Cố Chấp Sủng Em - Chương 7: Làm sao? Thương hại tôi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Cố Chấp Sủng Em


Chương 7: Làm sao? Thương hại tôi?


Edit: Nhật Diễm

Beta: LoBe

* * *

Mục Lê vẫn luôn kiêu ngạo, lãnh khốc như vậy.

Lạnh mặt đi đến trước mặt Đồng Phi Dương, anh liếc nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, dùng tay nắm cổ áo sau lưng cô, kéo về phía sau. Anh cất giọng khàn khàn mà lạnh lẽo: “Lát nữa sẽ thu thập cậu.”

Lá gan của tiểu nói lắp càng ngày càng lớn, lại còn dám trêu chọc cả Đồng Phi Dương.

“Ồ, hóa ra Bạc Nhiễm Nhiễm này là người của Mục ca?”

Đồng Phi Dương lười biếng ngước mắt, tiếp nhận điếu thuốc đàn em đưa tới, châm lửa, phun ra một ngụm khói, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng.

Nội tâm Trần Diệu Nhi trầm xuống một chút. Cô ta không ngờ rằng lời của Bạc Hinh Vinh là sự thật. Cô ta tiến đến bên tai Đồng Phi Dương, nhẹ giọng nói:

“Phi Dương, anh đừng làm lớn chuyện này lên. Oan có đầu nợ có chủ, Bạc Hinh Vinh nợ tiền thì sớm muộn gì cũng phải trả. Em vừa nghĩ ra một biện pháp, đảm bảo sẽ thành công.”

Từ trước đến nay Mục Lê hành động không theo lẽ thường. Theo lời người khác nói, Mục Lê chính là một tên điên hung tàn.

Bọn họ tốt nhất không nên lựa chọn phương án giải quyết bằng bạo lực.

Mục Lê nhướng mày, vân đạm phong khinh nói: “Là người của tôi, cậu vẫn muốn động thủ sao?”

“Hừ” một tiếng, Đồng Phi Dương ôm bả vai Trần Diệu Nhi, cười như không cười:

“Nếu Mục ca đã mở miệng, Đồng Phi Dương tôi sao có thể không nể mặt chứ. Nhưng việc Bạc Hinh Vinh thiếu tiền của Diệu Nhi là sự..”

Mục Lê rũ mắt nhìn Bạc Nhiễm Nhiễm, chỉ thấy con ngươi bị che khuất bởi lông mi cong vút khẽ lóe lên, ấn đường nhăn lại. Hiểu được suy nghĩ của cô, Mục Lê mở miệng: “Yên tâm, sẽ không có lần sau.”

Một đám người rời khỏi sân thượng, Bạc Nhiễm Nhiễm tùy tiện ngăn một nữ sinh ở hành lang, kêu cô ấy đi báo cho chủ nhiệm lớp Bạc Hinh Vinh. Bạc Hinh Vinh té xỉu ở sân thượng, vẫn phải có người đưa cô ta đi bệnh viện.

Trên diễn đàn của trường học, Trần Diệu Nhi đăng ảnh chụp màn hình Bạc Hinh Vinh nhắn tin vay tiền cô ta lên, còn có ảnh chuyển khoản, rồi tới việc đã đến hạn trả nhưng Bạc Hinh Vinh lại lấy cớ trốn nợ nói bản thân không còn tiền.

【 Không phải chứ, Bạc Hinh Vinh vay tiền không trả? Hôm trước tôi mới cho cô ta mượn hai ngàn, cô ta nói rằng đảm bảo hai tuần sau sẽ trả lại, đừng nói cũng là nói dối nha? 】

【 Vị lầu trên ơi, bạn hơn phân nửa là đã bị Bạc Hinh Vinh lừa rồi, nửa năm trước mình cũng cho cô ta mượn ba ngàn, đến tận mấy ngày trước mới trả lại cho mình một ngàn. 】

【 Xem ảnh cô ta lớn lên rất xinh đẹp a, cặp sách cũng là hàng hiệu luôn, hóa ra đều là mượn? Thật là mở rộng tầm mắt. 】

【 Tôi thề, từng câu từng chữ mà Trần Diệu Nhi nói ở trên đều là sự thật, tôi chính là bạn trai thứ N của Bạc Hinh Vinh, nạp cho cô ta không ít tiền. Vậy mà còn còn đòi chia tay, cô ta quá hư vinh — tôi thật con mẹ nó nuôi không nổi. 】

【.. 】

Gia thế của Đồng Phi Dương khá hùng hậu. Vì đặc thù công việc của ba hắn ta nên không thể khoe khoang tứ phía, nhưng Weibo của hắn ta thỉnh thoảng vẫn sẽ đăng vài đôi giày bản giới hạn, các loại giày quý hiếm được làm thủ công. Do vậy nên mấy năm nay đã có hơn 3 vạn fans hâm hộ.

Hắn ta share bài viết của Trần Diệu Nhi, các bạn bè qua mạng sôi nổi bàn luận, share rồi lại share, nhanh chóng sự việc này đã lan truyền khắp mạng xã hội. Bạo lực Internet buộc Bạc Hinh Vinh phải đối mặt với vô vàn sức ép.

Bạc Nhiễm Nhiễm rời khỏi Weibo, tiếp tục viết làm nốt bài tập. Có nhân tất có quả, Bạc Hinh Vinh xem như gieo gió gặt bão.

Sự việc lần này càng ngày càng lớn, đã làm kinh động đến hiệu trưởng.

“Bạc Hinh Vinh, em hành sự như vậy quả thật làm thầy rất thất vọng. Con người quý ở việc tự mình biết mình. Năng lực đến đâu thì làm đến đó. Hiện giờ mọi chuyện bị nháo thành như vậy, ảnh hưởng đến danh dự trường Lục trung chúng ta. Hiệu trưởng yêu cầu em trả tiền đã mượn lại cho các bạn, sau đó công khai xin lỗi Trần Diệu Nhi.”

Chủ nhiệm lớp 14 đến bệnh viện thăm Bạc Hinh Vinh. Trước cửa của bệnh viện lại còn có phóng viên ngồi ở đó, khiến ông bị dọa, đeo khẩu trang lên mới dám đi vào.

Trán bên trái của Bạc Hinh Vinh sưng lên như một cái bánh bao, khóe miệng vẫn còn chút máu bầm, bốn ngón của bàn tay phải đều quấn băng gạc. Nếu không phải do Bạc Nhiễm Nhiễm kịp thời ngăn cản Đồng Phi Dương thì hẳn tay của cô ta không chỉ sưng đỏ đơn giản như vậy, mà là gãy xương.

Nghe xong lời của chủ nhiệm lớp nói, Bạc Hinh Vinh vừa e thẹn vừa xấu hổ, gương mặt bỏ bừng, cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Chung lão sư, tiền em sẽ trả cho Trần Diệu Nhi. Vậy thầy có thể nói cậu ấy xóa bài viết đó không ạ?”

Chung Xa khẽ thở dài: “Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất lúc trước lại làm như thế. Về phía Trần Diệu Nhi thầy sẽ giúp em nói một tiếng, còn việc đối phương có đồng ý xóa bài viết hay không thì còn tùy vào thái độ của em. Hiệu trưởng đã nói, nếu em còn không đồng ý trả tiền hay xin lỗi thì sẽ bị nhà trường đuổi học.”

“Vâng.”

Bạc Hinh Vinh cắn răng thốt ra một chữ, nhắm mắt che giấu con ngươi tràn đầy hận ý.

Đợi khi chủ nhiệm rời đi, trên mặt Bạc Hinh Vinh dần lộ ra thần sắc hung tợn. Đều tại tiện nhân Bạc Nhiễm Nhiễm, đều tại mày!

Rõ ràng chỉ cần Bạc Nhiễm Nhiễm lấy tiền ra trả, sự việc này sẽ không phát sinh!

“A, tiện nhân!”

Bạc Hinh Vinh nhìn bình luận mắng chửi mình trên mạng thì càng phẫn nộ, ném luôn cả điện thoại trên tay.

Tôn Liên từ phòng tắm bước ra, cắm phích cắm của ấm nước vào ổ điện. Thấy Bạc Hinh Vinh ném điện thoại thì đau lòng nhặt nó lên, nhỏ giọng quở trách Bạc Hinh Vinh:

“Con sinh khí thì cứ sinh khí đi. Tự nhiên vứt điện thoại làm cái gì? Cái điện thoại này là nửa tháng tiền lương của mẹ đấy.”

“Tiền tiền tiền! Trong mắt của mẹ lúc nào cũng chỉ có tiền!” Bạc Hinh Vinh xốc chăn nhảy xuống giường, giơ tay hất di động trong tay Tôn Liên ra, bất mãn nói: “Nếu mà Bạc Nhiễm Nhiễm đồng ý trả tiền thì hiện tại việc này làm sao có thể xảy ra!”

Rốt cuộc là sai chỗ nào?

Vì sao Bạc Nhiễm Nhiễm giống như thay đổi thành một người khác, không giống như trước kia dễ bị mình bắt nạt?

Lấy cha ra áp chế cũng không có tác dụng. Nghĩ đến đây, hận ý trong mắt Bạc Hinh Vinh càng điên cuồng.

Tôn Liên nhíu chặt chân mày, bực bội dậm chân một cái, bà ta làm sao có thể không sợ việc hết tiền cơ chứ. Mấy ngày nữa mới có tiền trong thẻ tín dụng, hiện tại bà ta lấy đâu ra tiền, đành phải đi tìm bà chủ mượn tiền. Thật ra bà chủ của Tôn Liên rất dễ nói chuyện, bà ta mượn bao nhiêu tiền cũng được, chỉ là lãi suất rất cao.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai mắt Tôn Liên sáng lên, hưng phấn vỗ tay một cái: “Con gái à, sao chúng ta có thể ngốc như vậy nhỉ? Trần Diệu Nhi lợi dụng bạo lực mạng xã hội ép chúng ta trả tiền, hai mẹ con mình cũng có thể làm thế.”

Bạc Hinh Vinh trợn mắt, đột nhiên cảm thấy mùa xuân lại về rồi, “Mẹ, mẹ quá thông minh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN