Chuyến xe buýt không người lái - Chương 2: Black Dream Catcher
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Chuyến xe buýt không người lái


Chương 2: Black Dream Catcher


  Không biết từ khi nào, P.L đã thân với nhóm bạn kia hơn bao giờ hết.

    -Ái da, ngày 12/7 là sinh nhật cậu đúng không P.L?-Manzy hỏi.

    -Ờ…sao cậu biết hay vậy?

    -Bí mật!

    Manzy cười :

    -Thế sinh nhật này cô nàng muốn tớ tặng gì nào?

    -Ừm…gì cũng được mà.

    -Oa!!!Tớ biết rồi!Một chiếc Dream Catcher thì sao?

    -Dream…..catcher…

    -Hì hì~ngốc! đấy là một món handmade mới, treo nó trong phòng đẹp lắm, và nó còn giúp cậu xua đuổi ma quỷ, giống như bùa hộ mệnh ấy! 

   – chứ không phải mời gọi ma quỷ đến hả?!

    – dở! cậu mà thấy sẽ mê luôn. Mà cậu thích màu gì?!Xanh~Vàng ~Cam?

    -Màu đen đi?-P.L chặn lời Manzy.

    -Màu đen á?0-o Sao cậu cứ thích mấy cái màu âm u thế? Nhưng là sinh nhật cậu mà, tớ sẽ làm tặng cậu một cái Dream catcher đen xì~Cô nàng nháy mắt tinh nghịch rồi chạy vụt ra khỏi phòng của 2 đứa, chắc là tính mua dụng cụ đây.

    P.L chợt phụt cười. Cô đang có hai cái cảm giác lạ mà cô chưa bao giờ biết đến. P.L chưa một lần được bạn bè thân thiết với mình như vậy. Từ nhỏ, cô đã phải sống không tình yêu thương của cha mẹ. Mẹ của P.L vốn chỉ là người tình của bố cô, mẹ cô dành trọn tình yêu cho con người trăng hoa, phụ bạc ấy. Khi nghe tin mẹ P.L có thai, bố cô giở bộ mặt thật ra, cắt đứt mọi quan hệ và giả vờ nói rằng bận việc công ty nên sang nước ngoài. Còn lại một mình, mẹ cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vẫn tin tưởng một ngày nào đó, người yêu sẽ về thăm. Cuối cùng, dù cho bị bố mẹ chửi rủa, ngăn không cho sinh con nhưng người mẹ đã làm được. Ngắm con mình trong vòng tay, cô khóc. Cô đã biết tên người tình kia lừa dối cô vậy mà tình yêu cô trao hắn vẫn không đổi. Cô còn trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn, lại đang đau khổ nên đã để lại P.L cho người em trai nuôi nấng. Cô ấy biến mất. Lần cuối thăm con, cô ấy chỉ để lại một chiếc Dream catcher và nói với đứa trẻ :”hãy gặp mẹ trong những giấc mơ, cảm ơn con.” Từ lúc ấy, P.L luôn mang bên mình kỉ vật của mẹ, mong muốn gặp lại bà. Giấc mơ đến, cô ôm chầm lấy mẹ, ngước lên vén mái tóc của bà. Khuôn mặt bà không hiện hữu.Ác mộng về cái chết ập tới, cô bật dậy. P.L không ngủ nữa, cô ngồi trong một góc tới sáng. Ở trường, bạn bè trêu ghẹo, bắt nạt cô. P.L càng xa lánh mọi người, trở nên cô độc. Vậy mà bây giờ, lại có những người muốn trở thành bạn thân của cô, làm cô rất vui. Lần đầu tiên cô cảm thấy hạnh phúc.

     Đang suy nghĩ vẩn vơ bỗng cô nghe tiếng gõ cửa:

      -Tôi vào nhé?-Là giọng của Kazou.

    -À ừ! Cậu đợi tôi một lát.-Cô đứng dậy, chỉnh lại đầu tóc và quần áo, vơ hết đống lộn xộn trong nhà vứt vào tủ áo rồi ra mở cửa.

      -Chào Kazou!Cậu vào nhà đi.

      -Tụi này biết hết rồi nhé.-Kazou cười.

    -Biết..biết gì?!-P.L đỏ mặt trước nụ cười triệu đô đang tỏa ánh hào quang của Kazou.Lại nữa! Trống ngực cô lại đập rộn rực hơn bao giờ hết. Gần đây, P.L có để ý tới Kazou. Đẹp thật. Từng chi tiết trên khuôn mặt ấy thật thanh tú, tao nhã. Mỗi đêm, xoa dịu những cơn ác mộng luôn là hình ảnh cậu ấy nắm lấy tay mình và ôm mình vào lòng, như cái đêm trên chiếc xe buýt kì quái đó. Nghĩ đến đây, tai cô đỏ ửng, khuôn mặt nóng ran. Á! Nếu không bình thường trở lại thì chết mất.

      -Này! Cậu ốm à?! Có mệt không? Trán cậu nóng lắm.

     Kazou ghé mặt gần lại cô, cụng trán cô với trán cậu. Mắt chạm mắt, hàng mi của cậu dài và rậm, cuốn lấy hàng mi cô. Ánh mắt ấy thật dịu dàng, dịu dàng muốn chết! P.L đỏ mặt, cô không khống chế nổi bản thân nữa nên đẩy cậu ra, cúi mặt xuống, đôi môi đỏ mọng thở hổn hển:

      -….-cô im lặng.

    Bàn tay chạm vào ngực cậu, nó cũng thật ấm áp.Kazou ngây người khó hiểu rồi bỗng anh giật mình đỏ mặt:

     -A..A…Xin lỗi xin lỗi!!!!-P.L chạy đi.

     Còn lại một mình, Kazou vẫn chưa định thần lại. Một tay bịt miệng , đôi mắt mở to.

      P.L chạy, cô muốn trốn tránh cảm xúc ấy. Cô thấy sợ hãi. Cô sợ vì khi nó ùa đến, cô không thể kiềm chế. Nhỡ có làm gì sai với Kazou, cậu ấy sẽ không thèm nhìn mặt cô nữa thì sao? Hai dòng nước mắt tuôn chảy , thanh khiết. Cô cứ lao đi miệng lẩm bẩm :”đừng mà….đừng mà…..!”

                        *                *                  *                  *                      *

      Trong căn phòng tối mịt, một bàn tay nõn nà vén tấm rèm lên. Những tia nắng yếu ớt phả vào bức tường gần cửa sổ. “Phập!” Chiếc đinh ghim lạnh ngắt phi thẳng vào tường, nơi có bức ảnh người con gái…….Manzy!!

.

.

.

      Manzy cười tủm tỉm:”cậu ấy sẽ thích lắm đây! Những chiếc lông vũ này sẽ khiến cậu ấy mê mẩn!”-Cô nghĩ, lục lọi cả cửa hàng handmade “Tỉ mẩn và lọ mọ” gần kí túc xá trường. Mùa hè ấm áp vẫn còn vương tại nơi đây. Thường thì các học sinh thăm gia đình vào mùa hè, nhưng vì nhóm bạn Manzy ở xa nhà, bố mẹ lại bận cả ngày, về thì chán hơn con gián nên cả bọn chọn ở lại kí túc quậy. Nhà trường cũng cho phép học sinh ở lại nên 12 đứa quyết tâm cắm rễ luôn.

      “Xem nào xem nào! Mình sẽ làm nó như thế nào?Ôi!!!!!Háo hức quá!Không biết P.L sẽ nói gì khi nhận được quà của mình nhỉ!!”-Cô cười tít cả mắt, đỏ mặt khi nghĩ đến chuyện P.L sẽ ôm chầm lấy cô hay rưng rưng xúc động nói lời cám ơn.

       -A!Morio!-Cô vẫy tay khi thấy Morio đứng ở đầu gian hàng bên .

       -Ơ…Manzy?Cậu làm gì ở đây thế?-Morio ngạc nhiên.

       -Tớ tính làm quà sinh nhật cho P.L.-Cô cười ngây thơ, không giấu nổi sự hào hứng của bản thân.

      -Ồ , phải rồi! 12/7 là sinh nhật cậu ấy mà!

      -Thế còn cậu? Morio, cậu làm gì ở đây vậy?

      -Tớ làm việc ở đây mà, cậu quên rồi sao?-Morio thoáng nét thất vọng.

  -Thế hay quá! Cậu chỉ tớ làm Black Dream Catcher thế nào cho thật đẹp đi!!

     – Black Dream Catcher?!!Sao cậu chọn màu đen làm gì! Tối um! Chọn màu xanh lá trà đi~Đẹp hơn nhiều đấy.

      -Nhưng P.L…cậu ấy muốn một chiếc “vợt ” màu đen…..

     – Hờ…thế thôi vậy…Cậu đi chỗ này mà tìm đồ, rồi ra góc bàn đằng kia mà làm. Quán tớ mới mở góc handmade cho khách đến tự làm.-Cô cười.

     Manzy nhìn qua tủ đồ :

     -A, cám ơn….-Cô quay ra, Không thấy Morio đâu nữa.

    Không định bận tâm đến chuyện Morio đi đâu, Manzy tự nhủ cô đã đi phục vụ khách hàng rồi, bước đến tủ đồ gần khu tự làm đồ handmade.                                            *                     *                       *

      Ngày sinh nhật Phi đã đến. Cả căn phòng của cô trong kí túc xá được trang hoàng lại. Nhưng cái hay ở đây là : Cô không hề biết một chút gì về mớ hỗn độn sắp xảy ra trong phòng mình mà chính người bạn cùng phòng : Manzy lại là kẻ đầu têu.(=.=)

       Phi bước trở về phòng mình sau khi vào nhà tắm nữ. Hôm nay là sinh nhật cô. Nhưng cô lại cảm thấy buồn, vì cái vụ hôm trước. Lúc ấy cô đã làm Kazou khó xử… Không biết cậu có còn nhìn mặt cô không nữa

        Phi bước vào phòng, cả lũ 11 đứa bắn pháo bông vô người cô, bọn con trai gân cổ lên hò hét: HAPPY BIRTHDAY TO YOU!!!!!!(Đương nhiên là cả Louis) .  Phi hồn bay lìa xác, chưa biết nói gì thì chợt! Kazou tiến lại gần cô, cậu vẫn cười hiền như mọi ngày. Cậu nắm lấy tay cô, nói:

       -Chúc mừng sinh nhật, Phi!

       Má đỏ, phi cúi mặt đôi môi run rẩy hạnh phúc:

      -Cám ơn…mọi người…Tui vui lắm…..

      -Ha!Cô ấy cười kìa!!!!!-Cả lũ náo động.

      -Phi. đây là quà sinh nhật của tôi.-Kazou nói, tay cậu vòng qua cổ P.L. Thả xuống! Một chiếc vòng cổ rất dễ thương màu vàng có hình ổ khóa lấp lánh lấp lánh.

        -Ơ……

     -Này này~Tuy đây là sinh nhật cậu nhưng cậu làm ơn tránh xa anh Kazou của “tui” được không?!-Louis mặt sát khí, tức tối lao ra cản 2 đứa lại.

      -Đậy là quà sinh nhật của bọn tớ!-Cả lũ chỉ vào komony, nãy giờ đang là cái giá ôm đồ.

      -Mấy người làm gì thế hả??!!!Sao lại bắt tớ cầm đồ chứ!!?!??!-Komony miệng hà ra lửa, đầu bốc khói.

       _Ủa…Manzy đâu rồi….?-Phi phụt cười.

      -A. Phi bảo sắp về ngay thôi. Cô bạn muốn làm cho xong việc ấy mà.-Morio nhìn phi, ánh mắt tinh nghịch như một đứa trẻ.-Nào nào~Lại đây thưởng thức bữa tiệc đi!!!

       -Ờ ừm!-Bá vai Phi, hình như Mor thì thầm:

       -Món quà sinh nhật năm nay của cậu rất đặc biệt đấy.

      Cảm giác lạnh sống lưng. Phi quay lại nhìn Mor, cô bạn vẫn đang vui vẻ cười đùa nên chắc mình nghe nhầm.

       Phi bắt đầu nóng ruột. Sao Manzy chưa đến?! Đã gần một tiếng rồi.Bạn bè xung quanh bảo cô thư giãn đi, Manzy sẽ về sớm thôi, chúng ta sẽ phần đồ cho cô ấy nhưng có cái gì đó mách bảo cho Phi là chuyện không hay sắp xảy ra. Đang lúc chú tâm suy nghĩ bỗng có tiếng điện thoại! Đây là nhạc chuông Phi cài riêng. Là Manzy gọi! Vui mừng, Phi nhấc máy:

      -Alô!Manzy hả??Sao cậu chưa về?Tớ mong cậu lắm đó!

      -Phi phải không cháu?-Giọng một người phụ nữ , chắc là mẹ Manzy. Nhưng nghe giọng cô ấy rất lạ.

     – Vâng ạ! cô ơi Manzy có nhà không cô?

     -Manzy  đang trong viện, nó muốn gặp cháu lần cuối! -Người phụ nữ trong điện thoại bật khóc.

      Phi bàng hoàng, nghe như sấm đánh bên tai. Bỏ lại bạn bè, cô lao như điên đến bệnh viện. Mẹ Manzy đang khóc ngoài phòng phẫu thuật. Bố cô ấy ôm chặt vợ, cố giữ bình tĩnh, ông kể cho Phi đầu đuôi câu chuyện. Manzy bị tai nạn khi đang đến nhà Phi. Tài xế đâm vào Manzy đã bỏ chạy. Tôi không nói được gì, trái tim như vỡ tan thành ngàn vạn mảnh. Bác sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật, kíp mổ đã cố hết sức. Mẹ Manzy ngất đi, đánh rơi hộp quà .”Keng!”Tiếng chuông vang lên.Đó là một chiếc dreamcatcher đen, đúng như lời manzy hứa, kèm theo đó là một tấm thiệp nhỏ:”chúc mừng sinh nhật! chúng ta sẽ mãi bên nhau như những người bạn tốt nhất nhé!^^”. Nhìn hộp quà loang máu mà chết lặng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Bạn bè cô đã đến. Mọi người lặng đi. Họ chẳng thể theo kịp được! Mọi thứ diễn ra quá nhanh!

            Tiếng máy nhịp tim kêu títttttttttt! như dừng lại cuộc sống.

Zing Blog

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN