Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 16: Biên Việt sẽ là tình đầu của cậu?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
5


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 16: Biên Việt sẽ là tình đầu của cậu?


Họ vẫn ngủ giống tư thế của đêm trước: Biên Việt ôm lấy Lâm Nhất Niên từ phía sau.

Ngực chạm lưng. Chặt cứng, không kẽ hở.

Nhưng lần này, bởi vì đã thông suốt tâm tư nên Lâm Nhất Niên cảm thấy khác lắm.

Cậu, sướng vô cùng!

Những suy nghĩ như “duy trì quan hệ hiện tại”, “giữ kín bí mật” hay “mãi là anh em” cũng chẳng thể làm cậu bình tĩnh lại.

Trong đầu chỉ toàn: Mình thích Biên Việt.

Hóa ra mình thực sự thích Biên Việt.

Từ bao giờ nhỉ? Chẳng phát hiện ra luôn.

Chẳng phải thích kiểu bạn bè, mà là kiểu yêu say đắm cơ. Không biết bắt đầu từ bao giờ nữa.

Với tư thế ngủ chung thân mật này, cậu bị Biên Việt ôm. Từ phía sau lưng, dường như cậu có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Biên Việt, khiến cậu khó có thể kiểm soát được bản thân – cả tinh thần và thể chất.

Lâm Nhất Niên theo bản năng co chân lại, cố gắng nằm nghiêng nhất có thể.

Cậu nghĩ mình đã giấu kỹ rồi, dù Biên Việt có ôm chặt đến đâu thì vẫn nằm phía sau, không thể phát hiện được.

Ai ngờ vừa mới cử động, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng nhúc nhích.

Lâm Nhất Niên trừng mắt trong bóng tối. Mịa kiếp, hắn!

Cậu đẩy tay hắn ra.

Hơi thở của Biên Việt thiêu đốt lỗ tai cậu, hắn nói với giọng điệu trầm thấp, đầy mê hoặc: “Đừng cựa quậy, tôi giúp cậu.”

Lâm Nhất Niên không muốn để Biên Việt giúp, cậu giãy tiếp, “Đừng mà.”

Nó chào cờ thì kệ nó, hát xong Quốc ca thì nó ngồi thôi, mắc mớ gì tới cậu.

Hai người đẩy tới đẩy lui một hồi, cuối cùng Biên Việt vẫn nắm được “phần thắng”.

Lâm Nhất Niên bỗng nhiên thiếu khí, cậu thở hổn hển, đây là cảm giác cậu chưa từng trải qua.

Dường như, trong lúc cậu chìm vào “cảnh đẹp”, sau lưng lại truyền đến thanh âm quyến rũ của Biên Việt:

“Đừng kiềm chế.”

“Sướng thì cứ rên lên.”

Lâm Nhất Niên sắp phát điên rồi.

Trong bóng tối và hơi thở gấp gáp, cậu xoay người, vòng tay qua vai Biên Việt, ôm chặt lấy hắn.

Lâm Nhất Niên chính thức buông thả bản thân.

Dù sao chuyện cũng đã lỡ.

Dù sao thì Biên Việt vẫn chưa biết.

Dù sao cũng là Biên Việt muốn giúp cậu.

Dù sao trước giờ bọn đều thân mật như thế, nếu cậu lợi dụng tình huống này, Biên Việt cũng sẽ không phát hiện ra.

Chỉ là vừa khéo mà thôi.

“Biên Việt.” Hình như cậu ít khi gọi hắn bằng cái tên này. Hai người quá quen thuộc, thích gọi thế nào thì gọi.

Nhưng ngay lúc này, khi cậu ôm hắn, chịu lực tay của hắn, cậu không kiềm chế được bản thân, chỉ muốn gọi tên hắn mà thôi.

Thế là cậu tiếp tục thở gấp, nghẹn nghào ghé sát vào tai hắn mà lặp đi lặp lại: “Biên Việt, Biên Việt, Biên Việt,…”

Biên Việt đáp lại cậu bằng một cái ôm chặt hơn.

Trong không gian không có ánh sáng ấy, đôi mắt hắn tối dần đi, giống như ấp ủ thứ gì đó trong lòng nhưng lại tận lực đè nén trở về.

Mọi chuyện kết thúc.

Lồng ngực Lâm Nhất Niên phập phồng không ngừng, dính chặt trong cái ôm của Biên Việt.

Đợt sóng tạm lui, nhường chỗ cho không gian tràn ngập im lặng. Không một ai thốt nên lời.

Lâm Nhất Niên vẫn hổn hển, cơ thể cậu được bao trùm bởi mùi hương Biên Việt.

Cậu không kìm lòng được nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

Cậu nghĩ: Biên Việt sẵn lòng “giúp” cậu một tay nhưng hắn có thể thích cậu chứ? Kiểu thích của trai cong ấy?

Cậu muốn hỏi Biên Việt lắm rồi, rằng thì, sao hắn lại không có ấn tượng tốt với gay vậy?

Rút lại cái ấn tượng đó có được không?

Cậu cử động, cố gắng điều chỉnh tư thế. Chợt nhớ tới việc gì, cậu đưa tay về phía Biên Việt.

Biên Việt cho rằng Lâm Nhất Niên cũng muốn giúp mình, thế là hắn bắt tay cậu lại, siết chặt, nói: “Không cần.”

Lâm Nhất Niên không thực sự muốn giúp đâu, cậu chỉ muốn kiểm chứng một chút. Rằng trong lúc cậu giúp hắn, hắn có biểu lộ ra cảm xúc gì khác lạ không, cậu có chút hy vọng nào không. Một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được.

Nhưng cổ tay lại bị hắn nắm lấy, khiến cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Biên Việt là trai thẳng.

Cậu đang mơ mộng hão huyền gì cơ chứ?

Sau khi xuất tinh, cậu đã vui vẻ bao nhiêu. Giờ đây, khi bình tĩnh lại, đổi thành bấy nhiêu cay đắng.

Cậu thích Biên Việt, thích lắm lắm.

Nhưng Biên Việt lại là trai thẳng, không có ấn tượng tốt với gay.

Không, nhưng bên cạnh Biên Việt làm gì có ai đồng tính? Đã xảy ra chuyện gì, từ bao giờ? Sao lại không có ấn tượng tốt?

Đang suy nghĩ, điện thoại công việc của Biên Việt vang lên.

Biên Việt tựa vào đầu giường, rút khăn giấy lau tay rồi nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, ném lên gối.

“Biên Việt, không ổn rồi. Module của nghiên cứu sinh mà giáo sư giới thiệu đang xảy ra vấn đề.”

Lâm Nhất Niên sửng sốt nhưng không lên tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn Biên Việt đang lau tay với nét mặt vô biểu tình.

Dựa vào hiểu biết của cậu về hắn, từ nét mặt đó, cậu có thể đọc ra ý hắn là: “Tôi không có ấn tượng tốt với gay”, “Quả nhiên chẳng có gì tốt đẹp khi gặp gỡ họ cả”.

Lâm Nhất Niên:…

Biên Việt và đồng nghiệp trong công ty nói chuyện một hồi, sau khi lau sạch tay mình, hắn vén chăn lên, lau cho Lâm Nhất Niên.

Cúp điện thoại, Biên Việt đứng dậy, cởi áo choàng tắm, vừa thay quần áo vừa nhìn Lâm Nhất Niên. Rõ ràng đồng nghiệp trao đổi một vấn đề rất nghiêm trọng nhưng hắn vẫn có tâm tình đùa giỡn: “Lần này tới lượt tôi sướng xong thì chạy.”

Không phải lúc đâu bạn ơi?

Lâm Nhất Niên muốn ném gối vào người hắn.

Cậu ngồi dậy, dựa vào đầu giường, vốn định xấu hổ vì “người mình thích quay tay cho mình”, thì giờ đây chỉ còn lại nỗi lo lắng. Cậu hỏi Biên Việt: “Nghiêm trọng lắm không?”

Biên Việt mặc quần áo vào: “Tốt hơn những gì cậu nghe thấy một chút.”

Lâm Nhất Năm suy nghĩ một lúc, lập tức muốn xốc chăn lên, đi cùng Biên Việt tới công ty. Nhưng Biên Việt lại nói không cần, cứ ngủ tiếp đi.

Lâm Nhất Niên nhớ ra, cậu không tham gia vào chuyện công ty của Biên Việt nên cũng chẳng hiểu gì, giờ có đi theo cũng vô ích. Vậy nên cậu lại ngồi im, dựa vào giường, nhìn Biên Việt.

Biên Việt ngước mắt nhìn cậu, nửa đùa nửa ẩn ý mà nói: “Cậu không muốn tôi đi à?”

Lâm Nhất Niên bày ra vẻ mặt miễn cưỡng, đầu ngón chân quắp lại trong chăn, ngứa ngáy trong lòng, đáp: “Đúng, chẳng nỡ tí nào.”

Cậu nói bằng giọng điệu nũng nịu, diễn lại cử chỉ ăn vạ trước đây: “Sếp Biên đừng đi mà ~ không nỡ xa sếp đâu ~”

Tim cậu đập thình thịch không thôi, cậu nói thật, nhưng chỉ nghe thì không giống.

Và Biên Việt lại coi giọng điệu giả vờ này của cậu là thật, mặc đồ xong, hắn tiến lại giường, xoa đầu rồi vuốt xuôi mặt cậu: “Không nỡ thì cũng phải đi rồi.”

Sau đó, hắn nhìn đồng hồ, dặn Lâm Nhất Niên nếu mai có ra ngoài chơi thì đừng đi lâu quá, phải về trường sớm.

Cuối cùng, hắn hỏi: “Tôi để xe lại cho cậu nhé?”

Lâm Nhất Niên xua tay: “Sếp cứ lái đi. Tôi ngồi tàu điện ngầm, cậu lái xe, tiện cả đôi đường.”

“Sếp Biên đi thong thả. Tạm biệt sếp Biên.”

Biên Việt mỉm cười, nhìn thoáng qua khuôn mặt cậu. Giống như dù vấn đề của công ty có lớn đến đâu cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.

Ngay khi Biên Việt ra tới cửa, Lâm Nhất Niên vén chăn lên, chạy đến.

Biên Việt nghe được tiếng động thì xoay người lại, vừa khéo đỡ được Lâm Nhất Niên đang nhào vào lòng hắn.

Cú nhảy của cậu khiến Biên Việt lùi về phía sau khoảng một bước. Lâm Nhất Niên ôm lấy cổ hắn, tươi tắn nhìn Biên Việt với đôi mắt sáng ngời: “Lần sau dạy tôi đánh bida.”

Biên Việt rất ngạc nhiên. Hắn nghe xong mệnh lệnh thì vòng một cánh tay qua lưng Lâm Nhất Niên, đáp lại với nụ cười trên môi: “Rõ.”

Sau đó, hắn xoa đầu Lâm Nhất Niên: “Ngủ sớm đi, bé Border (*).”

(*) Chương trước có nhắc tới việc Lâm Nhất Niên giống như Border Collie – giống chó có tên Trung Quốc với chữ bắt đầu là Biên (trong Biên Việt). Hai người đùa rằng Lâm Nhất Niên đã theo họ Biên Việt rồi.

Biên Việt khoan thai đóng cửa, giống như chẳng có cái chuyện module nào trục trặc cần phải về công ty gấp cả.

Hắn đứng trong thang máy, ma sát các đầu ngón tay vào nhau. Trên cửa thang máy ấy, phản chiếu một khuôn mặt ngập tràn sung sướng.

Nhiều năm trước đây.

Thiếu niên Biên Việt ngồi tựa trên một chiếc ghế da màu nâu nhạt.

Đối diện là một bác sĩ trẻ mặc blouse trắng, trong tay cầm bản ghi chép. Bác sĩ đẩy kính, ấm áp nói ra kết quả: “Rối loạn nhân cách hoang tưởng, sinh ra ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với một số cá nhân cụ thể.”

Bác sĩ nở nụ cười, cố gắng pha một trò đùa nhạt nhẽo: “Bạn nhỏ, trong lòng cậu nhốt một con rồng đó.”

Biên Việt: “Nó có biến mất không ạ?”

Bác sĩ: “Cái gì cũng cần thời gian, và việc đó còn phụ thuộc vào chính cháu nữa.”

Cậu thiếu niên vô tư đáp: “Nếu chỉ mình cháu chịu thì không sao, cháu chỉ không muốn nó ảnh hưởng tới bạn cháu.”

Bác sĩ đóng cuốn sổ ghi chép trong tay lại, gật đầu: “Cháu chấp nhận nó, vậy thì sắp tới, cháu định “đối xử” với nó thế nào, nói chú nghe nào. Làm nó biến mất hay giữ lại nó trong lòng?”

Cậu thiếu niên điềm tĩnh hơn số tuổi của mình, vô cùng tự tin mà đáp lời: “Cháu sẽ trông coi nó thật tốt.”

Bác sĩ nhắc nhở: “Nó nằm trong tim cháu, theo thời gian, có thể lớn lên hoặc nhỏ dần, đôi lúc cũng có thể trở nên vô cùng cáu kỉnh, ngay cả khi cháu đã chấp nhận nó.”

Thiếu niên: “Cháu sẽ khiến nó vâng lời.”

Bác sĩ ngạc nhiên: “Vâng lời?”

Thiếu niên không hề bối rối, suy nghĩ rất rõ ràng: “Cháu sẽ khiến nó ngoan ngoãn, không để nó ảnh hưởng tới bạn cháu, cũng không ảnh hưởng tới quan hệ của chúng cháu.”

Hắn nhốt nó tận đáy lòng, nếu không nói ra, mãi mãi sẽ là một bí mật.

Lâm Nhất Niên làm sao còn ý muốn ra ngoài chơi chứ?

Cậu trằn trọc suốt đêm, lăn qua lộn lại trên chiếc giường trong khách sạn đầy ắp mùi hương của Biên Việt.

Ngày tiếp theo, sau khi ăn sáng, cậu lên tàu điện ngầm về trường.

Trường của Mạnh Nhiên.

Khi Mạnh Nhiên đang ngồi trong phòng học tự ôn bài, thì bất thình lình có một người ngồi xuống phía đối diện, làm cậu ta giật bắn mình.

Khi ngẩng đầu lên, phát hiện đó là Lâm Nhất Niên vừa gửi tin nhắn báo rằng sẽ tới, Mạnh Nhiên mới bình tĩnh lại, hỏi: “Sao nhanh thế? Tôi còn tưởng phải mất một lúc nữa nữa cơ.”

Lâm Nhất Niên không ừ hử gì, chỉ nhìn cậu ta.

Mạnh Nhiên:?

Nhìn vẻ mặt của Lâm Nhất Niên, đột nhiên cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn, đành hít một hơi thật sâu, hỏi nhỏ: “Không phải chứ? Tôi chỉ dẫn cậu đi gay bar thôi, nào có bán cậu cho người ta đâu, sao Biên Việt còn bắt cậu tuyệt giao với tôi?”

Lâm Nhất Niên nghiêm mặt, lắc đầu, nói: “Tôi khẳng định, tôi thích hắn.”

Mạnh Nhiên:…???

Khi hoàn hồn lại, cậu ta “AAAA” lên liên tục, rồi sợ ảnh hưởng tới những bạn học xung quanh, đành thu dọn sách vở, bước ra ngoài cùng Lâm Nhất Niên.

Ngoài trời không bóng người, Mạnh Nhiên giật cả mình: “Tên trai thẳng đã bẻ cong cậu á?”

Hai từ “trai thẳng” như một nhát dao đâm xuyên tim Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên suýt thì không thở nổi, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đời lắm gian truân, sao cậu không nghĩ cho tôi một con đường lui đi?”

Mạnh Nhiên: “Đời lắm gian truân thật, nên trước hết cậu nói cho tôi biết, cậu định tính tiếp thế nào đã.”

Lâm Nhất Niên đứng tại chỗ mím môi, tựa như đang suy nghĩ, không nói lời nào.

Mạnh Nhiên lại bắt đầu dùng dao đâm người khác: “Không phải cậu muốn theo đuổi hắn đó chứ?”

“Vết xe đổ của tôi chưa đủ để cậu tham khảo hay sao?”

“Không có kết quả đâu, thật đấy.”

“Thay vì lãng phí thời gian vào những thứ vô vọng, chi bằng…”

Mạnh Nhiên chỉ vào mình, tự đề cử: “Xem xét đến tôi đi.”

Lâm Nhất Niên cạn lời: “Nói gì thực tế chút đi!”

Mạnh Nhiên: Thôi được rồi.

Mạnh Nhiên: “Thế giờ cậu muốn theo đuổi người ta hả?”

Lâm Nhất Niên thở hắt ra, ra vẻ phóng khoáng, nói gì thì nói: “Không muốn”, thích thì cứ thích thôi, “vẫn định xem hắn là anh em tốt.”

Nói xong, đột nhiên nhớ ra lý do đi gặp Mạnh Nhiên.

Ừ, ha.

Lâm Nhất Niên hỏi Mạnh Nhiên: “Làm sao mà cậu có thể giữ tình bạn với tôi dù chuyện của chúng ta không thành? Có cách gì hay mưu kế gì không?” Bày ra tham khảo chút.

Sau khi xác định tâm ý của mình với Biên Việt, mỗi lần ở cạnh hắn, tim cậu cứ đập loạn xạ mấy giờ đồng hồ liền.

Mạnh Nhiên sững sờ tại chỗ, cảm thấy Lâm Nhất Niên đang dùng dao đâm mình.

Cách? Bày mưu tính kế?

Mạnh Nhiên hỏi lại: “Một người theo đuổi không thành như tôi thì có mưu kế gì chứ?”

Mạnh Nhiên: “Chẳng lẽ còn nghĩ “Hahaha, tôi đây đỉnh của chóp, không theo đuổi được người ta mà vẫn làm bạn được với người ta, tình anh em hữu nghị trường tồn, vạn tuế!” được á hả?”

