Cố Chấp Sủng Em - Chương 7-2: Làm sao? Thương hại tôi? 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Cố Chấp Sủng Em


Chương 7-2: Làm sao? Thương hại tôi? 2


“TDM! Nhiễm Nhiễm, cậu thật sự có quan hệ với Bạch Hinh Vinh lớp 14? Thủ đoạn của cô ta cũng quá ngoan độc đi!”

Hàng ngày Tiêu Ngư đều hóng hớt trên diễn đàn, đột nhiên lướt đến tin tức mới nhất, tiêu đề là {Bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa}. Cậu tò mò nhấn vào, không ngờ nhân vật chính trong bài đó lại là Bạc Nhiễm Nhiễm!

(Mười lăm năm trước, ba tôi không ngại nguy hiểm tới tính mạng, cứu Bạc Nhiễm Nhiễm từ trong tay bọn buôn người ra ngoài. Không may sau đó ba tôi lại bị tai nạn giao thông, trước khi mất cũng không quên Bạc Nhiễm Nhiễm, phó thác cho cô ta sống trong một gia đình vô ưu vô lo. Thế nhưng hiện tại tôi cùng mẹ mình gặp chút phiền toái nhỏ, cô ta lại thờ ơ lạnh nhạt. Nếu không phải là vong ân phụ nghĩa thì là gì? Không phải bạch nhãn lang thì là gì)

(Ba ơi, ba ở trên trời có linh, có hối hận đã cứu một người như vậy không? Nếu không phải nhờ ba thì Bạc Nhiễm Nhiễm có thể sống thoải mái như vậy không? Những thứ mà cô ta sở hữu đều là nhờ chúng ta mới có được, bao gồm cả họ của cô ta–)

Bạc Nhiễm Nhiễm lấy di động của Tiêu Ngư, nhìn đến cái tiêu đề liền nhíu mày lại, ấn huyệt Thái Dương nói: “Không ngờ cô ta sẽ đổi trắng thay đen như vậy.”

Mục Lê bị âm thanh của Tiêu Ngư đánh thức, gương mặt âm trầm vì bị phá gấc ngủ. Một tay chống cằm, đầu nghiêng lại gần xem di động trong tay Bạc Nhiễm Nhiễm, bỗng nhiên cười như chuông bạc: “Có ý tứ.”

Đôi mắt đen nhánh lộ ra sát khí như có như không.

“Tớ quen một người, cậu có muốn xóa bài viết hay không?” Tiêu Ngư bĩu môi, quá quen thuộc với biểu tình như vậy của Mục Lê, Bạc Hinh Vinh lần này sợ là thảm rồi.

“Không cần.”

“Giữ lại.”

Bạc Nhiễm Nhiễm cùng Mục Lê trăm miệng một lời đồng thanh nói.

Còn rất ăn ý, nếu đương sự cũng không nóng nảy, vậy càng không có chuyện của cậu rồi, Tiêu Ngư ha hả hai tiếng, giơ tay ra hiệu hỏi Bạc Nhiễm Nhiễm có thể trả điện thoại cho cậu không.

Gương mặt nhỏ xinh của Bạc Nhiễm Nhiễm căng chặt, lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, ngón tay để trên màn hình điện thoại nhưng không làm gì, tựa hồ còn chần chờ.

Mặc dù tính cách không còn giống lúc trước nhưng Mục Lê biết rõ con người Bạc Nhiễm Nhiễm, cô quá thiện lương.

Cụp mắt một úc, trong mắt Mục Lê lộ ra nụ cười khẩy, đứng dậy rời khỏi phòng học.

Vốn dĩ Bạc Hinh Vinh còn cho rằng các anh hùng bàn phím sẽ nhục mạ Bạc Nhiễm Nhiễm, nhưng sự tình không đúng với dự đoán của cô ta. Bình luận trên mạng chủ yếu chia làm hai phe, một bên đứng về phía cô ta, mắng lương tâm Bạc Nhiễm Nhiễm bị cẩu ăn, loại còn lại thì tương đối bình tĩnh, nhìn thấy vấn đề nhưng không quá kích động.

“Cũng không phải chị em ruột mà, Bạc Hinh Vinh vay tiền khắp nới, lại còn muốn Bạc Nhiễm Nhiễm trả tiền cho, dựa vào cái gì chứ?”

“Chính mình mượn tiền mà đòi em gái không có quan hệ huyết thông trả giúp? Huống hồ người ta là được ba của cô cứu, không phải cô cứu. Vậy tại sao lại phải trả tiền cho cô?”

“…”

“Nhưng gia đình người ta có đã cứu Bạc Nhiễm Nhiễm mà, giúp chút việc thì sao chứ?”

“Tôi đồng ý lầu trên, hiện tại xã hội có quá nhiều người như vậy, người ta giúp mình mà mình trả đũa. Quả thực là xã hội bại hoại, có bản lĩnh đừng mang họ Bạc.”

Mục Lê làm việc luôn đơn giản, trực tiếp đăng lên mạng danh sách số tiền mà hai mẹ con Bạc Hinh Vinh “lấy đi” từ người Bạc Nhiễm Nhiễm, trong đó còn có ba video ngắn.

《 Danh sách chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ số tiền. 》

Tin tức ở trên còn kèm thêm hai bài viết, một là của Trần Diệu Nhi, cái còn lại là của BẠc Hinh Vinh.

Ba bài viết được đặt song song, không cần quá nhiều bình luận đã lên hot search Weibo.

Lượt share hơn một ngàn, bình luận hơn một vạn.

Có một tài khoản với mức độ nổi tiếng cực cao, trực tiếp tag @Mục Lê, viết lại thành bài

《Đạo đức bến chất và tiêu diệt người khác. 》.

Bạc Hinh Vinh còn chưa xử lí tốt việc của Trần Diệu Nhi, thì lại đào thêm một cái hố mới để chôn mình. Trong trường học đâu đâu cũng có lời bàn tán, ánh mắt miệt thị nhìn cô ta, gần như muốn bức điên cô ta.

Nếu không phải Mục gia gia gọi điện thoại cho trường thì làm sao Bạc Hinh Vinh còn có thể ở lại trường học?

Bạc Nhiễm Nhiễm bị Bạc Hinh Vinh chặn đường ở WC, thật ra là do nể mặt cha nuôi nên cô cũng không muốn đuổi cùng giết tận hai mẹ con Bạc Hinh Vinh. Ai ngờ Mục Lê lại ra tay, Bạc Nhiễm Nhiễm cũng chỉ có thể im lặng.

Bạc Hinh Vinh nắm chặt tay, không cam lòng nói: “Bạc Nhiễm Nhiễm cô đừng đắc ý, chờ đến ngày cô rời khỏi Mục gia xem cô còn cười được hay không.”

“Được.” Bạc Nhiễm Nhiễm không cho là đúng, khóe miệng gợi lên một nụ cười cười nhạt: “Sẽ có một ngày như vậy, mong là đến lúc đó cô sẽ đạt được ý nguyện.”

Cô rời khỏi Mục gia là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Trong buổi lễ chào cờ, Bạc Hinh Vinh đã công khai xin lỗi Trần Diệu Nhi trước toàn trường. Từ hôm đó trở đi liền ngoan ngoãn không gây chuyện xấu gì. Thời gian sẽ làm phai mờ nhiều thứ, quả thật không sai. Lâu lâu Bạc Nhiễm Nhiễm cũng ngẫu nhiên nghe có người nói Bạc Hinh Vinh mượn tiền, ngày hôm sau liền trả hết lại.

Còn việc vì sao Bạc Hinh Vinh lại có tiền để trả thì cô không quan tâm.

Mặc dù phát sinh không ít chuyện, nhưng Bạc Nhiễm Nhiễm vẫn có thời gian cày game. Tài khoản của cô đã tới cấp 45, cấp 50 là max. Đang định nói với Mục Lê buổi tối về nhà có thể PK, nhưng khi nghe thấy những lời bàn tán trong lớp thì lập tức thu lại ý cười.

“Cha của Quách Thành vừa về đến nhà liền thấy vợ mình ngoại tình với người khác, hai người đó cãi nhau một trận, cha cậu ta không nhịn được liền đánh người. Kết quả hiện tại cả hai người đều đang nằm trong bệnh viện. Sao Quách Thành còn có tâm trạng mà đi học được chứ?”

Lớp trưởng ngạc nhiên, “Đây là chuyện nhà người ta, đừng nói bậy.”

Dù Bạc Nhiễm Nhiễm không nhìn Mục Lê, cũng cảm nhận được áp suất xung quanh anh ngày càng thấp.

【 Bởi vì phu nhân ngoại tình mới làm cho tiên sinh phát bệnh tim đột ngột, do không cứu chữa kịp thời nên đã qua đời. 】

Sau khi cô về nước đã nghe Mục gia gia kể cho một ít việc. Nhưng nguyên nhân cụ thể thì cô không rõ, tình cờ nghe được nhóm người hầu nói chuyện mới biết được chân tướng.

Mục Lê âm trầm nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, cười lạnh:

“Thế nào? Thương hại tôi?”

Bạc Nhiễm Nhiễm lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Không có.”

Cô biết, Mục Lê không cần người khác đồng tình, càng không cần thương hại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN