[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 61
Vũ Văn Lạc đưa tay muốn ôm cậu:“Ngoan, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi!”
Tuấn Chung Quốc lại co người né tay anh, trong mắt nước mắt lăn qua lăn lại, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ cào tóc, đứng lên nói:“Đi thôi, anh dẫn em đi về phòng của mình!” Phòng của cậu anh vẫn giữ lại như cũ.
Tuấn Chung Quốc ủy khuất theo ở phía sau anh, thấy phòng nơi nơi đều là Tiểu Hùng thì hai mắt sáng ngời, cao hứng nói:“Thật nhiều gấu con a!” Sau đó lại nhìn Tiểu Hùng trong lòng, bĩu môi nói:“Vẫn là Tiểu Hùng đáng yêu nhất!”
Vũ Văn Lạc đưa tay muốn vuốt tóc cậu nhưng lại bị cậu nghiêng đầu né tránh, anh gần như cũng quen, thu tay lại, dịu dàng căn dặn:“Nghỉ ngơi cho tốt, lúc ăn tối anh lại đến gọi em!”
“Nga!”
…
Bị tiếng đập cửa đánh thức, Tuấn Chung Quốc mơ mơ màng màng lầm bầm một tiếng, đứng dậy đi mở cửa. Vũ Văn Lạc nhìn cậu bộ dáng mơ hồ đáng yêu, khóe miệng giơ lên, dịu giọng:“Đói bụng không? Ăn tối rồi ngủ tiếp!”
“Ngô…” Tuấn Chung Quốc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, một lát sau tựa như mới hiểu ý của anh, gật đầu.
Trên bàn cơm, Tuấn Tịch Nhan nhìn Vũ Văn Lạc cẩn thận gắp thức ăn cho Tuấn Chung Quốc, cậu phải dùng hết khí lực toàn thân mới không làm cho hai mắt của mình bốc hỏa. Cũng may, bác gái nói rất nhanh bà sẽ đến. Cô biết bác gái thích cô, lại đối con dâu Tuấn Chung Quốc này không hài lòng, có bác gái thiên vị, cô không tin đấu không lại Tuấn Chung Quốc giống như đứa ngốc này. Haiz… Kỳ thật cậu cảm thấy Tuấn Chung Quốc trước kia cũng như đứa ngốc không có gì khác, yếu đuối dễ bắt nạt! [Mị: Hưởng ca sẽ thay cậu ấy trả lại cả vốn lần lời cho các vị a, thậm chí là hơn nữa!]
Tuấn Chung Quốc dường như cảm giác được Tuấn Tịch Nhan địch ý, luôn sợ hãi nhìn cô ta. Dùng xong bữa tối, Tuấn Chung Quốc lại trở về phòng nghỉ ngơi, Tuấn Tịch Nhan cũng không có hành động đặc biệt gì vì Lục Mạn Nhã đã dặn cô, bảo cô tạm thời cái gì cũng không cần làm, chờ bà đến đây rồi nói sau!
Nửa đêm, Tuấn Chung Quốc đột nhiên ngồi dậy, rất nhanh mặc vào bộ quần áo có vẻ dễ dàng hoạt động. Mở cửa phòng ra, đi đến phòng Vũ Văn Lạc, nhẹ nhàng mở cửa ra. Vẫn không đưa tay bật đèn nhưng bóng tối đối với cậu mà nói, tựa hồ không có ảnh hưởng gì nhiều.
Tuấn Chung Quốc đi đến bên giường, đột nhiên đưa tay ra, vệt sáng mỏng manh chớp qua, cả thời gian nháy mắt cũng không có thì cậu đã thu tay về. Sau đó lại lẳng lặng trở lại phòng mình, đem cửa phòng khóa trái, mở cửa sổ ra nhảy xuống.
Phòng khách trong biệt thự, sáu người ngồi đó vẻ mặt đều là nản lòng, trầm mặc một lúc lâu mới có người mở miệng.
Kim Thạc Trấn nhíu mày hỏi:“Lão đại thế nào?”
Kim Nam Tuấn mặt sắc ngưng trọng nói:“Lão đại vẫn không ăn không uống, cứ tiếp tục như vậy…”
Mẫn Doãn Khởi vẻ mặt áy náy, trong lòng đều là tự trách. Phạm Bảo Nhi nhìn anh một cái, lên tiếng hỏi:“Một chút tin tức cũng không có sao?”
Phác Chí Mẫn xoa trán, bất đắc dĩ nói:“Chúng tôi đã nghe phân phó của lão đại, phái mọi người đi tìm nhưng vấn đề là… Anh dâu nhỏ cậu ấy…”
Tuy anh không nói hết câu nhưng mọi người trong lòng đều rõ, tình huống như vậy, anh dâu nhỏ còn sống khả năng hầu như là không. Lão đại chẳng qua là không chịu hết hy vọng, nhưng trong lòng anh ấy khẳng định cũng đã rõ, nếu không cũng sẽ không đau lòng như vậy!
Phác Chí Mẫn đột nhiên hỏi:“Tần Nhu đâu?” Trong mắt tia ác độc chợt lóe qua. Người phụ nữ chết tiệt kia, cậu nhất định phải đem cậu ta bầm thây vạn đoạn!
Trịnh Hạo Thạc sắc mặt cũng không dễ coi:“Tần Nhu bị Danny. Rock bắt trở về, người phụ nữ đó lúc trước trốn đi. Dù sao cậu ta bị bắt trở về cũng không có ngày vui vẻ, hiện tại quan trọng nhất là lão đại!”
Tần Nhu với Lãnh Nguyệt Tâm mà nói cũng là tình địch, cậu làm sao có thể bỏ qua cho cậu ta? Hơn nữa cậu cũng không ngốc như vậy, nếu giữ Tần Nhu, Kim Tại Hưởng rất nhanh sẽ điều tra ra cậu.
Phác Chí Mẫn vẻ mặt bất đắc dĩ:“Cậu cũng không phải không biết tính lão đại, chúng tôi khuyên không được, trừ phi là anh dâu nhỏ…”
Bọn họ vẫn biết anh dâu nhỏ đối với lão đại rất quan trọng nhưng không nghĩ tới lão đại sẽ sụp đổ.
Trong phòng lầu 3 không có bật đèn, chỉ có thể thấy lờ mờ một người nằm trên giường.
Kim Tại Hưởng lẳng lặng nằm, đau lòng đến hít thở không thông, hơi thở thuộc về cậu càng lúc càng mờ nhạt, cũng sắp hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh nhưng anh lại bất lực, sao cũng bắt không được.
“Bé cưng, không phải đã đồng ý sẽ không rời khỏi anh sao?” Thì thào nói nhỏ mang theo đau khổ vô tận, vì sao ông trời phải tàn nhẫn như vậy? Ngay cả cậu cũng phải cướp đi, anh chỉ cần cậu cũng không được sao?
Hai mắt chua xót đau đớn lại không có nước mắt:“Bé cưng…”
Cửa sổ mở rộng ra, bóng người hiện lên, sau đó là thanh âm hai chân rơi xuống đất, cước bộ rất nhẹ nhưng Kim Tại Hưởng vẫn nghe được, anh vẫn không nhúc nhích, tùy ý họng súng chỉ vào tim mình.
Bé cưng, em thật sự không ở thế giới này sao? Vậy anh sẽ đến với em được không? Không có anh, cậu nhất định sẽ sợ hãi!
…
Đột nhiên một người mặc bộ âu phục màu đen vọt vào phòng khách:“Đường chủ, có người xâm nhập!”
Mọi người liếc nhau vội vàng hướng đi lên lầu. Nếu trước kia bọn họ hoàn toàn không lo lắng nhưng hiện tại lão đại lại làm cho bọn họ không thể không lo lắng!
“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, bóng đen đứng trong phòng tay run lên một chút, một phát súng bắn trên vai Kim Tại Hưởng, sau đó bản thân cũng ngã về phía sau.
Mọi người vội vàng hướng cửa sổ nhìn lại, bọn họ căn bản còn chưa kịp ra tay người nọ liền đã chết, là người trên cửa sổ ra tay. Hơn nữa bọn họ hình như cảm nhận được trên người người đó bốc lên lửa giận.
[Mị: Là vị đại hiệp nào cứu Hưởng ca của tui a?]
Tuấn Chung Quốc nhìn một đám người ngây ngốc, thiếu chút nữa tức bể phổi:“Kim Thạc Trấn, lấy đạn ra!”
Kết quả cậu vừa lên tiếng, một đám người vốn đã phục hồi tinh thần lại lại ngây người, Tuấn Chung Quốc thiếu chút nữa bị tức chết. Đưa tay mở đèn, sau đó không vui trừng mắt một đám ngốc:“Muốn tôi ra tay đánh tỉnh các người sao?” [Mị *phấn khích*: Trở về rồi, mà ngầu quá đi a!]
“Anh … Anh dâu nhỏ…” Phác Chí Mẫn không thể tin trợn tròn đôi mắt vốn đã tròn của anh:“Anh… Anh không chết…”
Tuấn Chung Quốc lúc này không có tâm trạng nhiều lời với cậu, nhìn Kim Thạc Trấn. Kim Thạc Trấn phục hồi tinh thần lại, vội vàng bắt đầu xử lý miệng vết thương của Kim Tại Hưởng. Tuấn Chung Quốc vẫn trầm mặt, có thể nhìn ra rất tức giận. Bởi vì lo lắng Kim Tại Hưởng, cậu mới có thể nửa đêm lẻn vào, không nghĩ tới lại đúng lúc gặp được một màn như vậy!
Từ trên cổ thi thể kia tìm ra một kim bài nhỏ, nhìn chữ “Ám” trên mặt, Tuấn Chung Quốc trong mắt đều là sự tàn độc hiếm thấy. Vân Huyên, cái này tôi sẽ nhớ kỹ!
Kim Thạc Trấn vẻ mặt nghiêm túc thay Kim Tại Hưởng lấy đạn ra, mà Kim Tại Hưởng tầm mắt vẫn dừng trên người Tuấn Chung Quốc, ngay cả rên một tiếng cũng không có, chỉ là nhìn Tuấn Chung Quốc không chớp mắt, giống như căn bản không cảm giác đau là gì.
Sau khi đã băng miệng vết thương, tất cả mọi người tự động lui ra ngoài, bởi vì bọn họ cảm giác được Tuấn Chung Quốc rất tức giận. Nếu bọn họ còn ở chỗ này khẳng định sẽ không có kết quả tốt!
“Bé cưng…” Kim Tại Hưởng nhìn thân ảnh quen thuộc kia, rốt cuộc khẽ mở miệng.
Tuấn Chung Quốc mặt lạnh nhìn anh:“Vì sao không né?” Sát thủ kim bài Ám Dạ sao có thể là đối thủ của anh?
“Anh nghĩ em đã chết…”
Cho nên anh cố ý tìm cái chết? Nếu trước kia biết điện chủ U Minh Điện tìm cái chết, cậu nhất định cười đến lăn lộn nhưng hiện tại, cậu lại thầm muốn khóc.
—————————————————————–
_Vì so lại thầm muốn khóc a? Vì sao lại là “điện chủ của U Minh Điện” a? Và rút cuộc Tuấn Chung Quốc (Điền Chính Hy) có thân phận như thế nào? Chờ nhé!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!