[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng - Chương 60
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng


Chương 60


Bệnh viện

Người trên giường giật giật, bản năng đưa tay ngăn cản ánh sáng chói mắt. Vũ Văn Lạc vội vàng đi đến bên giường:“Quốc nhi, em tỉnh rồi?”

Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, Điền Chính Hy mờ mịt trừng mắt nhìn, có chút bất an hỏi:“Anh là ai?” Ánh mắt chuyển động, giống như đang tìm cái gì.

Vũ Văn Lạc sửng sốt một chút, nghĩ cậu đang tìm Tiểu Hùng, xoay người liền đem Tiểu Hùng lại đây, đặt trong lòng cậu. Điền Chính Hy ôm Tiểu Hùng, thoáng an tâm một ít nhưng ánh mắt vẫn nhìn chung quanh.

Vũ Văn Lạc nhịn không được hỏi:“Quốc nhi, em đang tìm cái gì?”

“Tôi…” Điền Chính Hy mày nhíu lại:“Tôi không biết…”

Vũ Văn Lạc cảm thấy có chút không đúng, vừa rồi cậu hình như hỏi anh là ai:“Quốc nhi, em biết anh là ai không?”

Điền Chính Hy nhìn anh lắc đầu, Vũ Văn Lạc mày nhíu lại, thử hỏi:“Vậy em biết bản thân mình là ai không?”

“Tôi?” Điền Chính Hy vẻ mặt mờ mịt.

Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, sau khi gọi bác sĩ tới kiểm tra đã ra kết luận, cậu bởi vì đụng vào đầu, mất trí nhớ! [Mị *hoảng*: Mất trí nhớ nữa hả?]

Nhìn người ôm Tiểu Hùng, đáng thương rúc trên giường, Vũ Văn Lạc đau lòng:“Quốc nhi, chúng ta phải về nhà!” Tuy rằng tai nạn xe rất nghiêm trọng nhưng Điền Chính Hy ngoại trừ bị đụng ở đầu một chút thì trên người chỉ có một ít vết thương ngoài da. Sau khi quan sát hai ngày, không có vấn đề gì Vũ Văn Lạc liền quyết định dẫn cậu về nhà, dù sao Tuấn Chung Quốc cũng sống ở đó một năm, có lẽ khi trở về nơi đó cậu sẽ nhớ một chút.*

_*: Ở đoạn này danh tính của Hy nhi vẫn là một ẩn số nên tác giả vẫn gọi là “Điền Chính Hy” còn Vũ Văn gia và Tuấn gia sẽ xưng là “Tuấn Chung Quốc” nha.

Tuấn Chung Quốc nhìn anh, rốt cục mở miệng hỏi:“Anh là ai?”

Vũ Văn Lạc cười cười, tựa như thở phào nhẹ nhõm. Vì từ khi cô tỉnh lại, Tuấn Chung Quốc nói mấy câu, sau đó hai ngày nay vẫn không chịu mở miệng. Vũ Văn Lạc rất lo lắng nhưng bây giờ cậu cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện:“Anh gọi là Vũ Văn Lạc, là chồng của em!”

“Chồng?” Tuấn Chung Quốc tựa như không biết rõ, tầm mắt lại bắt đầu liếc nhìn xa xăm.

Vũ Văn Lạc nhíu mày, vì sao Chung Quốc luôn giống như đang tìm cái gì? “Quốc nhi…” Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm cậu xuống giường, Tuấn Chung Quốc lại rất nhanh tránh ra, ôm Tiểu Hùng bất mãn nhìn anh, nói:“Anh không thể dựa vào tôi gần như vậy!”

Vũ Văn Lạc nhíu mày, nhìn bộ dáng cậu bất mãn chu miệng đáng yêu lại nhịn không được khóe miệng giơ lên:“Được, anh không dựa vào em gần như vậy, tự em đi được không?”

Tuấn Chung Quốc gật đầu, ngoan ngoãn xuống giường đi theo anh. Trước khi lên xe lại nhịn không được nhìn khắp nơi, cậu cũng không biết mình đang tìm cái gì, chỉ là trong lòng có chút mất mát.

Xe tiến vào biệt thự, Tuấn Chung Quốc xuống xe theo Vũ Văn Lạc, nhìn nơi xa lạ trong lòng nhịn không được có chút khủng hoảng, ôm chặt Tiểu Hùng trong lòng. Vũ Văn Lạc nhìn cậu bộ dáng bất an, dịu dàng an ủi:“Đừng sợ…” Đưa tay muốn ôm cậu, Tuấn Chung Quốc lại rụt về sau, nhíu mày nói:“Đã nói anh không thể dựa vào tôi gần như vậy!” [Mị *vỗ vai Lạc*: Anh nên nghe lời Hy nhi của tôi a!]

Vũ Văn Lạc nhìn cậu bộ dáng bất mãn, nhịn không được nhíu mày:“Vì sao?”

Tuấn Chung Quốc sửng sốt một chút, chu miệng nói:“Không thể chính là không thể!”

“Anh là chồng em!”

“Chồng cũng không thể!”

Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ, quên đi, cậu hiện tại không nhớ rõ anh, đối với cậu mà nói anh chẳng qua là người xa lạ, cậu không cho anh tới gần cũng rất bình thường:“Đi thôi!”

Vũ Văn Cận đúng lúc chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy hai người liền sửng sốt, tầm mắt dừng trên người Tuấn Chung Quốc:“Cậu sao lại ở đây?”

Tuấn Chung Quốc bất an rụt về sau, Vũ Văn Lạc nhìn cậu một cái, nhíu mày hỏi:“Cận, em gặp qua Quốc nhi rồi?” Anh không biết trong khoảng thời gian này cậu đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao dung mạo của cậu lại thay đổi lớn như vậy, nhưng nhiều chỗ giống lại thêm cùng một chỗ như vậy, anh không cho là trùng hợp, cậu chính là Chung Quốc!

“Quốc nhi?” Vũ Văn Cận thì thào mở miệng, tầm mắt dừng trên người Tuấn Chung Quốc, trong mắt hiện lên một chút đau xót, cậu cư nhiên là anh dâu của cậu? Nếu là người khác, cậu còn có thể cố gắng đoạt lấy nhưng người này là anh trai, cậu sao lại cùng anh trai giành người chứ?

Vũ Văn Cận cảm thấy ông trời đang đùa giỡn với cậu mà. Vũ Văn Lạc nhìn bộ dáng của cậu nhịn không được nhíu mày, nếu không biết cậu đã có người trong lòng, anh khẳng định sẽ nghĩ Cận cùng Chung Quốc có gì đó liên quan:“Cận?”

Vũ Văn Cận phục hồi tinh thần lại, sợ Vũ Văn Lạc nhìn ra cái gì vội vàng dời tầm mắt, kéo kéo khóe miệng:“Anh hai, em hôm nay về lại bên kia!”

Vũ Văn Lạc ánh mắt lộ ra một chút kinh ngạc:“Gấp như vậy? Sao trước đó không nghe em nói tới?”

Vũ Văn Cận miễn cưỡng cười:“Bên kia có việc!” Không đợi Vũ Văn Lạc lại mở miệng, Vũ Văn Cận rất nhanh nói:“Được rồi, em đang vội, đi trước!” Cậu không dám ở lại chỗ này, nếu tiếp tục ở lại đây, anh trai thông minh như vậy, nhất định sẽ phát hiện gì đó! Bởi vì trong lòng hoảng loạn, cậu không còn lòng dạ suy nghĩ những chuyện cậu cần nghi ngờ.

Nhìn thân ảnh Vũ Văn Cận rời đi rất nhanh, Vũ Văn Lạc nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, dịu dàng nói:“Quốc nhi mệt không? Chúng ta vào thôi!”

Tuấn Chung Quốc bĩu môi, cậu không có phiền phức vậy đâu! Lại nhìn hướng Vũ Văn Cận rời khỏi, người kia giống như quen biết cậu!

“Lạc…” Tuấn Tịch Nhan xuống lầu đúng lúc thấy Vũ Văn Lạc, trong mắt vui vẻ, vội vàng dịu dàng chào hỏi nhưng khi thấy Tuấn Chung Quốc đi theo phía sau anh, sắc mặt cứng đờ, người kia là ai? Lạc sao có thể dẫn một người trở về?

Nhìn ánh mắt Tuấn Tịch Nhan mang theo địch ý, Tuấn Chung Quốc nhịn không được lui về sau hai bước, cậu chán ghét người phụ nữ kia!

Vũ Văn Lạc vội vàng an ủi:“Quốc nhi đừng sợ, cô ta là chị của em!”

Chị? Tuấn Chung Quốc liếc mắt nhìn Tuấn Tịch Nhan một cái, cau mũi. Cho dù là chị cậu vẫn chán ghét! Tuấn Tịch Nhan lại vì lời Vũ Văn nói mà ngơ ngác tại chỗ, cô ta là… Chung Quốc? Làm sao có thể?!

“Lạc, anh không lầm chứ? Cậu ta rõ ràng không phải Chung Quốc!”

Bởi trong khoảng thời gian này Tuấn Tịch Nhan vẫn rất hiền lành, Vũ Văn Lạc đối với cô cũng coi như khách khí, nhìn Tuấn Chung Quốc, nói:“Tuy không biết vì sao lại như vậy nhưng tôi xác định cậu ấy là Chung Quốc. Hiện tại Chung Quốc bị tai nạn xe nên cái gì cũng không nhớ rõ, chờ cậu ấy nhớ ra liền biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Tuấn Tịch Nhan oán hận nắm tay lại, dịu giọng nói:“Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Cung Quốc thật tốt!”

Vũ Văn Lạc gật đầu, nhìn về phía Tuấn Chung Quốc, dịu dàng nói:“Quốc nhi, anh dẫn em đi nghỉ ngơi!”

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Tuấn Tịch Nhan thiếu chút nữa răng cắn phải môi. Cô cùng Lạc thật vất vả mới có chút tiến triển, không nghĩ tới lúc này Tuấn Chung Quốc lại đột nhiên xuất hiện! Không được, cô cần phải cầu cứu bác gái!

Tuấn Chung Quốc ôm Tiểu Hùng ngồi trên giường, thân mình không ngừng lui về sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Vũ Văn Lạc:“Anh muốn làm gì?”

“Cùng em nghỉ ngơi!” Tuy rằng trước kia bọn họ đều chia phòng ngủ nhưng bây giờ không còn giống, anh yêu cậu!

Thật vất vả mất đi mới tìm lại được nhưng cậu lại quên anh. Tuy trên mặt anh không có biểu hiện gì nhưng trong lòng không dễ chịu. Cậu hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, anh hiển nhiên ở bên cậu nhiều hơn, để cho cậu quen anh, rời không được anh rồi tiến tới yêu thương anh! Như vậy cho dù cậu không nhớ ra cũng không có vấn đề gì, dù sao trước kia anh đối với cậu mà nói đều là lừa gạt, có lẽ nhớ không ra sẽ tốt hơn!
—————————————————
_Mị muốn cào vào mặt ông Lạc ghê! Giận bay màu!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN