Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình - Chương 17: Một cậu trai bé nhỏ, luôn cần người khác bảo vệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2


Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình


Chương 17: Một cậu trai bé nhỏ, luôn cần người khác bảo vệ


Đang vui sướng không thôi thì Khâu Khôn Bằng gọi đến, cắt đứt mạch cảm xúc của cậu.

Vừa chấp nhận cuộc gọi, đã vang lên tiếng kêu khóc inh ỏi: “Bô Niên ơi! Tới cứu tôi! Tôi bị đè vào chân! Sắp tàn phế, sắp liệt đến nơi rồi!”

Lâm Nhất Niên sửng sốt: “Sao vậy?”

Khâu Khôn Bằng đáp lại bằng cách gào thét tùm lum.

Lộ Bắc Bắc tiếp điện thoại, trả lời cậu: “Alo, Nhất Niên, là tôi đây.”

Lâm Nhất Niên ra hiệu cho Mạnh Nhiên đứng chờ, rồi đi sang một bên, hỏi: “Khôn con bị đè vào chân á? Cái gì đè vào cậu ta cơ?”

Lộ Bắc Bắc: “Tạ tay của cậu ấy.”

Lâm Nhất Niên:?

Lộ Bắc Bắc: “Giờ tụi tôi đang ở bệnh viện, vừa chụp Xquang chân gãy xong. Bác sĩ chuẩn bị bó bột thạch cao cho cậu ấy.”

Nhạc nền bên phía Lộ Bắc Bắc vẫn là tiếng kêu khóc của Khâu Khôn Bằng.

Lúc này, Lâm Nhất Niên mới nhận ra có điều gì đó không ổn: “Cậu ấy bị tạ tay đè vào chân? Đè kiểu gì cơ?” Sao mà đè trúng bản thân được?

Lộ Bắc Bắc lúng túng thốt ra vài chữ, muốn nói lại thôi.

Lần này, đầu dây bên kia được Thịnh Ninh Vũ tiếp lấy.

Thịnh Ninh Vũ không hề chần chừ, có gì nói đó: “Cậu ta tập tạ trong ký túc, tôi và Bắc Bắc thì ở trong phòng tắm. Khi cậu ta quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy tôi hôn Bắc Bắc, thế là làm rơi quả tạ vào chân.”

Thì ra là vậy.

Lâm Nhất Niên: “Được, tôi hiểu rồi, bệnh viện trường gần đây phải không, để tôi qua…”

Khoan! Dừng khoảng chừng là hai giây!

Lâm Nhất Niên: “Thấy gì cơ? Thấy cậu hôn Bắc Bắc á?!”

??????

Khi Lâm Nhất Niên tới bệnh viện, chân của Khâu Khôn Bằng đã được băng bó xong xuôi. Cậu ta ngồi trên giường bệnh, cầm di động, giả bộ cứng rắn anh dũng với em gái mưa của mình.

Khâu Khôn Bằng: “Nào, anh không sao đâu, thật đó.”

Khâu Khôn Bằng: “Một quả tạ tay thôi mà, chỉ rơi vào chân chút chút thôi, không trúng toàn bộ mu bàn chân đâu.”

Khi cậu ta nói, cả gương mặt tràn đầy hạnh phúc.

Khâu Khôn Bằng: “Thăm anh hả ~ thôi không cần đâu. Bác sĩ bó bột xong cho anh rồi, theo dõi lúc nữa là được về, không cần nhập viện đâu.”

Còn ra giọng trưởng thành dịu dàng cơ.

Lâm Nhất Niên, Lộ Bắc Bắc, Thịnh Ninh Vũ đứng quanh giường nhìn hắn, không nói một lời nào.

Trông cậu ta cứ như chả xi nhê gì hết vậy.

Ai mà nghĩ rằng cái người thét gào với âm lượng cực đại qua điện thoại, đến mức kéo thêm người ở tầng dưới tới hóng hớt lại là cậu ta chứ.

Lâm Nhất Niên xác nhận lại quan hệ giữa Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ chỉ bằng một ánh mắt.

Cậu nhìn Thịnh Ninh Vũ:?

Thịnh Ninh Vũ: Ừm.

Lâm Nhất Niên:… Dm.

Cuối cùng, Khâu Khôn Bằng cũng cúp điện thoại.

Cuộc gọi vừa ngắt, cậu ta lập tức bày tiếp bộ mặt “Ông đây sắp chết đến nơi rồi”.

Vốn dĩ, Lâm Nhất Niên định an ủi cậu ta vài câu, nhưng nhìn cách cậu ta quậy như thể cả thế giới nợ cậu ta một bàn chân hoàn chỉnh, thế là hất cằm: “Ok ok, hoàn toàn có khả năng đó. Ngài đừng muốn chết nữa, hãy sống đi.”

Thấy Khâu Khôn Bằng lại chuẩn bị gào lên, Lâm Nhất Niên: “Im.”

Khâu Khôn Bằng ngậm miệng lại.

Cậu ta vẫn còn tủi thân lắm, chuyển ánh mắt từ Lâm Nhất Niên sang Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ.

Vẻ mặt Lộ Bắc Bắc áy náy không thôi, còn Thịnh Ninh Vũ thì sao cũng được.

Lâm Nhất Niên chủ trì giảng hòa, hỏi Khâu Khôn Bằng: “Cậu định xem đây là tai nạn hay định đổ một phần trách nhiệm lên bên liên quan?”

Khâu Khôn Bằng trừng mắt với Thịnh Ninh Vũ, hỏi Lâm Nhất Niên: “Chứ gì nữa?”

Lộ Bắc Bắc lập tức đáp lại: “Thành thực xin lỗi cậu.”

Khâu Khôn Bằng ngồi thẳng lên, mắt vẫn còn trợn trắng, dù sao căn phòng này cũng chỉ có mình bọn họ nên cậu ta nói thẳng luôn: “Tôi không cần hai cậu xin lỗi đâu, chỉ là tôi không nghĩ đến, hai cậu, hai cậu…” Cậu ta nhìn về phía Lộ Bắc Bắc, rồi lại nhìn Thịnh Ninh Vũ, “Không phải hai người là anh em tốt sao?”

Khâu Khôn Bằng: “Tôi xem các cậu là anh em! Cứ tưởng rằng các cậu cũng xem nhau là anh em! Ai đâu có ngờ! Các cậu!!!”

Mặt Khâu Khôn Bằng khó tin, toát lên vẻ “Sao các người dám phản bội tổ chức”.

Lần này, Thịnh Ninh Vũ lên tiếng: “Tôi theo đuổi Bắc Bắc từ năm nhất đại học, đến năm hai thì thành đôi. Tụi tôi hẹn hò được gần một năm rồi.”

Gì cơ?!

Lâm Nhất Niên ngạc nhiên quay đầu lại, trong khi Khâu Khôn Bằng trợn mắt, khó thở.

Gần, gần một năm cơ á?

Lâu vãi nhái rồi ý?

Thế mà hai người còn lại trong ký túc cũng không biết gì luôn?

???

Lâm Nhất Niên: Dm.

Khâu Khôn Bằng dựa vào giường trợn trắng cả mắt, tự giơ tay ấn huyệt trung nhân của mình.

Thịnh Ninh Vũ: “Được rồi. Chân cậu cứ để tôi lo.”

Tiền thuốc men, tiền ăn, và mọi bất tiện trong thời gian chân gãy.

Lộ Bắc Bắc ngoan ngoãn giơ tay: “Tôi, tôi nữa.”

Thịnh Ninh Vũ kéo bàn tay Lộ Bắc Bắc xuống, rồi nhéo hai cái, chim chuột trước mặt người ta, điềm đạm nói: “Không liên quan tới em, là do tôi, tôi nhịn không nổi nên hôn em.”

Khâu Không Bằng:…

Lâm Nhất Niên:…

Nhưng mạch suy nghĩ của Lâm Nhất Niên và Khâu Khôn Bằng không giống nhau.

Khâu Khôn Bằng nghĩ, dm cứ nghĩ là anh em, anh em nào mà mặn mà đến thế.

Lâm Nhất Niên im lặng quan sát, chẳng biết suy nghĩ vẩn vơ gì, nhưng đáy lòng cậu lặng lẽ hình thành một cảm xúc gọi là “hâm mộ”.

Cậu nhìn ra chỗ khác, khịt mũi một cái.

Lúc này, Khâu Khôn Bằng diễn ra cái vẻ chả khác nào sắp gần đất xa trời, còn mỗi di ngôn trước khi lâm chung chưa nói ra, run rẩy đưa tay về phía Lâm Nhất Niên: “Anh em, anh em của tôi ơi.”

Lâm Nhất Niên duỗi tay về phía cậu ta, toan nắm lấy.

Khâu Khôn Bằng: “May mà có cậu, may mà cậu giống tôi, tiếp tục thích con gái.”

Lâm Nhất Niên không nắm lấy bàn tay của Khâu Khôn Bằng nữa, cậu vỗ nhẹ hai cái vào cẳng chân trắng nõn mập mạp của người ta, dài giọng đáp: “Lo cho cái chân cậu đi đã.”

Khâu Khôn Bằng bất hoạt một chân, dường như lập tức trở thành kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn trong phòng ký túc xá.

Vừa đặt lưng xuống giường bệnh, đã sai Lộ Bắc Bắc mang hoa quả tới, kêu Thịnh Ninh Vũ lót gối sau lưng, ra hiệu cho Lâm Nhất Niên sạc điện thoại hộ.

Cuối cùng cậu ta cũng hồi phục như cũ sau khi thư thái nằm lên giường bệnh.

“Hai người qua lại từ khi nào vậy?” Chẳng lộ tí nào cả.

“Tôi cứ tưởng cậu quan tâm Bắc Bắc vì hai người thân nhau, hóa ra là vậy à.”

“Anh Vũ này, ăn cỏ gần hang đấy à? Tồi ghê ấy.”

“Bắc ạ, cậu thích người ta ở điểm nào? Cảm động trước việc ngày nào người ta cũng bưng bê xách nước, chăm sóc cậu không khác bảo mẫu hả? Nếu thế thì tôi cũng làm được mà.”

Lục Bắc Bắc hơi xấu hổ vì vừa comeout nên chẳng trả lời Khâu Khôn Bằng.

Lâm Nhất Niên ngồi ở rìa, đá vào trụ giường, nhắc nhở Khâu Khôn Bằng: “Không muốn nát chân thì nói ít thôi.”

Khâu Khôn Bằng nhìn về phía Lâm Nhất Niên: “Niên con ơi, con là tốt nhất.”

Lâm Nhất Niên: “Tôi không tốt.”

Khâu Khôn Bằng kiên quyết nói: “Ok~! Ít ra cậu và Biên Việt cũng cho tôi ngôi sao hi vọng cuối cùng vào tình đồng chí.”

Lâm Nhất Niên suýt sặc nước.

Khâu Khôn Bằng nói ngay: “Nhỉ? Nhỉ? Chả tưởng tượng nổi cậu và Biên Việt sẽ hẹn hò như tụi Bắc Bắc luôn, nhỉ, nhỉ?”

Nhỉ cái con khỉ.

Lâm Nhất Niên im lặng liếc Khâu Khôn Bằng, cậu tự hỏi không biết tại sao người ta lại gãy chân, sao không sứt mồm đi.

Một lát sau, mọi người thảo luận xem sau này Khâu Khôn Bằng nên tĩnh dưỡng ở đâu.

Ký túc xá?

Không tiện lắm.

Họ sống ở tầng năm, leo lên leo xuống rất phiền phức.

Nộp đơn cho quản lý ký túc, tạm thời đổi sang phòng ký túc tầng một?

Nhưng như vậy cậu ta sẽ bị tách khỏi ba người còn lại, không thể chăm nom kịp thời.

Thực ra còn một phòng đơn bên viện cao học, nhưng khó mà xin vào được.

Không ở ký túc nữa, ra ngoài thuê phòng có thang máy?

Nhưng đó chỉ là giải pháp tạm thời, thuê ngắn hạn vậy, không biết có chi trả được không.

Lâm Nhất Niên: “Không thì ở nhà Biên Việt đi.”

Nhà hắn có thang máy, gần trường, ngay ngoài cổng bắc, cách ký túc xá của bọn họ không xa.

Dù việc đi đi về về hơi rắc rối một tí nhưng dù sao cũng dễ thở hơn. Nếu chẳng may có lăn từ trên giường xuống đất thì cũng là một cái giường thấp (?), bệnh nhân gãy chân leo lên leo xuống cũng tiện.

Khâu Khôn Bằng nghĩ một lúc rồi gật đầu, được luôn.

Lúc này, Thịnh Ninh Vũ nói với Lâm Nhất Niên: “Vậy cậu báo cho Biên Việt một tiếng, xem cậu ấy có đồng ý không.”

Rồi quay sang nói với Khâu Khôn Bằng: “Cậu sống ở đó, mỗi sáng tôi và Bắc Bắc sẽ tới đón cậu đi học.”

Khâu Khôn Bằng chớp mắt: “A~ cậu tới đón tôi à?”

Thịnh Ninh Vũ:?

Khâu Khôn Bằng lẩm bẩm: “Còn tưởng hai người cậu ở cùng tôi nữa chứ.”

Thế mới tiện.

Khoan, thế cũng không tiện lắm ha.

Thịnh Ninh Vũ khoan thai nói: “Tụi tôi không ở cùng.”

Khâu Khôn Bằng nghĩ một lúc, không biết tại sao, cậu ta đáp “Cũng đúng.”, sau đó quay đầu nhìn Lộ Bắc Bắc, nháy mắt đầy ẩn ý:

“Hai cậu nên ở ký túc thật. Cậu đó, là một cậu trai bé nhỏ, luôn cần người khác bảo vệ. Hiểu không?”

Lộ Bắc Bắc:.

Thịnh Ninh Vũ:……

Lâm Nhất Niên:……

Thịnh Ninh Vũ chịu không nổi cái chỗ tào lao này, nên tạm thời kéo Lộ Bắc Bắc ra ngoài.

Lâm Nhất Niên đứng bên giường: “Cẩn thận cái mồm.”

Khâu Khôn Bằng cảm thấy mình rất có lý: “Đúng còn gì, Bắc Bắc ngoan như thế, là anh em tốt – tôi phải nhắc nhở cậu ấy.”

Lâm Nhất Niên âm thầm “xùy” một tiếng, trai thẳng như cậu cũng lắm điều quá ha.

Khâu Khôn Bằng ngồi dậy, hơi nhấc chân lên: “Đỡ tôi với, tôi muốn đi vệ sinh.”

Lâm Nhất Niên đưa tay đỡ cậu ta.

Vừa dìu lấy, điện thoại đã vang lên.

Cậu lấy nó ra từ túi quần kiểm tra. Là Biên Việt!

Mắt Lâm Nhất Niên sáng lên, xoay người ra khỏi phòng điều trị.

Khâu Khôn Bằng – người mới chỉ xuống giường được một nửa: “Cậu đi đâu! Tôi cần đi vệ sinh mà!”

Lâm Nhất Niên nhận điện thoại, xoay người nhanh chân bước về, đỡ Khâu Khôn Bằng nằm lại giường trong vòng hai giây. Hai giây tiếp theo, cậu cúi người, cầm cái bô tiểu nam dưới gầm giường lên, đặt trên bụng Khâu Khôn Bằng.

Khâu Khôn Bằng:???

Lâm Nhất Niên đã quay người, chân nhảy tung tăng: “Biên Việt! Cậu giải quyết xong vụ kia chưa?”

Qua điện thoại, giọng điệu Biên Việt uể oải vô cùng, chậm rãi đáp: “Ừm, cũng kha khá.”

Hắn nói tiếp: “Về trường rồi hả? Hay là đi đâu chơi mà nghe giọng vui thế?”

Lâm Nhất Niên đứng ở hành lang bệnh viện, “ôi” một tiếng, tự cảm thấy mình hơi phấn khích quá, cậu bình tĩnh lại, đáp: “Có đi chơi đâu, tôi về trường mà, đang ở bệnh viện á.”

Cậu giải thích ngắn gọn về chuyện Khâu Khôn Bằng bị tạ đè vào chân.

Biên Việt “ồ” lên một tiếng, không quá ngạc nhiên.

Lâm Nhất Niên nhớ tới Biên Việt có ấn tượng xấu với người đồng tính, dò hỏi: “Thế cậu sẽ ghét Lộ Bắc Bắc và Thịnh Ninh Vũ sao?”

Biên Việt: “Ghét? Sao tôi lại ghét họ?”

Lâm Nhất Niên: “Cậu có ấn tượng không tốt với gay còn gì.”

Biên Việt: “”Không tốt” khác với “ghét”.”

Khi nói chuyện, Lâm Nhất Niên nhận ra giọng hắn có chút mệt mỏi, hẳn là cả đêm không ngủ, “Chẳng qua lần này, đàn anh kia gây ra chuyện như vậy, không ghét cũng phải ghét.”

Lâm Nhất Niên âm thầm tát vào mặt tên đàn anh không ra trò trống gì kia.

Lâm Nhất Niên: “Hồi nãy cậu bảo việc đã được xử lý “kha khá”, tức là chưa giải quyết xong hả?”

Biên Việt: “Xong một phần rồi, đang làm tiếp.”

Lâm Nhất Niên đi đến cầu thang: “Cậu đang ở đâu? Vẫn công ty hả?”

“Ừm.”

Lâm Nhất Niên bước nhanh xuống tầng, sốt ruột: “Để tôi đến xem có giúp gì được không.”

Thịnh Ninh Vũ và Lộ Bắc Bắc quay lại phòng điều trị.

Lâm Nhất Niên đã đi đâu mất, chỉ còn lại một Khâu Khôn Bằng ngồi tựa vào đầu giường, cạnh đó, trên mặt đất, có một chiếc bô đựng nước tiểu, đầy một nửa.

Khâu Khôn Bằng bày ra vẻ mặt “chanh xả” nhìn về phía hai người: “Nói ra chắc các cậu không tin, lỗ tiểu của cái bô này chả to hơn ấy ấy của tôi mấy đâu.”

Thịnh Ninh Vũ hỏi thẳng: “Thế là rỉ ra ngoài đúng không?”

Khâu Khôn Bằng:…

Lâm, Nhất, Niên!

Công ty của Biên Việt nằm trong một tòa nhà cao tầng ngoài trường học.

Hôm nay là thứ bảy, đáng lẽ không có ai đi làm.

Nhưng ai ngờ đàn anh nghiên cứu sinh xúi quẩy kia lại tính sai số liệu, báo hại phần lớn mọi người phải tăng ca.

Biên Việt và giám đốc Khúc Trị Giang còn hơn vậy, họ về công ty từ đêm qua, thức trắng, làm lụng tới tận bây giờ.

Khi Lâm Nhất Niên đến, có vài nhân viên đang ngồi trong phòng làm việc, Khúc Trị Giang nằm trên giường gấp chợp mắt ngủ bù.

Căn phòng không một tiếng động.

Ai cũng biết Lâm Nhất Niên, nhìn thấy cậu, có người giơ tay chỉ hướng phòng làm việc của Biên Việt.

Lâm Nhất Niên không nói gì, cậu chắp hai tay đặt bên má, ý là Biên Việt có đang nghỉ trưa không.

Người kia lắc đầu đáp lại. Lâm Nhất Niên bước đến văn phòng của Biên Việt.

Cậu gõ nhẹ cửa rồi đẩy ra, Biên Việt đang tỉnh, ngồi trên ghế sô-pha trước bàn cà phê, vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, cổ áo được nới lỏng, nghiêng về phía trước nhìn vào chiếc laptop trên bàn.

Vừa nhìn thấy hắn, tim Lâm Nhất Niên lại bắt đầu nhảy 999 đóa hoa hồng remix; dopamine, adrenaline cũng bắt đầu tiết ra.

Lâm Nhất Niên đến, Biên Việt như hóa thành một kẻ buồn ngủ trông thấy giường, hắn không nghiêng người nhìn máy tính nữa, mà ngả người về sau, lười biếng thả lỏng.

“Để tôi xem thử.” Lâm Nhất Niên bước đến.

Biên Việt gật đầu, đưa tay về phía cậu, ra hiệu cho cậu đi tới.

Lâm Nhất Niên tự nhiên nắm tay Biên Việt, ngồi cạnh hắn, nghiêng người xem máy tính.

Biên Việt đã buồn ngủ từ trước khi Lâm Nhất Niên đến, hắn dựa vào sô-pha, nhắm mắt một lát.

Trong văn phòng yên ắng, Lâm Nhất Niên chốc chốc lại quay đầu nhìn Biên Việt.

Vừa nhìn, cậu vừa di chuyển chân mình về phía Biên Việt, thật chậm, thật chậm, tới khi chạm vào đầu gối hắn.

Biên Việt vẫn nhắm mắt, không hề nhúc nhích, lúc sau, hắn gác tay lên lưng Lâm Nhất Niên.

Cậu chống khuỷu tay lên đùi, các đầu ngón tay đỡ cằm. Khi có chỗ không hiểu, cậu đụng đầu gối vào Biên Việt, hỏi ngắn gọn vài câu.

Giải đáp xong, Biên Việt lại nhắm mắt. Cánh tay khoác trên vai Lâm Nhất Niên khẽ di chuyển, giống như đang vuốt ve.

Lâm Nhất Niên ngứa trên lưng, tê trong lòng.

Bàn tay Biên Việt cứ như vô thức vuốt ve lưng cậu mấy lần, nhưng lại không tự chủ được, dần dần đi xuống.

Lát sau, Biên Việt mở mắt, đặt tay qua chỗ khác, như không có chuyện gì xảy ra. Hắn ngồi thẳng người, nhìn về máy tính, hỏi Lâm Nhất Niên: “Còn chỗ nào không hiểu?”

Lâm Nhất Niên: “Chỗ này.”

Biên Việt nghiêng người về trước xem. Hai người không chỉ gối kề gối, đến cánh tay cũng đặt cạnh nhau.

Lát sau, Lâm Nhất Niên duỗi chân ra, gác lên chân Biên Việt.

Biên Việt để mặc cậu.

Vẻ mặt Lâm Nhất Niên bình tĩnh.

Lại thêm một lát nữa, Lâm Nhất Niên dựa người vào hắn, đầu tựa lên vai.

Biên Việt không hỏi chuyện công việc, quay đầu nhìn người đang nằm tựa vào vai mình, buồn cười hỏi: “Sao bảo đến giúp? Cậu đến nghỉ dưỡng đó à?”

Lâm Nhất Niên kề sát hắn – kẻ luôn nũng nịu, bám dính người ta: “Đâu, tôi đến giúp cậu thật mà.”

Cậu ra điều bắt bẻ: “Nhưng tôi không thích cái sô-pha này, dựa vào người cậu dễ chịu hơn.”

Biên Việt ra hiệu cho cậu: “Ngồi thẳng lên.”

Không.

“Ngồi lên chút thôi.”

NO.

Biên Việt “hừ” nhẹ, ý cười trên môi: “Đừng bướng, ngồi thẳng lên chút nào.”

Lâm Nhất Niên vẫn chẳng chịu di chuyển.

Biên Việt vòng tay qua eo cậu, hơi dùng sức, nhấc cậu ngồi lên đùi hắn, áp ngực với ngực.

Lâm Nhất Niên:…

Biên Việt cưng chiều hỏi: “Hài lòng chưa?”

Tim Lâm Nhất Niên nhảy tưng tưng, vô thức vòng tay qua cổ hắn, nuốt “ực” một cái rồi đáp: “Cũng tạm.”

Biên Việt vòng tay qua người Lâm Nhất Niên để dọn cuốn sổ trên bàn trà, nghe thấy câu “cũng tạm” của Lâm Nhất Niên thì cười xùy, hỏi: “Ngoài tôi ra thì ai chịu cho cậu ngồi lên người như thế chứ?”

Lâm Nhất Niên của bây giờ không nghĩ ra nổi ngày trước mình sẽ đáp lại thế nào.

Cậu ngồi trên đùi Biên Việt, cánh tay vẫn vòng qua vai hắn: “Mỗi mình cậu thôi.”

Rồi quay đầu nhìn Biên Việt: “Thế nên không được đuổi tôi xuống, tôi an vị ở đây thôi.”

Mắt Biên Việt tối sầm trong chốc lát, nhưng nhanh chóng được giấu đi.

“Được.”

Hắn đáp với giọng điệu dỗ dành.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN