Có Chồng Là Quỷ - Chương 5: Chắc Do Bị Ảo Tưởng?!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
338


Có Chồng Là Quỷ


Chương 5: Chắc Do Bị Ảo Tưởng?!


– Lam ơi bác Nga đây!

Tiếng động cơ xe máy cùng tiếng gọi í ới vang lên từ bên ngoài, xen ngang vào cuộc đôi co của hai người trên giường.

Đôi mắt Vũ Thiên Lam sáng lên mang theo bao nhiêu tia hi vọng. Trái ngược lại, Hoàng Gia Bảo càng thêm tức giận túm chặt hai cổ tay cô bóp mạnh như thể muốn bóp nát tay cô. Vũ Thiên Lam mạnh mẽ phản kháng, húc mạnh đầu gối vào hạ bộ Hoàng Gia Bảo. Nhân lúc hắn đau đớn mà thả lỏng tay, cô dẩy hắn khỏi người sau đó đứng dậy nhảy xuống giường.

Mặc dù Hoàng Gia Bảo là quỷ nhưng không có nghĩa là không có điểm yếu. Tuy nhiên, dù hạ bộ đau nhức cũng không đủ ngăn cản hắn giữ Vũ Thiên Lam. Hắn túm nhanh vào cổ chân cô nhân lúc cô chưa kịp nhảy xuống.

Ngã xuống nền nhà đầy đau đớn, đổi lại Hoàng Gia Bảo cũng theo đó mà tuột tay. Vũ Thiên Lam không dám chậm chễ lao nhanh tới cửa vặn khoá.

Hoàng Gia Bảo nhanh như cắt ngăn cản Vũ Thiên Lam lại, cô vẫn ngoan cường cố mở cửa. Hắn giận dữ túm tóc cô đập trán cô vào cửa nhưng không đủ đe doạ ý chí của cô.

Vặn nhanh chìa khoá mở cửa, không quên rút chìa khoá. Vũ Thiên Lam sống chết bò ra ngoài hiên mặc Hoàng Gia Bảo ngăn cản, dùng sức ném về phía cửa cổng.

– Bác ơi làm ơn cứu… ư… ư…

Hoàng Gia Bảo biết lúc này không thể ngăn cản cô. Hắn dùng lực không cho cô nói. Cố tách người cô ra khỏi cái cột nhà, lôi tuột cô vào trong. Nhưng không hiểu sao hắn lại không đủ sức.

– Làm sao thế? Chờ bác một chút… Vũ đâu tìm chìa khoá nhanh…

Bác Nga bị chính cháu gái mình doạ cho hoảng hốt, tay chân luống cuống. Thúc dục thằng con trai 12 tuổi mau mau tìm chìa khoá để chạy vào cứu cháu. Sắc mặt bác hiện giờ cắt không còn giọt máu, tay chân run rẩy.

– Bà Thảo ơi! Bà Thảo, bà sang xem cái Lam giúp cháu với. Nó làm sao ấy!… Thấy chìa khoá chưa?

Bác Nga nhỏ gan gọi lớn bà hàng xóm đồng thời quay sang lo lắng hỏi thằng con

– Con đang tìm…

Vũ – Anh họ nhỏ của Vũ Thiên Lam. Sau một hồi loay hoay soi đèn tìm chìa khoá. Cậu nhỏ nhặt chìa khoá lên, nhanh nhẹn tra chìa khoá vào ổ. Nhưng chùm chìa khoá có tận ba cái, lại thêm tiếng kêu thảm thiết của Vũ Thiên Lam càng là cậu lúng túng hết nhầm chìa rồi đánh rơi chìa khoá.

– Lam nó làm sao đấy?

Bà Thảo hàng xóm thấy ồn ào cùng lật đật chạy ra tò mò hỏi.

– Cô Thuỷ gọi cho cháu nói xuống nhà con bé Lam xem nó làm sao. Gọi nó ra mở cửa, nó vứt cho chùm chìa khoá rồi kêu cứu. Không biết làm sao lại không nói được, cứ như vậy thôi.

Bác Nga hít thở không thông vội vàng giải thích. Nói xong liền thở dài, mồ hôi hột cũng vã ra.

Hoàng Gia Bảo thấy tình hình càng lúc càng khách quan. Hắn túm tóc Vũ Thiên Lam đập mạnh trán cô vào cột, chỉ mong cướp đi mạng sống của cô.

Không phải hắn hận cô, mà là hắn không muốn bất kì ai xen vào giữa hắn và cô.

– Cư… cứu… hắn… hắn… muốn giết…

Bất ngờ bị đập mạnh trán vào cột, Vũ Thiên Lam choáng váng không thôi. Cô ấp ứ cố gào lên nhưng Hoàng Gia Bảo như muốn đùa giỡn khiến cô nói một câu không đầu không cuối. Hi vọng mọi người sẽ hiểu những gì cô nói.

Đám người bên ngoài luống cuống. Bác Nga chạy xuống cuối xóm gọi í ới vợ chồng Chủ tịch Xã – Hải, Phượng sang chi viện. Cửa cổng cũng đã được mở. Năm người già trẻ lớn bé đi vào, đồng thời áp đảo Hoàng Gia Bảo khiến hắn miễng cưỡng buông tay. Vũ Thiên Lam sau một hồi kiệt sức, dương khí trong người giảm sút liền như con búp bê vải ngã ngửa ra sàn nhắm nghiền mắt thở phì phò.

– Lam ơi, dậy xem nào?

Một giọng đàn ông trung niên mang theo lo lắng cùng tò mò, cũng có chút to tiếng và uy quyền đánh thức Vũ Thiên Lam. Cô muốn mở to mắt ra nhìn, muốn mở miệng để nói. Nhưng tên Hoàng Gia Bảo chết tiệt lại dùng lực không cho cô nói, không cho cô nhìn.

Mọi người phải tin cháu, cháu thực sự bị quỷ ám. Làm ơn cứu cháu…

Vũ Thiên Lam ú ớ không thành câu trong vô vọng. Cô uất ức đến phát khóc nước mắt theo hai khoé mi chảy xuống thái dương. Đau khổ, xấu hổ, phẫn nộ ba trạng thái tồi tệ nhất đang giày vò thân xác cô.

– Em nghĩ đám người ngu ngốc này sẽ tin em sao? Bọn họ sẽ cho rằng em bị điên!

Hoàng Gia Bảo lạnh lùng nhìn bộ dạng hiện giờ của Vũ Thiên Lam, đôi mắt từ bao giờ chuyển màu đỏ máu . Hắn thật lòng yêu cô, nhưng vì hắn là quỷ, vì hắn không có trái tim cho nên hắn một chút cũng không thấy đau.

(Chương trước Hoàng Gia Bảo có bộc lộ cảm xúc đau lòng với Vũ Thiên Lam. Nhưng vì đây là tình huống có thực, rất khó tạo dựng chi tiết có logic với nội dung chương trước.)

Họ nhất định sẽ tin tôi!

Vũ Thiên Lam dùng sức cựa quậy,  bác Nghĩa tưởng có chuyện không hay liền ôm chặt khiến cô không thể cựa quậy. Đồng thời bác ra lệnh hai tiếng “Yên nào!”.

Sức của Vũ Thiên Lam vốn đã rất yếu sau khi bị ghì chặt, cô kiệt sức nằm im trong tay người bác họ.

– Dậy, cho bác hỏi.

Bác Nghĩa gọi.

Vũ Thiên Lam mơ hồ một chút í thức, gật đầu.

– Cháu bị làm sao?

– Cha… bị… ma… th…

Vũ Thiên Lam cố gắng nói, chuyền đạt qua những câu chữ bị cắt đoạn. Hoàng Gia Bảo không hiểu sao, bản thân mình không thể ngăn cản cô được hoàn toàn.

– Ai theo cháu?

Bà Thảo tò mò hỏi.

(Vì chính tác giả là nạn nhân, cho nên những biểu hiện trên mặt hay cảm xúc của họ. Tác giả hoàn toàn không rõ, nên chỉ có mấy dòng nhạt nhẽo này thôi.)

– Ho… Hoàng… Gi… Ba… Bạo…

Thốt lên tên hắn đầy khó khăn. Ba tiếng nói không tròn vẹn đó đủ làm Vũ Thiên Lam hốt hoảng. Cô kêu la gào thét như một bệnh nhân tâm thần. Mọi người hết bị sự việc này tới tình huống kia làm cho thất điên bát đảo, quay cuồng không ngừng.

– Im nào! Im! Hoàng Gia Bảo là thằng nào? Làm sao nó vào được đây?

Bác Nghĩa gắt lên. Vỗ mạnh tay vào vai Vũ Thiên Lam thật đau.

-…

– Nhà nào chẳng có Ông Thần Bà Địa làm gì ma quỷ nào vào được?

Bác Phượng nhìn mọi người lên tiếng. Toàn bộ mọi người đều gật đầu đồng tình.

– Thần giữ nhà là thần giữ nhà, làm sao đủ khả năng xua đuổi vong tà muốn tìm chủ nhà!

Hoàng Gia Bảo một bên đắc ý cười, khiến tâm tình Vũ Thiên Lam giao động. Trong lòng cô tự khắc đoán được, trong lúc này lợi hay hại nghiêng về cô.

– Chắc do ở một mình nhiều quá nên ảo tưởng chứ, ma quỷ gì?

Bác Nghĩa lên tiếng.

Vũ Thiên Lam nghe thấy vậy, tâm tình đã tệ lại càng thêm thê thảm. Ảo tưởng? Không lẽ như hắn nói, họ xem cô là người điên?

Nhìn cái cách người đàn ông ôm ôm, đôi lúc còn đánh Vũ Thiên Lam. Hoàng Gia Bảo tức giận cùng ghen tức. Cô chưa từng ngoan ngoãn nằm trong tay hắn. Biết không thể làm gì đám người trần kia trong lúc này. Hắn mạnh bạo bóp chặt cổ cô, như thể dùng một chiêu đoạt mạng.

Do thiếu không khí trầm trọng, mặt Vũ Thiên Lam tím tái lại. Theo bản năm cô dãy dụa, lại lần nữa bác Nghĩa lại ghì chặt cô đánh thêm vài cái.

– Ụ… ụ…

Vũ Thiên Lam khó thở yếu ớt kêu. Bao người hốt hoảng gọi tên cô.

Đúng lúc đó, một chiếc xe máy chạy vào sân nhà.

– Tránh ra, để cháu!

Là bà chị họ từ xa nghe tin liền cùng chồng chạy xe xuống. Mọi người thấy vậy vội tản ra. Chị Thuý không ngần ngại cắn nát đống tỏi trong tay. Sau đó mạnh mẽ bóp miệng Vũ Thiên Lam, nhét nguyên đống tỏi đó vào miệng cô. Ép cô nhai…

(Đệt mẹ, dù biết là tác giả không được chửi bậy. Nhưng nghĩ tới cảnh này, tác giả tức gần chết! Aaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN