[Chuyển Ver] - When The Birds Grow Wings - Xảo Linh
Hồi I - Chương 8: Đẩy Thuyền Giấy Ra Biển
“Chưa biết trước kết quả ra sao không phải là làm vô ích. Không làm gì mới là vô ích…”
_____oOo_____
Sáng hôm sau, chúng tôi gặp nhau như thường lệ tại trường.
Tôi ngồi ở canteen, hớp một hớp cappuchino mà không khỏi thở dài. Chán thật! Đúng như Rufus dự đoán, tất cả các học sinh đều bị “phong tỏa” bằng cách bắt làm việc nhà liên miên, thậm chí không có thời gian mà liên lạc với bạn bè. Ngay cả Brandon cũng không ngoại lệ.
Còn vì sao tôi biết hả? Đến lớp các đồng học la lối om sòm, ôm nhau như vừa trải qua sinh ly tử biệt là đủ hiểu rồi.
Thế là thành ra tối qua về chả nói được gì. Nhưng dù sao việc kể cho Brandon biết chuyện rồi cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Không cần phải thập thò giả bộ gì nhiều nữa.
“Lại làm sao?” Brandon đẩy đẩy ly nước của tôi, vừa ăn bánh vừa hỏi, giọng có vẻ rất bất mãn, “Mặt vẫn cứ xị ra. Tao đã đồng ý với mày vụ đưa mọi người theo rồi còn gì.”
“Hừ! Đấy là điều đương nhiên rồi.” Tôi tỏ vẻ như đã biết trước mọi thứ, “Ruf mà đã quyết rồi thì khỏi phải nói.”
Rút một miếng xúc xích của Rufus.
“Này!” Rufus im lặng ngồi kế bên bị tôi rút mất xúc xích, suýt thì móc họng tôi ra.
Ừ. Tính ra thì mọi thứ thuận lợi quá. Trong khi người lớn còn chưa biết được là ai đã phát hiện ra vụ giao dịch thì chúng tôi hầu như đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để trốn thoát khỏi chiếc lồng giam này. Đường trốn, thời gian thực hiện, xe,… Chúng tôi chỉ còn thiếu sót mất hai thứ. Một là tìm ra thiết bị định vị của người lớn, hai là mật mã để đảm bảo an toàn khi thoát ra ngoài.
Brandon và Rufus hôm qua đã nói gì, tôi đều biết hết. Bởi Rufus chưa từng giấu tôi cái gì. Cậu ta đã thuyết phục Brandon đồng ý đưa mọi người theo. Sau đó hai người còn ở lại vẽ chi tiết lộ trình trốn thoát tại thị trấn Sern. Brandon thậm chí còn chỉ ra một vài lỗi sơ suất trong kế hoạch của chúng tôi nữa.
Việc của tôi là lo cả CLB marathon và điền kinh.
“Vào lớp đi. Hôm nay cô Lily thông báo vào lớp sớm hơn 15 phút. Không hiểu để làm gì.” Rufus đứng dậy đầu tiên. Sau đó xách cả hai đứa chúng tôi vào lớp. Như xách hai con mèo ghẻ.
Bởi vì cậu ta biết còn lâu tôi mới buông tha cho đồ ăn, thà vào lớp muộn vẫn phải uống hết cappuchino đã.
“Ái chà… Chắc là test IQ chăng?” Brandon cười. Đôi mắt xanh lam híp lại.
Dù vậy sự đẹp trai vẫn không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Dù nó không được phù hợp lắm khi đang bị xách cổ thế này.
Nhưng sự thật chứng minh IQ 300 cũng không tránh nổi sai lầm.
Đặc biệt là cái thể loại khiến chúng tôi đứng người. Hai con mèo ghẻ là tôi và Brandon bị rơi cái phịch xuống đất khi gần vào tới lớp.
Người giáo viên tóc vàng, xinh đẹp như đóa hoa ly chớm nở cùng nụ cười rộ kiều diễm đang đứng trước bục giảng. Cô tập trung mọi người tại chỗ ngồi.
Sau đó mỉm cười hiền dịu giới thiệu người đứng cạnh.
“Chào buổi sáng các em. Đây là cô Ferty – phó chủ nhiệm của lớp chúng ta. Hãy cùng làm quen với nhau nhé.”