Lâm Nhất Niên ngượng ngùng: “Tôi không có ý khác đâu, hỏi để tham khảo chút thôi. Cậu nói chuyện đàng hoàng đi mà.”

Mạnh Nhiên nói rất rõ ràng, nhưng sự thật thì đắng lòng. Chẳng qua, cậu ta không có ý nói xấu với Lâm Nhất Niên, mà là nói xấu chính mình.

Mạnh Nhiên: “Tôi có thể bình tĩnh làm bạn tiếp với cậu đương nhiên là vì tôi không thích cậu đến thế chứ sao?”

“Thấy cậu đẹp trai, hợp gu tôi, trông cũng tốt bụng, thế là tôi thả lưới thôi.”

Cậu ta lẩm bẩm trong lòng: Lên đại học, không có nguyện vọng gì khoác ngoài việc thoát kiếp FA nên…

Cậu ta hăng hái chủ động như thế, vẻ ngoài cũng không tệ, hoặc là 0 nhiều, hoặc là vong theo, chứ theo đuổi ai cũng không được.

Giờ chàng trai mà cậu ta từng tán cũng đã hóa cong bởi người đàn ông khác, chưa thoát FA được thì thôi, còn bị gọi đến bày mưu tính kế hộ người ta đây này.

Rớt nước mắt.

Thấy nét mặt suy tư của Lâm Nhất Niên, Mạnh Nhiên hỏi: “Đấy, còn tham khảo nổi không?”

Lâm Nhất Niên nhìn lại cậu ta: “Không.”

Lâm Nhất Niên không thích cậu ta, cậu ta cũng không thích Lâm Nhất Niên.

Nhưng Lâm Nhất Niên thích Biên Việt, thích vô cùng.

Thích đến vậy rồi, còn có thể bình tâm làm bạn tiếp được chứ?

Lâm Nhất Niên nhắc tới Biên Việt: “Hắn không thích tôi giống kiểu tôi thích hắn, nhưng quan hệ của tụi tôi vẫn tốt lắm.”

Mạnh Nhiên không biết cậu đang nghĩ gì, liền đổi chủ đề: “Vậy thì cũng tốt mà, cậu cong, người ta thẳng, cậu chẳng phải gánh chịu hậu quả gì dù thành công hay không. Ngoài ra, cậu còn có thể thỏa thích tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào như tia sáng lấp lánh hay pháo hoa bên dưới lớp vỏ bọc tình bạn này.”

Lâm Nhất Niên: “…”

Gì, gì cơ?

Tia sáng? Pháo hoa?

Mạnh Nhiên: “Đương nhiên cũng có lúc đớn đau”, đau lòng vì chỉ có thể làm bạn mà không thể bày tỏ, “Nhưng cứ sướng trước đã rồi tính.”

Sướng à.

Lâm Nhất Niên nghĩ về ngày hôm qua, giường trong khách sạn, trên bàn bida, dưới bàn ăn sang trọng,…

Nhìn vẻ mặt của cậu, Mạnh Nhiên biết có lẽ cậu đã “hưởng thụ” rồi, thế là đưa tay che miệng cười mờ ám. Cậu ta dùng bả vai huých Lâm Nhất Niên: “Nóng lòng làm rõ mối quan hệ và vị trí của mình với mối tình đầu hả?”

Lâm Nhất Niên chớp mắt, mối tình đầu?

Mạnh Nhiên: “Tạm thời chưa cần phải suy nghĩ nhiều, để xem thế nào đã.”

Mạnh Nhiên: “Cứ xem như bạn bè bình thường như trước kia đi, đừng nghĩ cậu cong hắn thẳng làm gì, cái chuyện hắn phát hiện rồi xa lánh cậu thì đều là chuyện của sau này, chưa chắc đã xảy ra, cậu có theo đuổi hắn đâu, cũng chẳng thổ lộ mà. Trước hết cứ như vậy đã.”

Mạnh Nhiên: “Không phải tất cả các triết gia đều nói, “Đời người chỉ cần sống cho hiện tại thôi, tất cả những thứ khác có hay không có không quan trọng.”

Lâm Nhất Niên chả để ý đến lời nói thô thiển của vị triết gia nào kia, cậu đang bận suy nghĩ về mối tình đầu…

Biên Việt… là mối tình đầu của cậu sao?

Lâm Nhất Niên ngơ ngác.

Hình như đúng là mối tình đầu.

Biên Việt.

Khóe môi Lâm Nhất Niên vô thức cong lên, không rõ tại sao nhưng cậu rất vui khi thân phận của Biên Việt được chèn thêm cụm “mối tình đầu”, hay “mối tình đầu của cậu”.

Thích lắm đi thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN