Cố Chấp Sủng Em - Chương 9: Bị phê bình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Cố Chấp Sủng Em


Chương 9: Bị phê bình


Edit: Ngày Mai Nắng Lên

Beta: LoBe

* * *

Party sinh nhật chính thức bắt đầu, Diêu Tuấn Trà đi lên sân khấu, âm thanh thanh lãnh: “Không biết đêm nay vị nào may mắn được cùng em gái tôi khiêu vũ mở màn đây, đếm ngược bắt đầu, năm, bốn..”

Ánh đèn đại sảnh lờ mờ, chỉ có chóp đèn chùm màu sắc rực rỡ phía trên là vẫn thong thả chuyển động, đột nhiên có một luồng đèn sáng chiếu vào bên cạnh mình, Bạc Nhiễm Nhiễm theo bản năng nhắm mắt lại.

Cùng với tiếng vỗ tay nối liền không dứt, tên Mục Lê bị người nào đó cao giọng hò hét.

Mục Lê lười biếng nheo mắt lại, đồng tử đen nhánh, trầm thấp cười ra tiếng: “Thật sự rất xin lỗi, bạn gái tôi rất hay ghen ghen lại còn keo kiệt, đêm nay nếu tôi khiêu vũ cùng Diêu tiểu thư đây, khi về lỡ như tôi lại bị cô ấy giận thì phải làm sao?”

Nói xong lại quay sang ôm bả vai Bạc Nhiễm Nhiễm, làm cô dựa vào trong ngực mình, tựa như cố ý nói cho mọi người nghe, thấp giọng bên tai cô nỉ non: “Cô ấy rất khó dỗ.”

Mục Lê làm tốt chuẩn bị cho bản thân, trong lòng cũng nhớ đến sự đụng chạm của Bạc Nhiễm Nhiễm đối với cậu trong phòng học lúc sáng, lúc đó trên người cậu không có mẩn đỏ có phải là ngoài ý muốn hay không. Cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Bạc Nhiễm Nhiễm, quẩn quanh bên chóp mũi là hương chanh nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc cô, cả người cậu không hề thấy không thoải mái, ngược lại còn thấy rất an tâm.

Cánh tay đang ôm lấy Bạc Nhiễm Nhiễm bất tri bất giác dùng lực hơn.

Bạc Nhiễm Nhiễm bị ăn đau, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, hành động thình lình này của Mục Lê khiến cô hơi giật mình, bên tai truyền tới thanh âm đậm mùi cảnh cáo của Mục Lê, đành phải đứng im không dám giãy giụa.

[Giúp tôi chút, tiểu nói lắ, cậu sẽ không ngại chứ.]

Đừng nói toàn hội trường khiếp sợ, ngay cả Bành Triết và Tiêu Ngư đứng sau Mục Lê cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Từ sau sự kiện kia, chỉ cần Mục Lê có một chút đụng chạm đến người khác phái, trên người sẽ nổi mẩn đỏ, nghiêm trọng còn dẫn đến đau đầu chóng mặt, ghê tởm buồn nôn.

Có người chính mắt nhìn thấy có nữ sinh đụng chạm vào Mục Lê liền bị cậu bị hất ra, sau đó cả người Mục Lê nổi mẩn đỏ nằm viện truyền nước biển ba ngày ba đêm. Chuyện này trong giới hào môn quý tộc đã sớm không còn là bí mật.

Vậy mà đêm nay, cậu lại còn ôm nữ sinh, trên người cũng không xuất hiện bất kỳ cái gì liên quan đến hai chữ không khỏe.

Này, rốt cuộc cô gái này là ai?

“Mục Lê, anh một hai đều muốn nhục nhã tôi như thế sao?”

Diêu Cẩm Tịch chưa bao giờ chịu nhiều khuất nhục đến vậy, cô ta cho rằng Mục Lê chỉ là đối với cô ta không có hứng thú, tuyệt không nghĩ tới trong mắt cậu, cô ta cái gì cũng không tốt, thậm chí còn không bằng cả một dưỡng nữ được người hầu nhận nuôi.

[Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cô gái đó không phải chính là nữ sinh xuất hiện trên Weibo Mục Lê vào khoảng thời gian trước sao? Người có thể khiến Mục Lê ra tay giúp đỡ, trên đời này sẽ tìm được mấy người? ]

[Cậu vừa nói như vậy, tôi cũng nghĩ tới, đây chính là Bạc Nhiễm Nhiễm, là đứa trẻ cô nhi được Mục lão thu dưỡng.]

Lời bạn bè nói ra làm cô ta cảm thấy bất an, không nghĩ tới nhanh như vậy liền ứng nghiệm.

Khóe Mục Lê cong lên, không nhanh không chậm nói: “Diêu tiểu thư sợ là có chút hiểu lầm, Mục Lê tôi khinh thường việc nhục nhã bất kì ai, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.”

Diêu Tuấn Trà tiến đến vỗ vỗ bả vai em gái nhà mình trấn an, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt ác liệt đối chọi với Mục Lê, từng câu từng chữ đè nén:

“Mục thiếu thật không cho em gái tôi chút mặt mũi, nhìn dáng vẻ này xem ra tôi sai rồi, đêm nay đáng lẽ không nên mời Mục Thiếu. Đã vậy, mời đi cho.”

Diêu Tuấn Trà vừa dứt lời, mọi người xung quanh y đều hít vào một hơi, suy cho cùng ở cái đất Thanh thành này, tên Mục Lê đã như sấm rền bên tai, mọi người không ít thì nhiều cũng phải nể mặt, kiêng kị hắn vài phần.

Hiện giờ, Diêu Tuấn Trà lại ở trước mặt Mục Lê hạ lệnh đuổi khách, rõ ràng chính là muốn tuyên chiến với đối phương.

Bạc Nhiễm Nhiễm là người đầu tiên nhận thấy được hàn ý tản mát trên người Mục Lê, ngước mắt lên nhìn liền thấy biểu tình lạnh nhạt của hắn, trái tim lộp bộp một chút.

Cậu nổi giận thật rồi.

Lấy can đảm kéo kéo góc áo cậu, Bạc Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà đi, anh không thấy mệt sao?”

Mục Lê đột nhiên tiến đến bên tai Bạc Nhiễm Nhiễm, trong mắt mang theo ý cười vui vẻ: “Được, nghe em.”

Mục Lê thực sự cảm thấy ngoài ý muốn, vì cái gì mà Bạc Nhiễm Nhiễm lại có thể chạm vào người cậu mà mọi sự vẫn bình thường.

Đêm khuya mười một giờ, bên ngoài quán bar đèn đuốc sáng trưng, xe taxi dừng lại ven đường không ít.

Bạc Nhiễm đi theo phía sau Mục Lê, lại lần nữa thấy được gương mặt quen thuộc trong trí nhớ trước kia, đồng tử co chặt lại, lập tức liền bước nhanh qua người Mục Lê, đuổi theo.

“Tiểu Nói Lắp –”

Phía sau vang lên tiếng hô lớn của Mục Lê, Bạc Nhiễm Nhiễm cũng không bận tâm, chân bước càng nhanh hơn.

Nhưng mà đuổi theo qua ba con phố, tại một ngã tư đường, Bạc Nhiễm Nhiễm nhìn quanh trái phải, đêm khuya tĩnh lặng, trên đường cũng không có nhiều người qua lại, thỉnh thoảng sẽ có một chiếc ô tô chạy qua như bay.

Người kia biến mất không để lại chút dấu vết, Bạc Nhiễm Nhiễm nắm chặt tay, bực bội cùng bất an cứ thế lan ra: “Không phải, nhất định không phải là anh ta, Bạc Nhiễm Nhiễm mày không thể tự mình dọa mình như vậy được.”

Mười năm hạn tù vẫn còn đó, giờ mới qua ba năm, người kia không có khả năng nhanh như vậy đã được ra tù.

Ngay lúc Bạc Nhiễm Nhiễm sốt ruột lo lắng rời đi, một người đàn ông bước ra từ cửa tiệm cắt tóc ven đường, chỉ thấy trên đầu anh ta đội mũ, còn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, ánh mắt vừa thâm sâu vừa u ám.

Bạc Nhiễm Nhiễm men theo đường cũ trở về, vừa đi vừa nghe điện thoại của Mục Lê gọi tới:

“Không có chuyện gì, xin lỗi cậu, mọi người cứ đứng đó, tớ lập tức –”

Lời nói còn chưa dứt, một người đàn ông từ trong ngõ nhỏ lao ra vốn định tập kích Bạc Nhiễm Nhiễm, lại bị cô nhạy bén tránh được, nhưng di động bị rơi trên mặt đất, cắt ngang cuộc trò chuyện của Bạc Nhiễm Nhiễm với Mục Lê.

“Anh là ai?” Bạc Nhiễm Nhiễm nheo đôi mắt lại, tức giận lập tức tỏa ra.

Điều này hiển nhiên là ngoài ý muốn của người đàn ông kia, anh ta không nghĩ tới một người nhìn nhỏ xinh nhu nhược như Bạc Nhiễm Nhiễm lại có chút quyền cước công phu, thiếu gia nhà anh ta còn đang chờ, anh ta không muốn lãng phí thời gian nữa.

Lại tiếp tục tập kích đánh về phía Bạc Nhiễm Nhiễm.

Bạc Nhiễm Nhiễm cau mày, thân thể linh hoạt né tránh chiêu thức của người đàn ông này chỉ cảm thấy anh ta có chút quen mắt, tựa như đã gặp qua ở nơi nào đó, ngay khi đối phương dùng chân đá tới, hai tay cô liền chặn lại trước ngực, tuy ngăn lại được nhưng vẫn bị đánh phải lui về phía sau hai bước.

Mấy chiêu qua đi, trên trán Bạc Nhiễm Nhiễm đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, tự mình biết mình không phải đối thủ của người đàn ông này, vì vậy cô chỉ còn cách kéo dài thời gian, chờ Mục Lê tới.

Giờ khắc này Mục Lê ở phía bên kia nghe thấy âm thanh đánh đấm phát ra từ điện thoại, ý thức được tình huống không đúng, bỗng nhiên xoay người, phảng phất như tâm tâm linh tương thông, hướng về vị trí của Bạc Nhiễm Nhiễm chạy tới.

Quả nhiên ở gần công viên Nhân dân tìm thấy Bạc Nhiễm Nhiễm, thời điểm tìm được lại thấy một người đàn ông chiêu nào chiêu đó hung hiểm tập kích Bạc Nhiễm Nhiễm, hết thảy những điều này làm cậu phẫn nộ không thôi, đáy mắt lệ khí bắn ra tứ phía:

“Con mẹ nó, mày tìm chết à.”

Mục Lê tiến lên, thuận tay nhặt một miếng đá có chút sắc ở ven đường, động tác nhanh nhẹn mà tàn nhẫn, đâm bị thương cánh tay của người đàn ông, không cho anh ta có cơ hội thở dốc, một chân mạnh mẽ đá vào giữa bụng của đối phương, giọng nói lạnh băng:

“Cút! Trở về nói với Diêu Tuấn Trà, sự việc đêm nay, Mục Lê tao nhất định không bỏ qua cho nó!”

Nguyên lai là người của Diêu Tuấn Trà, Bạc Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh hoàn hồn, vừa rồi ở quán bar, phía sau Diêu Tuấn Trà luôn có một người đứng bảo hộ, hiện tại xem ra chính là tên tập kích cô đây.

“Cậu là heo hả? Tại sao lại chạy đi một mình như thế!”

Hai tay Mục Lê đặt lên vai Bạc Nhiễm Nhiễm xoay người cô lại, phẫn nộ hét lên, không khó để nghe ra sự lo lắng trong giọng nói ấy.

A! Dưới khuỷu tay phải của Bạc Nhiễm Nhiễm có một khối máu bầm, đau đến mức làm cô nhíu mày.

“Không có lần sau.” Con ngươi hẹp dài của Mục Lê nhíu lại, buông bả vai Bạc Nhiễm Nhiễm ra, bước về phía trước.

Khóe miệng Bạc Nhiễm Nhiễm hiện lên ý cười, nhặt di động bị rơi dưới đất lên, nhanh chân đuổi kịp Mục Lê.

Cô biết mà, cậu nhất định sẽ tìm được cô.

Từ trước đến giờ vẫn vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN