[Chuyển Ver] - When The Birds Grow Wings - Xảo Linh
Hồi I - Chương 7: Là Bạn Hay Thù?
“Át chủ bài khác nhau thì kết quả khác nhau…”
_____oOo_____
Đêm khuya, khi những đứa trẻ còn đang chìm vào giấc ngủ.
Trên hành lang lớp học, một bóng người rảo bước nhanh. Cái bóng hắt lên bức tường đủ để nhận ra một thân ảnh xinh đẹp. Bộ đầm công sở bó sát khiến những đường cong cơ thể lộ ra, vừa thanh nhã vừa quyến rũ.
Lily khe khẽ hát bài hát quen thuộc. Cô lộ ra vẻ mặt hiền dịu thường ngày. Dường như bất cứ chuyện gì cũng không thể làm nó thay đổi.
“Lily was a little girl,
Afraid of a big wide world,
She grew up, within a castle wall…”*
Âm điệu trong trẻo cuốn hút khiến bài hát trở nên hấp dẫn lạ thường. Thế nhưng ánh trăng tà hắt xuống, trượt trên đôi vai ấy lại khiến cho khuôn mặt như đóa hoa ly kia càng thêm đáng sợ.
Mái tóc vàng đưa đẩy. Cô kéo nhẹ thanh nắm cửa của một căn phòng kín.
Trong phòng chẳng có ai, chỉ có một dãy thiết bị liên lạc. Ánh sáng mờ mờ không đủ chiếu vào trong, ngoại trừ bộ đàm đang phát sáng để ngay ngắn trên mặt bàn ra thì hầu như chẳng thấy được gì.
“Lại gọi nữa hả?” Lily nhấc bộ đàm.
“Ừ, chuyện kia sao rồi?”
“Cứ yên tâm, rồi sẽ ổn thỏa cả thôi.” Lily cúp máy ngay sau đó.
Cô mở danh sách học sinh, lật lật vài trang rồi bước ra khỏi phòng.
Mây trên trời vần vũ, khỏa lấp mọi thứ. Chim hót réo rắt. Lá cây xào xạc. Thế giới dường như chỉ còn mình cô.
_____oOo_____
Sáng hôm sau, chúng tôi lại gặp mặt nhau tại lớp.
Mấy tiết học trôi qua chậm rì rì. Tôi thiếu chút nữa nằm bò ra mặt bàn. Thời gian bây giờ giống như đang trêu tức tôi vậy. Tôi càng gấp, mọi thứ càng nhởn nhơ.
Nhưng có một điều khá may mắn, đó là tôi đã huy động được đa số học sinh tham gia vào CLB thể thao. Chúng tôi nhận thấy rằng, số học sinh khối 10 không hề bị chuyển đi, khối 11 chỉ có những học sinh hạng C bị chuyển đi sớm, còn lại đa phần là khối 12. Vì vậy những học sinh khối 12 bắt buộc phải tham gia vào CLB, còn lại thì không sao.
Mọi người có vẻ khá hào hứng khi CLB điền kinh và marathon tuyển số lượng thành viên không giới hạn. Bởi lẽ hai tên chiến hữu tài năng của tôi đều đã đầu quân cho CLB. Rufus có vẻ không hề muốn vận động tí nào, nhưng sau khi bị tôi kì kèo, cuối cùng cậu ta cũng mắt nhắm mắt mở tham gia. Dù gì thì đẹp trai cũng là cái lợi mà.
Chạy tới chạy lui, cuối cùng cũng kết thúc buổi tập.
Tôi và Rufus ở lại sau cùng để cất đồ và dọn dẹp. Cũng là do chúng tôi cố ý ở lại để có thêm thời gian nữa.
Tì tay lên cái chổi to đùng, tôi thở hắt ra một hơi. Chúng tôi vừa thu dọn toàn bộ khăn mặt và nước uống, quét hết xung quanh và tới giờ mới được nghỉ. Mệt không tả nổi.
“Này, chúng ta phải nói với Bran thôi. Nó sắp về rồi đấy.” Rufus cầm xô nước trống không đi tới chỗ tôi đứng, “Hay mày về trước đi, để tao ở lại nói chuyện với nó?”
Cái gì cơ? Không đời nào. Cả hai đứa kể thì mới có sức thuyết phục chứ.
Nghĩ vậy, tôi từ chối ngay, “Không được, tao cũng phải…”
“Định kể gì thế các bạn tôi?”
Tôi còn chưa nói xong, một giọng điệu ung dung từ phía cửa phòng dụng cụ vang tới, đi kèm với bước chân mỗi lúc một gần. Cả tôi và Rufus đồng thời quay lại. Không nhầm được, đó là Brandon với nụ cười cố hữu.
Nhưng chỉ một giây sau đó, nụ cười dương quang tắt phụt ngay lập tức. Brandon đi về phía chúng tôi, giơ sải tay vừa dài vừa rộng túm lấy cổ cả hai đứa, nghiêm giọng. Ba cái đầu chụm vào nhau trông hết sức mờ ám. Thật may là xung quanh chẳng có ai.
“Nói nhanh. Tao đã sinh nghi mấy ngày nay rồi. Hai đứa chúng mày cứ cố gắng thậm thụt với nhau. Con Rel thì không hoạt bát như trước nữa, ngược lại Ruf ạ, mày thì năng động hơn hẳn mọi khi. Khai mau, chúng mày có gian tình hay gì?”
Chúng tôi toát mồ hôi hột. Trí tưởng tượng cũng phong phú quá ta. Gian tình cái gì chứ?
Tôi cố thoát khỏi cánh tay chắc như gọng kìm đó, mặt hơi nóng lên vì thiếu oxi.
Rufus có vẻ bình tĩnh hơn, kể lại cho Brandon nghe toàn bộ sự thật về vụ giao dịch, ngay cả kế hoạch tẩu thoát và những nghi vấn chưa có lời giải đáp mà bọn tôi đặt ra mấy ngày nay cũng được kể sạch sẽ
Brandon im lặng vài giây.
Tôi len lén nhìn, liệu cậu ta sẽ cảm thấy gì? Sẽ shock giống như tôi và Rufus lúc đầu khi phát hiện? Hay tỏ vẻ không tin vào những gì chúng tôi nói? Hay cười phá lên cho rằng đây là một trò đùa?
“À, ra là vậy hả?”
Tôi: “…”
Chỉ… chỉ thế thôi sao? Thản nhiên tới vậy sao?
“Này Bran, mày tin ngay hả? Sao không nghi ngờ hay gì đó chứ?” Tôi há mồm nhìn thằng bạn thân của mình. Cậu ta tin ngay trong giây tiếp theo.
“Tao chắc chúng mày sẽ không rảnh mà bịa ra cái chuyện thế này đâu. Với lại Ruf đâu bao giờ biết nói giỡn.” Brandon khoanh tay cười, “Nhưng nếu là mày nói thì khác Rel ạ.”
Tôi suýt sụp xuống đất mà khóc. Vậy ra tôi nhí nhố không đáng tin như vậy luôn hả? Tâm hồn bé bỏng của tôi đang trùm chăn cắn khăn nước mắt ròng ròng.
“Vậy là bây giờ chúng ta phải tìm được thiết bị theo dõi.” Brandon vuốt cằm.
Lại còn nắm mạch diễn biến nhanh một cách cục súc như thế nữa.
“Không phải mỗi vậy đâu, chúng ta phải tìm cách đưa tất cả mọi người theo. Tao không muốn bất cứ ai chết thêm nữa.” Tôi khoa tay múa chân. Sao cái vấn đề này không ai nhắc tới nhỉ.
Brandon xoa cái đầu chỉ thấp tới vai cậu ta của tôi, như một bà mẹ giảng giải cho con mình, “Không được, nếu tất cả đều tìm cách trốn thoát thì mọi chuyện sẽ bị nghi ngờ. Hơn nữa không phải ai cũng tin chuyện này nhanh như tao đâu.”
“Không được không được không được, phải đưa mọi người theo cùng. Tao với Ruf đã có kế hoạch rồi!” Tôi giãy nảy, thoát khỏi bàn tay to đùng của Brandon đang đặt trên đầu mình, “Nhỉ, Ruf?”
“Ừ.” Rufus nhìn hai đứa chúng tôi, trả lời gọn lỏn.
“Này Ruf, không phải chứ? Mày biết là không thể mà.” Brandon nhíu mày. Biểu cảm như thể cậu ta biết rõ ràng ngay từ đầu, rằng Rufus không hề có cách nào để đảm bảo toàn bộ số lượng học sinh được an toàn. “Chả khác nào lấy đá buộc thân, đưa thuyền giấy ra biển cả.”
“Mày nói gì thế Bran?” Tôi thô lỗ rướn người lên, dí sát mặt vào khuôn mặt đẹp như tạc của Brandon. Làm sao một người như cậu ấy lại có thể không muốn giúp mọi người được an toàn chứ?
Cứ để họ sa vào chỗ chết như vậy sao?
Hai khuôn mặt hằm hè nhìn chằm chằm nhau, chẳng ai chịu nhường ai. Tôi thì cho là có thể cứu được toàn bộ, Brandon lại nói rằng không thể. Hừ! Cậu ta đã thử đâu mà biết? Nói như thể mọi thứ đều trong dự tính của bộ não có IQ 300 ấy không bằng. Mà chắc gì IQ của cậu ta đã được 300, có khi còn chả bằng tôi ấy chứ.
Tôi cảm thấy khói đen bốc lên nghi ngút sau lưng hai đứa.
“Phụt… ha ha ha…”
Khi chúng tôi đang hằm hè nhau, phía còn lại lại phát ra tiếng cười khó hiểu. Hai cái đầu mới nãy còn đang ghè nhau tỏa sát khí đồng thời quay lại nhìn.
Rufus cười như chưa từng được cười.
Tôi đơ ra mất vài giây. Tên mặt lạnh này cười lên đúng là cực phẩm. Nhưng mà tôi không phải loại thấy trai đẹp là quên hết mọi thứ đâu. Đồ ngốc Brandon! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta nếu còn dám lặp lại chuyện kia một lần nữa.
Hừ! Cảm thấy ban đầu nên nghe theo Rufus, tự mình đi về trước.
“Này Ruf, cười xong chưa?” Tôi nhặt lại cái chổi, xách luôn xô nước của cậu ta, “Ở lại nhé, tao dọn đồ về trước. Dạo này mẹ tao quản nghiêm lắm.”
Thực ra chỉ là bực cái tên kia thế thôi. Rõ ràng tôi đã hy vọng vào cậu ta nhiều như thế, vậy mà giờ lại nói huỵch toẹt ra rằng phải bỏ trốn mà không đưa theo mọi người.
Thế là hôm nay tôi về một mình.
_____oOo_____
Relina bước ra khỏi phòng tập với bộ dạng cau có. Rõ ràng Brandon đã chọc cho cô giận. Và giờ thì trong căn phòng rộng thênh thang chỉ còn Rufus và Brandon.
Thiếu niên tóc vàng với nụ cười dương quang tỏa nắng cố nhìn theo bóng cô bé vừa đi khỏi, sau đó khoanh tay nhìn nam sinh đẹp trai đối diện.
“Đi rồi đấy, giờ mày nói thật được chưa?”
“Mày đúng là ác.” Rufus ngồi bệt xuống sàn, “Thế mà trời sinh lại có khuôn mặt thánh thiện như Đức mẹ đồng trinh thế này.”
“Nói thế làm tao buồn đấy, cứ như tao đang làm chuyện xấu không bằng.” Brandon cũng ngồi phịch xuống, khoanh chân nhìn Rufus cười đầy hàm ý, “Thế vụ đưa mọi người theo, ý mày sao?”
“Đâu có nói dối câu nào, tao muốn đưa mọi người theo thật.”
Brandon thoáng vẻ ngạc nhiên. Khoé miệng cong lên tỏ ý không tin.
“Mày đâu phải kiểu người lo chuyện bao đồng thế, sao lần này lại đổi ý rồi?”
“Rel muốn thì tao muốn.” Rufus không ngại ngần thừa nhận. “Có là đẩy thuyền giấy ra biển thì cũng chưa chắc đã chìm.”
Brandon thở dài thườn thượt. Relina đúng là phiền phức thật. Nhưng đáng tiếc là cậu lại thích sự phiền phức của con bé, “Mày biết việc đó nguy hiểm cỡ nào không?”
“Thế mày nỡ để bọn tao đi vào nguy hiểm thế sao?”
Rufus không trả lời. Cậu rướn người tiến sát lại Brandon. Khoé môi cong lên thể hiện ý cười rõ rệt.
Giây phút mắt đối mắt, khoảng không gian dường như ngưng đọng. Trong phòng tập, thân ảnh cao lớn của hai nam sinh không di chuyển tới một tấc. Cả hai đều biết người kia đang nghĩ gì.
Brandon yếu thế. Đôi mắt xanh nhắm lại, thở phù một cái.
Đôi môi lại vẽ lên một nụ cười. Không phải nụ cười dương quang thường ngày, lần này lại mang trong đó sự ngông ngạo mà bất lực. Từ thái dương, vài giọt mồ hôi lăn xuống cằm.
“Chết tiệt. Tất nhiên là không thể rồi.”
Chú thích:
(*): Lily – Alan Walker ft. Emelie Hollow
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!