Cố Chấp Sủng Em
Chương 8-2: Cậu chỉ đau lòng mỗi mình cô 2
Tiết tự học buổi tối thứ hai kết thúc, học sinh ngoại trú có thể về nhà, học sinh nội trú có thể ở lại tham gia tiết tự học buổi tối thứ ba.
“Lão đại, đêm nay là sinh nhật anh em Diêu Tuấn Trà, cậu ta mời chúng ta tới quán bar chúc mừng.”
Bành Triết tắt di động, ánh mắt phức tạp mà nhìn Mục Lê.
Sinh nhật của bạn bè mời khách là hết sức bình thường, nhưng bọn họ lại có xích mích với Diêu Tuấn Trà, hơn nữa lần trước bởi vì Bạc Nhiễm Nhiễm đột nhiên rút phích cắm, bọn họ thu trận thi đấu, đêm nay nói trắng ra chính là Hồng Môn Yến.
Tiêu Ngư cũng thu hồi vẻ không đứng đắn trên mặt, nghiêm túc nói: “Lão đại, chúng ta đừng đi nữa.”
Diêu Tuấn Trà có một đứa em gái song sinh, trong một lần chạm mặt ở Party, Diêu Cẩm Tịch đối với Mục Lê nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu), lòng tràn đầy vui mừng tiến lên thổ lộ tình cảm lại bị cậu thẳng thừng cự tuyệt trước mặt mọi người. Diêu Tuấn Trà đau lòng em gái, cảm thấy Mục Lê quá phận, bọn họ từng xảy ra vài lần xung đột.
Ông nội Diêu Tuấn Trà, bác cả, còn có cả cha y đều là quan lớn Thanh thành, anh em hai người ngày thường đều tỏ vẻ rất khiêm tốn hiền lành, nhưng những người hiểu biết về Diêu Tuấn Trà đều biết y là kẻ tàn nhẫn.
“Đi, vì cái gì mà không đi.” Thanh âm Mục Lê khàn khàn, lộ ra vài tia lạnh lẽo.
Ngược lại khi nhìn về Bạc Nhiễm Nhiễm bên cạnh, cười như không cười trêu đùa: “Tiểu nói lắp, cậu muốn đi cùng không?”
Bạc Nhiễm Nhiễm đang thu dọn sách vở, đôi mắt hạnh sáng ngời, lông mi khẽ run, con ngươi bình thản an nhiên nhìn về phía Mục Lê đáp: “Được.”
Nhân vật có thể làm Tiêu Ngư và Bành Triết đều kiêng kị, cô tất nhiên phải đi theo Mục Lê xem như thế nào mới được.
Lời Mục gia gia vẫn còn bên tai: “Nha đầu, Mục gia gia cũng chỉ còn có một đứa cháu nội là Mục Lê này thôi, làm phiền con.”
–
Nguyên một quán bar trung tâm thành phố Thanh thành, đêm nay bị Diêu Tuấn Trà đặt bao hết, đại sảnh lầu một biển người tấp nập, trên đỉnh là đèn màu xoay tròn, âm nhạc đinh tai nhức óc làm Bạc Nhiễm Nhiễm không vui nhíu mày.
Trên sàn nhảy mọi người tùy ý vặn vẹo thân thể, tận tình hưởng thụ cuồng hoan.
Mục Lê cùng mấy người Bạch Nhiễm Nhiễm xuất hiện, khiến cho mọi người chú ý. Mục Lê ngũ quan tinh xảo tựa như tác phẩm nghệ thuật được tạo hình tỉ mỉ, vài sợi tóc mái che khuất đi vầng trán, nét mặt thâm thúy, đôi môi mỏng mím lại, trên người chỉ mặc một cái áo hoodie màu lam, trước ngực đeo vòng cổ bằng bạc, toàn thân lộ ra một cỗ kiệt ngạo bất kham, dễ như trở bàn tay trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Bạc Nhiễm Nhiễm bên cạnh cậu lại xinh đẹp lanh lợi, ở nơi ánh đèn chiếu xuống lộ ra đôi ngươi tỏa sáng lộng lẫy, trong vắt tựa như sương sớm, làn da trắng nõn lộ ra một màu hồng nhạt. Dẫu chỉ mặc một thân áo thun trắng gạo phối với một cái quần bút chì đen, giày trượt ván trắng, từ trong ra ngoài phát ra hơi thở tự phụ, làm cho con người ta có cảm giác năm tháng thật yên bình, điềm tĩnh cùng tốt đẹp.
“Bên người Mục thiếu trước giờ chưa từng xuất hiện nữ sinh, vị này là thần thánh phương nào a?”
“Bạn gái sao? Nhưng cũng đâu có nghe nói a.”
“Từ từ, tại sao tao lại có cảm giác đã gặp qua nữ sinh này rồi?”
“Ha ha, phàm là mỹ nữ mày đều đã gặp qua.”
“Lần này không phải nói giỡn, nhưng trong lúc nhất thời tao nghĩ không ra.”
Diêu Cẩm Tịch mặc chiếc váy kẻ caro tự nhiên tươi mát, so với ngày trước nhiều hơn vài phần nghịch ngợm, bạn tốt ngồi bên cạnh cô ta đều nhịn không được kích động đứng lên, chỉ có cô ta cố kiềm chế tính tình, dùng mắt đánh giá nữ sinh bên người Mục Lê, đôi mắt xinh đẹp hơi lóe lên.
Cô ta cũng không phải đứa ngốc, dễ dàng tin vào lời đồn.
Cô ta chỉ tin vào những gì chính mình thấy.
“Chị họ, chị có giao tình với Mục Lê đúng không? Em rất thích cô gái bên cạnh anh ta, chị giúp em được không?” Vẻ mặt em họ Hạ Trạm kích động tìm tới Diêu Cẩm Tịch, hi vọng cô ta đứng giữa dẫn dắt nhân duyên.
“Chị..” Lời nói đã đến bên miệng Diêu Cẩm Tịch lại nuốt trở lại, quyết định chủ động tiến lên hỏi thăm hư thật.
Bạc Nhiễm Nhiễm lần đầu nhìn thấy mặt Diêu Cẩm Tịch, trong đầu liền hiện lên mấy chữ tri thư đạt lí, tự nhiên hào phóng.
Khí chất lộ ra từ xương cốt, bất luận ai cũng không thể ngụy trang bắt chước.
Diêu Cẩm Tịch gật đầu về phía Mục Lê, lúc này mới nhìn về phía Bạc Nhiễm Nhiễm, nhiệt tình hào phóng giới thiệu mình và em họ: “Xin chào, tôi tên Diêu Cẩm Tịch, đây là em họ tôi Hạ Trạm.”
Cuối cùng Diêu Cẩm Tịch biểu đạt hi vọng có thể lưu lại phương thức liên lạc của nhau.
Bạc Nhiễm Nhiễm không thích ánh mắt đánh giá nóng cháy của nam sinh kia, rũ mi, đang muốn uyển chuyển cự tuyệt, bên tai liền truyền đến thanh âm khàn khàn thanh lãnh của người nào đó.
Mục Lê đen mặt chen vào giữa Bạc Nhiễm Nhiễm và Hạ Trạm che đi tầm nhìn của tên đó, khóe môi vẽ lên một tia cười nhạt nhẽo: “Cô ấy không có di động, có chuyện gì cậu có thể tìm tôi?”
Không có di động?
Bất luận cái lí do nào đi chăng nữa cũng hay hơn so với cái lí do này, Hạ Trạm đối diện với đôi con ngươi lạnh lùng đen nhánh của Mục Lê, có chút xấu hổ cười cười: “Không dám quấy rầy Mục thiếu.”
Diêu Cẩm Tịch thật không nghĩ tới Mục Lê cứ như vậy liền không cho mình mặt mũi, ý cười nơi đáy mắt giảm đi vài phần, lại một lần nữa nhìn về phía Bạc Nhiễm Nhiễm, ánh mắt nhiều một chút thâm trầm, nhẹ nhàng chạm ly đế cao trong tay với ly của Bạc Nhiễm Nhiễm, mỉm cười nói: “Xin lỗi, là chúng tôi đường đột, mọi người cứ tự nhiên, đêm nay chơi vui vẻ nhé.”
Đứng ở cách đó không xa, Diêu Tuấn Trà đang cùng đám bạn tốt nói chuyện phiếm, nhưng dư quang y vẫn luôn chú ý mấy người Mục Lê, thấy em gái bị ủy khuất, đáy mắt lạnh lùng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!