị, từ tôi tới vươn lên thành một bà chủ chững chạc, đầy bản lĩnh, khi tuổi đời chưa quá ba mươi. Cánh mày râu nhiều lúc cảm thấy hổ thẹn khi đứng trước một “liệt nữ trâm anh” như vậy. Nhưng cái gì trên đời này cũng có cái giá để trả, người giàu có thì yếu về sức khỏe, người tài hoa kiệt xuất thì tình đời thường nghe dang dở, mới hay:
Trăm năm trong cõi người ta
Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
Chị Tuyết giỏi là vậy nhưng ai có biết đâu trong chuyện tình cảm của chị là một khúc nhạc buồn. Cái duyên trời chết băm kia sao không đem lại cho chị những phút giây lãng mạn, hạnh phúc? Giàu có, tài giỏi để làm gì khi mỗi đêm về mình ôm gối chiếc, sống trong sự cô độc, lẻ loi. Ở cái tuổi của chị mọi bạn bè trang lứa đã thành gia, lập thất cả rồi. Còn mỗi chị bơ vơ giữa đời này, mà chị đâu phải là không có nhan sắc, nét đẹp của chị là nét đẹp của một người trí tuệ, sắc sảo. Ẩn đằng sau đôi mắt kia là một ý chí mạnh mẽ, kiên định tuyệt vời biết bao. Đã bao người đàn ông khi thấy người phụ nữ mạnh mẽ đều sợ hãi, cảm thấy tự ti khi đứng trước họ chứ có ngờ đâu họ cũng mềm yếu, cũng là phụ nữ như ai kia đó thôi. Đàn ông đã bỏ qua rất nhiều cơ hội để được quan tâm đến người phụ nữ mình đem lòng yêu thương. Quá nhiều!
Chị Tuyết lại ngồi gần Mây và Minh Quân; Minh Quân cũng là một trong những người thích tránh những đám đông tiệc tùng; trừ những người thân thiết lắm hắn mới ngồi lại cùng uống rượu, tâm sự. Cũng may là hôm nay có Mây đi cùng, dù sao nói chuyện với Mây cũng thú vị hơn là ngồi nghe những chuyện tầm phào của mấy gã bợm rượu.
– Khi nào em muốn ăn gì nói anh lấy cho nghe! – Minh Quân ghé sang Mây nói khẽ – Hình như hôm nay ông Mẫn về Bảo Lộc rồi thì phải
– Ủa, nghe đâu ổng đi Lâm Hà mà anh, đi theo đoàn thầy Độ thì phải
– Anh tưởng đi Bảo Lộc chứ! Vì mấy hôm trước anh nghe ổng có nhắc
Hai người lại kể những câu chuyện cho nhau nghe. Thỉnh thoảng Minh Quân lại nâng ly cùng mọi người coi như là giữ lễ vậy. Minh Quân kể cho Mây nghe về những kỷ niệm đẹp giữa hắn và Mẫn. Rồi họ lại nói về tác phẩm còn dang dở của Minh Quân; Mây đã động viên Minh Quân viết tiếp tác phẩm của mình. Cũng nhờ có Mây mà hắn đã lấy lại được can đảm hoàn tất cho xong câu chuyện đang viết dở của hắn. Giá như Mây biết rằng Mây tuyệt vời biết bao nhiêu. Mây đã không ghét bỏ tác phẩm của hắn, thứ mà ngay chính bản thân hắn còn ruồng rẫy, muốn đốt bỏ.
“Tai ác ngờ đâu gió lại qua
Làm kinh giấc mộng những ngày hoa”
Sự thật đang diễn ra cũng tai ác không kém cạnh gì câu thơ của T.T.K.H. Một sự sắp đặt đến là tàn độc bởi bàn tay tạo hóa. Không có tiếng xe, mọi thứ đều im ắng, không có tiếng hát và giọng nói quen thuộc. Nhưng… nhưng ai kia?
Mẫn đã xuất hiện bất ngờ trước sự ngạc nhiên đến ngơ ngác của mọi người. Không cần nói cũng biết, trời bắt đầu chuyển mưa, lá cây xào xạc, chớp giật trên nền trời. Dự báo sẽ có một cơn bão lớn ập đến.
– Cậu vào đây ngồi đi – Minh Quân lên tiếng, ra hiệu cho Mẫn đến ngồi gần Mây
Mẫn lờ đi như không nghe thấy, cậu chàng đến ngồi xuống bên cạnh Ngọc. Mẫn cũng không buồn ghé nhìn Mây, thấy vậy Minh Quân lại tiếp lời.
– Tớ tưởng cậu đi Bảo Lộc chứ. Tớ mới nghe Mây nói là cậu đi Lâm Hà
Mẫn cười với vẻ giễu cợt
– Tôi biết cái tưởng của cậu rồi
Rượu được thêm vài vòng thì chú đứng lên chào mọi người đi về trước, bỏ lại bọn Minh Quân, Mây và Mẫn ở lại chút nữa hãy về sau.
Mẫn thì cứ nốc rượu liên hồi không còn biết trời trăng mưa gió gì nữa; thỉnh thoảng liếc nhìn Minh Quân và Mây với ánh mắt khiêu khích. Còn biết làm gì hơn vào lúc này! Minh Quân và Mây lại trò chuyện cho vơi bớt căng thẳng. Có lẽ một phần nhờ men rượu mà Minh Quân dễ mở lòng hơn. Hắn khẽ nói với Mây.
– Mây biết không? Có chuyện này anh cũng chẳng muốn giấu em làm gì. Thực ra anh có tặng cho Tâm tập bản thảo câu chuyện mà anh đang viết dở dang, câu chuyện mà em cũng được đọc rồi đó. Tối hôm đó Tâm có ghé quán chơi; anh không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa, anh bỏ tập sách trong bọc đàn, khi Tâm đứng lên về thì anh lấy ra tặng cho Tâm luôn…
– Ồ! Hèn gì… Không ngờ là anh đã tặng cho Tâm cuốn tiểu thuyết đó
– Ừ! Anh thật hối hận vì điều đó; cuốn sách làm tan vỡ những mối quan hệ. Cho nên anh không muốn viết tiếp nữa là vậy đó
– Có sao đâu anh. Viết để có cái làm kỉ niệm, sau này đem ra đọc lại chắc vui lắm!
– Ừ! Mà lạ nghe! Không hiểu sao mỗi lần nghĩ về Tâm, anh luôn có ý tưởng. Anh muốn Tâm được vui vẻ, hạnh phúc. Anh thích được thấy nụ cười của Tâm; dù Tâm có ở bên ai cũng vậy, anh chỉ mong muốn những gì tốt đẹp nhất cho Tâm; không hiểu sao anh lại có suy nghĩ như vậy nữa…
Mây mỉm cười thay cho câu trả lời. Mẫn ngồi phía đối diện, phóng cái nhìn chằm chặp vào Mây. Thấy vậy Mây cũng nhìn lại rồi lên tiếng nói.
– Có gì không? – Mây nói với cử chỉ thoáng chút bối rối
– Anh không nghĩ hôm nay em lại đến đây – Mẫn nói với vẻ trách móc
Mây quay sang nói gì đó với Minh Quân; Mẫn nhìn theo, hai ánh mắt gặp nhau. Trong những ngày qua khoảng cách của hai người bạn đang dần thu hẹp lại nay lại dãn ra như sợi dây thun bị kéo căng. Mẫn vẫn ném cái nhìn sắt nhọn vào Minh Quân.
– Cậu được lắm! Cậu làm gì đừng tưởng tôi không biết
– Sự thật không như cậu nghĩ đâu; nếu cậu xem tôi là bạn thì cậu phải tin tôi chứ, không có gì đâu… nhớ đấy! Phải tin tôi…
Mây cũng nói thêm vào
– Nãy giờ tụi em đang nói chuyện con Tâm mà
Mẫn vẫn với cái nhìn bén rợn. Minh Quân và Mây chỉ còn biết nhìn nhau thầm nói: “Đúng là xứ sở khó hiểu”.
Không có cái dại nào giống cái dại nào; dầu cứ thế đổ thêm vào lửa. Đầu tiên là việc hai người, Minh Quân và Mây ngồi gần trò chuyện với nhau bất chấp sự có mặt của Mẫn. Sau đó, thì Mây mở điện thoại cho Minh Quân xem một số ảnh chụp hôm biểu diễn văn nghệ ở trường; sóng lại tiếp tục dâng cao với sự xuất hiện của cụ bà – mẹ Ngọc. Bà cụ nãy giờ ở nhà dưới chơi với mấy đứa cháu, vừa trông thấy Mẫn đã reo lên:
– A! Hoàng tử đây rồi – Bà cụ cũng khá là hài hước nhưng hình như lần này không được đúng chỗ; cũng may bà không phải là diễn viên nếu không biết đâu chừng bà đã bị cộng đồng mạng ném đá rồi.
Thực ra bà cụ chẳng có lỗi lầm gì cả, có trách thì trách ông trời vô duyên, thích giễu cợt người khác. Để hiểu rõ hơn vì sao lại như vậy, hãy lắng nghe tôi kể qua một chút.
Sở dĩ bà cụ gọi Mẫn là Hoàng tử, có ai biết lý do hay không? Thực ra chuyện là như vậy:
Hôm đó, chẳng rõ là hôm quái quỷ nào; bà cụ khả kính lại đến quán Danh Nhân chơi cùng với Ngọc. Bà cụ biệt tài về hội họa, thấy hứng thú hay sao đó lại muốn để lại một tác phẩm cho đời sau thưởng lãm. Bà cụ nhìn quanh nhìn quất không thấy chủ đề nào thích hợp, lúc này vô tình Mây và Mẫn ở đó, trong tầm mắt bà cụ, vậy là ý tưởng đã đến, bà cụ chợp ngay cơ hội vẽ luôn hai người. Nàng thì bà cụ gọi là công chúa, còn chàng thì… ôi… lẽ tất nhiên là hoàng tử rồi. Thế nên không lạ gì khi mới vừa đến nhà Ngọc, bà cụ đã tay bắt mặt mừng, tỏ ra rất thân thiết với Mây.
Chuyện đến đây thì có điều gì nghiêm trọng đâu? Lại còn đẹp và lãng mạn quá đi chứ! Nhưng khốn thay… chỉ một câu nói vô tình đã làm thay đổi cục diện.
Lúc này chị Tuyết đang ngồi nghe bà cụ pha trò, thấy ngạc nhiên bèn hỏi:
“ Ủa! Vậy ai là Hoàng Tử? Minh Quân hay Mẫn?”
Lạy trời! Nếu câu đó nói vào hoàn cảnh khác thì chẳng sao, đằng này lửa đang cháy ngùn ngụt thì nó lại tiếp thêm sức tàn phá cho một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào.
Nước đã dồn ứ lại vượt quá ngưỡng cho phép, mặt đê đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Anh vợ của Ngọc đang bế trên tay đứa bé trai, thấy Mây nhìm chăm chú nên tỏ ý đưa cho mây ẩm; Mây đón lấy đứa bé ấp vào lòng như một người mẹ nâng niu đứa con yêu quí của mình. Minh Quân lúc này đang ngồi cạnh Mây cũng lấy tay xoa xoa bàn chân bé con của thằng nhỏ. Hắn là một người kì lạ nhất mà tôi từng biết; hắn không thích trẻ con ư? Cũng đúng mà cũng không đúng. Với hắn yêu ghét thường lẫn lộn, mâu thuẫn, không ai có thể nắm bắt được. Hắn quay sang nói nhỏ với Mây.
– Tâm cũng yêu trẻ con lắm! Mỗi lần thấy trẻ con là Tâm lại ôm vào lòng nựng nịu. Anh có để ý mấy lần, lần nào cũng vậy
Hắn thừa hiểu chuyện đó, chưa có một người đàn ông nào sành sỏi về tâm sinh lý phụ nữ như hắn. Từ trong sâu thẳm người phụ nữ nào chẳng có bản năng làm mẹ. Nhưng đặc biệt với Tâm hắn thấy điều đó mạnh mẽ hơn nhiều cô gái khác. Chất nữ tính trong con người đó quá mãnh liệt. Và hắn đã mơ…
Một giấc mơ giữa ban ngày. Vào một ngày không xa, một đám cưới sẽ diễn ra, phải nói sao nhỉ? Lễ cưới quá long trọng, hoa hồng được trải khắp những lối đi, những cánh hoa được tưới xuống từ bầu trời với những chiếc trực thăng bay lượn; một buổi tối bắn pháo hoa, nến và đèn được thắp lên; tên của đôi uyên ương sẽ được khắc lên giữa nền trời, vì một vì sao mang tên tình ái sẽ đón nhận tất cả. Một đêm lãng mạn! Hai người thành vợ chồng, Tâm sẽ sinh cho hắn một đứa con, tốt nhất là nên sinh con gái; hắn sẽ chăm sóc tận tình khi vợ mang thai, ở bên vợ, đàn hát cho vợ nghe… hắn còn phải cho hài nhi của hắn nghe nhạc Mozart nữa chứ, vì nhạc giao hưởng rất tốt cho trí não của trẻ, rồi con lớn lên chút nữa hắn sẽ dạy con đọc sách, dạy con chơi cờ, tập võ… Vợ chồng hắn sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới; đi Sydney, đi Viên, dạo quanh nhà thờ đức bà Paris, ngắm dòng sông Seine thơ mộng… Hắn sẽ đàn cho vợ hát mỗi đêm, hai vợ chồng hạnh phúc bên nhau trọn đời.
“Giấc mộng cũng đẹp gớm!” – Hắn cười nhếch mép
Nhưng đời đâu phải lúc nào cũng màu hồng, vậy là hắn bắt đầu nghĩ đến màu xám.
Hắn lại tiếp tục mơ, cũng một giấc mơ ban ngày…
Hắn yêu Tâm bằng tất cả sự ích kỉ của mình. Hắn bất chấp tất cả, nếu cần dùng đến mọi mưu mô, thủ đoạn hắn cũng sẽ dùng. Hắn táo bạo và điên cuồng đến tột đỉnh. Tình yêu của hắn quyết liệt, rực cháy thiêu đốt mọi sự kháng cự. Vào một đêm nào đó, cũng tương lai không xa… hắn sẽ chạy đến bên Tâm, hắn đã uống chút ít, không cần nói gì cả… Hắn bất ngờ nắm lấy cánh tay của Tâm, kéo nàng lại, ôm thật chặt vào lòng. Tâm sẽ vùng vẫy, kháng cự… nhưng hắn vẫn ghì chặt lấy thân mình nhỏ bé của nàng. Rồi nàng cũng mềm nhũng ra như con chi chi, nàng đã khóc và ôm lấy hắn, tình yêu cuối cùng cũng tìm được lối thoát; hắn luồn những ngón tay đan vào mái tóc mượt của nàng, áp vào gáy, nhìn sâu vào đôi mắt… Hắn hôn nàng! Một nụ hôn cuồng nhiệt là minh chứng cho tất cả niềm đam mê, khao khát bị đè nén, nay đã thoát ra khỏi những giới hạn. Hắn sẽ dành lấy tình yêu từ tay Nhật, không một thứ gì trên đời có thể ngăn cản hắn đến với Tâm; bất kể đó là ai, gia đình, bạn bè, xã hội, dư luận… Nếu cần hắn sẽ cùng Tâm bỏ trốn đến một nơi nào đó thật xa, hắn sẽ làm việc, bất kì việc gì để nuôi Tâm và con của hắn. Vợ chồng hắn sẽ sống cuộc đời bình dị, nàng sẽ làm ca sĩ, còn hắn là nhạc sĩ và cũng là người chồng lý tưởng nhất trên đời này.
“Mộng này hơi táo bạo, nhưng cũng đẹp gớm!” Hắn lại mỉm cười khinh bỉ chính cái ý nghĩ đậm chất kịch nghệ, ảo tưởng của mình.
Trở lại hiện thực; con đê đã quá sức chịu đựng. Nó vỡ òa ngay trước sự chứng kiến của mọi người. Mẫn nhìn chòng chọc vào Minh Quân với ánh mắt căm giận.
– Sao. Đủ chưa? Cậu chở Mây về đi – Mẫn nói giọng lè nhè
– Còn cậu thì sao? Thôi cậu chở Mây đi, lúc nãy tớ có nói với Mây rồi
– Cậu đừng có chọc tôi, cậu đừng có nhìn tôi như dậy, sao, muốn nhìn không? – Mẫn nói với thái độ gây sự
– Này, cậu hiểu sai vấn đề rồi. Thôi được, để tôi chở Mây về, rồi sau đó lên chở cậu về luôn
Mẫn đã quá sức chịu đựng, mặt hầm hầm lửa giận nói như quát
– Sao, muốn nói nữa không? Thử nói lại một lần nữa coi
Có thể sẽ có một cuộc chiến tay đôi diễn ra, đấu trường đã được dọn sẵn, ánh mắt Mẫn phát ra những tia hung bạo. Minh Quân không nói gì nữa, chỉ mỉm cười, vì hắn biết có nói gì lúc này cũng là thừa, người ta thường nói tránh kẻ gian mười bước, tránh kẻ say trăm bước; Hắn chẳng sợ gì Mẫn vì hắn biết Mẫn không phải là đối thủ của hắn, không phải hơn thua ở chỗ đánh đấm mà vì Mẫn là bạn thân của hắn, là người yêu của Mây, và nữa gần đây hắn đang cố gắng xoa dịu, hàn gắn những mối quan hệ, đặc biệt là với Mẫn… Cuộc vui ngày hôm nay không để Ngọc buồn được, thế nên phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn và nhẫn nhịn mặc cho bao khiêu khích từ Mẫn. Hắn đứng lên quay sang nói với Mây.
– Mình về thôi em
– Dạ! – Mây nói rồi đứng dậy
Họ chào mọi người ra về trong một tâm trạng rối bời.
“Cố gắng trồng hoa, hoa chẳng nở
Vô tâm tiếp liễu, liễu xanh um”
Mọi công sức của Minh Quân đổ ra trong cuộc tình này dường như vô vọng. Mọi níu kéo bỗng chốc tan vỡ như bọt biển; hắn biết, biết lắm chứ! Nhưng vô ích… Tình yêu không phải là trò cút bắt để hắn có thể nô đùa thoải mái; đó là một sự trừng phạt, một vết thương êm ái dành cho những kẻ cuồng si. Vì sao ư? Vì lúc này Tâm rất vui vẻ, hắn biết rõ điều đó; người ta thường bảo rằng: “Đừng dại dột, đừng ngu xuẩn theo đuổi một người luôn cảm thấy hạnh phúc, một người không có trí tưởng tượng mơ mộng, thiếu nhạy cảm”. Vì bạn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được tình yêu ở họ, trong tâm hồn họ không có lấy một khoảng trống cho bạn lấp đầy; họ miễn nhiễm trước sự quyến rũ, họ ngây thơ ném bỏ những viên ngọc trai lấp lánh xuống vực sâu hun hút. Lời bài hát đó, lại một lần vang lên, vang lên không dứt.
Em! Đã biết bao ngày bên em
Là anh đã có bấy nhiêu ngày yêu em
Nhưng em vẫn ngây thơ không biết tình anh
Thầm yêu em, nên tim đau rã rời
Anh đã thấy bao người yêu em
Tim anh đã nhức nhối yên lặng bên em
Nhìn em yêu tuy ngay đây nhưng rất xa xôi
Vì tim em đã trót trao ai rồi
…
Vì em đã trót yêu ai nên mãi vô tình không nhận ra
Tình yêu anh đã trao em bấy lâu nay
Một trái tim bên lề rất đau
Vì biết em chẳng hề biết đau
Tình yêu anh đã cho em rồi
Trời ơi! Nỗi đau tình yêu sao mãi cứ đeo bám những trái tim mong manh, nhạy cảm? Nếu tình yêu là một tờ giấy trắng, chỉ việc dùng kéo cắt bỏ đi thì dễ dàng quá! Đằng này tình yêu là một khối u ác tính, muốn cắt bỏ phải trả một cái giá đau đớn lắm!
Những ngày gần đây Minh Quân trở lại cuộc sống buông thả, bất cần đời. Mỗi ngày trôi qua nặng trĩu mà tâm hồn khát khao yêu thương thì cứ gào gào thét thét không nguôi. Hắn phải mượn rượu để giúp vơi đi niềm sầu muộn, “ha ha! ha … ha..” Hắn cười ngắt quãng… “thì ra là vậy, bây giờ ta mới biết đâu là người bạn, người anh em trung thành nhất của mình, đó là rượu, chỉ có rượu mới không phụ ta, chịu lắng nghe và đồng cảm cùng ta thôi”.
Trời đã về khuya, những đám mây u ám vây bọc trên đầu, không trăng, không sao… không một niềm hi vọng. Hắn bước đi lầm lũi; mùi dạ ly hương đặc sệt xông vào cánh mũi… “hương đêm, mi lại trở về rồi!”. Và hắn cười, một nụ cười thanh thoát, hồn nhiên. Những giọt sương kia, hãy xem, chúng cũng có linh hồn, có mùi thơm dịu ngọt đấy nhé! Chúng ta đã sống như thế nào? Ti tiện và nhỏ nhen. Chúng ta chạy theo vật chất, hư vinh mà bỏ quên bao điều trân quý của cuộc sống. Minh Quân chợt nghĩ: “Ồ, vậy là… ta, Minh Quân, ta sinh ra để yêu ư? Tình yêu và nỗi cô đơn là bụi mận gai, còn ta là loài chim trong truyền thuyết”. Đó là định mệnh của ta?
Hắn không còn ăn mặc đẹp nữa, tóc hắn mỗi ngày một dài ra, rối bù và chẳng bao giờ thèm gội. Quần áo, chăn mền vung vãi khắp nơi, không giặc giũ, không gì nữa hết. Cứ mặc kệ tất cả… Hắn chỉ còn một niềm đam mê duy nhất, lao đầu vào viết, viết và viết. Hắn viết đến độ quên ăn, quên ngủ, sức khỏe bây giờ đối với hắn chỉ là một trò hề của thượng đế. Hắn như con thiêu thân lao vào ánh đèn chài, như một vì sao tỏa ánh sáng chói lòa bay với vận tốc kinh hồn tìm một hành tinh đen tối, đập vào đó “ầm” và vỡ tan.
Nhớ lại từ hồi đưa Mây về quán, sau cuộc xung đột với Mẫn; hắn cũng được bù đắp đôi chút, gọi là san sẻ bớt những bĩ cực.
Vừa về đến nơi, hắn và Mây đi vào căn phòng có chiếc bàn tròn lớn quen thuộc. Mây tìm một quyển sách “hạt giống tâm hồn” đọc, còn hắn thì ngồi thừ ra suy ngẫm… Buồn chán! Hắn lấy cây đàn ra hát một đôi bài tình ca. Cẩn ngồi đọc truyện tranh ở phòng chính, Cẩn lặng lẽ không nói gì…
Ít phút sau chuông điện thoại reo lên! Đó là điện của Mây.
– Alo! Em không nhận được tin nhắn, đang sạc điện thoại, bây giờ lên hả? Rồi… đợi em một chút…em lên giờ á – Mây trả lời qua điện thoại
Mây quay sang nói với Minh Quân
– Ông Mẫn gọi, em phải đi đây, lên chở ổng về
– Ừ! Em đi đi
Mây vội quay đi, chưa đầy phút sau Minh Quân như nhớ ra điều gì liền chạy theo ra, nhưng Mây đã đi mất rồi. Minh Quân lắc đầu, quay vào phòng chính. Thở dài nói với Cẩn.
– Ông Mẫn say rồi, ổng không cho tớ chở về
– Nếu là cậu, cậu có cho ổng chở về không? – Cẩn nói với thái độ trách móc, khinh thường
-Ổng không có xe, với lại ổng say rồi, Mây chở ổng về tớ không yên tâm
-Biết sao bây giờ, Cậu thì ổng không cho chở về, tớ thì bận trông quán… chỉ còn Mây thôi…
Không nói gì nữa, Cẩn đứng phắt dậy, chạy ra sau nhà lấy cái mũ bảo hiểm, rồi phóng thẳng xuống đường, Minh Quân chạy với theo.
– Cậu đi đâu vậy?
– Tớ đi chở ông Mẫn về
– Cậu đi nhanh dùm tớ, càng nhanh càng tốt, hãy để quán tớ trông cho; ổng say rồi tớ sợ ổng có hành động gì đó không hay cho Mây…
Cẩn không trả lời, nổ máy, phóng xe đi thật nhanh.
Lúc này, chú cũng đã tỉnh. Vừa rồi chú nằm ngủ bên trong nên không biết điều gì đã xảy ra. Minh Quân nói lại vắng tắt sự việc cho chú nghe. Hai chú cháu ngồi với nhau, bốn người khách mới đến cũng đã về hết. Đêm nay, là trung thu với những cơn mưa day dứt. Chú và Minh Quân đem bia ra uống, hàn huyên tâm sự. Đây là cơ hội hiếm hoi hai chú cháu được ngồi nói chuyện riêng tư với nhau; Quán hôm nay vắng vẻ, một phần là do trung thu nên người ta đã đi chơi hết cả rồi; Duy và Cảm thì về Bảo Lộc theo tiếng gọi của con tim, câu chuyện này tôi sẽ kể lại dịp khác. Còn lúc này đây, chỉ có chú và Minh Quân ngồi đối ẩm. Uống được một lon bia, Minh Quân mở lời trước.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!