Cô Ferty đứng trên bục giảng, mỉm cười nhìn cả lớp rồi vẫy vẫy tay thật thân thiện. Nhưng tôi thề có Chúa là cái mặt của bà ta không đời nào là người lương thiện được. Cô Lily dù có ác độc hay lừa dối thì cũng mang một khuôn mặt hiền dịu và xinh đẹp. Còn cô Ferty thì chỉ thiếu chút dán dòng chữ “tôi là mẹ mìn” lên mặt.
Đã… đã vậy thân hình lại còn to cao như những vận động viên đô vật. Rufus và Brandon đã rất cao to rồi, mà cô ta phải to gấp đôi bọn họ.
Sợ quá… Mồ hôi trên lưng tôi không kìm nổi mà chảy ròng ròng, ướt đầm một mảng áo.
Rufus và Brandon cũng đang bất động.
Tệ nhất có lẽ là Brandon. Vừa mới biết chuyện đã gặp phải cảnh này.
Cứ thế, từng dòng suy nghĩ lần lượt trôi qua não của tôi. Nó khiến cơ thể chúng tôi không hoạt động được như mong muốn. Chân tay như bất động, cứ trơ ra tại chỗ. Và chúng tôi đã đơ ra như thế trong khi mọi người đang vui vẻ làm quen với cô Ferty, và trong khi không khí lớp học đang náo nhiệt ồn ã.
Trong khoảnh khắc tôi nhìn về phía bà ta, hai ánh mắt chạm nhau. Tôi thậm chí không thấy nổi một tia thiện cảm nào trong mắt của vị phó giáo viên mới. Tôi cảm thấy ánh nhìn đó chú mục vào ba đứa chúng tôi.
Tựa như thấy ba món đồ chơi thú vị.
“Nào! Các em, sau này hãy yêu thương nhau nhé.”
______oOo_______
Tôi thở hồng hộc đặt cái hộp cacton xuống sàn nhà. Đưa tay lên chùi lấy chùi để mồ hôi trên trán. Phía sau tôi, Rufus và Brandon cũng đang lấm lem bê bết với đống sách vở cũ vừa lôi ra từ trên giá.
Cách chúng tôi không xa là hai đồng học nữa cùng lớp. Một trai một gái. Trai tên là Delkor, gái tên là Sandra. Lực học của hai người này rất tốt. Trong lớp chỉ xếp sau ba đứa chúng tôi. Bọn họ đang quét sàn và lau cửa sổ. Trông bất lực ghê gớm.
Phía cửa, cô Ferty đưa hai tay lên miệng bắc thành cái loa, hô to bằng thứ giọng như đàn ông trung tuổi: “Mau nào các em, chúng ta còn vài việc nữa cần hoàn thành gấp đây.
Tôi muốn phát ngộ lên. Nhưng sau đó vẫn quay lại trả lời cô giáo bằng một giọng nói thân thiện nhất có thể, “Vâng! Bọn em xong ngay đây ạ.”
“Cô qua phòng ăn trước nhé. Gặp các em sau.” Như chỉ đợi có vậy, cô Ferty cười tít cả mắt, sau đó không nói thêm câu gì nữa, nhanh chóng phi vút đi.
Phó chủ nhiệm Ferty vừa rời đi.
Thằng Delkor da ngăm đen, vóc người khá đô con ném bẹt cái khăn lau cửa kính xuống sàn nhà, rú lên đầy bất mãn, “Má, tại sao chúng ta phải làm những việc này trong khi mọi người đang được nghỉ ngơi tại canteen chứ? Tao đói quá. Đề nghị bùng học.”
“Im đi Delkor.” Sandra đẩy gọng kính bằng ngón trỏ, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn về phía cậu trai nóng nảy cạnh mình, “Không phải mày lười test IQ nên mới xin cô đi theo ba đứa chúng nó hả?”
Ba đứa ở đây là chỉ chúng tôi.
Tôi cũng chẳng hiểu sao chúng tôi lại bị bắt ở đây dọn phòng nữa. Brandon với Rufus chẳng khá khẩm gì, thậm chí còn bực hơn cả tôi. Brandon thì không thích mấy nơi bẩn thỉu, còn Rufus lại lười dọn dẹp. Chỉ vì điểm chúng tôi cao hơn nên được miễn test IQ để đi làm mấy trò này dưới sự giám sát của phó chủ nhiệm Ferty sao?
Chẳng lẽ ở nhà “phong tỏa” chưa đủ, còn muốn giám sát chặt ngay tại trường?
Muốn ăn. Muốn chửi thề.
“Thôi nào chúng mày. Làm nhanh xong nhanh thôi.” Brandon nở nụ cười dương quang chói lọi, khuyến khích mọi người.
Khuyến khích cái quần. Nếu không phải ở đây có Delkor và Sandra thì có lẽ cậu ta đã trốn việc ngay khi có thể rồi. Học sinh ưu tú không có nghĩa là chăm chỉ như mọi người tưởng, và như tôi đã nói thì Brandon thậm chí còn bực hơn cả tôi. Chẳng qua cậu ta thích giữ hình tượng, bởi lẽ vẻ mặt bực bội chả hợp với khuôn mặt rực rỡ kia chút nào.
Rufus như thường lệ im lặng từ đầu tới cuối. Cậu ta không thích nói nhiều khi ở với người lạ. Xung quanh dường như có một bức màn vô hình ngăn cản dũng khí tiếp chuyện của vô số người.
Chính ra mà nói thì cậu ta là người chưa mở mồm với cô Ferty được câu nào.
Tôi cũng không nói gì, thở phù một cái rồi tiếp tục làm việc.
Thế là sau một khoảng thời gian chẳng biết là bao lâu, khi các học sinh đã từ canteen trở về, tiếp tục sự nghiệp học hành thì chúng tôi đã dọn xong mấy phòng cô Ferty chỉ. Ừ chả biết là bao lâu, chỉ biết lưng áo ướt đầm đìa và khớp xương như đặt sai chỗ vậy. Không thể tin được rằng mùa thu rồi mà vẫn cực thế này.
Delkor và Sandra rủ nhau vào thư viện, còn chúng tôi ngồi tại tầng hai của canteen trường. Sở dĩ không ngồi chỗ cũ là bởi vì trên này có điều hoà nhiệt độ, đỡ hơn quạt rất nhiều. Và vì bây giờ là giờ học nên canteen vắng tanh, chả có ai ngoài ba đứa bọn tôi.
“Người lớn đã thu gọn phạm vi tìm kiếm rồi.” Brandon gác chân lên ghế, ngồi uống trà đào. Thong thả như đây không phải chuyện của mình vậy.
“Có lẽ đó là lí do khiến lớp có thêm phó chủ nhiệm chăng?” Tôi cũng không bất ngờ lắm. Việc họ nghi ngờ và tìm đến bọn tôi cũng chỉ trong ngày một ngày hai. “Một tai mắt mới của cô Lily à?”
“Có lẽ vậy.” Rufus cuối cùng cũng chịu lên tiếng. “Phạm vi thu hẹp gồm 5 đứa chúng ta. Gồm có Rel, tao, Bran, Delkor và Sandra.”
Đúng. Đó là lời giải thích phù hợp nhất cho việc tại sao chúng tôi lại bị “chăm sóc” nhiều hơn bình thường dưới sự kiểm soát của cô Ferty, và trên hết là cô Lily. Điểm số của Delkor và Sandra cũng rất cao, và gần đây có biểu hiện tốt hơn trước.
“Tao lại không nghĩ thế.” Brandon nhoẻn miệng cười. Đáy mắt loáng màu trầm đục, như một mảng sương mù dưới đáy vực thẳm, “Giáo viên đâu có quyền yêu cầu thêm phụ trợ chứ?”
Theo điều luật nhà trường, mỗi lớp chỉ có thể có một giáo viên. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện thêm vai trò “phó chủ nhiệm”. Hoàn toàn để làm màu cả. Cô Lily không thể yêu cầu thêm người, nhất là khi bọn họ chẳng hợp nhau một chút nào.
Vậy thì chỉ có một khả năng. Tự cấp trên của nhà trường đã thêm cô Ferty vào.
“Bọn họ chưa chắc đã là một phe.” Cả ba chúng tôi đột ngột thốt lên.
“Nhưng cũng tuyệt đối không phải phe của chúng ta.” Rufus ngả người về sau. “Tao không đoán ra nổi bọn họ đang nghĩ gì nữa.”
“Không cần phải thế đâu Ruf.” Brandon vẫn cười, “Hãy cứ làm tốt việc của mình bây giờ là được.”
Hừ! Nếu chỉ làm tốt thôi thì chúng tôi vẫn đang làm rất tốt. Kì nghỉ đông sắp tới rồi, và đó sẽ là lúc mọi người tiến hành cuộc tẩu thoát này. Dù cô Ferty có là ai đi chăng nữa thì chắc chắn chúng tôi sẽ có cách để đối phó.
Đã đến lúc phải cần sự phụ trợ rồi.
Chúng tôi cùng nhau tiến vào thư viện trường, nơi Delkor và Sandra thường đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!