[Chuyển Ver] - When The Birds Grow Wings - Xảo Linh - Hồi I - Chương 6: Phép Thử Hoàn Hảo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


[Chuyển Ver] - When The Birds Grow Wings - Xảo Linh


Hồi I - Chương 6: Phép Thử Hoàn Hảo


“Sự khác biệt giữa chúng ta là không gì thay đổi được…”
_____oOo_____

Cho dù đang cố tỏ ra bình thường thì tôi cũng không thể tránh được sự lo lắng khi đối diện với bố mẹ. Tất cả những gì chúng tôi vạch ra ngày hôm nay có thể sẽ bị tiêu tan hết nếu như bị người lớn phát hiện. Trên hết là nhất cử nhất động hay đi đâu thì cũng luôn bị tìm ra.

Tôi bỗng rùng mình khi nhớ lại một số chuyện. Chẳng hạn như cô Lily có thể tìm thấy tôi sau giờ học, biết chúng tôi đang ở thư viện, nhà ăn, sân vận động hay bất cứ chỗ nào tương tự. Bố mẹ luôn tìm được tôi khi chơi trốn tìm, hay bất cứ khi nào cũng có thể biết tôi đang ở đâu.

“Con ở nhà Bran hơi muộn rồi đấy, lại chơi game phải không. Mau về đi nào Rel, đến giờ ăn tối rồi.”

“Oà, Rel bé nhỏ, mẹ tìm thấy con rồi.”

“Lúc nào chơi trốn tìm con cũng thua hết, sao mẹ tìm được con vậy?”

“Vì mẹ là mẹ con mà. Ra đây mẹ bế, vào ăn bữa chiều thôi con gái yêu.”

“Rel, thì ra em ở phòng tập à? Qua phòng sách với cô, cô tìm em mãi.”

Cắn môi một cái đau điếng, tôi nằm lăn lộn trên giường. Thế mà lúc đó tôi cứ nghĩ chuyện đấy là bình thường. Thật sự mà nói, làm thế nào mà người lớn có thể kiểm soát chúng tôi một cách tuyệt đối như thế? Đúng là một mũi tên trúng hai đích. Vừa để bảo đảm cho sự an toàn của món hàng, vừa trông chừng để ngăn ngừa có việc không hay xảy ra, đồng thời gieo vào suy nghĩ chúng tôi rằng mình đang được sống trong hạnh phúc và bao bọc.

“Tao đã loại trừ những phương án không thể xảy ra rồi.” Giọng Rufus từ đầu kia của chiếc điện thoại vang tới tai tôi, “Camera thì không thể, vì dọc đường đến sân bay, ở trường và ở nhà chúng ta đã kiểm tra rất kĩ. Cho người theo dõi lại càng không, vì như vậy thì chắc chắn việc chúng ta biết về những món hàng đã bị bại lộ từ lâu rồi.”

“Vậy thì chỉ có một khả năng.” Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại như thể đó là mặt của Rufus, “Thiết bị theo dõi gắn trên người chúng ta.”

Vừa bật ra ý nghĩ này, tôi đã nhìn lại người mình. Sờ toàn bộ quần áo, tóc tai các thứ. Nhưng không hề thấy gì. Cả việc trên người tôi không hề có vết sẹo nào nữa, nên khả năng chúng đưa thiết bị theo dõi vào bên trong cơ thể là bằng không.

“Đừng tốn công kiểm tra nữa, tao đã thử hết rồi.” Rufus lại nói.

Thằng cha này, tôi đâu có bật cam, tại sao cậu ta đoán được hay vậy.

Tôi ngước nhìn đồng hồ. Bây giờ mới là 8 giờ tối. Nếu hẹn cả Rufus lẫn Brandon ra ngoài vào giờ này thì cũng được, nhưng ra ngoài rồi đi đâu? Phải tới trường may ra mới biết thêm gì đó, kể cả về mật mã hay thiết bị theo dõi. Mà học sinh lại không được tới trường vào buổi tối.

Nhưng không sao, hẹn ra quán ăn hoặc nhà sách nào đó cũng được. Chúng tôi phải nói cho Brandon biết chuyện này, may ra mới có thể tìm thêm được đầu mối. Bởi Brandon thông minh lắm. Được rồi, phải bảo với Rufus…

“Bố mẹ tao gọi rồi, cúp máy đây.” Rufus chưa để tôi trả lời liền tắt máy.

Tôi lặng thinh nhìn điện thoại tắt phụt, không khỏi thở dài. Gì chứ? Nhà cậu ta đâu có ăn khuya bao giờ. Mà buổi tối, nhất là khi còn trong học kì thì cậu ta chỉ ngồi trên phòng chứ đâu có làm gì.

Sao tự nhiên lại…

Chưa dứt khỏi suy nghĩ, tiếng bố mẹ ở dưới nhà vọng lên, “Rel, con giúp mẹ gấp đống quần áo này với.”

Gấp quần áo? Bình thường mẹ hay giặt đồ buổi tối, đáng ra trưa mai mới phải gấp chứ. Hôm nay sao lại đổi thế nhỉ?

“Tiện thể thì tưới cùng bố mấy cái cây với nhé Rel.” Bố tôi cũng chêm vào một câu.

Tưới cây cái gì? Bố toàn tưới vào buổi sáng mà?

Cho dù tự hỏi tại sao mọi việc trong nhà đều đổ lộn tùng phèo lên như thế, tôi vẫn ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới lầu và giúp bố mẹ làm việc. Mấy ngày hôm nay tôi nếu không đi chơi thì là ngồi ru rú trong phòng, chỉ có giờ ăn cơm là thò mặt xuống. Giờ cũng phải bù lại một chút cùng mọi người.

Gấp quần áo với mẹ, tưới cây với bố. Chúng tôi nói chuyện rất rôm rả.

Nhưng tôi thì chỉ mong sao làm cho nhanh để còn gọi nhóm với Brandon và Rufus. Hai đứa nó, đặc biệt là Brandon cần phải biết chuyện này, sau đó thống nhất trốn thoát. Còn tôi thì phải vạch ra kế hoạch chạy đua và luyện sức bền cho mọi người nữa.

Tôi cố gắng làm thật nhanh. Nhưng tới khi gấp xong đống quần áo cao như núi và tưới hết một vườn cây cảnh nhỏ, mọi chuyện vẫn chưa xong…

“Mẹ vừa mua thịt vào buổi chiều, Rel giúp mẹ với, hôm nay chúng ta sẽ ăn bữa khuya ở nhà mình nhé.” Mẹ giơ túi thịt lên, sau đó vẫy tay tôi vào bếp.

Cái… gì thế? Cả nhà đã thống nhất với nhau rằng hôm nào có bữa khuya sẽ ra nhà hàng Malson Aubrac gần nhà rồi mà. Sao hôm nay lại mua thịt về? Còn có, nhìn thôi tôi đã không biết làm rồi, đáng ra mẹ phải hiểu tôi là đứa con gái tệ nấu ăn thế nào rồi chứ?

“Sao hôm nay lại không ra ngoài ạ?” Dù rất không hiểu, tôi vẫn ra vẻ tròn mắt hỏi.

“Thi thoảng ăn ở nhà cũng vui chứ con. Mẹ thấy tự làm để thưởng thức một hôm xem thế nào, Rel 17 tuổi rồi mà chưa biết nấu ăn đó.” Mẹ cười.

Nhưng lúc đó chính bố mẹ đã nói rằng muốn ra nhà hàng thay vì ăn ở nhà. Còn nói ra đó phong cảnh bên ngoài đẹp, tâm tình sẽ tốt hơn…

Không phải tôi lười làm, nhưng mọi thứ tự nhiên thay đổi lạ quá…

Và thế là tôi ngồi loay hoay tìm cách ướp thịt bò.

May mắn thay.

Trong lúc đang vật lộn với đống tỏi, điện thoại của Rufus gọi đến.

Tôi nhân cơ hội này chuồn lên phòng, dù mẹ bảo rằng tôi nên làm xong đã rồi hẵng xem điện thoại.

Nhưng tôi lại chẳng quan tâm lắm. Phải nhanh chóng liên lạc được với Rufus.

Vừa bước chân lên tầng, tôi bắt máy ngay lập tức. Không để cho tôi than thở, Rufus đã nói trước. Tôi còn nghe được tiếng thở của cậu ta.

“Mày có thấy bố mẹ có gì đó là lạ không?”

“Không có gì…” Tôi thở phù một cái, “Trừ việc bắt tao làm việc nhà vào buổi tối.”

“Là nó đó đồ đần. Mày cũng hiểu mà phải không?” Rufus cau có, “Tao vừa phải đi rửa bát, mua sách cho bố, mua thuốc cho mẹ, dù bố tao không đọc sách và mẹ tao cũng không có bệnh gì.”

“Còn tao vừa đi gấp đồ cho cả nhà, tưới một vườn cây cảnh và đang phải làm bữa ăn khuya ở nhà.” Tôi tái cả mặt. Hiệu sách với hiệu thuốc cách nhau rất xa, mà Rufus thì không có xe. Cậu ta chắc chạy tới nỗi thở không ra hơi luôn rồi.

“Tại sao lại thế?” Đây là câu hỏi mà cả hai chúng tôi đều đặt ra lúc này.

“Có thể bố mẹ đã phát giác ra cái gì rồi chăng?” Rufus trả lời tôi. Gọi là trả lời thế, nhưng cả hai đứa đều đủ thông minh để tự nhận ra rằng, người lớn đang cố cách li chúng tôi. Có lẽ họ đã nghi ngờ rồi. Tôi có thể nhận ra sự khác lạ của bố mẹ, thì đương nhiên bố mẹ cũng có thể nhìn ra điểm bất thường giữa chúng tôi. Chưa kể tới việc nếu người lớn thông đồng với nhau thì có lẽ bố mẹ đã biết vụ sân bay hôm nọ.

“Tao nghĩ họ biết về việc chúng ta lén ra sân bay rồi đó…” Tôi nói nhỏ tới nỗi nếu không nghe kĩ thì chả ai nghe thấy gì.

“Không, chưa thể.” Rufus khẳng định chắc nịch, “Việc người lớn thông đồng với nhau thì là thật, nhưng họ không thể biết chính xác rằng ai đã ra sân bay ngày hôm đó.”

Ngừng lại một lúc, Rufus bắt đầu nói tiếp, “Nếu họ biết chắc là chúng ta làm, thế thì đã không cần phải ‘thử’ và ‘đe doạ’.”

“Thử” và “đe doạ”? Thử chính là vụ tối nay. Còn “đe dọa”?

Chắc chắn là lần chiều nay, khi họ tìm ra chúng tôi tại quán ăn đó.

‘Muốn chạy đi đâu thì chạy, nhưng không thể thoát được đâu.’ Đây chính là thông điệp ngầm mà người lớn muốn gửi tới chúng tôi. Họ đe dọa bằng cách lôi ra con át chủ bài, mạo hiểm mà vô cùng hữu dụng.

Và phương pháp này, chắc hẳn được áp dụng với toàn bộ học sinh của khối 12.

“Nếu thật sự là vậy, thì căn bản họ không hề có thiết bị theo dõi.” Tôi khẳng định, “Cái đó chắc hẳn gọi là thiết bị định vị. Họ chỉ có thể biết được vị trí, hoàn toàn không biết vị trí đó là của ai.”

“Phải. Nên là đừng lo lắng. Nếu thật sự họ đang cố cách ly chúng ta thì hãy gặp nhau ở trường.” Rufus bớt thở dốc, “Thôi nhé. Mai gặp.”

Cúp máy.

Tôi bần thần nhìn vào điện thoại. Thế là quả thực người lớn thông đồng với nhau. Hơn nữa không phải một, hai người, mà là tất cả. Họ tạo ra một mạng lưới kiểm soát chúng tôi chặt chẽ. Những người khác khi nhìn thấy cách “phép thử” của bố mẹ căn bản sẽ không nghi ngờ, còn chúng tôi thì khác.

Còn thiết bị định vị, phải mau chóng tìm cách phá hủy nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN