Có Chồng Là Quỷ
Chương 4: Cầu Cứu.
Ngồi trên giường với bộ đồ cả tuần không thay. Vũ Thiên Lam dựa lưng vào tường nhìn vào đôi cổ chân với bộ mặt không cảm xúc. Trong lòng thầm đánh giá chính mình.
Dơ bẩn! Bốc mùi! Và thảm hại!
Vũ Thiên Lam chán nản cuộc sống với con quỷ đó tới mức chán cả bản thân. Cả tuần không vệ sinh cá nhân! Người ta nhìn vào nhất định sẽ nhìn bằng đôi mắt khinh thường. Mà… Cô cũng không buồn quan tâm điều đó!
Cái tôi cao ngút trời của chòm sao hoàng đạo: Sư Tử!
Vũ Thiên Lam cười như phát điên khi nhìn thấy nấm mốc trên chân mình. Kinh tởm! Mày thật kinh tởm!
Hoàng Gia Bảo đáp xuống mặt đất với bộ dạng hình hài quỷ Satan. Hắn trở lại hình dáng của một con người, cười vui vẻ sau một tuần đến nơi có ánh sáng vào dịp trăng tròn. Hắn là quỷ và khí âm của ánh trăng chính là thức ăn tốt nhất của quỷ!
Một tuần không gần cô, hắn thật nhớ!
Tiếng cười như của một người điên dại phát ra từ trong nhà, sau cánh cửa gỗ đóng kín khiến Hoàng Gia Bảo giật mình. Hắn nhanh như chớp đi vào trong mà không cần mở cửa.
Mở to mắt nhìn người hắn yêu thảm hại thế nào, điên dại ra sao. Nửa tức giận, nửa đau lòng Hoàng Gia Bảo tiến lại gần túm chặt cổ Vũ Thiên Lam. Hắn trau mày trước cái nhìn mơ hồ của cô.
– Tại sao lại để bản thân thế này?
Hoàng Gia Bảo cất giọng hỏi, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng sức ép lại vô cùng mãnh liệt.
– Đồ ăn của anh ôi thiu rồi! Ha ha ha!!!
Vũ Thiên Lam coi thường cất giọng sau đó khoái chí cười lớn. Cô hiện tại không khác gì một người điên. Bỗng nhiên cô ghé sát mặt mình đối mặt với hắn, hà hơi thở mùi hôi trong miệng vào mặt hắn. Cười “xinh đẹp”.
– Anh thích hôn tôi lắm mà? Cái miệng này cả tuần nay tôi không đánh răng, để tặng anh đấy! Hôn đi! Hôn đi!
Khuôn mặt lem nhem, cái cổ đầy ghét bám chặt, mùi hôi từ miệng, quần áo bốc mùi. Một đứa con gái thối nát, vứt vào đám con gái không bị bọn họ đánh chết là quá nhân từ rồi.
Hoàng Gia Bảo không biết nói gì. Hắn sáp gần hơn, ôm lấy nàng công chúa thảm hại của mình đem xuống nhà tắm. Dùng móng vuốt sắc nhọn xé tung bộ đồ trên người Vũ Thiên Lam – một thành phần khiến cô như này. Mặc cô gào thét vùng vẫy, Hoàng Gia Bảo dùng khả năng của mình biến gian nhà tắm bé tí thành nhà tắm cách âm ngăn chặn có người nghe thấy mà xen vào.
– Đồ điên nhà anh cũng biết sợ bẩn sao? Tên khốn kiếp, anh chết rồi thì xuống Hoàng Tuyền đi! Con mẹ nhà anh!…
Vũ Thiên Lam như một đứa trẻ nằm trên đùi Hoàng Gia Bảo gào thét điên cuồng. Cô dùng tay túm chặt tóc hắn, tay còn lại cào cấu mặt hắn. Cái miệng nhỏ không biết mệt mỏi chửi hắn liên tục.
Hoàng Gia Bảo chịu đựng con mèo nhỏ đang xù lông dùng gáo múc nước dội vào người Vũ Thiên Lam. Tự tay tắm rửa sạch sẽ cho cô.
Cô nghĩ cố làm bộ dạng này hắn sẽ vì thế mà bỏ đi? Cô có bẩn hôi hơn nữa, cũng không đủ khiến hắn bỏ đi. Món ăn ôi thiu tới đâu, chế biến lại vẫn dùng được!
Một giờ trước, Vũ Thiên Lam là một cô gái không thể nhìn nổi. Một giờ sau, Vũ Thiên Lam lại trở lên xinh xắn đáng yêu. Ít nhất là trong mắt Hoàng Gia Bảo.
Người ta nói, người tình trong mắt hoá Tây Thi. Quả không sai!
***
Đêm hôm đó, Hoàng Gia Bảo chỉ ôm Vũ Thiên Lam ngủ không giống như thường ngày. Có lẽ, hắn đã nhận ra dục vọng của hắn nên kiềm chế lại.
Tuy nhiên, Vũ Thiên Lam một chút cũng không vui vẻ. Cô nằm quay người lại với hắn, nén nút bấm điện thoại cầu người tới giúp. Cô quá mệt mỏi với cuộc sống này. Có người nói nếu bạn im lặng, sẽ chẳng ai giúp bạn. Vũ Thiên Lam biết Hoàng Gia Bảo có khả năng đọc suy nghĩ nên đến nghĩ cô cũng không dám.
Tiếng chuông điện thoại vang lên cũng là lúc Hoàng Gia Bảo thức giấc.
– Bác về ngay đi! Cháu đang bị quỷ ám ư… ư…
Vũ Thiên Lam khẩn trương tới mức toàn bộ sự thông minh biến mất. Cô áp điện thoại vào tai gấp gáp nói. Còn chưa ngắn câu, Hoàng Gia Bảo dùng lực ngăn cản cô nói.
“- Quỷ ám á?”
Đầu giây bên kia ngạc nhiên nhưng một chút lo lắng cũng không có, thậm chí còn có tiếng cười cười cợt. Người bác ấy đang nghĩ rằng đứa cháu này đang đùa.
– Ư… ư… ư!!!
“- Sao đấy?”
Vũ Thiên Lam cố gắng truyền đạt cho người bác. Hoàng Gia Bảo giật chiếc điện thoại bấm phím tắt làm gián đoạn cuộc nói chuyện. Hắn bỗng chốc nổi giận, mạnh bạo bóp cổ Vũ Thiên Lam khiến cô khó thở. Sự yêu thương giành cho cô, từ từ mờ đi.
Tiếng chuông một lần nữa vang lên.
– Cứu cháu với… ư… ư…
Vũ Thiên Lam nhanh nhẹn bấm nghe và áp vào tai. Vừa nói một câu chiếc điện thoại liền bị giật, cuộc nói chuyện lại một lần nữa gián đoạn.
– Em nghĩ đám người đó sẽ tin em?
Hoàng Gia Bảo nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu như thể muốn nghiền nát người con gái phía dưới.
– Là anh ép tôi đi tới mức này. Thà bị coi là điên dại còn hơn làm đĩ cho anh.
Vũ Thiên Lam gồng mình, chuyển hoá giận dữ thành sức mạng bất ngờ đánh bật Hoàng Gia Bảo. Tiếng điện thoại lại vang lên lần nữa, còn chưa kịp chạm vào. Hoàng Gia Bảo nhanh hơn cầm điện thoại ném xuống đất, vỏ cùng pin liền rời khỏi điện thoại.
– Em nghĩ em có quyền quyết định sao khi đã từng ở dưới thân tôi gọi lớn tên tôi?
Hoàng Gia Bảo vô sỉ nói. Hắn dùng ngôn từ xúc phạm thương tổn Vũ Thiên Lam. Một chút cũng không đau lòng.
– Tên khốn nhà anh ép tôi!
Vũ Thiên Lam gào lớn. Là hắn ép cô! Hắn ép cô gọi tên hắn nếu không hắn nhất định làm cô đến chết!
– Là ai nằm dưới thân tôi dâm đãng rên rỉ?
Hoàng Gia Bảo không chịu thua càng lúc càng dùng những từ dâm tục nhất xỉ nhục Vũ Thiên Lam. Sự lạnh lẽo của Địa Ngục bao trùm lấy hắn.
– Đó là sinh lý con người, anh bị mù sinh học sao? Bất kì đứa con gái nào dù tự nguyện hay bị cưỡng bức đều vậy thôi.
Vũ Thiên Lam nhăn mặt cãi cùn.
– Dẻo mồm lắm!
Cô ho lớn khi Hoàng Gia Bảo càng ra tăng lực đạo hơn.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng xe máy cắt ngang cuộc cãi vã.
– Lam ơi mở cửa! Bác Nga đây!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!